Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 17-18




Chương 17


Rõ ràng trong lòng vui mừng khôn tả nhưng tóc vàng vẫn làm ra dáng vẻ lo lắng: “Trời ơi, Khanh Hoan, sao giọng cậu lại thành ra thế này?”

 

Khanh Hoan quay đầu lộ ra hai cái lúm đồng tiền mà nhìn tóc vàng, ánh nắng ngoài cửa sổ như bị vẻ đẹp của cô thu hút, thiên vị bao phủ lấy người cô, tóc vàng nhìn mà sửng sốt.

 

“Nghe hay không?” Giọng nói báu vật được chú ý đến khiến tâm trạng của Khanh Hoan rất tốt, cô ép âm thanh vốn đã khàn xuống trầm hơn nữa: “Hô hô hô.”

 

Cả người tóc vàng đều ngổn ngang vô cùng, một nửa linh hồn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp trời phú của Khanh Hoan, nửa linh hồn còn lại thì lặp đi lặp lại tiếng cười hô hố đầy quỷ quái của Khanh Hoan.

 

Cả đêm Chu Noãn Noãn không nghỉ ngơi đàng hoàng, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm đen sì. Cô ta cắn môi nhìn Khanh Hoan, trong lòng âm thầm nảy sinh sự căm ghét thầm kín.

 

Trước kia Khanh Hoan chỉ cần không thoải mái, không vui một chút thôi thì cô ta sẽ lập tức quan tâm cô.

 

Chỉ cần Khanh Hoan muốn thì cô ta đều có thể cho cô.

 

Nhưng bây giờ cô ta bị Khanh Hoan hại cho mất vui, mà Khanh Hoan lại giống như chẳng có việc gì.

 

Cùng lắm thì cô ta chỉ mong Khanh Hoan rời khỏi cuộc thi, để cô ta yên tâm thi đấu. Chỉ là nguyện vọng đơn giản vậy thôi mà Khanh Hoan cũng không chịu thỏa mãn cô ta.

 

Chu Noãn Noãn siết chặt ngón tay, trái tim dần dần bị sự độc ác thầm kín nào đó bao vây, ánh mắt nhìn về Khanh Hoan cũng u ám hơn.

 

Đạo diễn bước vào, vỗ tay ra hiệu cho các thí sinh yên lặng: “Hôm nay, ngoại trừ ba vị cố vấn thì còn có một vị khách quý rất quan trọng muốn đến đây. Tuy nhiên vì lí do hành trình nên có thể anh ấy sẽ đến đây muộn hơn.”
 

Khách quý rất quan trọng?
 

Các thí sinh nghe đạo diễn nói xong thì vừa tò mò, vừa căng thẳng.

 

Thịnh Minh Huyên là đỉnh lưu trong nước, Kỳ Tha và thầy dạy rap Đại K cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới.

 

Lúc đạo diễn giới thiệu ba người họ cũng không thêm ba chữ rất quan trọng đằng trước. 

 

Hơn nữa lúc đạo diễn nhắc đến vị khách quý này, vẻ mặt cũng rất khác thường, có thể thấy địa vị của vị khách quý sắp tới hôm nay không tầm thường cỡ nào.

 

Mắc tóc hime sáng lên, ghé vào tai Chu Noãn Noãn khẽ nói: “Noãn Noãn, tôi nghe người đại diện của tôi nói chương trình của chúng ta có nhà đầu tư giấu mặt, đã bắt đầu đầu tư vào Thiếu Nữ Vinh Diệu từ mùa đầu tiên, hơn nữa số tiền đầu tư còn nhiều hơn cả Thịnh Thế Entertainment, là đại kim chủ chân chính của chương trình chúng ta.”
 

Kim chủ đầu tư cho Thiếu Nữ Vinh Dự nhiều hơn của Thịnh Minh Huyên sao?

 

Chu Noãn Noãn không có hứng thú gì bởi vì não cô ta đã tự động tạo ra hình tượng một người vừa già vừa xấu.

 

Câu tiếp theo của tóc hime khiến Chu Noãn Noãn động lòng: “Người đại diện của tôi nói, vị kim chủ lớn giấu mặt kia là Nghiêm Quyết!” Tóc hime nắm lấy tay áo của Chu Noãn Noãn: “Chính là thần tượng mà cậu sùng bái nhất, Nghiêm Quyết đó!”

 

“Thật sao?” Chu Noãn Noãn nhẹ giọng hỏi, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

 

Nghiêm Quyết, ra mắt năm 12 tuổi, bất ngờ nổi tiếng sau bộ phim điện ảnh tội phạm tuổi thành niên kinh phí thấp. Sau đó bộ phim điện ảnh này được phong thành tác phẩm thần thánh không gì có thể vượt qua, đạo diễn cũng từ vô danh tiểu tốt biến thành người được hoan nghênh nhất, cũng là đạo diễn đứng đầu về tỷ lệ hoàn vốn.

 

Năm đó, Nghiêm Quyết không hề nề hà mà đạt được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Thanh Không, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Thanh Không.

 

Có người ghen ghét với anh ấy, nói rằng anh ấy chỉ dựa vào mặt để mưu lợi, là phù dung sớm nở tối tàn*.

 

(*) Ý nói chỉ nổi tiếng được một lúc chứ không được lâu dài.

 

Song, các tác phẩm thành công của Nghiêm Quyết liên tục phá kỷ lục phòng vé đã đánh đám gà ghen ghét này thành đầu heo.

 

Hai mươi tuổi, tam kim ảnh đế*, đối với người khác mà nói là đỉnh cao mà cả đời cũng không cách nào đạt được, nhưng đối với Nghiêm Quyết, điều đó đơn giản hơn cả chữ đơn giản. 

 

(*) Là người giành được ba giải thưởng điện ảnh danh giá nhất.

 

Không chỉ vậy, anh ấy còn tự tay sáng lập một tập đoàn thương nghiệp giải trí lấy công ty kinh tế Hồng Liên làm trung tâm trong quá trình này.

 

Gia sản không thể ước tính, nhưng theo nguồn tin vỉa hè thì người ta trả thuế đều là đơn vị trăm triệu.

 

Nếu Thịnh Minh Huyên không tham gia chương trình tạp kỹ thì Nghiêm Quyết càng không, thậm chí lúc tuyên truyền và phát hành cũng không lộ diện. Fan chỉ có thể nhìn thấy trong ấy trong những tác phẩm đạt giải thưởng của anh ấy hoặc những tác phẩm mà anh ấy đạt giải.

 

Không tuyên truyền, không marketing cũng không tương tác qua lại.

 

Không có weibo, cũng không sắp xếp đón tiếp.

 

Siêu thoại* lại có hơn năm mươi triệu fan trung thành.

 

(*) Siêu thoại (Super topic) là nơi của fan trên weibo dành riêng cho mỗi nghệ sĩ, phim, tv show,...

 

Độ nhận biết của người dân trong nước không thua kém gì những người lăng xê trên hotsearch hằng ngày.

 

Người này chính là đỉnh thật sự.

 

Ngoại trừ thực lực tuyệt đối bên ngoài mà không ai có thể lay chuyển được thì gương mặt tuấn tú hại nước, hại dân và dáng người siêu mẫu vai rộng, eo thon, chân dài của Nghiêm Quyết cũng là một trong những lý do khiến địa vị thần thánh của anh ấy cao không với tới.

 

Ngay cả nhan sắc của Thịnh Minh Huyên cũng phải kém hơn Nghiêm Quyết một chút.

 

Chu Noãn Noãn từng lấy thân phận thiên kim nhà giàu có nhất thủ đô để được mời đến hiện trường liên hoan phim, tận mắt nhìn thấy Nghiêm Quyết lên sân khấu nhận thưởng. Tuy toàn bộ quá trình anh ấy đều không có cảm xúc gì, tuy anh ấy chỉ đơn giản cảm ơn đạo diễn và nhân viên công tác nhưng một thoáng kinh hồng* đó lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Chu Noãn Noãn. 

