Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 37: Người vợ đầu bị dọa điên trở thành nhà ngoại cảm.




Chương 37: Thịt trong tủ lạnh bà cứ ăn tự nhiên đi ạ.

Xác định xong cách chia cà rốt, lúc này Tiểu Thất mới chú ý tới không ngừng ngờ không chỉ gặp được ma già, còn gặp được nữ chính già, 【 Ôi chà ~ Nhóc Seri, đó là nữ chính sao? 】

【 Đúng vậy. 】5000 cũng hết sức khó hiểu, trong thời gian này, vì sao nữ chính lại xuất hiện ở chỗ này? Ký chủ này ngoại trừ sở thích có chút kỳ quái, cũng không có gây chuyện gì, vì sao cốt truyện lại chạy chệch hướng khiến nó có chút nhận không ra, 【 Bởi vì không biết nguyên nhân dẫn tới việc cốt truyện đi chệch hướng, ký chủ có thể căn cứ vào tình tình để tự do phát huy. 】

【 Được thôi. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp, 【 Thứ ốc sên am hiểu nhất chính là chăm nhân vật chính! 】

Ba người thấy Trần Dương Hi xuống lầu đều sửng sốt, lập tức từ bỏ việc tranh chấp về rau củ, sau đó phản ứng của ba người cũng không giống nhau.

Trần Hoa ôm tâm trạng hóng chuyện, thậm chí trong lòng âm thầm chờ mong chuyện gì sẽ phát sinh, còn Lâm Mộ Vân là lo lắng và chột dạ, suy nghĩ một hồi mình nên giới thiệu như thế nào mới có vẻ tự nhiên. Còn Thư Liên thì hơi ngẩng đầu lên, tựa hồ đang tuyên bố chủ quyền.

Nhìn thần sắc trầm tư và bối rối của Trần Dương Hi, Lâm Mộ Vân chủ động mở miệng, hắn vẫy tay với Trần Dương Hi, "Dương Dương, mau xuống đây, ta giới thiệu với em một chút, đây là Thư Liên, cũng học ở đại học Lạc, ngày hôm qua các em đã gặp nhau, có chút hiểu lầm nhỏ."

Lâm Mộ Vân giới thiệu xong, có chút lo lắng với phản ứng của Trần Dương Hi, hai người còn lại cũng nhìn không chớp mắt. Lúc ba người nhìn nhau chăm chú, Tiểu Thất chớp chớp mắt, sau đó chợt nhận ra, "À ~ tôi nhớ ra rồi! Cô là người ngày hôm qua!"

Lâm Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra, xem phản ứng của Trần Dương Hi, rõ ràng là không để ý tới Thư Liên, càng không cần nói đến chuyện hoài nghi hắn.

Nhưng mà Thư Liên bị phớt lờ cực kỳ không vui, ngày hôm qua cô thiếu chút nữa là tức chết, kết quả không nghĩ tới người khởi xướng vậy mà không nhớ tới cô! Cô cười gượng gạo nói, "Cậu Trần thật là quý nhân mà hay quên quá, có phải bởi vì ngày hôm qua tạo thành chút hiểu lầm nhỏ hay không?"

"Đúng là có chút hiểu lầm nhỏ." Tiểu Thất gật gật đầu, "Hiện tại nhóm nhân viên đều nói ngày hôm qua có bà điên đến, nhưng cô một chút cũng không giống bà."

Thư Liên, "......" Cô hoài nghi Trần Dương Hi đang mượn cơ hội mắng cô điên, *cô không muốn vừa ra trận đã phải chịu tổn thất nên lập tức tỏ vẻ tủi thân, nước mắt nói đến là đến, vừa khóc vừa lên án, "Cậu Trần là đang nói tôi điên sao?"

[*Gốc là 不想上来就吃下这个亏的她立刻面露委屈]

Tiểu Thất thấy thế tự hỏi một chút, sau đó sắp xếp lại ngôn ngữ một lần nữa, "Đúng là có chút hiểu lầm nhỏ, hiện tại nhóm nhân viên đều nói ngày hôm qua có bà điên đến, nhưng cô một chút cũng không điên."

Thư Liên không ngờ được lại thắng đột ngột như thế, làm nước mắt của cô rơi không hề có cảm giác thành tựu, nhưng cũng coi như Trần Dương Hi đã lui một bước, vì thế xoa xoa nước mắt, "Là tôi lòng dạ hẹp hòi, cậu Trần không cần để ý."

