Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 50




Khán giả thông qua phòng phát sóng trực tiếp, lúc này đang rất kích động: "Ôi vãi, những lời này có vẻ chứa rất nhiều thông tin."

"Tôi choáng luôn rồi, mới vài phút mà dường như đã tóm gọn tất cả các drama gần đây!"

"Cô gái chạy nhảy lung tung này nói thật hả? Cho nên đây là đón vợ bé về nhà à?"

"Lâm Mộ Vân vậy mà lại ngoại tình! Khiếp sợ!"

"Lâm Mộ Vân vậy mà không làm được! Khiếp sợ X2!"

"Tiếng bước chân! Là tiếng bước chân đêm qua sau khi vào biệt thự đã nghe được sao? Có gì đó mờ ám!"

"Tam quan của tôi sụp đổ rồi!"

Khán giả bị một loạt biến cố làm cho nhức đầu chóng mặt không biết nên chú ý vào vấn đề nào, nhưng luôn có một dân mạng kiên nhẫn bắt đầu tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên nhanh thôi, sẽ có một câu chuyện hoàn chỉnh mượt mà xuất hiện.

Trong phòng khách, Thư Liên sợ tới mức hoang mang lo sợ, Tân Nhiễm lại phảng phất như không vội giết cô, mà giống như mèo vờn chuột bắt đầu trêu chọc, cùng với ánh đèn lúc sáng lúc tối, bên tai Thư Liên cũng vang lên tiếng chất vấn âm trầm đầy oán hận của Tân Nhiễm, "Lời hứa của cô đâu? Vì sao cô không báo cảnh sát"

"Cô đừng tới đây! Cô đừng tới đây! Cầu xin cô buông tha cho tôi! Không phải tôi hại cô mà! Tôi chỉ không báo cảnh sát mà thôi! Trần Dương Hi, cậu mau cứu tôi! Không phải cậu là nhà ngoại cảm sao?" Giọng của Thư Liên cực kỳ sắt bén, hiển nhiên tinh thần đang vô cùng căng thẳng.

Sắc mặt của ba người nhà họ Lâm lúc này cũng trắng đến dọa người, Lâm Mộ Vân còn có thể tiếp tục bình tĩnh, rốt cuộc hắn chỉ thấy có ánh đèn lập loè, hắn muốn tiến lên kề bên giúp đỡ Thư Liên đang nổi điên, nhưng Thư Liên chỉ cảm thấy hắn chặn đường, khoảnh khắc muốn né tránh lại bị Lâm Mộ Vân bắt được, "Tiểu Thư, em bình tĩnh đi, trên thế giới này không có ma quỷ! Chúng ta đi bệnh viện! Chúng ta đi bệnh viện!"

Tránh không được, nữ quỷ mặc đồ đỏ lại càng ngày càng gần, Thư Liên điên cuồng thét chói tai, giờ này khắc này những lời của Lâm Mộ Vân không thể khiến cô bình tĩnh, ngược lại càng khiến cô dâng lên cảm giác chán ghét và oán hận, "Buông em ra! Buông em ra! Anh cũng muốn em chết sao?"

"Em bình tĩnh chút đi, ở đây cái gì cũng không có!" Lâm Mộ Vân cảm thấy đau đầu, hắn cảm thấy dọa điên Trần Dương Hi cũng không phải ý kiến hay, hoàn toàn là *thương địch một vạn, hại mình ngàn sáu.

[*Thành ngữ gốc là thương địch một vạn, hại mình tám trăm, ý của câu này là dù đánh thắng được vạn địch, nhưng mình cũng hao tổn 800 người, chênh lệch tổn thất cho cả hai bên. Có nghĩa là nếu bạn đối đầu với người khác, không phải chỉ đối phương sẽ bị tổn thất nặng nề, mà thực tế, bạn cũng bị thiệt hại không kém. Nguồn: Vạn điều hay.]

Khoảng cách giữa Tân Nhiễm và Thư Liên đã chỉ còn vài bước, nước mắt Thư Liên rơi xuống, sau đó tát một cái lên mặt Lâm Mộ Vân, "Cút mau! Là anh muốn em chết! Không thể trách em!" Nói rồi, tay bỗng nhiên dùng sức thật lớn, đẩy mạnh Lâm Mộ Vân đang dây dưa với mình về phía Tân Nhiễm.

