Gia đình đối phương yêu cầu 500.000 tệ, nếu không họ sẽ kiện gã và tống gã vào trại giam vị thành niên.
Trình Thừa khóc hỏi tôi phải làm sao?
Với một đứa nhóc mười mấy tuổi, chút xíu trắc trở đó thôi đã như một cơn sóng lớn đến kinh người.
Chúc Lâm tìm tôi, vênh váo hống hách nói với tôi rằng cô ta có thể giải quyết mọi chuyện.
“Đối với nhà họ Chúc mà nói thì đó chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.”
Điều kiện là từ đó về sau tôi phải cút khỏi thế giới của cô ta và Trình Thừa.
Tôi c..hết lặng hỏi cô ta: “Nếu đã để ý Trình Thừa như vậy, sao lúc đầu còn từ chối hắn?”
Cô ta cười khinh thường: “Chứ không lẽ lại như cô, người khác chỉ cần tốt với cô chút xíu cô đã lập tức vẫy đuôi như chó cảm tạ ơn đức?”
Chúc Lâm nói lý do cô ta từ chối Trình Thừa là vì cô ta rất tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi, chỉ là một loại tình thú mà thôi.
Ai ngờ cái tôi của Trình Thừa quá lớn, bị từ chối xong liền không quay xung quanh cô ta nữa.
Sau đó, tôi vào trong Nam học đại học, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc với Trình Thừa.
Gã cũng từng liên lạc với tôi, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn, song tôi chưa bao giờ trả lời.
Lần cuối cùng là: “Lâm Lâm nói đúng, vàng và rác rưởi trộn lẫn chung một chỗ sao người khác có thể khai thác được?”
Tôi hủy thẻ, từ đó im hơi lặng tiếng.
Ngay cả tập tranh gã đưa tôi tôi cũng đã đốt trụi cùng những món đồ cũ của mình.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nghe một bạn học cũ thời trung học nói rằng Trình Thừa đã không phụ sự kì vọng của Chúc Lâm, trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Đường ai nấy đi*, như vậy rất tốt.
(*) "Nhất Biệt Lưỡng Khoan" có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.
Ánh mắt hung ác của gã đàn ông kéo tôi trở lại với thực tế.
Trình Thừa quét mắt khắp người tôi, như đang đánh giá một món hàng hơn là quan sát một con người.
Gã siết chặt cổ tay tôi.
Trong lúc lôi kéo, áo khoác tôi tuột xuống khuỷu tay, bả vai lộ ra sau chiếc áo len mỏng.
Gã lia mắt từ cổ xuống xương quai xanh của tôi, trong mắt đầy sự giễu cợt, nói: “Đây chẳng phải chính là những gì cô muốn khi tìm mọi cách xuất hiện trước mặt tôi sao?”
Tôi hẹn gặp Trình Thừa ở nhà hàng, chính gã nói mình bị cảm, muốn tôi lái xe qua đón gã, vậy mà bây giờ lại lật lọng.
“Buông tay!” Tôi lạnh giọng hét.
Trình Thừa càng ra sức nắm chặt hơn, hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu: “Giang Nghi, có thể khiến tôi nhớ nhung nhiều năm như vậy, chắc giờ cô đang kiêu ngạo lắm nhỉ?”
Tôi cố mở cánh cửa sau lưng bằng tay còn lại nhưng lại bị hắn giữ chặt hai vai, dưới chân loạng choạng, cả người ngã xuống đất, đập gáy vào cửa.
Tôi choáng váng đầu óc, trước mặt xuất hiện bóng chồng đến nghiêm trọng.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến Trình Thừa ngu người tại chỗ, chân tay luống cuống cả lên.
Tôi sờ túi tìm điện thoại theo bản năng và gọi vào số liên lạc khẩn cấp.
Giọng nói lạnh lùng có hơi ngập ngừng vang lên bên kia đầu dây: “Giang Nghi?”
Tôi chưa kịp nói gì Trình Thừa đã cướp điện thoại.