Trước mắt Trần Dương Hi ôn hòa gật đầu, "Yên tâm, người đến thì chính là khách, bà à bà cứ xem đây là nhà mình đi ạ, thịt trong tủ lạnh bà cứ ăn tự nhiên đi ạ."

Thư Liên thiếu chút nữa bị xưng hô này làm cho sặc, "......" Hơn nữa những lời khách khí này là sao, cái gì mà thịt trong tủ lạnh cứ ăn tự nhiên?

Trần Hoa nỗ lực nhịn cười, trước nay bà không nghĩ tới Trần Dương Hi sẽ tổn thương người khác như vậy. Lâm Mộ Vân cũng sửng sốt một chốc, nếu không phải nhìn thấy sự bao dung trong mắt Trần Dương Hi, hắn cơ hồ cho rằng là Trần Dương Hi cố ý.

"À, đúng rồi, tối hôm qua tôi để lại ít cơm ở trong tủ lạnh, tôi cho mọi người nếm thử một chút nha." Tiểu Thất cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ chào hỏi, vào thẳng chủ đề một cách tự nhiên, chuẩn bị sẵn sàng mang cà rốt đi.

Thư Liên ngượng ngùng cười cười, "Dạ dày tôi tương đối yếu, không ăn được đồ cũ, cậu Trần vẫn nên tự mình ăn đi."

Trần Hoa và Lâm Mộ Vân đương nhiên cũng liên tục lắc đầu, sợ lát nữa Trần Dương Hi bưng lên món gì kỳ quái.

Tiểu Thất thấy thế trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nội tâm thì cực kỳ vui vẻ, "Vậy được rồi, tôi không khách khí nữa, mọi người cứ tự nhiên, trước bữa cơm trưa không cần gọi tôi."

Nói xong vội vàng chạy về phía tủ lạnh, lấy đĩa cà rốt ướp lạnh bên trong ra, sau đó bay nhanh lên lầu.

Khi hình ảnh Tiểu Thất biến mất ở chỗ ngoặt lầu 3, Trần Hoa mới bất tri bất giác mở miệng, "Loại rau củ cuối cùng trong tủ lạnh cũng bị cầm đi rồi."

Lâm Mộ Vân, "......"

Thư Liên cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, trước đó cô đã suy nghĩ vô số cách mở màn, cũng chuẩn bị đủ thứ, nhưng hiện tại, dường như nắm đấm đều nện lên bông. Dự đoán của cô chẳng những không hiệu quả như mong đợi, thậm chí mình còn bị cái đinh trong mắt làm lơ.

So với Thư Liên, Lâm Mộ Vân lại nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hắn cũng cảm thấy gần đây Trần Dương Hi có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc người bình thường sau khi gặp những sự kiện "Siêu nhiên", ít nhiều cũng sẽ có chút phản ứng không bình thường.

Cuối cùng Trần Hoa vẫn bị tống cổ ra ngoài mua đồ ăn, Thư Liên không khỏi có chút chán nản mà cùng Lâm Mộ Vân vào phòng ngủ, "Trần Dương Hi thật sự yêu anh đến thế sao? Em nhìn thế nào không ra! Cậu ta thật sự sẽ không đồng ý ly hôn sao?"

Lâm Mộ Vân vừa đi lên đã nghẹn ngào hồi lâu mới thở dài, "Gần đây có khả năng tinh thần của cậu ta chịu áp lực khá lớn, trở nên có chút dị thường. Nhưng anh hiểu cậu ta, cậu ta tuyệt đối không có khả năng ly hôn, hơn nữa gần đây ba mẹ anh cũng dao động, nói bóng nói gió hỏi về vấn đề con cái......"

Nghe kể xong, tâm tình của Thư Liên cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, cô cươi có chút cô đơn, "Câu ta chịu áp lực lớn, vậy áp lực của em không lớn sao? Em không dám nói với người khác bạn em là ai, hơn nữa em cảm thấy chúng ta đối xử như vậy với Trần Dương Hi có chút tàn nhẫn quá rồi."

"Nếu muốn đạt được mục đích, thì phải có hy sinh, Trần Dương Hi có không ít fans, nếu hơi vô ý, thì sẽ gây ra rất nhiều điều đáng nghi."

"Em biết, là tại em xuất thân quá thấp, khiến anh nhọc lòng." Thư Liên biết Lâm Mộ Vân lo lắng điều gì, gia đình cô điều kiện không tốt, cha mẹ đều làm công bên ngoài, xuất thân như vậy đúng là dù trèo cao cũng không với tới nhà họ Lâm, nếu có một vết nhơ, sẽ bị phóng đại vô hạn.

