Cuối cùng một chồng sách này là Túc Minh Ca giải quyết, so với các đồng đội khác đang đỏ mặt tía tai thì anh bình tĩnh hơn nhiều, tác phong như thể đang ôm một chồng văn học kinh điển.
Lục Úy Lam quan sát một chút mọi người trong SGL, rồi khen ngợi với 6362,【 Nhìn thấy không, không hổ là xuất thân từ gia đình nuôi heo, bình tĩnh như thế, không giống mấy người khác, kích động đến đỏ từ mặt tới cổ. 】
6362??? Là...... Là như thế thật sao? Sao nó cảm thấy như thể mặt mấy nhân loại này đều đang xấu hổ.
Từ hiệu sách ra ngoài, Lục Úy Lam hứng thú vẫn cao như cũ, bắt lấy một đám đội viên đang nghẹn đỏ mặt mà phấn khởi giới thiệu khởi sách mình mua, mỗi một quyển đều đem ưu điểm ra để giới thiệu một cách cường điệu, cuối cùng còn cho mọi người trong SGL mỗi người một quyển.
Ở trong mắt của em trai đầu xanh dương phát ra sự chân thành, mọi người trong SGL không thể không vươn tay ra nhận lễ vật một cách "trầm trọng", với đội trưởng nhà mình đang nhìn bằng ánh mắt "hòa ái" nhiều lần bảo đảm khi mình trở về sẽ đọc cẩn thận.
Lục Úy Lam rất là vừa lòng, duỗi tay vỗ vỗ mấy đứa trẻ nhỏ dễ dạy này, cũng cuối cùng ban cho Túc Minh Ca một câu khẳng định, "Người ta đều nói người phân theo nhóm, hôm nay cuối cùng em cũng cảm nhận được, mấy người bạn của anh, cũng là nhân tài nuôi heo, có tài trồng rau."
Mọi người trong SGL??? Lời này nghe hẳn là khen nhưng sao mà nghe cứ không được tự nhiên? Mọi người đồng loạt mà nhìn về phía Túc Minh Ca, ý muốn hỏi rõ: Đội trưởng, câu khen này, anh thấy thế nào?
"Ừm, em cũng phải chăm chỉ lên." Túc Minh Ca một tay xách theo Lục Úy Lam với cái cặp to chứa đầy sách, một tay lại xoa xoa đầu màu xanh Lục Úy Lam, bộ dạng như đã chấp nhận lời khen.
Lục Úy Lam nghiêm túc gật đầu, "Yên tâm, em sẽ nỗ lực." Chờ sau khi tốt nghiệp, mình nhất định sẽ được anh trai công nhận ở việc nuôi lợn!
Bởi vì buổi tối còn buổi huấn luyện nên hai bên cũng không có hẹn ăn cơm, Túc Minh Ca như muốn chăm sóc đứa nhỏ Lục Úy Lam mà cõng trên lưng chiếc "cặp sách nhỏ", sau đó nhìn thấy thiếu niên đầu xanh dương như đang mang bao bông mà nhẹ nhàng rời đi.
Túc Minh Ca không khỏi nghi hoặc mà cúi đầu, giơ tay lên xoa xoa men bả vai, chẳng lẽ là mình già rồi, nên không gánh nổi túi?
Khi bóng dáng của Lục Úy Lam biến mất không thấy nữa, mọi người trong SGL lúc này mới bắt đầu nhiệt liệt thảo luận.
"Anh Túc, đứa em trai này nhìn qua so với trong video ngoan hơn nhiều nha."
"Đúng vậy, còn tưởng rằng là một đứa trẻ trâu, không nghĩ tới là một đứa trẻ tốt yêu học tập."
"Chỉ là xem sách phụ đạo ngọa khóa có chút kỳ khôi."
"Đúng rồi, gần đây sao không thấy Minh Tư tới chơi, ui? Mày đánh tao làm cái gì?"
