Tiền trên người Lâm Tiêu Tiêu, không đủ thuê biệt thự bên bờ biển, chỉ có thể ở khách sạn phụ cận thuê phòng, khi hứng thú, có thể đi đến bờ biển tản bộ. Ngày hôm sau, ở bờ biển đụng phải một cô bé tóc ngắn, đối phương nhìn có chút quen mặt, Lâm Tiêu Tiêu không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
"A, xin lỗi...... Xin hỏi, chị là Lâm Tiêu Tiêu sao?" Cô bé tóc ngắn chủ động đi lên trước tới hỏi.
Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, vẻ mặt mờ mịt: "...... Em là?"
"Em tên Tô Thiềm, trước kia là trợ lý sinh hoạt của Thẩm Thư Lạc." Cô bé tóc ngắn híp mắt cười rộ lên, "Chính là mấy tháng trước, anh Lạc đóng phim ở chỗ này, em còn đi mua đồ lót cho chị đó."
"A hoá ra là vậy, thật làm phiền em quá." Nghĩ đến chuyện khi đó, thần sắc Lâm Tiêu Tiêu hòa hoãn, lại hơi chút ngại ngùng, "Em nói là trợ lý trước kia của Thẩm Thư Lạc, bây giờ không phải sao?"
"Vâng, em bây giờ chỉ là nhân viên bình thường của công ty nhỏ thôi." Tô Thiềm đá đá cát dưới chân, cười chua xót, "Người trong nhà cảm thấy công việc trợ lý nghệ sĩ thật không đáng tin cậy, không có tương lai, em không lay chuyển được trong nhà, đành phải nghe lời."
Nghĩ đến Lâm mẹ đã từng mỗi lần đi thăm cô, liền tìm đủ các loại cớ để tới công ty của cô nhìn nhìn, tươi cười của Lâm Tiêu Tiêu nháy mắt biến mất.
"Em có một câu không biết có nên hỏi không.... chị vì cái gì muốn cùng anh Lạc chia tay? Trước khi em từ chức mấy ngày, anh Lạc gọi điện thoại cho chị đều bị cúp máy, sau lại gửi tin nhắn tới, về sau đừng liên lạc nữa. Mấy ngày nay, anh Lạc đều một ngày hút vài bao thuốc, còn học uống rượu nữa." Tô Thiềm thật cẩn thận mà khuyên, "Em theo anh Lạc cũng hơn hai năm, anh đối với ai cũng đều khách khách khí khí, chưa kể nhan sắc, cách làm người cũng siêu cấp tốt."
Lâm Tiêu Tiêu dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng biết cái loại tin nhắn ấu trĩ này, nhất định là Phó Hi gửi. Hắn đem cô nhốt lại, cũng tịch thu luôn di động. Chỉ là chuyện này, cô giải thích thì có ích lợi gì?
"Ừm, chị cũng cảm thấy người khác rất tốt." Lâm Tiêu Tiêu nhìn ánh hoàng hôn ửng đỏ nơi xa xa nói.
Tô Thiềm tựa hồ ý thức được chính mình hơi nhiều chuyện, ngượng ngùng chuẩn bị rời đi: "Vậy...... Em không quấy rầy chị ngắm phong cảnh, em có việc nên đi trước."
"Cám ơn em, tạm biệt." Lâm Tiêu Tiêu lễ phép mà chào.
Tô Thiềm đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn nhìn, cuối cùng vẫn là không nhịn được lấy di động, gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Lạc: "Anh Lạc! Em ở bờ biển biệt thự thị trấn X, gặp chị Lâm Tiêu Tiêu! Có cần em đánh ngất chị ấy rồi đóng gói gửi cho anh không?"
Một lát sau, cô nhận hồi âm của Thẩm Thư Lạc: "Không cần."
"Ai, quả nhiên xã hội bây giờ, mọi người đều nhanh hợp nhanh tan, chân tình thật khó." Tô Thiềm cảm thán lại đút di động vào túi, được vài giây, di động lại rung lên một chút.
Là tin nhắn thứ hai của Thẩm Thư Lạc gửi tới: "Anh tự mình đến đóng gói."
