Tối hôm đó. 20 giờ, Minh Nguyệt tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái. Minh Nguyệt chuyển ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng được trang trí cẩn thận, sạch sẽ, những đồ vật đều là những đồ tốt nhất. " Đây là nhà của Tần Minh sao? ". Minh Nguyệt bước xuống giường, cô bước ra khỏi căn phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi Minh Nguyệt. Cô theo mùi thơm đi đến phòng bếp. Minh Nguyệt đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn vào trong, thấy những món ăn ngon nóng hổi toả ra mùi thơm ngào ngạt, được xếp đầy trên bàn, thấy Tần Minh đang trong chiếc tạp dề màu nâu thái rau củ trong bếp. " Tần Minh! ". Minh Nguyệt bước vào phòng bếp, nhẹ nhàng cất tiếng.
Cậu dậy rồi à? Mau ngồi xuống đi ". Tần Minh ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, dịu dàng nói.
Minh Nguyệt bước đến gần bàn ăn, cô nhìn món ăn trên bàn. Tất cả các món ăn đều là những món Minh Nguyệt thích ăn. Bao nhiêu năm rồi, không ngờ Tần Minh vẫn còn nhớ.
Tình yêu Tần Minh dành cho Minh Nguyệt, không thể dùng từ lớn là có thể hình dung được. Đối với Tần Minh, Minh Nguyệt còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ bao gồm cả mạng sống của Tần Minh. Tần Minh yêu Minh Nguyệt, nên những thói quen, sở thích của cô, Tần Minh đều khắc sâu trong tim, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ quên dù chỉ một giây.
Tần Minh bước đến gần Minh Nguyệt, đặt đĩa salat rau rủ xuống bàn. " Tất cả đều là những món cậu thích. Cậu ăn đi ". Tần Minh nhìn Minh Nguyệt, vừa nói vừa thoát chiếc tạp dề trên người xuống.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, cô cầm đôi đũa lên, gắp một món ăn gần nhất bỏ vào miệng.
Ngon không? ". Tần Minh vui vẻ nhìn Minh Nguyệt, hỏi." Ngon lắm ". Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
" Vậy thì ăn nhiều vào ". Tần Minh vui vẻ nói, vừa nói vừa gắp tất cả món ăn trên bàn vào bát của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đặt đôi đũa trên tay xuống bàn. " Tần Minh! Giúp mình một chuyện được không? ". Minh Nguyệt nghiêm túc nói.
' Được. Chuyện gì? Cậu nói đi ". Tần Minh gật đầu đồng ý. Đối với Tần Minh, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện, Tần Minh cũng đồng ý làm.
' Giúp mình làm một thoả thuận ly hôn gửi cho Cố Cận Ngôn. Mình không cần gì cả, chỉ muốn ly hôn thôi ". Trong ánh mắt cô hiện rõ sự quyết tâm. Ly hôn, đối với Minh Nguyệt bây giờ là sự lựa chọn tốt nhất. Như vậy có thể giải thoát cho chính cô, cũng giải thoát cho Cố Cận Ngôn.
Tần Minh nhướng mày, bất ngờ nhìn Minh Nguyệt. " Được. Mình sẽ giúp cậu ". Tần Minh dịu dàng nói. Tần Minh cũng biết, Minh Nguyệt chắc chắn sẽ ly hôn với Cố Cận Ngôn, nhưng điều Tần Minh không ngờ được là, lại nhanh như vậy.
20 phút sau. Minh Nguyệt cùng Tần Minh dùng xong bữa tối.
Cậu ra ngoài xem tivi đi. Mình dọn cho. Sau này, cậu không phải làm gì cả nhớ chưa? Mọi việc mình để mình ". Tần Minh nghiêm túc nói.
" Được rồi ". Minh Nguyệt mỉm cười đáp. " Tần Minh! Mình không muốn xem tivi, mình hơi mệt, mình lên phòng đây ".
" Được rồi ". Tần Minh gật đầu nói. Tần Minh biết rõ, dù Minh Nguyệt quyết định ly hôn, nhưng trong lòng cô vẫn có cái gì đó rất khó chịu.
Minh Nguyệt quay người, cô bước một mạch trở về phòng của mình.Lúc này, ở biệt thự của Cố Cận Ngôn. Cố Cận Ngôn trở về biệt thự, bất chi bất giác bước vào căn phòng Minh Nguyệt từng ở 2 năm qua.
Hắn nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng trống rỗng, vắng hình bóng của Minh Nguyệt khiến lòng hắn cũng cảm thấy mất mát. Sao hắn lại có cảm giác này chứ? Bây giờ người hắn yêu đã trở về. Người thay thế cũng đã rời đi. Hắn còn gì không vừa ý nữa chứ? Không hiểu vì sao? Sau khi Thanh Nguyệt trở về, Minh Nguyệt rời đi, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ. Rõ ràng trước đây, nếu biết tin Thanh Nguyệt còn sống, hắn nhất định sẽ rất vui, sẽ chạy đến ôm chặt lấy Thanh Nguyệt. Nhưng vì sao? Bây giờ mong ước thành hiện thực rồi, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Cổ Cận Ngôn bước đến chiếc giường Minh Nguyệt đã ngủ 2 năm qua, hắn ngồi xuống giường, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc đệm êm ái. Chiếc đệm êm ái không chút hơi ấm, khiến hắn có một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
Cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra. Cổ Cận Ngôn lập tức quay người nhìn về phía cánh cửa. Trong ánh mắt hiện lên sự mong chờ, hắn đang mong chờ Minh Nguyệt.
" Thiếu gia! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, người xuống dùng đi ạ ". Một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, hình hóng một người phụ nữ trung niên dần dần được hiện ra trước mắt Cố Cận Ngôn.
" Cháu không muốn ăn ". Cố Cận Ngôn cúi thấp đầu. Sự thất vọng thêm sự mỉa mai hiện ra sâu thẳm trong ánh mắt hắn. Sao có thể là Minh Nguyệt được chứ? Cô đã đi rồi. Sẽ không bao giờ quay về nữa.
" Cuối cùng vẫn đi đến bước đường này. Thiếu gia! Thiếu Phu nhân! Cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa".
Dì Lâm nhìn Cố Cận Ngôn đang ủ rũ ngồi trên giường. Dì Lâm hiểu rõ, Cố Cận Ngôn bây giờ đã thực sự mất đi Minh Nguyệt rồi.
Dì Lâm im lặng, không nói thêm câu nào chỉ lặng lẽ rời đi.