Tôi dồn sức gân cổ hét: “Tự anh nói anh cảm thấy không khỏe, muốn tôi đến đón anh tại khách sạn Silver trên đường Bình Giang.”
Gã khựng lại chốc lát rồi thô bạo ngắt cuộc gọi.
Tôi nhặt chai rượu dưới đất rồi bò dậy đập gã.
Trình Thừa bị ánh mắt hung ác của tôi dọa sợ, ôm cánh tay đau lùi lại hai bước.
Tôi tìm thấy cơ hội, đứng dậy mở cửa chạy sang đầu bên kia hành lang.
Sau lưng, Trình Thừa tức giận hét: “Giang Nghi, nếu cô dám đi, tôi đảm bảo từ nay về sau cô không thể tồn tại trong cái ngành này nữa.”
[Bạn đang đọc Thế thân của vợ cũ được edit và đăng tại Nhân Trí page]
9
Đêm cuối thu, gió lạnh luồn vào tay áo len, cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể tôi.
Nơi này cách chỗ tôi thuê nhà quá xa, điện thoại và áo khoác ngoài của tôi đều rơi trong khách sạn.
Tôi ngồi xổm trước khách sạn, suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ.
Đến khi đầu óc trống rỗng, tôi mới đứng dậy, định mượn điện thoại của bảo vệ khách sạn gọi cho bạn thân Tiểu Ngữ.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen lẳng lặng đậu sát ven đường khách sạn, xua tan sương mù cuối thu.
Kính xe hạ xuống, để lộ sườn mặt sạch sẽ của một người đàn ông.
Trầm Quát cau mày nhìn tôi: “Lên xe.”
Tôi vô thức đáp lại.
Sau khi lên xe, Trầm Quát nghiêng sang thắt đai an toàn cho tôi, sau đó tháo đồng hồ đeo tay đưa tôi, động tác gọn gàng lưu loát.
“Anh định làm gì?”
Hắn nhếch môi, như cười như không, nói: “Đánh người.”
Tôi cuống cuồng kéo ống tay áo hắn.
Chiếc sơmi mỏng đen tuyền để lộ một đoạn cổ tay cùng cơ bắp săn chắc của Trầm Quát mang đầy mỹ cảm xinh đẹp.
Hắn luôn thuộc tuýp người bảo thủ, rõ ràng sau khi nhận cuộc gọi kia hắn đã vội vàng ra ngoài nên ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc.
Tôi nói, giọng run rẩy: “Anh Trầm này, anh không nên vì một tên khốn kiếp… mà khiến mình dây vào.”
Lông mi hắn rung rung, hắn nói: “Cõng hành vi liều lĩnh của người khác trên vai suốt bảy năm rồi mà vẫn chưa bỏ được?”
Tôi nhìn đôi mắt màu xanh nhạt của hẳn, cảm nhận được rằng gần đây hắn không ngủ ngon.
Tôi lẩm bẩm: “Tôi chỉ cố gắng hoàn thành công việc của mình trong phạm vi chấp nhận, nếu không làm được…”
Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: “Vậy chỉ cần em kêu dừng là có thể thực sự dừng được à?” lạnh lùng cứ như đang thẩm vấn tôi vậy.
Tôi vội quay đi, hốc mắt ươn ướt, cũng buông bàn tay đang níu tay áo hắn ra.
Hắn đột nhiên nhấc tay, ngón tay sắp chạm vào má tôi lại đột ngột khựng lại.
“Anh Trầm, anh phạm quy rồi.”
Tôi tránh ánh mắt hắn, thật sự rất sợ sẽ nhìn thấy dù chỉ chút xíu thương hại trong mắt đối phương.
Hắn giận đến cười, nghiến răng nói: “Giờ đã nằm ngoài hợp đồng.”
Tôi giật mình, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa số, trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại.
Tôi chưa từng thấy Trầm Quát thất thố như vậy.
Có lẽ do gương mặt này của tôi đã khiến hắn nhớ về người vợ quá cố hắn luôn nhớ nhung ngay cả trong mơ.
Kim đồng hồ lặng lẽ quay thật lâu.