Năm đó không phải Lâm Mộ Vân chưa từng thăm dò ý của ba mẹ, nhưng câu trả lời là, dù phụ nữ trên thế giới đều chết sạch, cũng không thể lấy con gái của một gia đình nông dân.

Trong khoảnh khắc Thư Liên tuyệt vọng, đột nhiên nghe nói chuyện Trần Dương Hi yêu thầm Lâm Mộ Vân, vì thế mang theo ý tưởng trả thù, nói kế hoạch của mình cho Lâm Mộ Vân. Vợ chồng nhà họ Lâm không phải nói dù phụ nữ trên thế giới đều chết sạch, cũng không cần cô sao? Vậy cô sẽ khiến cho con trai bọn họ lấy làm tự hào kết hôn với đàn ông.

Lúc ban đầu Lâm Mộ Vân đương nhiên là không đồng ý, nhưng hai người sau nhiều lần khắc khẩu không có kết quả, thương lượng tới thương lượng lui, phát hiện kết hôn với Trần Dương Hi ngược lại là con đường đơn giản nhất. Nhiều nhất ba bốn năm, là có thể hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của ba Lâm mẹ Lâm.

Còn ba năm hay là năm năm, thì phải xem kỹ năng diễn xuất của Lâm Mộ Vân, vì thế sau đó đã gióng trống khua chiêng cầu hôn, tốt nghiệp kết hôn, ân ái quanh năm và các hoạt động khác.

Ba mẹ nhà họ Lâm đúng thật tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, bọn họ cũngnghĩ đủ các loại biện pháp cản trở, nhưng hai người Lâm Mộ Vân, Trần Dương Hi đều bất động như núi, nhoáng cái đã ba năm, hai bên cứ giằng co như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước chọn Trần Dương Hi, Lâm Mộ Vân đã hiểu rõ con người Trần Dương Hi, biết người này nhìn thì hiền hoà, trên thực tế lại cố chấp phi thường, sẽ không thỏa hiệp với ba mẹ hắn, từ  trên người Trần Dương Hi, hắn có thể nhìn thấy loại người này cố chấp cả đời, mà loại cố chấp này lại là thứ khiến ba mẹ hắn không thể chấp nhận nhất.

Nhưng loại cố chấp này cũng là con dao hai lưỡi, khi ném ra cũng dễ làm mình bị thương. Ba năm, hắn thử tìm kiếm điểm yếu của Trần Dương ngoài ý muốn phát hiện đối phương chuyện gì cũng dễ dàng thích nghi trong mọi tình cảnh, thế mà đối với các sự kiện siêu nhiên dù tò mò nhưng cũng sợ hãi cực độ.

Cho nên mới sau này mới có kế hoạch đó, nếu kế hoạch tiến triển thuận lợi, khi chuyện Trần Dương Hi mâu thuẫn với cha Lâm mẹ Lâm lên tới đỉnh điểm, Thư Liên xuất hiện sẽ càng dễ dàng được chấp thuận, chỉ cần liên tục so sánh, *việc chấp thuận này cũng sẽ càng ngày càng dễ dàng, đến cuối cùng tất nhiên cũng sẽ thỏa hiệp.

[*Gốc là 这种认可也会越来越深]

Đáng tiếc dù kế hoạch của Lâm Mộ Vân đã hoàn hảo, lại không nghĩ rằng Thư Liên bởi vì dư luận trên mạng nên cảm thấy bất an, trực tiếp lao tới phá hỏng kế hoạch ban đầu, trong từng bước này, nếu có một chút biến động, kết quả sẽ rất khó đoán trước.

Thư Liên khôi phục lại tâm trạng tốt bắt đầu tham quan biệt thự, suy nghĩ chỗ này kia nên thay đổi những gì, phảng phất như đã nhập vai vào nhân vật nữ chủ nhân. Thẳng đến khi cô đi tới lầu 3 rồi, bị âm thanh của Trần Dương Hi lôi trở lại hiện thực.

Còn chưa kịp tức giận, Thư Liên liền cảm thấy được tình huống có chút kỳ quái, âm thanh nói chuyện tuy rằng đứt quãng, nhưng từ đầu đến cuối đều chỉ có giọng của một mình Trần, Thư Liên nhịn không được thò lại gần lắng nghe.

Đầu tiên truyền vào lỗ tai, chính là crack crack tựa hồ nhai thứ gì đó, tiếp theo chính là một khoảng trầm mặc, thời điểm Thư Liên cho rằng mình nghĩ nhiều, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.

