Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 5




Hiển nhiên chiều hướng của dư luận cũng không như ý Lục Minh Tư, mục đích của bản thân còn chưa thành, lúc này đè video đang nổi có chút không cam lòng, làm gì cũng thấy cực kỳ bực bội. Cùng ngày giữa trưa về nhà, Lục Hiếu Chi, Trình Nhiên, còn có Lục Hành Chỉ trong lúc lơ đãng nhìn thấy đoạn video kia.

Ở giữa video phát cảnh cậu thiếu niên dùng giọng điệu kiêu ngạo, câu đầu tiên nói là muốn nuôi heo, câu thứ hai lên tiếng càng làm cho người ta không nói được lời nào. Người khác đối với chuyện này sẽ phá lệ mà bao dung, nhưng Lục Hiếu Chi hiển nhiên không ở trong đó.

"Này là đang nói cái gì! Nhà họ Lục gia chúng ta bạc đãi nó sao? Sau khi tốt nghiệp lại muốn nuôi heo? Nó như thế sao không trực tiếp đi xin cơm luôn đi!" Lục Hiếu Chi khí không tin được, con trai mình nuôi có thể kiêu ngạo, nhưng không thể làm người khác chê cười xem, "Nó đi bao lâu rồi còn chưa về?"

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, không có người dám nói tiếp, cuối cùng vẫn là Lục Hành Chỉ biểu tình quặng quẽ mở miệng, "Năm ngày ạ."

Lục Hiếu Chi nặng nề mà hừ một tiếng, "Có tiền đồ lắm, gọi điện thoại kêu nó lăn trở về!"

Cho nên Tiểu Thất nghiêm túc đi học, vui vẻ tan học nhận được điện thoại, ban đầu còn hoảng hốt một chút, mới nhớ tới bản thân mình lúc này còn mang họ Lục.

【 Đừng lo lắng, nhìn dáng vẻ hẳn là đến chuyện đổi phòng, trở về gây ồn ài rồi nhanh đi tiếp. 】6362 xem xét tiến trình cốt truyện, an ủi nói.

Tiểu Thất bình tĩnh dọn bài tập rồi liền chuẩn bị về nhà, nhưng mà khi cậu đi vào bãi đỗ xe của trường học thì phát hiện xe của mình bị vẽ xấu, màu lam trên thân xe chen đầy chữ: Hàng giả, rác rưởi, fuck, bao gồm đủ loại từ ngữ xấu rất là chói mắt.

6362 thấy thế lâm trầm mặc rất lâu, mấy ngày nay ở chung, nó đã biết ký chủ cực kỳ yêu sạch sẽ, tuy rằng không tính là thói ở sạch, nhưng mỗi ngày đều sẽ nghiêm túc quét dọn phòng hai lần, tuyệt đối sẽ không chịu đựng dơ bẩn, mấy món đồ được ký chủ sở hữu, nếu cần thiết thì đều đem đi bảo trì.

【 Nếu không chúng ta gọi xe đi về đi. 】6362 đề nghị.

【 Được nha.】 Tiểu Thất vẫn dễ nói chuyện như trước, chỉ là không đợi cậu xoay người rời đi, liền có một đám người hi hi ha ha xông tới, người cầm đầu rất quen mắt, đúng là tên mắt tam bạch ở cổng trường.



"Cậu ba Lục, nhìn mày rất tốt ha, mày cũng chuẩn bị về nhà sao? Mày vừa mới đi sơn xe lại à? Không thể không nói, rất phù hợp với khí chất của mày đó."

Nghe xong, mấy người phía sau lập tức cười vang. Mắt tam bạch thấy ccòn chưa hết giận, đi đến bên cạnh Tiểu Thất vỗ vỗ xe: "Ui, con heo này là ai vẽ vậy, thật đúng là giống, hai chữ X ngốc này viết thật không sai, chậc chậc chậc, hai chữ hàng giả này cũng quá chói mắt, tuy rằng là sự thật đi, cũng không thể nói trắng trợn như vậy chứ."

6362 hoang mang lại sốt ruột, trong cốt truyện học đường không có đoạn như bây giờ, không biết ký chủ có thể chịu đựng được hay không, đột nhiên, hệ thống kiểm tra thấy hai nhân vật trong cốt truyện sắp tới, liền nhẹ nhàng thở ra, 【 Đừng sợ, Lục Hành Chỉ tới, sắp tới rồi, cậu ngoan ngoãn chờ hai phút là được. 】

【 Không thành vấn đề. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn nghe lời như cũ, làm hệ thống nhịn không được mà tưởng tượng cảnh vỗ đầu vị ký chủ này.

Cứ như vậy, Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng tại chỗ hai phút, Lục Hành Chỉ lại chưa xuất hiện, hệ thống luống cuống, lúc sau kiểm tra phát hiện Lục Hành Chỉ đúng là đã tới, chỉ là hắn không có lộ diện, mà lại trốn ở chỗ tối, đang lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, 6362 tức khắc treo đầy dấu chấm hỏi.

Đi theo Lục Hành Chỉ tới bãi đỗ xe còn có Lục Minh Tư cũng nghi hoặc dò hỏi, "Anh, chúng ta không đi ra sao? Úy Lam giống như đang gặp rắc rối."