Lâm Mộ Vân kinh ngạc với ý hận mãnh liệt trong mắt của Thư Liên, bước chân liên tục lui về phía sau, đột nhiên, hắn cảm nhận được một cơn ớn lạnh tột độ, bên tai truyền đến tiếng cười lạnh ha ha ha đầy quỷ dị. Ngay sau đó dường như có ai làm hắn vấp chân, thân thể mất thăng bằng, đập mạnh vào góc bàn cà phê bên cạnh.

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ bàn trà, khoảnh khắc đó Lâm Mộ Vân hoảng hốt mà nghe được tiếng ba mẹ thét chói tai, còn có tiếng thét điên cuồng của Thư Liên, "Anh ta chết rồi! Anh ta chết rồi! Là anh ta ném tôi trên đường quốc lộ đó, cô cũng coi như đã báo thù được rồi! Cô buông tha cho tôi đi!"

Tầm mắt dao động, Lâm Mộ Vân còn thấy được Trần Dương Hi đứng cách đó không xa, Trần Dương Hi cũng thấy được hắn, lộ ra một nụ cười dịu dàng lại bao dung quen thuộc với hắn. Sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Thư Liên nơm nớp lo sợ mà duy trì trạng thái phòng ngự, ánh mắt dán chặt vào Tân Nhiễm, nhưng Tân Nhiễm cũng thật sự không đuổi theo cô nữa, mà lộ ra một nụ cười không có ý tốt với cô, bóng dáng dần dần mờ đi.

Ánh đèn lập lòe của biệt thự khôi phục như bình thường, ba Lâm đã đánh gọi điện thoại báo cảnh sát và xe cấp cứu, mẹ Lâm thì đau buồn vô hạn, liên tục kêu tên Lâm Mộ Vân. Thư Liên nơm nớp lo sợ, cho rằng bản thân đã thoát khỏi sự đeo bám của lệ quỷ, ngây ngô cười ha hả.

Ba Trần mẹ Trần hiển nhiên là đã choáng váng, trong cảnh hỗn loạn vừa nãy, bọn họ chỉ đứng bên người con trai, sau đó nhìn cô gái kia nổi điên chạy loạn, rồi lại làm Lâm Mộ Vân bị thương, *vốn tưởng họ xem nhau là người nhà không ngờ lại hại nhau.

[*Gốc là 这可真是大水冲了龙王庙,一家人就坑一家人。]

"Đây là sức mạnh của tình yêu! Xong việc rồi, ba mẹ, chúng ta về nhà đi." Mọi chuyện đã kết thúc, Trần Dương Hi cũng bắt đầu chuẩn bị về nhà cùng ba mẹ, đương nhiên, việc chuyển nhà cũng là chuyện lớn, đặc biệt là những cây cải thìa cậu trồng trên ban công.

"Cậu không thể đi!" Ba Lâm lạnh giọng mở miệng, "Chuyện hôm nay cậu không tránh khỏi có liên quan, chưa điều tra rõ ràng, ai cũng đừng mong rời đi!" Ba Lâm sẽ không bỏ qua cho việc Thư Liên làm Lâm Mộ Vân bị thương, cũng không buông tha cho người nhà họ Trần đã hóng chuyện.

Mẹ Trần đang muốn mở miệng, lại thấy con trai mình chỉ suy nghĩ một chút là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, "Bác nói đúng! Vậy cháu không đi nữa!"

Tuy rằng không biết chuyện của Trần Dương Hi ra sao, nhưng chỉ cần người ở lại thì Lâm Thành Nghiệp cũng không nói nữa, vừa xem xét vết thương của Lâm Mộ Vân, vừa gọi điện thoại nói chuyện với bộ phận cấp cứu.

Thư Liên rốt cuộc cũng dần dần khôi phục lý trí, sau khi cô ý thức được vừa nãy bản thân đã làm cái gì, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn ánh mắt thù địch của ba Lâm và mẹ Lâm, còn có Lâm Mộ Vân đang hôn mê bất tỉnh, Thư Liên biết, kế hoạch bản thân khổ tâm tốn ba năm vun đấp, đã thất bại hoàn toàn.

Điều càng khiến cô sợ hãi chính là, ba Lâm Lâm Thành Nghiệp đã báo cảnh sát, tội cố ý đả thương người khác còn chưa nói, việc lắp máy theo dõi trong phòng ngủ cũng không thể bị kiểm tra. Quần áo đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt lúc này còn bị gió thổi qua lại thấy lạnh thêm, nó khiến cơ thể Thư Liên cứng đờ.

