Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới

Chương 81: Tống hàn đến đại học kyoto




An Tình lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Tống Hàn nheo mắt, xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn thấy dưới ánh mặt trời, tràn ngập mùi thơm của sách, đứng trước cổng đại học Kyoto.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười yếu ớt: “Tôi đã đến cổng trường rồi, em ra đây một lúc đi.”

Tống Hàn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của An Tình qua điện thoại.

Vừa định mở miệng, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bíp bíp.

Đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra nụ cười yêu chiều, cô gái bé nhỏ này còn có khí phách hơn cả anh nữa.

An Tình cúp điện thoại, tiếp tục nằm trên bàn, híp mắt ngủ.

Chỉ chốc lát sau, phòng học vốn yên tĩnh, náo nhiệt hẳn lên.

Các bạn nữ trong lớp bắt đầu ghé tai nhau.

“Đây hình như là người nắm quyền nhà họ Tống, Tống Hàn!”

“Oa, nhìn gần càng đẹp trai hơn nữa.”

Thư Phàm đưa tay đẩy đẩy An Tình.

An Tình hất tay cô ấy ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.”

“Ôi trời, cậu đừng ngủ nữa, có người tìm cậu kìa.”

An Tình không kiên nhẫn mở hai mắt ra, bóng dáng cô bị một thân hình cao lớn bao lấy.

Cô nhướng mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng của Tống Hàn, lông mi rậm rạp khẽ run.

Vươn ngón tay trắng nõn ra, chống cằm, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

“Sao anh lại tới đây?”

Tống Hàn hơi cúi đầu, trên mặt tuấn tú là nụ cười trong trẻo lạnh lùng.

Khí thế toàn thân, làm cho người ta bị có cảm giác áp bách.

“Em không muốn đi ra, tôi chỉ có thể tự mình đi lên đây thôi.”

An Tình liếc mắt sang chỗ khác, nhìn thấy tầm mắt của các bạn cùng lớp đều nhìn về phía bên này.

Đôi mắt sâu thẳm của cô dâng lên lửa giận.

Đứng dậy, đút tay vào túi quần, bước ra khỏi lớp với tâm trạng không mấy thoải mái.

Đi ngang qua Tống Hàn, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Có chuyện gì, chúng ta ra ngoài nói.”

Tống Hàn khẽ nhíu mày, đi theo An Tình đi ra ngoài.

Hai người đi đến góc cuối hành lang, An Tình xoay người, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào bóng dáng cô.

Giống như được bao phủ một tầng vầng sáng, gió nhẹ thổi lên mái tóc dài lộn xộn của cô.

Vẽ thành một bức tranh đẹp.

“Rốt cuộc là anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe được giọng nói lạnh lùng của cô, Tống Hàn phục hồi tinh thần lại.

Trên mặt có chút không được tự nhiên, tay anh nắm thành quyền, đặt ở bên miệng ho khụ khụ.

“Em làm việc bán thời gian ở cửa hàng bánh ngọt, ông nội biết rồi.”

Dáng người An Tình biếng nhác tựa vào lan can, đầu hơi nghiêng, ngũ quan tinh xảo.

Tướng mạo hoàn mỹ, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tống Hàn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Rồi sao?”

Tống Hàn lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, đưa cho An Tình: “Đây là tiền tiêu vặt ông nội đưa cho em, bảo em đừng đến cửa hàng bánh ngọt làm nữa.”

“Tại sao, tôi ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, làm cho nhà họ Tống mất mặt à?”

Đôi môi mỏng manh của Tống Hàn khẽ mở ra: “Nhà họ Tống là hào môn đứng đầu thủ đô, mỗi ngày vô số truyền thông đều nhìn chằm chằm vào, phu nhân nhà họ Tống ở bên ngoài làm thêm kiếm tiền, sẽ bị người ta chê cười.”

Nói xong, thấy An Tình vẫn không nhận thẻ ngân hàng, anh nhét thẻ ngân hàng vào tay An Tình.

Trong lòng có chút bực bội, nói tiếp: “Số tiền này là của ông nội cho em, không đủ dùng thì tôi sẽ cho em.”

Ngón tay An Tình kẹp tấm thẻ mỏng, không ngừng chuyển động, giữa hai hàng lông mày tràn đầy rét lạnh: “Nói cho cùng, không cho tôi ra ngoài làm việc, cũng là vì bảo vệ thể diện của anh thôi.”

Nghe nói thế, Tống Hàn có chút dở khóc dở cười: “Ý của tôi là, nhà họ Tống có gia nghiệp lớn, không cần em vất vả đi ra ngoài kiếm tiền như vậy, em thích cửa hàng bánh ngọt, tôi sẽ đến thủ đô mở cho em một cửa hàng, không cần đi làm cho người khác.”

An Tình có chút kinh ngạc, nhà họ Tống hào môn như vậy, rất chú trọng thể diện.

Tống Hàn chẳng những không lên án cô, còn lấy tiền cho cô dùng, trong lòng cô có chút cảm động.