Đề tài náo nhiệt đột nhiên im bặt, giờ ở trên mạng việc nhà họ Lục bị trao nhầm con trai đang ào huyên náo, sau đó Túc Minh Tư kia cũng không còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mà Túc Minh Ca cũng chưa bao giờ chủ động nhắc tới, nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Người nói chuyện rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, "Chắc là Minh Tư bận quá." Một bên cười ha ha tính nói xạo cho qua cửa.
Ai ngờ lúc này Túc Minh Ca lại mở miệng nói chuyện, "Em ấy đã sửa tên là Lục Minh Tư, về sau gặp mặt đừng gọi sai." Giọng nói lạnh lẽo không có gì gợn sóng, bình đạm tựa như đang nói hôm nay buổi sáng uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy.
Mọi người trong SGL đều sửng sốt một chút, nhìn phản ứng nhu như không có gì của Túc Minh Ca, không biết có nên mở miệng an ủi hay không.
Về Túc Minh Tư, không đúng, là Lục Minh Tư, kỳ thật quan hệ với mọi người trong SGL cũng cực kỳ vi diệu. Lục Minh Tư tuy rằng không phải người của câu lạc bộ, nhưng cũng đã từng có một đoạn thời gian rất dài ở trong câu lạc bộ.
Đến nay người trong câu lạc bộ SGL còn nhớ rõ Túc Minh Ca ngày đó tới tới câu lạc bộ ký hợp đồng, khi đó Túc Minh Ca xem xong hợp đồng rồi hỏi, câu đầu tiên chính là, "Có thể để cho em trai tôi cũng vào ở được không?"
Vì thế, câu lạc bộ SGL liền có nhiều thêm một thành viên không chung đội, Lục Minh Tư ngày thường không thích nói chuyện, đối với trò chơi cũng hoàn toàn không có hứng thú, tuy rằng cùng ở dưới một mái hiên tận hai năm, nhưng quan hệ hai bên cứ như mắc kẹt ở điểm nào đó, quan hệ trước sau không xa không gần.
Sau khi Túc Minh Ca kiếm được tiền, Lục Minh Tư liền gấp không chờ nổi mà đi dọn ra ngoài, lúc này mọi người mới ý thức được, chỉ sợ ở trong mắt Lục Minh Tư, chơi game cũng không phải điều gì vinh quang hay đáng kiêu ngạo. Nhưng mà khi thể thao điện tử phát triển, ánh mắt của đại chúng cũng đang không ngừng biến hóa, thái độ của Lục Minh Tư đối với câu lạc bộ cũng dần dần có chuyển biến, ngẫu nhiên sẽ mua vài thứ tới cho bọn họ.
Bởi vì là em trai đội trưởng, các đội viên cũng không bình luận quá nhiều về Lục Minh Tư, hai bên liền duy trì trạng thái cân bằng như vậy.
So sánh với sự hưng phấn lúc, bầu không khí lúc về thấp hơn không ít, mà khi bọn họ đẩy cửa câu lạc bộ mới phát hiện mình buồn hơi sớm, huấn luyện viên nhà mình đang hùng hổ ngồi ở trên sô pha, trên bàn trà đang phát hình ảnh họ mua sách cùng em trai đầu xanh dương không lâu trước đây.
Mọi người "......"
"Về hết rồi hả? Ngồi xuống hết xem." Huấn luyện viên của SGL họ Văn, ngày thường không nổi điên đúng thật là rất văn nhã, nhưng nổi giận lên cũng rất là khủng bố.
Vài người thấy thế vẻ mặt đồng loạt như đưa đám, từng người ngoan ngoãn tìm vị trí ngồi xuống ở sô pha, thẳng đến khi video kết thúc, Văn Yến mới gõ gõ bàn trà, "Biết hiện tại bên ngoài mọi người đều gọi SGL là cái gì đứng thành hàng không?"
"Chúc mừng, các cậu có danh hiệu mới, nuôi heo đứng thành hàng! Đêm nay còn có bướu huấn luyện, tôi cũng không có yêu cầu khác, chỉ cần xem video này một trăm lần, Minh Ca, cậu đi với tôi." Văn Yến đứng dậy lên lầu, kêu tên Túc Minh Ca.