Cô chậm rãi đứng dậy, muốn trước khi cảnh sát tới xóa dấu vết của máy theo dõi, nhưng mới vừa bước một bước, giọng của Trần Dương Hi liền truyền tới, "Bà à bà đi đâu vậy ạ? Có phải muốn về phòng nghỉ ngơi không, để cháu đi cùng bà nha!"

Ánh mắt lạnh băng của Lâm Thành Nghiệp lập tức nhìn lại đây, cộng thêm ánh mắt trông mong nhìn mình của Trần Dương Hi, não Thư Liên trở nên hỗn loạn, theo bản năng nói theo Trần Dương Hi, "Tôi...... Trở về phòng nghỉ ngơi một chút......"

"Cái con tiện nhân này!" Những lời này đã thành công chọc giận mẹ Lâm, lúc đầu bà đã coi thường Thư Liên, chỉ là sau ba năm náo loạn bà đã thoải mái hơn chút, kết quả thì sao, người phụ nữ này con trai bà bị thương còn chưa nói, vậy mà bản thân còn có tâm tình lên lầu nghỉ ngơi!

Lúc này mẹ Lâm bất chấp cái gọi là hình tượng, trực tiếp xông lên kéo tóc Thư Liên, ngay lập tức tát cô một cái.

Tiểu Thất thấy thế không khỏi kéo kéo Tiểu Thập bên cạnh đang đang gỡ lá, 【 Nhìn thấy không, bình thường tao đối xử với mày còn dịu dàng cỡ nào. 】

Tiểu Thập thành công thắt lá của mình thành một nút thắt chặt xoay người một cái, từ chối giao tiếp.

Thư Liên tuy rằng mới trải qua một cuộc rượt đuổi sinh tử, nhưng nhờ gần đây nhất Trần Dương Hi ép cô rèn luyện, thể lực rất nhanh đã khôi phục, lấy lại tinh thần sau trạng thái choáng váng, lập tức  ni giận, bắt đầu phản kích, "Bà dám đánh tôi! Bà là cái thứ gì! Bà cao quý ghê nhỉ, nhưng con trai bà lại nghe lời tôi!"

Bên này hai người phụ nữ đang cãi nhau nảy lữa, ba Lâm vì muốn chăm sóc Lâm Mộ Vân nên không ra can ngăn, mà nhà họ Trần bên kia đang bưng một đĩa hạt dưa đến xem kịch. Chỉ có Tôn Gia Khanh là hơi lo lắng, anh vừa muốn biết vợ mình đi đâu, vừa muốn biết tung tích của con gái mình.

"Đừng nóng vội, vợ của anh khẳng định đang đến đưa con anh đi thôi, một hồi nữa chú cảnh sát sẽ tới ngay thôi." Trần Dương Hi trấn an nói.

Mà trên thực tế, cảnh sát và xe cấp cứu đúng là tới rất nhanh, nhân viên cứu hộ nâng âm Mộ Vân lên xe, mẹ Lâm bị cảnh sát kéo ra đương nhiên cũng đi theo. Lâm Thành Nghiệp ở lại phối hợp với cảnh sát, "Người phụ nữ này đột nhiên nổi điên rồi tấn công con trai tôi, còn có người nhà họ Trần cũng rất quỷ dị, nói mấy lời kỳ quái, tôi nghi ngờ bọn họ đã thông đồng từ trước......"

Nghe lời buộc tội như vậy, đôi vợ chồng nhà họ Trần đương nhiên là không thừa nhận, vẫn còn một người nữa là Tôn Gia Khanh, mọi người mồm năm miệng mười khiến cảnh sát mờ mịt, cuối cùng cảnh sát trực tiếp tìm Trần Dương Hi thoạt nhìn điềm đạm và rất bình tĩnh đê hỏi.

