[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa

Chương 45: Bức Tranh Màu Chì




Chiếc váy cưới trong lời Cố Cận Ngôn, là trước ngày Thanh Nguyệt xảy tai nạn, đã cùng Cố Cận Ngôn yêu cầu nhà thiết kế, thiết kế. Không sai, Thanh Nguyệt và Cố Cận Ngôn đã chuẩn bị kết hôn rồi. Cứ ngỡ Thanh Nguyệt và

Cố Cận Ngôn có thể hạnh phúc bên nhau. Nhưng, bất hạnh đã ập đến, Thanh Nguyệt bất ngờ xảy ra tai nạn, qua đời. Chiếc váy cưới đẹp đẽ đã mất đi chủ nhân của nó.

Sau 1 tháng Thanh Nguyệt qua đời. Chiếc váy cưới được mang đến biệt thự của Cố Cận Ngôn như đúng những gì đã ký trong hợp đồng. Váy cưới thôi mà. Cũng cần có hợp đồng sao? Nếu là váy cưới bình thường có lẽ là không.

Nhưng mà, váy cưới Thanh Nguyệt đã chọn là của nhà thiết kế nổi tiếng. Đương nhiên cần hợp đồng rồi.

Sau khi váy cưới được mang đến biệt thự của Cố Cận Ngôn. Cố Cận Ngôn đã quyết định đặt nó trong tủ kính trong phòng. Mới đó đã 3 năm rồi, chiếc váy cưới đẹp đẽ vẫn luôn nằm trong tủ kính.

Thật đáng tiếc làm sao, một chiếc váy cưới đẹp như vậy, nhưng lại không được xuất hiện ra ngoài ánh sáng, phải mãi mãi nằm trong tủ kính. Cũng đúng, chủ nhân của nó đã không còn nữa rồi. Nó không có cơ hội xuất hiện ra ngoài ánh sáng nữa rồi. Trong lòng Cố Cận Ngôn, chiếc váy cưới này chỉ thuộc về một mình Thanh Nguyệt. Ngoài Thanh Nguyệt ra, không ai có thể mặc nó.

" Thì ra đây là chiếc váy cưới trước ngày xảy tai nạn chị đã từng nhắc đến với mình. Nó luôn được đặt trong phòng của Cận Ngôn ".

Minh Nguyệt khẽ cười. Trong đôi mắt cô hiện rõ sự đau khổ. Chiếc váy cưới trước mắt cứ như vết dao cắm sâu vào tim Minh Nguyệt vậy. Thật đau đớn. Nhưng đau đớn thì sao?

Đây không phải là do Minh Nguyệt tự chuốc lấy sao? Ngay từ đầu, Minh Nguyệt đã biết người Cố Cận Ngôn yêu luôn là Thanh Nguyệt. Trong trái tim hắn chưa bao giờ có Minh Nguyệt. Minh Nguyệt luôn biết điều đó, nhưng cô vẫn cố chấp bước vào cuộc hôn nhân này, đơn giản chỉ vì muốn ở cạnh hắn mà thôi.

Tình cảm của hắn, Minh Nguyệt không hề mơ mộng đến, đối với Minh Nguyệt chỉ cần có thể ở cạnh hắn, cô đã mãn nguyện lắm rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc váy cưới trước mắt. Lồng ngực Minh Nguyệt không tự chủ được mà nhói lên. Đúng, trái tim cô đang rất đau, thực sự rất đau.

Minh Nguyệt chuyển ánh mắt xung quanh căn phòng. Dưới ánh sáng tối tăm, mọi vật xung quanh lần lượt xuất hiện trước mắt Minh Nguyệt một cách mờ ảo. Tuy xung quanh rất tối, chỉ có chút ánh sáng phát tán ra từ tủ kính chứa chiếc váy cưới kia, nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể nhìn ra được.



Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp của Thanh Nguyệt, những bài thơ Thanh Nguyệt từng viết cũng được đóng khung treo lên một cách cẩn thận.

" Thanh Nguyệt! Em làm sao vậy? Không thích chiếc váy cưới này nữa sao?". Cố Cận Ngôn lo lắng nhìn Minh Nguyệt. Dĩ nhiên, đôi mắt chứa đầy sự buồn bã của Minh Nguyệt, hắn đã nhìn thấy.

Minh Nguyệt im lặng không đáp. Đương nhiên, Minh Nguyệt có thể nói được gì chứ? Nó đâu phải là của cô đâu.

Nó thuộc về Thanh Nguyệt, người chị gái song sinh của Minh Nguyệt.

Bất chợt, Minh Nguyệt bị bức tranh được che bằng một lớp vải trắng, thu hút. Minh Nguyệt bước đến gần bức tranh. Sau bức tranh đó là gì? Minh Nguyệt đương nhiên rất muốn biết.

Minh Nguyệt đưa tay lên nhưng lại rút tay lại. Phải, Minh Nguyệt đang do dự. Do dự không dám kéo lớp vải trắng xuống. Vì sao Minh Nguyệt lại do dự chứ? Bản thần Minh Nguyệt cũng không biết vì sao. Minh Nguyệt rất muốn xem xem phía sau lớp vải trắng rốt cuộc là gì? Nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác lo sợ. Lo sợ phía sau tấm vải trắng là người Minh Nguyệt đang nghĩ đến, là Thanh Nguyệt.

Cố Cận Ngôn bước đến gần bức tranh, kéo tấm vải trắng xuống một cách dứt khoát. "Thanh Nguyệt! Em xem bức tranh này đi?". Cố Cận Ngôn vui vẻ nói. Bức tranh trước mắt Minh Nguyệt, bên trong là chân dung một cô gái giống hệt Minh Nguyệt với nụ cười trong sáng, thuần khiết. Phải. Chính là Thanh Nguyệt.

Bức tranh chỉ đơn giản được vẽ bằng chì Nhưng lại sống động như thật, từng đường nét được vẽ một cách tỉ mỉ, cần thận. Thật là một bức tranh tuyệt đẹp.

" Thanh Nguyệt! Bức tranh này là chính tay anh vẽ đấy. Dáng vẻ này là lúc anh gặp em lần đầu tiên. Nụ cười trong sáng, thuần khiết của em vẫn luôn khắc sâu trong trái tim anh. Nụ cười khiến anh say đắm ". Cố Cận Ngôn dịu dàng nói. Bức tranh này được Cố Cận Ngôn vẽ ngay sau khi gặp Thanh Nguyệt lần đầu tiên. Luôn được Cố Cận Ngôn đặt trong phòng cho đến bây giờ. Đối với Cố Cận Ngôn bức tranh này vô cùng quan trọng.

Minh Nguyệt nhìn bức tranh, nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống. Minh Nguyệt không thể kìm nén được nữa rồi. Minh Nguyệt rất buồn, thực sự rất buồn. Cô đã cố gắng kìm nén nước mắt của mình, nhưng không có tác dụng. Minh Nguyệt biết, bản thân luôn là thế thân cho Thanh Nguyệt. Cũng biết Cố Cận Ngôn yêu là Thanh Nguyệt, không phải cô. Nhưng khi nhìn thấy những bức tranh, những đồ vật của Thanh Nguyệt được Cố Cận Ngôn giữ cẩn thận trong phòng. Lồng ngực Minh Nguyệt vẫn nhói lên. Minh Nguyệt buồn bã, Minh Nguyệt đau đớn. Thực sự rất đau đớn.