"Chờ một chút, bằng không em ấy sẽ không dễ dàng cùng chúng ta trở về." Trừ phi thật sự nếm mùi đau khổ, bằng không đứa em trai này sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Lục Minh Tư cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng lại cực kỳ vui sướng, quả nhiên là phong cách hành sự của nhà họ Lục các người, đơn giản trực tiếp, chỉ hy vọng những người này xuống tay có thể mạnh chút, không uổng công mấy ngày nay bận rộn.

Rất nhanh, mắt tam bạch đã không thỏa mãn với việc chế nhạo bắng bằng ngôn ngữ, bắt đầu động thủ xô đẩy Lục Úy Lam, "Tên vô dụng nhà mày, ngày thường không phải rất kiêu ngạo sao? Sao hôm nay lại như người câm, nhà họ Lục mặc kệ mày rồi đúng không, không có chỗ dựa đúng không, năm đó lúc mày kéo tai tao không phải không sợ trời không sợ đất sao?"

Nghe thấy những lời này, Tiểu Thất liền chú ý tới tai của mắt tam bạch. Tai phải của mắt tam bạch tai phải đeo một cái hoa tai ánh vàng rực rỡ, tai trái lại trống không, cẩn thận quan sát sẽ thấy tai trái hắn thiếu một miếng thịt, có một cái lỗ thủng, có phần dị dạng, Tiểu Thất ngay lập tức tỉnh ngộ, "À, hóa ra là như vậy sao, tôi còn tưởng rằng cậu thích vẻ đẹp của sự không đối xứng."

Mọi người "......"

Thái dương của mắt tam bạch không kiềm được mà run rẩy, gân xanh đều nổi lên, tiến lên một bước nắm cổ áo Lục Úy Lam, "Mày quên tao rồi! Mày làm tai tao có một lỗ thủng, vậy mà lại quên tao!"

Tiểu Thất cẩn thận nhớ lại một chút, vẫn chưa thấy đoạn có mắt tam bạch ở trong cốt truyện vì thế lắc đầu, "Không có nha."

Sắc mặt tên mắt tam bạch hơi hoãn, lại nghe Tiểu Thất tiếp tục mở miệng nói, "Tôi căn bản là không có quen biết cậu, nên làm gì có chuyện quên."

Đám người xung quanh lập tức phát ra một tiếng thở nhẹ, không nói cái khác, tên Lục Úy Lam đúng là rất kiêu ngạo, dù đứng cách xa vẫn cảm nhận được sự kiêu ngạo.

"Này là do mày tự tìm!" Mắt tam bạch hiển nhiên tức giận không hề nhẹ, giọng điệu khi nói chuyện đều phập phòng lửa giận, lời còn chưa dứt, liền vung một đấm về phía mặt Lục Úy Lam.

6362 sợ tới mức thét một tiếng chói tai, trong lòng nghĩ khó trách tổ thế thân có nhiều ký chũ bãi công như vậy, cốt truyện không giống bình thường còn chưa tính, mấy nhân vật trong cốt truyện còn thờ ơ lạnh nhạt, chẳng trách nhóm thế thân nản lòng thoái chí.



Nhưng mà tiếng thét chói tai qua đi một cách ngắn ngũi, 6362 kinh ngạc phát hiện ký chủ thế mà vững vàng đỡ được một đấm, ký chủ vẫn làm vẻ bình tình ngoan ngoãn như cũ, mở miệng dò hỏi, "Xe tôi là cậu vẽ?"

Mắt tam bạch sững sờ vì cú đấm của mình không có hiệu quả, nghe xong theo bản năng đáp lại, "Là tao thì thế nào?"

"Vậy thì có thể xin cậu lau sạch xe tôi không?" Giọng điệu ngoan ngoãn tại cảnh tượng này có vẻ không hài hòa.

Mắt tam bạch như bị chọc cười, nghe xong liền bắt đầu chửi thề, một bên thăm hỏi người lớn nhà đối phương, một bên lại nắm tay lên lần nữa.

Tiểu Thất nhíu nhíu mày, sau đó trên tay dùng một chút lực.

Mọi người chỉ nghe ầm một tiếng,mắt tam bạch bị ấn đầu nện ở trên thân xe, sau đó mọi người kinh ngạc mà nhìn Lục Úy Lam như đang dùng một miếng vải bố, đem mắt tam bạch cọ xe để xóa mấy chữ cùng hình vẽ, một bên xóa còn một bên nói, "Mặt cậu chất lượng không tốt lắm, còn không bằng dùng một miếng vải bố."


Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột không riêng mọi người vây xem không biết phản ứng thế nào, ở chỗ tối của Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Cùng với âm thanh da mặt và thân xe cọ xác, Tiểu Thất tiếp tục bình luận, "Hoa tai phải của cậu dễ làm hư xe tôi quá, nếu không tôi cũng gỡ cho cậu, như vậy thì đối xứng rồi."

Mọi người "......" Sao mọi chuyện lại đến mức này?