 

(*) Một thoáng kinh hồng (惊鸿一瞥 ) ý nói chỉ cần nhìn thoáng qua đã để lại ấn tượng sâu đậm.

 

Nghiêm Quyết ngoài đời còn khiến người ta rung động hơn cả trong phim, khí chất lạnh lùng, cao quý ấy Chu Noãn Noãn chưa từng thấy bao giờ.

 

Thậm chí cô ta còn mặt dày đến hậu trường muốn chụp chung một bức ảnh với anh ấy.

 

Nhưng lại bị trợ lý của anh ấy lạnh nhạt từ chối.

 

Sau đó Chu Noãn Noãn nghĩ rất nhiều cách để liên hệ với Nghiêm Quyết nhưng đều bị đối phương không có chút cảm xúc nào mà từ chối.

 

Sau mấy lần liên tiếp bị từ chối, Chu Noãn Noãn không cảm thấy tức giận mà còn đặt Nghiêm Quyết ở vị trí chỉ có thể nhìn từ xa và không thể khinh nhờn. Một phần lí do mà cô ta bước vào giới giải trí cũng là vì muốn gặp lại Nghiêm Quyết.

 

Cô ta chưa từng giấu giếm thần tượng của mình là Nghiêm Quyết, bởi vì vậy mà Thịnh Minh Huyên nổi cơn ghen, cũng tức giận bước vào làng giải trí, một hai phải so rằng mình nổi tiếng và lợi hại hơn Nghiêm Quyết.

 

Chu Noãn Noãn cong môi, nhớ đến sự quan tâm của Thịnh Minh Huyên dành cho cô ta khiến khói mù trong lòng cô ta tan biến khá nhiều.

 

“Thật hơn vàng đấy! Noãn Noãn, cậu nghĩ xem, còn có ai có thể được xưng là khách quý rất quan trọng trước mặt tiền bối Thịnh Minh Huyên? Chắc chắn là Nghiêm Quyết rồi!” Tóc hime cũng rất kích động, đôi mắt sáng loáng, ngồi thẳng tắp: “Có lẽ là Nghiêm Quyết muốn đến xem các thí sinh biểu hiện thế nào trong chương trình mà anh ấy đầu tư, chúng ta nhất định phải thể hiện thật đàng hoàng!”

 

“Chúng ta vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn, Nghiêm Quyết, anh ấy chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ!” Chu Noãn Noãn nói như vậy nhưng cũng lên tinh thần, tràn ngập chờ mong mà nhìn về phía trước.

 

Đạo diễn lại nói về những câu chuyện ấm áp, mang năng lượng tích cực* để khuyến khích tinh thần của “binh sĩ”, khiến các thí sinh sôi trào nhiệt huyết, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng ở lần khảo sát tài năng.

 

(*) Gốc là 心灵鸡汤 hay còn được biết đến như Chicken soup for soul là những câu chuyện, những sự việc mang nhiều kiến thức, trí tuệ và tình cảm, tràn trề năng lượng tích cực, mềm mại và ấm áp, hiểu nôm na là món ăn tinh thần.

 

Đạo diễn rất vừa lòng với hiệu quả này, gật đầu rồi quay sang bên cạnh, có nhân viên công tác mở phòng học ra, Thịnh Minh Huyên cầm bảng chấm điểm trong tay trong tay, đi vào cùng với hai vị cố vấn khác.

 

Dáng người Kỳ Tha rất nóng bỏng, trang điểm theo phong cách Âu Mỹ, mặc chiếc áo crop-top hở rốn, ôm sát làm tôn lên dáng người. Đại K có đôi mắt thon dài, làn da rất trắng, để chòm râu dê rất cá tính, rất giống đại thúc cổ trang trong truyện tranh, anh ta ăn mặc rất đơn giản, có thể nói là dòng suối trong* trong giới rapper.

 

(*) Ý nói là khác với những rapper khác, mang nghĩa tích cực.

 

Thịnh Minh Huyên và Kỳ Tha đều nghiêm mặt khiến những thí sinh nóng lòng muốn thử có chút sợ hãi.

 

Đại K thì giống như ông bác đi vòng quanh quảng trường, còn mang theo bình giữ nhiệt bên người, đôi mắt vốn đã không lớn, bây giờ vì cười tủm tỉm đã biến thành hai cọng chỉ cong tinh tế.

 

“Trong đợt đánh giá đầu tiên, mỗi người đều có cơ hội đứng ra biểu diễn. Nhưng, nếu phần thể hiện của các bạn không thể hấp dẫn chúng tôi thì chúng tôi có thể yêu cầu bạn dừng biểu diễn bất cứ lúc nào. Nhớ kỹ, các bạn chỉ có một cơ hội!” Ánh mắt sắc bén của Kỳ Tha lướt qua các thí sinh một lượt: “Sai lầm chẳng khác nào nhận 0 điểm!”

 

Lời này khiến các thí căng thẳng đến không dám thở mạnh.

 

“Nhạc cụ trong phòng các bạn đều có thể sử dụng, có thể nó sẽ giúp bạn được cộng thêm điểm, cũng có thể làm bạn bị trừ điểm, hãy thận trọng khi sử dụng. Nếu bạn cho rằng tùy tiện luyện tập hai ba ngày là có thể múa rìu qua mắt thợ trước chúng tôi.” Kỳ Tha cười lạnh một tiếng: “Thế thì người xui xẻo nhất định là bạn.”

 

Có rất nhiều thí sinh tìm người dạy nhanh cách chơi nhạc cụ vì lần thi đấu này đều siết chặt ngón tay.

 

“Có thể bắt đầu chưa?” Kỳ Tha nhướng mày hỏi.

 

Các thí sinh lặng yên như tờ, Kỳ Tha tựa như không nghe thấy ai đáp lại cô ấy, bèn đặt bảng chấm điểm lên đùi, cong môi lạnh lùng, xinh đẹp: “Thí sinh lớp A có thành tích tốt nhất vòng công diễn một bước ra khỏi hàng.” 

 

Người đứng nhất đột nhiên bị điểm danh trừng lớn mắt, hơi hoảng loạn mà bước ra, vừa muốn khom lưng tự giới thiệu với ban cố vấn thì nghe giọng nói lạnh lùng của Thịnh Minh Huyên: “Nếu phần thể hiện của bạn không làm chúng tôi nhớ kỹ bạn, vậy thì bạn cũng không cần giới thiệu tên cho chúng tôi làm gì!”

 

[ĐM! Mẹ nó, lạnh lùng mà hà khắc quá!]

 

 Đừng nói đến thí sinh, ngay cả sóng bình luận cũng bị Kỳ Tha làm căng thẳng theo, fan các nhà đều thấp thỏm lo lắng thay cho chính chủ nhà họ.

 

Song cũng có những phong cách khác nhau.

 

“Fan” của Lâm Thu Thu: [Khi nào rút thăm trúng thưởng vậy?]

 

Fan của Nghê Thải: [Xin huấn luyện viên ngược Thải Thải mạnh mạnh chút. Đừng nói fan chúng tôi không đau lòng cho cô ấy. Mấy người biết cô ấy đã làm gì không? Ngày nghỉ ngơi hôm đó cô ấy đã đột ngột online, bay vào nhóm fan bọn tôi, bọn tôi còn chưa kịp vui vẻ, vậy mà cô ấy đã ra đề để chúng tôi làm bài tập! Mong nhóm huấn luyện viên báo thù giúp bọn tôi!]

 

Fan của Quan Quán Quán: [Phiền các huấn luyện viên tỏ ra đáng sợ một chút để công chúa nhỏ xăm tay của chúng tôi nếm trải chút hung ác của xã hội!]