Giữa trưa 12 giờ, Lâm Tiêu Tiêu ăn xong cơm, liền lăn lộn ở trên giường bắt đầu tính toán nên xài số tiền còn lại như thế nào. Không thể chơi bời mãi được, tiền trên tay mỗi ngày đều giảm đi, phải nghĩ cách tìm công việc mới được.
Leng keng ——
Chuông cửa đột ngột vang lên. Cô nghĩ nghĩ một chút, hẳn là ở ngoài cửa vẫn treo thẻ "Xin đừng quấy rầy", không phải nhân viên của khách sạn, như vậy sẽ là ai?
"Ai vậy?" Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở mép giường, đem đầu dò ra đi nhìn xung quanh, lớn tiếng nói.
"Là em, Tô Thiềm."
Sau lần trò chuyện ở bờ biển, cũng coi như có chút quen biết. Lâm Tiêu Tiêu mang dép lê vào đi qua mở cửa.
Cửa "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Tô Thiềm nhô đầu thập phần phấn khởi mà hô: "Hi!"
"Em thì có cái gì mà kinh hỉ?" Lâm Tiêu Tiêu trêu ghẹo nói.
"Cô ấy không tính là kinh hỉ, như vậy còn anh?"
Lâm Tiêu Tiêu theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phát hiện ngoài hành lang còn đứng một người. Người nọ mặc một cái áo gió, cho dù quần áo rộng rãi cũng nhìn ra được một đôi chân vừa thẳng vừa dài. Đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, hơn nữa còn đeo thêm kính râm siêu to, đem cả khuôn mặt che kín mít.
"Anh......" Một cái tên muốn thoát ra khỏi miệng cô.
"Đã lâu không gặp." Anh tháo kính râm, lộ ra một khuôn mặt ôn nhã tươi cười. Không phải Thẩm Thư Lạc, thì còn là ai?
"Thẩm Thư Lạc......" Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác mà nhìn anh, trừ bỏ buột miệng thốt ra tên của anh, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Đứng ở một bên Tô Thiềm che miệng lại cười trộm, ngoài miệng nói "Em không quấy rầy hai người nữa", rời khỏi lại nhịn không được thả chậm mỗi bước đi, nhìn nhìn hóng chuyện.....
Đúng rồi, Tô Tiềm đã từng là trợ lý của Thẩm Thư Lạc, nhất định là đem tin tức của cô nói cho anh biết. Lâm Tiêu Tiêu yên lặng ở trong lòng suy nghĩ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thể gặp lại anh, cô vẫn thật tâm vui vẻ.
"Anh ngồi mười hai tiếng đồng hồ máy bay, có chút mỏi, có thể mượn giường em nằm một chút không?" Thẩm Thư Lạc bộ dáng thoạt nhìn thật tiều tuỵ, hai mắt thâm đen, cằm mọc lún phún râu.
"Được chứ." Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, hào phóng mà nghiêng người một bên để anh tiến vào.
Thẩm Thư Lạc cởi giày, liền ngã quỵ ở trên giường. Lông mi cong dài hạ xuống, quầng mắt thâm rất rõ ràng.
Phòng khách sạn cũng không phải lớn lắm, Lâm Tiêu Tiêu không muốn quấy rầy anh, yên lặng ngồi xuống ghế không xa. Đúng với con người anh, tính cách của Thư Lạc thật sự rất quân tử, nói mượn giường nằm trong chốc lát, liền thật sự chỉ nằm nghỉ mà thôi.
Cô không tự chủ mà lại gần hơn một chút, nhìn gương mặt ôn nhu quen thuộc bằng xương bằng thịt trước mắt, tưởng như đã qua cả một đời. Từng chuyện từng chuyện như cuốn phim chậm rãi quay qua, từ lúc ngây ngô gặp mặt lúc đầu cho tới những chuyện đau buồn xảy đến, đôi lúc chỉ mong thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc bình yên trước đây.
Thẩm Thư Lạc cũng ngủ không lâu lắm, khoảng một tiếng sau, anh đã tỉnh.
"Thật lâu không gặp, gần đây em thế nào?" Thẩm Thư Lạc dựa vào đầu giường, xoa xoa đôi mắt nói.