"Bom!"

"Ha ha ha! Vương pháo!"

Thư Liên??? Vì sao nghe như là đang *đấu địa chủ? Nhưng người nào sẽ chơi đấu địa chủ một mình nhập tâm như vậy? Tiếp tục nghiêng tai dán lên cửa phòng.

[*斗地主 hay đấu địa chủ là một trò chơi bài thuộc thể loại đánh bạc và cờ bạc. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc.Đấu địa chủ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như lập kế hoạch thực hiện cẩn thận. Nguồn wikipedia]

"Không có! Tôi thắng! Củ cà rốt này thuộc về tôi!"

"Tới tới tới! Lại thêm một ván, con lưỡi dài này phỏng chừng đem đầu óc cũng hỏng rồi, đổi con khác, anh Bạch, anh xem con với nửa cái đầu bẹp bên ngoài kia thế nào?"

Được, nếu anh đồng ý, em đây lập tức bắt nó!"

Ngay sau đó tựa hồ là âm thanh cửa sổ bị đẩy ra, lại sau một lúc sau trong phòng liền truyền đến tiếng kêu địa chủ.

Thư Liên??? Cô nghi hoặc mà lại nghe một hồi, xác định bên trong đúng là đang chơi đấu địa chủ? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều chỉ có giọng của một mình Trần Dương Hi.

Cô ở ngoài cửa phòng trầm mặc hồi lâu, sau đó khóe miệng không nhịn được bắt đầu giơ lên, xem ra kế hoạch hiệu quả rồi! Tinh thần của Trần Dương Hi xác thật đã có vấn đề, khó trách nói chuyện cứ kỳ quái. Đáng tiếc không thể tận mắt nhìn xem tình huống bên trong, cảnh tượng kia nhất định rất thú vị.

Đang nghĩ như vậy, trong phòng lại lần nữa truyền đến giọng của Trần Dương Hi, "Lưỡi dài đầu của cậu đặt trên cửa làm gì vậy?"

Tuy rằng biết tinh thần của Trần Dương Hi khả năng có chút vấn đề, nhưng những lời này vẫn thành công khiến Thư Liên bật ra khỏi cửa. Cô vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói thầm nói, "Trần Dương Hi dù có điên rồi vẫn khiến người ta chán ghét như vậy."

Nhưng đã có hiệu quả, kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo. Cô thậm chí có chút gấp không chờ nổi mà muốn mau đến buổi tối, nhanh, nơi này lập tức sẽ trở thành nhà cô.

Thư Liên vui sướng nện bước đi xuống lầu tìm Lâm Mộ Vân, thảo luận về kế hoạch buổi tối.

Vì thế,  Lâm Mộ Vân rất vất vả mới tìm được cơ hội ngủ bù lại bị đánh thức lần nữa, trên trán không ngừng nổi gân xanh, nghe Thư Liên nói xong, tỏ vẻ không thành vấn đề, biệt thự đã sớm được sửa sang.

Lầu 3, Tiểu Thất thua một củ cà rốt cho ma bẹp sọ, cậu không khỏi nghi hoặc mà nhìn chằm chằm nhóc ma có một phần đầu bị bẹp dí, lại nhìn nhìn anh trai ma ở đối diện, "Anh Bạch, chúng t có  hai cái sọ hoàn chỉnh, thế mà lại thua con bị bẹp sọ, anh cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?"

Anh trai ma khờ khạo vò đầu, "Vậy làm sao bây giờ? Hay anh cũng đi đập bẹp sọ được không?"

Tiểu Thất, "......" Anh trai kia của tôi đâu? Người anh lớn thông minh và khôn ngoan đâu rồi? Thôi, vẫn nên để con lưỡi dài vào đi.

Đang nghĩ, ma bẹp sọ lại đột nhiên mở miệng, "Em không cần củ cà rốt này, nhưng em muốn xin anh giúp một chút."

Tiểu Thất có chút kinh ngạc, củ cải này đã được bao bọc bởi băng tạo bằng linh lực, ma ăn vào cũng rất có lợi, nhóc ma này nhìn qua bất quá cũng chỉ 13-14 tuổi đầu vậy mà có thể chống cự sự cám dỗ.

"Em ở chỗ này đã lâu, chỉ có anh có thể thấy em." Quỷ bẹp sọ có chút nôn nóng, "Em hiện tại cái gì cũng không có, anh nghĩ xem muốn cái gì? Cho dù là lnh hồn của em cũng có thể."