 

Fan của Khanh Hoan: [Hôm qua tôi xem Khanh Đại Bàng quay quảng cáo, cười đến nỗi bụng bị chuột rút, phải dán đầy cao dán* mới miễn cưỡng đỡ một chút. Nhưng hôm nay tôi vẫn dũng cảm đến xem cô ngốc nhà mình, xin hãy gọi tôi là dũng sĩ ngốc!]

 

(*) Như kiểu salonpas

 

Fan của bốn nhà này không hề lo lắng cho idol của họ chút nào, còn có cảm giác như hóng hớt mà không ngại to chuyện.

 

Kỳ Tha không dọa thí sinh, phần kiểm tra đánh giá đúng thật là rất tàn khốc. Chỉ vì hát một âm không chuẩn mà người đứng thứ ba lớp A bị kêu dừng ngay lập tức, ăn điểm 0 rồi quay về hàng ngũ. 

 

 Thí sinh kia cứ thế bị sụp đổ đến khóc lóc, nhưng cũng vô dụng, Thịnh Minh Huyên cũng chưa nhìn cô ấy lần nào, giọng nói lạnh nhạt: “Đi qua bên cạnh khóc đi, đừng làm chậm trễ các thí sinh khác.”

 

Trước Chu Noãn Noãn đã có mấy người khóc nên không khí trong phòng học trở nên âm u, căng thẳng, cô ta nắm chặt góc áo, mím môi, cẩn trọng đi đến trước mặt ba vị cố vấn.

 

Rõ ràng ánh mắt của Thịnh Minh Huyên ôn hòa hơn rất nhiều, còn âm thầm gật đầu, cổ vũ cho cô ta.

 

Chu Noãn Noãn cảm thấy ấm lòng, ngồi xuống ghế trước cây piano, đặt tay lên phím đàn trắng đen.

 

Fan của Chu Noãn Noãn như đang bàn luận trong nhóm, cùng nhau spam: 

 

[Phổ cập một tin nóng hổi cho mọi người: Từ nhỏ, Noãn Noãn của chúng tôi đã học tập với giáo viên piano danh tiếng thế giới, còn từng đi theo giáo viên biểu diễn trong phòng hòa nhạc quốc gia!]

 

Vốn dĩ spam đã khiến người ta khó chịu, huống hồ gì là cái loại giọng điệu khoe khoang thế này.

 

Có người qua đường tỏ vẻ bất mãn, fan Chu Noãn Noãn lập tức tỉnh táo tinh thần, cũng không biết dựa vào cái gì mà đã khiến những người qua đường đó thành fan của Khanh Hoan.

 

[Fan nhà bình hoa cũng chanh chua y như chủ nhà cô ta vậy!]

 

[Có bản lĩnh thì làm cho Khanh Hoan đa tài đa nghệ như Noãn Noãn nhà chúng tôi đi, ồ, ngại quá, tôi quên mất là Khanh Hoan xuất thân từ nông thôn, không có điều kiện học nhạc cụ, đáng thương ghê! Tôi xin lỗi Khanh Hoan nhớ, dù sao nghèo rớt mồng tơi cũng không phải lỗi của cô ấy!]

 

Tuy fan của Khanh Hoan rất ít, bình thường cũng rất ba lắc ba xàm nhưng đều rất che chở Khanh Hoan, thấy fan của Chu Noãn Noãn quái gở kéo giẫm cũng không khách khí mà kéo họ trở về.

 

Song, không thể không thừa nhận, Chu Noãn Noãn đúng thật là chơi dương cầm rất giỏi. Hơn nữa giọng của cô ta cũng rất hay, cảm âm cũng không tồi, Kỳ Tha vốn không có vẻ mặt gì tốt cũng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

 

Thịnh Minh Huyên nhìn cô gái trước cây dương cầm không chớp mắt, ánh mắt càng dịu dàng hơn.

 

Chu Noãn Noãn là một trong số ít những thí sinh hát đến cuối bài, cô ta cảm giác mình phát huy khá tốt, mỉm cười đứng dậy, gương mặt phiếm hồng mà cúi chào ba vị cố vấn.

 

Thịnh Minh Huyên cho cô ta số điểm cao nhất mà anh ta chấm từ nãy đến giờ - 8 điểm, Kỳ Tha cũng cho 8 điểm, còn Đại K thì tủm tỉm cười giơ lên bảng 6 điểm.

 

Số điểm này đã là rất cao rồi, ít nhất cũng có thể xếp trên vài tên trong lớp A, quyền ưu tiên chọn đồng đội cũng được nắm chắc.

 

Chu Noãn Noãn trở về chỗ ngồi dưới ánh mắt hâm mộ của các thí sinh, Thịnh Minh Huyên lại khôi phục vẻ nghiêm khắc, không có tình cảm lúc trước, rất hiếm khi chấm 6 điểm, một hơi có thể chấm một loạt điểm 3 thấp đến đáng thương. 

 

Rất nhanh, buổi kiểm tra đánh giá đã đến lớp F, Khanh Hoan bị Thịnh Minh Huyên để ở lại lớp F nên tất nhiên thành tích cũng là đứng đầu lớp F. 

 

Nghe thấy Kỳ Tha gọi người đứng nhất lớp F bước ra khỏi hàng, Khanh Hoan đi ra ngoài.

 

“Bạn có muốn dùng nhạc cụ không?” Kỳ Tha hỏi Khanh Hoan.

 

Sóng bình luận của fan Chu Noãn Noãn trả lời thay Khanh Hoan:

 

[Không đâu, bình hoa của chúng ta chẳng biết gì đâu!]

 

Fan của Khanh Hoan uất nghẹn cực kỳ, muốn phản bác lắm nhưng bọn họ cũng không biết Khanh Hoan biết chơi cái gì.

 

Thịnh Minh Huyên có chung suy nghĩ với fan của Chu Noãn Noãn, hơi mất kiên nhẫn mà mở miệng: “Không biết gì thì bắt đầu luôn đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi…”

 

Anh ta còn chưa nói xong đã thấy Khanh Hoan đi về một bên.

 

Đứng trước khu nhạc cụ cổ điển mà dường như không có thí sinh nào chọn, cuối cùng ngồi sau một chiếc đàn tranh.

 

Đây là chuyện không ai ngờ đến, fan của Chu Noãn Noãn lập tức phản ứng lại, lập tức bật mode chế giễu:

 

[Bình hoa ngồi sau đàn tranh làm gì? Cô ta đàn tranh là cái gì sao? Tôi để lời nói của tôi ở đây, nếu Khanh Hoan có thể gảy đàn tranh thành tiếng thì tôi sẽ gọi cô ta là ba!]

 

Thịnh Minh Huyên nhíu mày nhìn Khanh Hoan, anh ta cho rằng Khanh Hoan học tạm được một chút đã muốn ngồi ở đó biểu diễn trước mặt mọi người, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Đàn tranh không phải thứ bạn học đến đâu là dùng đến đó đâu!”

 

Khanh Hoan cúi đầu, ngón tay trắng ngần đặt trên mặt đàn tranh, cũng không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thịnh Minh Huyên.

 

Đầu ngón tay gảy một cái, ánh mặt trời như hóa thành nước chảy, âm thanh êm tai vang vọng trong phòng học. Không ai biết tên khúc nhạc này nhưng tiếng nhạc lại đi sâu vào lòng người, xao động dưới đáy lòng.

 

Thịnh Minh Huyên khẽ hé môi, khó tin nhìn Khanh Hoan cụp mắt đàn dưới ánh mặt trời.

 

Mềm mại, phóng khoáng như hạc trắng giương cánh bay vào không trung, lướt qua đầu quả tim.

 

Để lại muôn vàn cảm xúc.