Lâm Tiêu Tiêu nghe trong âm thanh của anh hỗn loạn một tia ám ách, đứng dậy rót một chén nước, cười khổ mà nói: "Không thể nói là tốt được."
Thẩm Thư Lạc tiếp nhận ly nước, uống một ngụm, hỏi: "Anh có thể giúp gì cho em không?"
"Ừm.... bây giờ em cần tìm một công việc." Cô nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định hướng anh hỏi thử.
"Vậy, trợ lý riêng của anh thì thế nào?"
"Thẩm Thư Lạc, em không nói giỡn."
"Anh cũng nghiêm túc, hơn nữa trợ lý cũng không phải công việc nhẹ nhàng." Thẩm Thư Lạc bẻ ngón tay, đếm kỹ nói, "Tham dự hoạt động cần mặc trang phục thế nào, yêu cầu phải chuẩn bị tốt kĩ càng, có rất nhiều nhà tài trợ quần áo, có rất nhiều trang phục cá nhân không thể mặc bừa. Thời gian công tác không cố định, rồi cũng phải sắp xếp lịch trình hợp lý. Đương nhiên, tiền lương cũng xem như khả quan."
Lâm Tiêu Tiêu do dự một chút, không cố kỵ hỏi: "Trợ lý riêng à, riêng đến mức nào?"
Thẩm Thư Lạc cong lên khóe môi, nhẹ nhàng cười. Anh với tay, dùng ngón trỏ xinh đẹp, quẹt qua cái mũi Lâm Tiêu Tiêu một chút: "Yêu cầu không cần tùy tiện mơ ước sếp của mình."
"Ai mơ ước anh?" Lâm Tiêu Tiêu cũng nở nụ cười theo, "Em khi nào có thể bắt đầu làm?"
"Ừm, đợi anh làm mẫu rồi em làm theo là được." Ánh mắt anh loé lên chút tinh nghịch.
Lâm Tiêu Tiêu chưa lĩnh hội được thâm ý đã bị chụp kéo lên giường, những cái hôn nóng bỏng rơi xuống liên tiếp. Anh quen thuộc mà khơi dậy dục vọng nơi cô, kéo cô cùng trầm mê với mình.
"Em hỏi anh muốn trợ lý riêng đến tình trạng gì." Đôi mắt Thẩm Thư Lạc cong cong vui vẻ, "Nếu như anh nói, riêng đến trên giường thì sao?"
Anh đem tay thăm dò luồn vào vạt áo của cô, dùng lòng bàn tay như có như không mà lướt qua da thịt non mềm, từ bên hông chậm rãi lên trên...... Ngón tay chạm đến nội y liền chậm chạp không có tiến thêm một bước, anh đang đợi câu trả lời.
"Hiện tại là sếp của em đang mơ ước tiểu trợ lý sao?"
"Đúng."
"Ngẫu nhiên mơ ước một chút......" Lâm Tiêu Tiêu kéo áo, đem khoá áo ngực mở ra, "Cũng không phải không thể."
Nịt ngực bị đẩy ra, ngón tay anh liền vuốt ve lên bầu vú đẫy đà. Chờ không nổi mà ngậm lấy một bên đầu v*. Đầu lưỡi dọc theo quầng vú từng vòng đảo quanh, tinh tế liếm láp viên nhô lên nho nhỏ.
"Ưm......" Thân thể ba ngày rồi chưa ai chạm qua, phá lệ mẫn cảm, một bao nước từ giữa hai chân rớt xuống.
Người đàn ông mải mê liếm mút trước ngực, đầu vùi vào hai khoả trắng nõn. Lâm Tiêu Tiêu tinh tường cảm nhận được cái hung khí nóng bừng bừng đang chọc vào bụng nhỏ của mình.
Cô duỗi tay ra kéo khoá, móc ra dương v*t đang căng trướng, niết lên xuống ở lòng bàn tay. dương v*t trong tay nể mặt cô, càng ngày càng phình to, còn rỉ ra chút nước.
"Anh khó chịu." Ngữ khí làm nũng khiến tim cô mềm cả đi.