"Tôi có một người bạn, cô ấy tới tìm bà Thư Liên thương lượng vấn đề nợ nần, bà Thư Liên rất tức giận, quyết không chịu trách nhiệm, sau đó đánh Lâm Mộ Vân, bằng một cú ném qua vai đẹp mắt đã quật Lâm Mộ Vân xuống với lực rất mạnh! Rồi Lâm Mộ Vân rơi trúng bàn trà! Cái đầu mong manh yếu đuối của Lâm Mộ Vân bị thương nặng, sau đó bà Thư Liên lại đại chiến với dì Lâm, hai bên không phân thắng bại, thì các chú cảnh sát đã  đến......" Tiểu Thất trau chuốt lại những chuyện đã xảy ra một chút, sau đó dùng cách nói hấp dẫn hơn để kể lại, sau khi nói xong còn nháy mắt hỏi, "Thế nào? Tôi kể đủ rõ ràng không?"

Giữa tiếng còi báo động lớn lần nữa, mọi người cùng nhau bị đưa về cục cảnh sát, trong đó Thư Liên và Trần Dương Hi được bảo vệ đặt biệt, để phòng ngừa hai vị bệnh nhâm tâm thần này đột nổi điên rồi gây thương tích cho người khác.

Trước khi bị mang đi, Tiểu Thất còn không quên an ủi Tôn Gia Khánh đang mang vẻ mặt bối rối, "Xem ra tôi kể chưa đủ kỹ càng, tôi đi một lát sẽ quay lại!"

Tôn Gia Khanh, "......" Rõ ràng có thể dùng sức mạnh để giải quyết, vì sao còn muốn dùng lời nói!

Vốn dĩ cảnh sát còn tưởng rằng chuyện này sẽ rất đau đầu, dù sao thì cách diễn đạt của mỗi người đều có điểm không giống nhau, nhưng khi bọn họ kiểm tra phòng ngủ của Thư Liên lập tức liền phát hiện các thiết bị theo dõi trong biệt thự, hơn nữa thành công bắt được Nhị Lang đang muốn nhảy cửa sổ để chạy trốn, ngay sau đó hai streamer trốn ở lầu một và lầu ba cũng đều bị bắt.

Nghi phạm quá nhiều, một xe chứa không hết, cảnh sát lập tức điều thêm hai chiếc xe lại, mới đưa được toàn bộ người đi.

Một đêm náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc khi mọi người rời đi, ở biệt thự, chỉ dư lại mấy con ma hai mặt nhìn nhau. Nhờ không ngừng nỗ lực, Tiểu Thập rốt cuộc cũng gỡ được lá cây, một lần nữa vuốt vuốt lá củ cải, vui vẻ nhảy nhót khắp sàn, sau đó nghi hoặc nghiêng đầu, mới nãy còn nhiều người như vậy giờ đi đâu hết rồi? Sao cả một con cũng không thấy?

Cục cảnh sát, dưới tình huống đã có video buổi phát sóng trực tiếp, và video theo dõi, cảnh sát từ bỏ việc thẩm vấn mọi người.

Tiểu Thất đã đánh xong bản thảo một lần nữa thấy vậy không khỏi tiếc nuối, dưới sự quna tâm của ba Trần mẹ Trần, đúng 12 giờ giờ đêm, Tiểu Thất ngáp một cái, sau đó ngã đầu rồi ngủ.

Các cảnh sát đang canh phòng nghiêm ngặt, "......"

So với Trần Dương Hi yên tĩnh, một đối tượng cũng được bảo vệ đặc biệt khác là Thư Liên lại không bình tĩnh như vậy, cô giải thích những gì mình đã trải qua, lại thuyết phục cảnh sát thả mình đi, sau khi thấy không có kết quả lại càng tức giận không thôi, thậm chí còn định tông cửa xông ra, nhưng vào thời điểm cảnh sát đang đau đầu, Thư Liên đột nhiên yên tĩnh lại, cô đột nhiên ngửa đầu nhìn lên trên lầu, sau đó căng thẳng mở miệng hỏi, "Trên lầu là chỗ nào?"

Cảnh sát tuy rằng thấy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời, "Là văn phòng."

"Vậy tối hôm nay trên lầu có người trực đúng không?" Cơ thể Thư Liên hơi có chút run rẩy.

"Không có, người trực đều ở lầu một, trên lầu không có ai."

"Không thể nào! Anh điếc sao? Trên lầu rõ ràng có tiếng bước chân! Có tiếng bước chân!" Thư Liên lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ người phụ nữ kia lại tới nữa!

Trên thực tế, thứ đang đi đi lại lại trên máy nhà chính là anh trai ma đã đi theo, như một bài hát ru tự động, cho dù là ở Cục Cảnh Sát, anh trai ma cũng sẽ làm việc đúng giờ.