 

Fan của Khanh Hoan nghe đến ngây người chợt hoàn hồn, không quên tiếp đón fan Chu Noãn Noãn lúc nãy không ngừng nhảy nhót:

 

[Đám chim xàm luyên thuyên lúc nãy bảo bé ngốc của bọn tôi không biết cái gì đâu rồi? Ra đây lảm nhảm tiếp đi! Còn thím ban nãy nói bé ngốc của bọn tôi có thể gảy ra tiếng thì sẽ gọi là ba đâu, cái tình huống này hẳn phải gọi Khanh ngốc của chúng tôi là tổ tông chứ nhỉ?]

 

Fan của Chu Noãn Noãn im như thóc.

 

Có rất nhiều thí sinh, và cả nhân viên công tác, thậm chí là Kỳ Tha luôn lạnh mặt đều say sưa nhắm mắt lại.

 

Cả người và tâm hồn đều thư giãn trong tiếng đàn của Khanh Hoan.

 

Ngay thời khắc mọi người dùng âm nhạc để gột rửa linh hồn thì đầu ngón tay của Khanh Hoan di chuyển, tiếng đàn bỗng nhiên trở nên kịch liệt. Cùng lúc đó, cô hít sâu một hơi, dùng âm thanh khàn khàn, vang dội mà có lực để cất tiếng hát: “Sông lớn chảy về phái đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu!”

 

Giọng hát suýt nữa hát bay mọi người!
 

Đạo diễn ngã thẳng xuống ghế, té ngã lộn nhào rồi lật đật bò lại ghế, hú hồn hú vía mà nhìn Khanh Hoan.

 

Khanh Hoan gật đầu theo tiếng đàn mạnh mẽ, gảy đàn tranh điên cuồng như đánh guitar, âm thanh hoang dã không kiềm chế được: “Thấy chuyện bất bình quát lên tiếng lớn, lúc cần ra tay sẽ ra tay, dẫu khói lửa vẫn xông pha khắp chín châu!”

 

Bên môi cô mang theo ý cười thỏa mãn.

 

Hôm qua lúc nghe nhạc, cô vô tình phát hiện ra ca khúc tên là “Hảo Hán Ca”, đã bị giai điệu của bài hát duyên dáng này làm cảm động.

 

Sao trên đời lại có một bài hát tươi đẹp, trầm bổng như vậy chứ!
 

Khiến người ta ngạc nhiên vui mừng hơn nữa là giọng nói hôm nay của cô cũng cực kỳ phù hợp với bài hát này.

 

Khanh Hoan cảm thán trong lòng, hứng thú cao hơn, ngón tay di chuyển ngày càng nhanh, mỗi lúc một nhanh hơn. Đạo diễn ở gần cô nhất, trơ mắt nhìn trên mặt đàn tranh b ắn ra vài tia lửa. 

 

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Khanh Hoan bấm giữ dây đàn, nhẹ nhàng ngâm nga có tiết tấu với dư âm còn vang vọng: “Hey hey hey yo hey hey, hey hey hey yo hey hey~”

 

Mọi người thở phào một hơi, cho rằng màn biểu diễn chết người này đã hạ màn rồi.

 

Nhưng không phải, Khanh Hoan lại gảy dây đàn, mỉm cười ôn hòa nhìn mọi người: “Yo~~”

 

Mọi người nín thở, không dám động đậy mà nhìn Khanh Hoan.

 

Khanh Hoan cất tiếng hát: “Con cháu của núi lớn----Yo~” Đoạn ngân dài ở chỗ này được lược bỏ.

 

Sự chuyển âm đẹp đẽ hơn nữa âm điệu ngày càng cao đã đột phá cực hạn của nhân loại, khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt.

 

Bài hát “Đường núi mười tám khúc quanh co” của Khanh Hoan đưa mọi người trong phòng học và cả những người xem phát sóng trực tiếp lúc lên lúc xuống, lúc sang trái, lúc qua phải, còn k1ch thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

 

Bài hát này cũng đến kết thúc, Khanh Hoan nhắm hai mắt, lông mi mỏng dày và dài run nhè nhẹ.

 

Hát hai bài tiết tấu nhanh nhưng vẫn chưa có ai bảo cô dừng lại, thế thì cô lại hát một bản tình ca nhẹ nhàng vậy.

 

Tay không gảy đàn, thả chậm tiếng đàn.

 

Cô dùng tiếng nói khàn khàn, chứa chan thâm tình mà hát: “Sói yêu cừu, yêu đến điên cuồng, ai đã khiến chúng yêu thật lòng…”

 

Cuối cùng sóng bình luận bị âm cao hạ xuống của Khanh Hoan làm cười ra nước mắt:

 

[Ha ha ha, tôi biết ngay mà! Không hổ là cô ấy, gảy đàn tranh hát “Hảo hán ca”, Khanh ngốc đỉnh vãi!]

 

[Nghe Khanh Hoan hát “Đường núi mười tám khúc quanh co”, tôi giống như nằm trong lồ ng quay máy giặt nửa tiếng, bây giờ tôi còn quay cuồng nè!]

 

[Không phải chứ, hình như “Sói yêu cừu” là bài hát cửa miệng trên khắp các con phố lớn mười mấy năm trước nhỉ? Cảm giác Khanh Hoan hát còn đau lòng hơn con sói, ha ha ha, sao cô ấy lại thú vị như thế chứ!]


 

[Đừng cười nữa, người đứng nhất của học viện âm nhạc Trung Quốc đang ở đây đấy. Tuy giọng của Khanh Hoan giống khủng long nhưng chuẩn âm của cô ấy rất tuyệt vời đấy. Tôi dùng máy móc chuyên nghiệp cũng không thể tìm ra lỗi của cô ấy!]

 

Thịnh Minh Huyên hơi bực bội, vậy mà anh ta lại bị cuốn theo giọng hát của Khanh Hoan như bao người khác, mới vừa bừng tỉnh lại.

 

Anh ta đang muốn kêu Khanh Hoan dừng hát thì đã bị đạo diễn cướp trước. Đạo diễn chỉ ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho người quay phim chuyển ống kính sang: “Trên bức tường bên ngoài là gì vậy?”

 

Người quay phim quay ống kính qua rồi phóng to lên, người xem trong phòng livestream đều thấy hết.

 

Đó là đầu của một con husky, dường như nó đang tìm kiếm gì đó, xoay xoay đầu, cuối cùng đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía phòng thanh nhạc bên này.

 

Phòng thanh nhạc ở lầu một, có một mặt tường đều là cửa sổ kính sát đất.

 

Ngay lúc đạo diễn vuốt cằm đoán xem con husky này ở đâu ra thì con husky đột nhiên dùng sức, nhe răng trợn mắt vượt qua tường chạy lại đây, bước chân chó to dài chạy về phòng thanh nhạc.

 

Nó kích động đứng lên, hai chân trước mạnh mẽ cào cào tấm kính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, réo rắt tru lên.

 

“Con chó này có phải là đi lạc không, hay bị thương à?” Đạo diễn vốn yêu chó, thấy husky cào thảm như vậy thì mềm lòng, bảo nhân viên công tác mở cửa phòng học thanh nhạc ra. Ý của ông là muốn để nhân viên công tác đưa husky ra ngoài ống kính để xem xét nhưng nhân viên công tác mới mở cửa ra, con husky lập tức chạy tọt vào. 

 

Có thí sinh bên trong sợ chó, lập tức hét lên.

 

Nhưng con husky không đi sâu vào trong mà ngồi xổm trước mặt Khanh Hoan đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Nó bắt được tiết tấu của Khanh Hoan, ngẩng đầu rồi hòa nhập tiếng tru của mình vào tiếng ca.

 

Tiếng đàn tranh du dương, một người một chó đều đau thương như vậy.

 

Cảnh này khiến đạo diễn sững người.

 

Sao lại thành hợp xướng thế này?

 

Sóng bình luận sửng sốt một giây, sau đó cười ầm lên:

 

[Ha ha ha, cô ngốc hát chung với chó rồi!]

 

[Chú husky này có phải xem bản thân là con sói yêu cừu trong bài hát không?]