Mắt tam bạch cũng rất khó hiểu, hắn chỉ cảm thấy cổ mình bị một lực gì đó nắm rồi đem mặt hắn ấn ở trên xe, sau đó là bị đem đi cọ xát, lôi kéo làm hắn không nói nổi một câu.

Ở đây mọi người đều bị sự kêu ngạo của Lục Úy Lam làm kinh sợ, tới khi phản ứng được, Lục Úy Lam đã bắt đầu ghét bỏ "Vải bố" trên tay, "Cậu đừng chảy nước miếng mà, iu......, mất vệ sinh quá"

Mắt tam bạch cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lục Úy Lam, không ngờ rằng Lục Úy Lam đột nhiên ghét bỏ buông lỏng tay, bởi vậy bản thân đột nhiên lùi lại hai bước, sau đó một mông ngồi ở trên mặt đất. Lúc này hắn chỉ lo khiếp sợ với Lục Úy Lam, thậm chí nỗi mất mặt đều quên ở sau đầu, chỉ có thể hoảng sợ nhìn thiếu niên cạnh chiếc xe màu lam.

Thiếu niên họ Lam lấy một tờ khăn giấy ra lau tay, "Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây, anh tôi tới đón tôi rồi."

Vốn đang tưởng dựa vào người đông thế mạnh để lấy lại mặt mũi, mọi người nghe xong sôi nổi nhìn về hướng Lục Úy Lam đang đi, sau đó liền thấy được Lục Hành Chỉ cùng Lục Minh Tư đang trốn ở một bênh. Người mất mặt gặp kẻ bại lộ hành tung, bầu không khí lúc này liền trở nên vi dịu.

Lục Hành Chỉ tưởng rằng bản thân đã trốn rất kĩ, "......"

Lục Minh Tư không ngờ bị lộ nhanh như vậy, "......"

Lục Úy Lam phảng phất không biết xấu hổ là gì, vui sướng chào hỏi với Lục Hành Chỉ, "Anh, anh tới đón em hả? Ba mẹ cũng nhớ em rồi phải không? May là vừa mới anh không ra, nếu không bị thương thì không ổn......"



Lục Hành Chỉ "......"

Làm như nhiều ngày không gặp, thằng nhóc bỏ nhà này nói nhiều hơn bình thường. Lục Úy Lam blah blah nói không ngừng với Hành Chỉ, thậm chen ngang giữa Lục Hành Chỉ với Lục Minh Tư, bộ dạng cực kỳ chiếm hữu. Đương nhiên, Lục Minh Tư hoàn toàn bị cậu làm lơ.

Trải qua nữa đời trước, Lục Minh Tư đối với chuyện này cũng không tức giận, nhưng thật ra cậu ta rất mong chờ biểu cảm bị vả mặt của Lục Úy Lam khi trở về nhà họ Lục. Tầm mắt cậu ta lơ đãng nhìn qua Lục Hành Chỉ, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt Lục Hành Chỉ thế mà hơi hơi treo ý cười, hiển nhiên cũng không bài xích việc ở chung với Lục Úy Lam.

Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng thật sự nhìn thấy, Lục Minh Tư trong lòng cảm thấy khó chịu, còn nói thêm mày chỉ là một đứa vô dụng, dựa vào cái gì đều được đến mọi người thích.

Ba người với các tâm tư khác nhau rất nhanh đã về nhà họ Lục, xe cònchưa dừng hẳn, Lục Úy Lam liền xuống xe bay nhanh vọt vào trong nhà, "Ba, mẹ, con về rồi nè!".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng 3. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! 4. Không Hẹn Mà Đến =====================================

Lục Hiếu Chi làm một khuôn mặt lạnh không biểu cảm, Trình Nhiên lại không cách nào khống chế được biểu cảm, nét mặt mềm hẳn đi.

Lục Úy Lam tiến lên ôm Trình Nhiên một cái, "Mẹ, con rất nhớ mẹ, mấy ngày nay con gầy đi rồi, đúng rồi, đây là quà cho mẹ." Nói xong, giống như có ma thuật bàn tay cậu vừa lật một cái, một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt liền xuất hiện giữa tay.

Trình Nhiên ngay lập tức bị chọc cười, duỗi tay nhận lấy hoa, "Đây chính là bông hoa đẹp nhất mẹ nhận được trong năm nay" Bà đời này, hoa gì cũng đều gặp qua, nói lời này hiển nhiên là bởi vì vui vẻ.

Lục Minh Tư Theo vào sau thấy thế cười nói, "Con tự hỏi mới vừa rồi ở ven đường Úy Lam vì cái gì một hai phải dừng xe, hóa ra là vì hái hoa à."

Lời này nghe tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng cũng nói ra nguồn gốc đóa hoa, một đóa hoa dại ở ven đường tùy ý hái. Trình Nhiên như không nghe ra, ý cười trên mặt không giảm, "Chỉ cần là con tặng, cái gì mẹ cũng thích."

Lục Minh Tư nghe xong câu này trong lòng nghèn nghẹn, cậu ta nhớ rõ bản thân kiếp trước khi lần đầu tiên tặng quà, Trình Nhiên lúc đó phản ứng rất lạnh lùng.