Khuôn mặt lạnh lùng đã buông lỏng hơn, cô không từ chối, nhét thẻ vào túi của mình: “Cảm ơn anh.”

“Cô đã kết hôn rồi, còn hẹn hò với người đàn ông khác ở đây sao?”

Hai người trong góc, nghe thấy tiếng nói chuyện, quay đầu, nhìn về phía cầu thang.

Thấy Trần Dung xõa tung mái tóc đỏ có chút lộn xộn, mặc đồng phục học sinh, phía sau là mấy nữ sinh.

Cùng nhau bước xuống cầu thang.

Khóe miệng An Tình chậm rãi tươi cười lạnh như băng: “Tôi và ai hẹn hò, liên quan đến cô sao?”

Nhìn An Tình kiêu ngạo như vậy, nghĩ đến lần trước ở trong phòng học, bị cô ta giữ ở trên bàn.

Trần Dung còn có chút sợ hãi, nhìn thấy mấy người đi theo bên cạnh cô ta, cô ta lại không muốn mất mặt.

Cô ta dời tầm mắt, nhìn thấy thân hình cao lớn thon dài của Tống Hàn đứng ở một góc tối.

Anh mặc một thân âu phục màu đen cắt may cẩn thận, ngũ quan như điêu khắc trong bóng tối lộ ra tà khí nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày tản ra sự cao quý bẩm sinh.

Nhìn người đàn ông hoàn mỹ như vậy, đồng tử Trần Dung run rẩy, trường học từ khi nào lại có người xuất sắc như vậy.

Ngay cả Hứa Hi của trường đại học Kyoto cũng lu mờ khi so sánh với anh.

Cô ta chế giễu nói với An Tình: “Cô hẹn hò với ai, chúng tôi không quản được, dù sao người làm mất mặt nhà họ Tống là cô mà.”

Nói xong, lấy điện thoại di động ra muốn chụp ảnh hai người bọn họ.

An Tình đi lên trước, giữ chặt cổ tay cô ta.

Trần Dung trong nháy mắt cảm thấy đau thấu xương, mặt vặn vẹo cùng một chỗ: “Cô mau buông tôi ra.”

“Không nhớ rõ bài học lần trước sao, còn dám đến khiêu khích tôi?”

Trần Dung đau đến rơi nước mắt, cô ta không chịu nổi, miệng cứng rắn nói: “Đến khiêu khích cô thì sao, tôi muốn chụp ảnh cô và người đàn ông này, đem ảnh chụp đưa lên mạng, để mọi người xem.”

“Ha ha.” An Tình cười ra tiếng.

Cô buông tay ra, khoanh hai tay lại, lười biếng tựa vào lan can, cười nửa miệng nhìn Trần Dung: “Cô chụp đi, tôi cho cô chụp đấy.”

Trần Dung bỗng nhiên có chút không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì, cô ta thử cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Thấy An Tình thật sự không có phản kháng, trong lòng ngược lại có chút bất an, không biết An Tình đang tính kế cái gì.

Cô ta chụp hai bức ảnh một cách ngẫu nhiên.

Tống Hàn đứng ở trong góc, vẫn không nói gì, ánh mắt đắm đuối nhìn An Tình.

Trần Dung nhìn hai người bình tĩnh, cô ta mím môi có chút run rẩy.

“An Ý, cô đừng đắc ý, chờ tôi đưa những bức ảnh này lên mạng, xem đến lúc đó cô phải làm sao.”

An Tình không thèm để ý nhún nhún vai.

Sắc mặt Trần Dung tức giận tái xanh, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, cô ta tức giận cất bước xuống cầu thang.

Lúc đi ngang qua bên cạnh An Tình, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn thanh tú của cô.

Cô ta nhấc chân lên và đạp mạnh xuống.

An Tình phản ứng nhanh chóng dời chân ra, nhẹ nhàng nhấc lên, khiến Trần Dung vấp ngã xuống đất.

Trần Dung mặc váy, đầu gối quỳ trên mặt đất, ở hành lang có thể thấy rõ ràng.

Cô ta vịn đầu gối, loạng choạng, run rẩy đứng lên từ mặt đất.

Vươn tay run rẩy, tức giận đùng đùng chỉ vào An Tình: “Cô cố ý.”

“Nếu cô không cố ý gây sự, thì tại sao tôi lại cố ý đạp cô?”

Mấy người đi theo Trần Dung, lần trước cũng đã chứng kiến sự lợi hại của An Tình, tất cả mọi người đều không dám chọc cô.

Bọn họ đi qua, đỡ Trần Dung, nhỏ giọng nói: “Được rồi, cô không phải là đối thủ của cô ta, hơn nữa bây giờ cô ta lại có nhà họ Tống làm chỗ dựa, tiếp tục đấu như vậy, người chịu thiệt là cô thôi.”

Trần Dung phẫn hận trừng mắt Nhìn An Tình, được bọn họ nâng đỡ, đi xuống dưới lầu.