 

[Với sự hòa âm vượt qua giống loài này mà cố vấn không cho Khanh ngốc của chúng ta và cả người anh em Husky tròn điểm sao?]

 

Hát xong câu cuối cùng, Khanh Hoan mới từ từ mở mắt, phát hiện con husky ngồi xổm đối diện mình, cô nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

 

Husky cũng nghi hoặc nghiêng đầu như cô.

 

Sóng bình luận đến mức muốn nổ tung màn hình:
 

[Cùng nhau hát xong mới phát hiện bạn song ca không quen biết mình.]

 

Đạo diễn nhanh chóng kêu nhân viên công tác dắt con husky này đi.  Lúc husky bị dắt đi, nó còn liên tục quay đầu lại nhìn Khanh Hoan, dáng vẻ như muốn cố gắng nhớ cô là ai.

 

Khanh Hoan biết tại sao mình hát mà kéo đến một con chó, khi pháp lực của cô đạt đến trình độ nhất định thì tiếng hát có thể ảnh hưởng đến sinh vật sống, pháp lực càng cao thì có thể ảnh hưởng đến sinh vật sống có trí lực càng cao, nhưng mà bây giờ pháp lực của cô chưa đủ nhiều nên chưa thể ảnh hưởng đến con người.

 

Con chó này hẳn là không quá thông minh nên mới bị giọng hát của cô kéo đến đây.

 

Đến phần cho điểm, Đại K không hề do dự, cười tủm tỉm giơ lên bảng 8 điểm: “Tôi thích bạn và husky hợp xướng, cảm giác như bạn hát ra chuyện xưa của nó nên tôi cho bạn 8 điểm.”

 

8 điểm là điểm cao nhất tối nay, Chu Noãn Noãn ngồi trên ghế ngồi căng chặt ngón tay, ánh mắt dừng trên người Thịnh Minh Huyên, anh ta và cô ta ngắn ngủi nhìn nhau một chút. 

 

Kỳ Tha là người thứ hai giơ bảng, không dứt khoát như lúc cho điểm các thí sinh trước, cô ấy do dự giữa hai tấm bảng rất lâu, cuối cùng giơ cái bên phải lên: 6 điểm.

 

Cô ấy bổ sung một câu: “Đàn tranh và chuẩn âm của Khanh Hoan thì không có gì để nói. Nếu giọng không bị khàn thì tôi sẽ cho bạn điểm cao hơn.” Cô ấy nhìn Khanh Hoan, gật đầu với cô: “Mong chờ phần biểu hiện trong lần kiểm tra đánh giá tiếp theo của bạn.”

 

Cuối cùng là Thịnh Minh Huyên, anh ta cầm tấm bảng 4 điểm, ngay cả lời nhận xét cũng lười nói, cứ thế lơ Khanh Hoan luôn.

 

Khanh Hoan cũng không nhìn anh ta, nhận điểm xong thì vui vẻ trở về, ngồi bên cạnh Quan Quán Quán, vẻ mặt phấn khởi: “Tôi thể hiện không tồi nhỉ?”

 

Quan Quán Quán xoa bóp mặt cô: “Cực kỳ tuyệt vời!”

 

Một bóng dáng cao dài ngồi trên ghế ở phòng giám sát và điều khiển, nhìn hình ảnh trong phòng thanh nhạc.

 

Mắt anh vẫn dõi theo Khanh Hoan trở về chỗ ngồi, sau đó mới đứng dậy.

 

“Thầy Nghiêm, thầy muốn đến phòng học xem các thí sinh không?” Nhân viên công tác kính cẩn lễ phép hỏi.

 

Tia nắng len lỏi vào từ khe hở bức màn lướt qua mặt Nghiêm Quyết, chỉ một cái chớp mắt cũng khiến người ta kinh ngạc với vẻ đẹp ấy trong một khoảng thời gian dài.



Chương 18


Tóc hime nhìn Khanh Hoan vừa nói vừa cười với Quan Quán Quán, cảm thấy gương mặt tươi cười của Khanh Hoan rất chói mắt.
 
Một ý nghĩ thoáng qua, cô ta giơ tay lên trước lúc Kỳ Tha kịp gọi thí sinh tiếp theo bước ra khỏi hàng: “Tiền bối Thịnh Minh Huyên, tại sao anh không nhận xét cho Khanh Hoan? Phong cách biểu diễn của cô ấy đặc biệt như vậy, bọn em đều muốn nghe quan điểm của anh.”
 
“Không có gì để nói cả!” Giọng Thịnh Minh Huyên hờ hững đến cùng cực, “Theo cái nhìn của tôi, người lòe thiên hạ mà thu hút sự chú ý của mọi người thì vốn không có tư cách làm thần tượng.”
 
Tóc hime lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
 
Trong phòng thanh nhạc, không khí vừa mới vui vẻ vì Khanh Hoan và husky hợp xướng lại trở về căng thẳng.
 
Không có tư cách làm thần tượng, đây hẳn là đánh giá tàn khốc nhất với thần tượng dự bị.
 
Trong phòng giám sát và điều khiển, nhân viên công tác chuẩn bị đưa Nghiêm Quyết rời đi thấy bước chân anh ấy khựng lại, nên cũng dừng lại theo.
 
Thiết bị theo dõi của tổ chương trình rất tiên tiến, thế nên giọng nói của Thịnh Minh Huyên truyền đến phòng điều khiển cực kỳ rõ ràng.
 
Nghiêm Quyết quay đầu lại, nhìn hình ảnh trong phòng học thanh nhạc.
 
“Đến phòng học thanh nhạc.” Giọng nói của Nghiêm Quyết rất êm tai, giống như là mang theo dòng điện, nhân viên công tác giới tính nam, thích nữ nghe được cũng thấy rung động.
 
Song…nhân viên công tác hơi lưỡng lự mà dẫn đường phía trước, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng phải vừa rồi thầy Nghiêm Quyết nói là không đến phòng học sao?
 
Sao lại đột nhiên thay đổi quyết định vậy?
 
Phòng học rơi vào áp suất trầm lặng, đạo diễn cũng cảm thấy lời nói của Thịnh Minh Huyên hơi lố.
 
Ông có thể nhìn thấy phản hồi của khán giả trong phòng livestream, đại đa số cư dân mạng cuồng nhiệt đều rất hài lòng với phần thể hiện này của Khanh Hoan. Hơn nữa giọng của Khanh Hoan thật sự rất khàn, cũng có thể lí giải được âm thanh hoang dã, thô kệch ấy.
“Cố vấn Thịnh, Khanh Hoan, em ấy…” Đạo diễn muốn nói mấy lời hay thay Khanh Hoan, nhưng lại bị Thịnh Minh Huyên lạnh lùng lườm, chỉ có thể ngậm miệng lại.
 
Vốn dĩ tâm trạng của Khanh Hoan đang rất tốt, cô không lãng phí giọng hát uyển chuyển của mình, đã hát hết ba bài mà cô thích nhất.
 
Nhưng cái người đàn ông có gương mặt cay mắt kia một hai cứ phải nhắm vào cô, vậy mà nói giọng hát của cô lòe thiên hạ.
 
Anh ta đang ghen tỵ giọng cô hấp dẫn hơn anh ta sao?
 
Khanh Hoan tức giận trừng mắt với anh ta.
 
Cô nhát gan, không dám tùy tiện trêu chọc người ở thế giới này nhưng không có nghĩa là cô có thể để người khác tùy tiện sỉ nhục giọng hát của mình.
 
Chuyện này, không thể nhịn được!
 
Khanh Hoan chớp mắt, tập hợp pháp lực còn dư lại, bởi vì pháp lực bây giờ của cô là có hạn nên thể tự tạo ra ca từ của mình được, chỉ có thể chọn một ca khúc có hiệu quả công kích trong những bài đã nghe qua để hát cho anh ta nghe.
 
Hừm...chọn bài nào đây?
 
Hôm qua Khanh Hoan đã nghe rất nhiều bài hát.
 
Có rồi.
 
Khanh Hoan quyết định dùng bài “Mưa băng” để dạy cho Thịnh Minh Huyên xem cô như cái gai trong mắt một bài học.
 
Cô cố gắng để mình thích ứng với gương mặt cay mắt của Thịnh Minh Huyên, khẽ hé môi, hát lên be bé: “Những giọt mưa lạnh giá ào ạt vỗ vào gương mặt, hàng nước mũi thật dài hòa cùng giọt mưa lạnh lẽo…”
 
Bởi vì pháp lực vẫn còn kha khá nên Khanh Hoan đã đổi những giọt nước mắt ấm nóng hòa cùng giọt mưa lạnh lẽo trong bài hát gốc thành hàng nước mũi thật dài.
 
Giọng Khanh Hoan hát rất nhỏ nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, vừa mới hát lên thì Thịnh Minh Huyên còn đang nhận xét Khanh Hoan hát khó nghe lập tức cảm thấy trên mặt dính chất lỏng lành lạnh gì đó, tạt vào mặt khiến anh ta đau như thể có người đưa mặt anh ta vào bão táp. 

 
Anh ta muốn mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng ra đã bị rót một mồm đầy nước đá.
 
Đấy là trong góc nhìn của Thịnh Minh Huyên, trong góc nhìn của người khác thì thấy Thịnh Minh Huyên đột nhiên nhăn mặt, đầu còn lắc trái lắc phải, không ngừng phun nước.
 
?
 
Anh ta đang làm gì vậy?
 
Không đợi mọi người tìm ra đáp án của vấn đề này.
 
Một màn đẹp mắt hơn lại xuất hiện.
 
Hai hàng nước mũi mãnh liệt chảy ra từ lỗ mũi Thịnh Minh Huyên.
 
Hai dòng nước mũi mạnh mẽ như đất đá trôi từ núi xuống, nhanh chóng lướt qua người Thịnh Minh Huyên, sắp tràn đến bờ môi mỏng gợi cảm.
 
Trước nước mũi đang chảy, gợi cảm không đáng để nhắc tới.
 
Nếu máy quay của phòng livestream có thể quay ngược đến vẻ mặt của fan Thịnh Minh Huyên lúc này, chắc chắn đều là ông cụ, tàu điện ngầm, điện thoại.jpg*.
 
(*) Là như thế này:

 
Đạo diễn cũng hoảng sợ, ông chưa từng thấy nước mũi của người nào chảy mãnh liệt như vậy.
 
Sau khi dùng hết pháp lực, Khanh Hoan vừa lòng thỏa ý cong môi, lau nước mắt bị gương mặt cay của Thịnh Minh Huyên làm chảy ra, làm mặt quỷ với Thịnh Minh Huyên bị rơi vào trận địa tấn công mưa lạnh và đang đầy nước mũi.
 
Đáng đời.
 
Ai bảo anh ta luôn làm phiền cô.
 
Thật sự xem nữ ma đầu đệ nhất tu chân cô là con cừu trắng đấy à?!
 
Ngay lúc Khanh Hoan đang nhảy nhót sung sướng thì cửa phòng học đột nhiên mở ra, cô quay đầu lại theo bản năng, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.
 
Nghiêm Quyết từ bên ngoài đi vào, lờ đi sự hoảng loạn trong phòng học, ánh mắt dừng ngay trên người Khanh Hoan. Khi thấy cô không đau khổ vì bị Thịnh Minh Huyên chỉ trích trước mặt mọi người mà ngược lại còn cười tươi như con thỏ trộm được cà rốt, đôi mắt cánh đào lạnh nhạt của anh ấy hơi trống rỗng.

Lại thấy cô trợn trừng đôi mắt đỏ rực nhiễm sương mù, mấp máy đôi môi đỏ thắm, trừng mắt nhìn anh ấy như gặp quỷ, ngón tay Nghiêm Quyết khẽ siết lại.

Song, vẻ mặt kinh ngạc của cô nhanh chóng chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.
 
Nghiêm Quyết cau mày, sao cô lại nhìn anh ấy như vậy?
 
Cứ như anh ấy cướp củ cà rốt của cô đi vậy!
 
Đại! Ma! Đầu!
 
Có chết Khanh Hoan cũng không quên được gương mặt xấu đau xấu đớn kia!
 
Trên đời này sẽ không có người thứ hai xấu hơn anh ấy!
 
Khanh Hoan cắn môi, nếu nói mặt của Thịnh Minh Huyên khiến cô cay mắt, thì mặt của đại ma đầu kia còn lợi hại hơn nhiều.
 
“A! Đó là tiền bối Nghiêm Quyết phải không? A a a!” Dù cho hiện trường biểu diễn phun nước mũi của thần tượng đỉnh lưu khó có thể phân tán lực chú ý nhưng vẫn có người bị hấp dẫn bởi gương mặt tuấn tú đến nỗi người người đều ghen ghét của Nghiêm Quyết, rồi hét chói tai vì sự ngạc nhiên sung sướng này.

 
“Chắc chắn là tiền bối Nghiêm Quyết, ngoài anh ấy ra thì không ai có được vẻ đẹp này đâu!” Một thí sinh khác cũng bật mode gà hét chói tai, “A a a! Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá đi!”
 
Ngày càng có nhiều thí sinh phấn khích hò hét vì Nghiêm Quyết, trong tiếng hò la “Nghiêm Quyết là người đàn ông đẹp trai quá!”, Nghiêm Quyết trơ mắt nhìn Khanh Hoan che miệng, làm động tác nôn khan.
 
Trước khi cô nôn khan, cô đã nhìn mặt của anh ấy.
 
Vậy nên rất khó để không cho rằng cô nôn khan vì Nghiêm Quyết: …
 
“Thầy Nghiêm Quyết!” Vì gấp gáp đưa giấy lau nước mũi cho Thịnh Minh Huyên nên đạo diễn chỉ có thể quay đầu, bày ra khuôn mặt cười tươi hơn cả hoa cúc với Nghiêm Quyết: “Thầy tới rồi.”
 
Nghiêm Quyết khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Thịnh Minh Huyên, không có hứng thú gì mà dời mắt, ngồi vào ghế cố vấn thứ tư.
 
Khí chất cao ngạo, lạnh lùng, thêm vẻ đẹp yêu nghiệt có thể nói là họa thủy, nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người lên người anh ấy.
 
Đỉnh lưu xì nước mũi trông rất khó coi.
 
Kỳ Tha lạnh lùng, xinh đẹp biến thành fan nhỏ cuồng si bên cạnh Nghiêm Quyết. Cô ấy vừa túm Đại K, vừa ngắm trộm Nghiêm Quyết.
 
“Đây là lần đầu tiên thầy Nghiêm Quyết tham gia chương trình không liên quan đến tác phẩm của anh ấy, vừa nãy các bạn biểu diễn, anh ấy đều quan sát được trong phòng điều khiển và giám sát.” Đạo diễn nhanh trí nghĩ ra cách xoay sở, cuộn khăn giấy rồi nhét vào mũi Thịnh Minh Huyên. Vừa cuộn khăn giấy vừa giới thiệu Nghiêm Quyết với các thí sinh.
 
Đương nhiên, phần giới thiệu Nghiêm Quyết này cũng không có ý nghĩa gì lắm. Tính cả người xem trong phòng livestream thì có lẽ chỉ có mình Khanh Hoan không biết Nghiêm Quyết tên là gì và đang làm gì thôi.
 
Đạo diễn nhét một cuộn giấy vào mũi Thịnh Minh Huyên, mắt Thịnh Minh Huyên vẫn không mở ra được nhưng anh ta có thể nghe được. Anh ta nghe thấy Nghiêm Quyết đến, hơn nữa còn đến ngay lúc anh ta chật vật nhất. Vừa lo vừa tức đến mức xì cả bong bóng bằng nước mũi.
 
Sau khi bong bóng nước mũi óng ánh long lanh được thổi ra thì nổ cái bốp rồi biến mất.
 
Khiến khán giả thấy nó đều kinh ngạc.
 
Bọn họ chưa từng thấy bong bóng nước mũi nào to như vậy.
 
Nhưng bọn họ cũng chỉ chú ý Thịnh Minh Huyên một chút thôi, ánh mắt của họ lại nhanh chóng chuyển sang người Nghiêm Quyết.
 
Đỉnh lưu thổi bong bóng bằng nước mũi sao đẹp bằng anh chồng quốc dân chứ!
 
“Thầy Nghiêm Quyết à, thầy có muốn cho họ lời nhận xét không?” Đạo diễn lại nhét một cuộn khăn giấy khác vào mũi Thịnh Minh Huyên để ngăn nước mũi chảy giàn giụa của Thịnh Minh Huyên, ông cực kỳ vừa lòng, cười ngọt ngào hơn với Nghiêm Quyết.
 
“Tôi không phải người chuyên nghiệp nên không để nhận xét mọi người.”
 
Giọng Nghiêm Quyết vừa vang lên, vẻ mặt của các thí sinh càng tràn ngập tình yêu hơn.
 
Giọng nói của nam thần của bọn họ êm tai quá, đúng là ngọt lọt đến xương, một giây cũng khiến lỗ tai người ta mang thai.
 
Khanh Hoan cúi đầu, im hơi lặng tiếng mà chửi mát.
 
Giọng nói cũng y hệt đại ma đầu, chói tai khó nghe như vậy.
 
Lúc này cô rất cần dùng nam thần của mình để thanh lọc đôi mắt và đôi tai chịu ô nhiễm.
 
Khanh Hoan nhắm chặt mắt cố gắng nhớ đến dáng vẻ của Yến Hoài, nhớ đến gương mặt tuấn tú của nam thần, tâm trạng của Khanh Hoan lập tức tốt hơn, khóe môi cũng cong lên. 
 
Ngay lúc Khanh Hoan cười ngây ngô thì tóc hime lại giở trò cũ, giơ tay lên rồi ra vẻ thành khẩn đưa ý kiến: “Thưa thầy Nghiêm Quyết, vừa nãy tiền bối Thịnh Minh Huyên nói màn biểu diễn của Khanh Hoan, ờm, không có tư cách trở thành thần tượng. Em muốn hỏi một chút, thầy có thấy tiền bối Thịnh Minh Huyên nói đúng không ạ?”
 

Thịnh Minh Huyên vất vả lắm mới trở lại bình thường đen mặt ngồi bên cạnh, bởi vì mũi đều bị giấy nhét đầy nên anh ta chỉ có thể thở bằng miệng.
 
Anh ta nhìn về phía Chu Noãn Noãn, lại phát hiện đôi mắt Chu Noãn Noãn đang nhìn chằm chằm vào Nghiêm Quyết, trong mắt đều là sự sùng bái hâm mộ, thậm chí gương mặt còn hơi phiếm hồng.
 
Thịnh Minh Huyên vừa cảm thấy mất mặt vừa cảm thấy tức, anh ta âm thầm siết chặt nắm đấm. Kiểu gì anh ta cũng không hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
 
Tại sao anh ta đột nhiên lại có ảo giác bị mưa to tạt vào mặt, còn liên tục ch ảy nước mũi.
 
Thịnh Minh Huyên hoàn toàn không sợ Nghiêm Quyết sẽ nói ra ý kiến khác với mình, ở giới giải trí này không ai dám không chừa mặt mũi cho anh ta.
 
Tóc hime cũng nghĩ như vậy, bởi vậy cô ta mới cố tình hỏi Nghiêm Quyết kèm theo tên của Thịnh Minh Huyên là muốn để Nghiêm Quyết nhìn mặt mũi của Thịnh Minh Huyên để gièm pha Khanh Hoan đôi ba câu.
 
Nghĩ đến bản thân mình không những nói chuyện được với Nghiêm Quyết mà còn có thể khiến Khanh Hoan xấu mặt trước mọi người lần nữa, tóc hime bèn đắc ý cong môi, còn chưa kịp nở nụ cười thì cô ta đã đối diện với đôi mắt của Nghiêm Quyết.
 
Đôi mắt của anh ấy cực kỳ đẹp, như hình ảnh phản chiếu của biển sao trời, cuối người ta đi vào tận cùng.
 
Nhưng tóc hime lại không kịp thưởng thức, bởi vì cô ta thấy đáy mắt Nghiêm Quyết tỏa ra cảm giác lạnh băng.
 
Rét thấu xương.
 
Cô ta bất giác rùng mình, trong lòng thấp thỏm. Có phải cô ta bị Nghiêm Quyết phát hiện tâm tư muốn lợi dụng anh ấy để làm Khanh Hoan mất mặt không? Cô ta vội cúi đầu.
 
Nghiêm Quyết mở miệng, giọng nói lười nhác lại mang tính mê hoặc không nói thành lời: “Phần biểu diễn của thí sinh Khanh Hoan tôi xem rồi.”
 
Khanh Hoan nghe thấy cái tên như được đúc cùng một khuôn với đại ma đầu gọi tên cô, trái tim vừa được người đẹp trấn an lại bùng cháy lên.
 
Tuy cô là người mê cái đẹp nhưng sẽ không chán ghét người ta chỉ vì người ta xấu.
 
Đại ma vương này lại vừa xấu vừa tồi, cô bị người ta đuổi giết ở thế giới tu tiên thảm như vậy có một phần công lao của gã đấy.
 
Hơn nữa gã còn, gã còn làm chuyện quá đáng với cô.
 
Khanh Hoan nhớ đến những chuyện đó thì lập tức muốn xé đại ma vương thành nhiều miếng, rồi ăn từng miếng một.
 
Nghe được giọng nói khó nghe gọi tên mình, Khanh Hoan không nhịn được mà trừng mắt liếc Nghiêm Quyết một cái.
 
Nghiêm Quyết nhận ánh mắt tức giận nhưng lại siêu đáng yêu của Khanh Hoan, khóe môi cong lên, lời vốn muốn nói lại biến thành: “Đúng thật là trình diễn không được tốt.”
 
Ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của Khanh Hoan siết chặt, cô đang tưởng tượng mình bóp cổ đại ma vương.
 
Chu Noãn Noãn nghe thấy Nghiêm Quyết nhận xét Khanh Hoan thì vui sướng cong môi, nhưng mà gương mặt tươi cười kia chỉ hiện lên trong chớp mắt, ngay sau đó cô ta nghiêng người, an ủi Khanh Hoan bằng giọng nói mềm dịu: “Không sao cả, thầy Nghiêm Quyết luôn yêu cầu rất nghiêm khắc, Hoan Hoan, em đừng quá đau lòng…”
 
Cô ta còn chưa dứt lời thì âm thanh êm tai, cuốn hút của Nghiêm Quyết lại vang lên: “Tuy nhiên, tương lai rất đáng mong chờ.”
 
Tương lai rất đáng mong chờ, sáu chữ này trực tiếp vả mặt Thịnh Minh Huyên đã nói Khanh Hoan không có tư cách làm thần tượng.
 
Hơn nữa, đối với thực tập sinh, sáu chữ này có thể còn tuyệt vời hơn câu “Màn biểu diễn của bạn quá xuất sắc”.
 
Ý nghĩa của tương lai rất đáng mong chờ không phải là tiềm lực chờ khai thác, mà nghĩa là có khả năng vô hạn.
 
Cũng là lời chúc tốt đẹp, thử hỏi ai không muốn được nam thần quốc dân nói một câu tương lai rất đáng mong đợi chứ?
 
Vẻ mặt của Chu Noãn Noãn suýt nữa sụp đổ.
 
Quan Quán Quán cười tủm tỉm nhìn Khanh Hoan: “Cảm ơn thiên thần nhỏ Noãn Noãn đã an ủi Hoan Hoan của bọn tôi, nhưng Hoan Hoan của bọn tôi không cần an ủi đâu, ảnh đế tam kim nói Hoan Hoan của bọn tôi có tương lai rất đáng mong đợi.”
 
Sắc mặt của Thịnh Minh Huyên cũng không khá hơn Chu Noãn Noãn là bao, anh ta bất mãn nhìn Nghiêm Quyết, Nghiêm Quyết nói như vậy là đang vả mặt anh ta trước mặt mọi người! 

Đạo diễn cũng nhìn ra không khí bất hòa giữa Thịnh Minh Huyên và Nghiêm Quyết, ông bèn đứng ra hòa giải để buổi đánh giá được tiếp tục.
 
Phần biểu diễn của các thí sinh còn lại của lớp F khá ổn, có hai người rất có thực lực. Tuy nhiên, hai thí sinh vì lí do ngoại hình mà độ nổi tiếng không cao lại đạt số điểm khá cao - 8 điểm từ Kỳ Tha.
 
Ba tiểu phú bà còn lại trong phòng ngủ của Khanh Hoan thể hiện cực kỳ bắt mắt.
 
Nghê Thải biểu diễn một bài rap tự sáng tác cho mọi người, tên là “Toán lý hóa đơn giản quá, chính trị sử địa dễ thuộc ghê”, khiến các nhân viên công tác tại hiện trường mém nữa tức giận!

 
Toán lý hóa đơn giản quá? Chính trị sử địa dễ thuộc ghê?
 
Có còn là tiếng người không vậy?
 
Lâm Thu Thu thấy Nghê Thải chuẩn bị bài hát tự sáng tác, cô ấy cũng tự soạn một ca khúc vốn không có giai điệu, tên là “Nhà view biển tiện lợi quá, mua mười căn cũng không thấy đắt”, lại khiến nhân viên công tác phẫn nộ lần nữa.
 
Nhà view biển tiện lợi quá? Mua mười căn cũng không thấy đắt?
 
Có còn là tiếng người không hả?
 
Phần biểu diễn của Quan Quán Quán khá hợp quy củ, khiến fan chờ mong cô ấy để lộ cánh tay xăm trổ hát bài hát chủ đề của Người Trong Giang Hồ - “Loạn Thế Cự Tinh” rất thất vọng.
 
Nhưng điểm của cô ấy vừa đủ, hơn người đứng thứ hai của lớp F một điểm, vẫn được quyền lợi ưu tiên chọn đồng đội.
 
Người đầu tiên cô ấy chọn là Khanh Hoan.
 
Sau đó tủm tỉm cười mà chọn hai tiểu phú bà mà cô ấy thích nhìn họ đánh nhau nhất.
 
Bốn người lập nhóm xong.
 
Những người khác trong lớp F cảm thấy cô ấy lãng phí quyền ưu tiên này, đã không chọn những người có thực lực mạnh nhất thì thôi, lại còn chọn Khanh Hoan mà Thịnh Minh Huyên gai mắt nhất.
 
Đối với chuyện này thì Quan Quán Quán không để ý chút nào.
 
Vòng kiểm tra đánh giá đầu tiên kết thúc, có 35 thí sinh đạt điểm tiêu chuẩn, 20 thí sinh còn lại lập tức bật khóc ngay khi vòng kiểm tra đánh giá kết thúc vì quá áp lực.
 
Tiết tấu chặt chẽ của thi đấu không cho phép bọn họ đắm chìm trong cảm xúc quá lâu, cho dù có thể phấn chấn lên hay không thì đều phải bắt buộc phải phấn chấn!
 
Đứng trước mặt cô gái đang khóc thút thít, đạo diễn nghiêm túc đến mức hơi tàn nhẫn, không ủi an, cũng không cổ vũ, trực tiếp nói quy tắc của vòng tiếp theo luôn: “Vòng kiểm tra đánh giá thứ hai, các bạn sẽ được học ca khúc và vũ đạo giống nhau. Thành tích của đợt sát hạch thứ hai mang tính quyết định xem trong vòng công diễn thứ hai, các bạn được phân bao nhiêu part trong đội và cả vị trí center mà các bạn và mọi người để ý nhất thuộc về ai.”
 
“Mặt khác, giữa những nhóm nhỏ với nhau cũng là quan hệ cạnh tranh, điểm trung bình của nhóm cao thì có thể đề cử ca khúc trong vòng công diễn thứ hai, ưu tiên lựa chọn ca khúc mà nhóm bạn mong muốn.”
 
“Trong thời gian này, các vị cố vấn sẽ đi kiểm tra các đội, ghi lại thành tích thường ngày, cũng sẽ đưa ra lời hướng dẫn. Đừng nghĩ đến việc lười biếng, nếu thành tích thường ngày không đạt tiêu chuẩn thì rất có thể các bạn sẽ bị loại trước ngày công diễn thứ hai.”
 
Trái tim của các thí sinh tức khắc như bị treo lủng lẳng trên cao, tiết tấu càng lúc càng nhanh khiến bọn họ cảm thấy thấp thỏm, bất an.
 
“Đây là cuộc thi mạnh thắng yếu thua.” Đạo diễn chắp tay sau lưng: “Sẽ không có ai để ý lý do thất bại của bạn. Bạn cảm thấy vất vả sao? Vậy thì bước lên đ ỉnh núi đi, khi đó sẽ có vô số người hỏi đến kinh nghiệm thắng lợi của bạn.”
 
Lời này của đạo diễn khiến ý chí chiến đấu của các cô gái bùng cháy lên.
 
Có lẽ sẽ lượng lự, có lẽ sẽ mất mát, nhưng cho dù thế nào cũng đều phải cắn răng bước tiếp.
 
Bởi vì chỉ khi bước tiếp mới có thể bước lên đ ỉnh.
 
Đạo diễn rót xong canh gà* cho các thí sinh thì cho bọn họ giải tán, các cô gái bị rót canh gà no nê thì cơ bản không muốn ăn thêm gì nữa. Giống như được tiêm máu gà vậy, đi nhận đoạn băng trình diễn rồi chiếm các phòng luyện tập, không ăn cơm mà bắt đầu luyện tập luôn.
 
(*) Như ở chương trước, canh gà ở đây xuất phát từ cụm Chicken soup for soul, nghĩa là những mẩu chuyện truyền tinh thần, ấm áp...
 
Phòng của nhóm Khanh Hoan không ăn cơm và cũng không có ý định bắt đầu tập, nhưng Nghê Thải và Lâm Thu Thu lại đánh nhau rồi, Quan Quán Quán ôm bình thủy đứng một bên quan sát trận chiến, thuận tiện chỉ đạo họ đánh nhau thế nào, Khanh Hoan đói đến không chịu được nữa bèn đi đến nhà ăn trước.
 
Nghĩ đến việc sắp ăn hai cái đùi gà to, Khanh Hoan nhẹ nhàng bước chân, nhìn cô từ xa như đang bước trên thang máy, dường như là đang trôi về phía nhà ăn.
 
Đột nhiên có hai người bước ra từ ngã rẽ hành lang.
 
Khanh Hoan không phanh lại kịp, mắt thấy sắp đụng phải người đàn ông có dáng người thon thả phía trước, người đàn ông ấy như cảm giác được Khanh Hoan đang đến gần, anh ấy quay đầu. Khi đôi mắt màu hổ phách nhìn thấy Khanh Hoan đang lao đến anh như viên đạn pháo nhỏ cũng không hề gợn sóng. 
 
Vẫn lạnh nhạt như băng.
 
Nhưng Khanh Hoan thấy rõ mặt anh ấy, không có cách nào bình tĩnh được!
 
Lại là ĐẠI! MA! VƯƠNG!