Cô nhẫn không nổi, cúi đầu xuống, mút cả cây vào miệng, mùi hương đàn ông lẫn vị tanh mặn của tinh dịch khiến cô mê say.
Thẩm Thư Lạc thừa dịp cơ hội này, cởi quần của Lâm Tiêu Tiêu, ngón tay đút vào tiểu huyệt đẫm nước.
"A~..... thoải mái...... huyệt dâm thật ngứa...... muốn nhiều hơn cơ....."
Thẩm Thư Lạc không biết cô đã trải qua những chuyện gì mà lại trở nên không chút e dè, buông lời dâm đãng dụ hoặc. Cô như vậy càng khiến anh không cầm lòng nổi nữa, kéo người lên hôn môi, bên dưới chuẩn xác tìm được động huyệt, dứt khoát cắm đi vào.
"A...... quá to......thật cứng...... chịu không nổi......"
Đường đi khẩn trí, tựa như chưa bị ai khai phá, mạnh mẽ hút chặt dị vật xâm lấn, nhưng vô pháp ngăn cản chỉ có thể xoắn chặt đến từng tấc dương v*t thô dài. Lâm Tiêu Tiêu nâng mông, làm cho anh càng dễ dàng mà ra vào.
Quy đầu nghiền từng cái ở hoa tâm, mới va chạm vài cái, khiến cho người cô đều mềm. Từ dưới thân không ngừng truyền đến khoái cảm, lan tràn đến tứ chi, đến từng khớp xương một mảnh tê dại.
"Ưm.... sâu thêm chút.... muốn đâm hỏng...."
Chất lỏng lan tràn tưới ướt một mảnh dưới giường.
"Bảo bối..... sướng không? Anh cắm em có sướng không?" Theo từng cú nhấp mãnh liệt, thái dương tiết ra mồ hôi, hơi hơi thấm ướt tóc của anh, ẩn ẩn hiện ra vài phần gợi cảm.
Lâm Tiêu Tiêu nằm trên gối, tay hữu khí vô lực mà xoa xoa lên hai cái đậu đỏ trước ngực của anh, thầm thì: "Quá sướng..... sướng không chịu nổi nữa..... a~ a~..... sao anh còn đẹp hơn cả nữ nhân thế này?"
"Thích sao?" Thẩm Thư Lạc cười, vỗ yêu mấy cái vào mông cô bép bép. Tiếng nước từ chỗ dương v*t giao hợp òm ọp vang lên dâm mĩ, anh đem tay chống hai bên người cô, tiến công dồn dập.
"A! A! A...... thật thích......thật sướng...... muốn tiết....." Lâm Tiêu Tiêu bị cắm đến kêu không ngừng, nhũ thịt ở trước ngực lay động dữ dội rồi đột nhiên run mạnh, ngón chân cong cả lên, tay bấu chặt vào người Thẩm Thư Lạc, mạnh mẽ cao trào.
"A—......"
"Mới vậy đã ra sao...... bảo bối, còn muốn?" Ngữ khí nhẹ nhàng mang theo tia trêu chọc khiến lòng Lâm Tiêu Tiêu ngứa ngáy như bị móng vuốt gãi qua.
Cô nhất quyết không nhận thua, dùng ngón tay chủ động ma sát môi âm hộ, banh rõ nơi gậy th*t đang ra vào trước mắt Thẩm Thư Lạc.
Ánh mắt anh trầm xuống, hai tay bóp chặt eo thon, nghiến răng: "Bé dâm đãng, hôm nay em đừng mơ xuống khỏi giường, đừng cho là anh không dám, cắm chết em!"
Người mệnh danh tự chủ kinh người như Thẩm Thư Lạc, sâu thẳm cũng có một mặt điên cuồng. Lật lên lật lại dùng đủ loại tư thế khiến Lâm Tiêu Tiêu chỉ biết ư ư a a, liên tục cao trào.
Dưới rút cắm mạnh mẽ của gậy th*t thô to, cô chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc đứt quãng. Ngay từ đầu cô còn dùng tay lột nơi riêng tư, dụ dỗ anh trầm mê, giờ đổi thành dùng tay kéo chân ra, tư thế nghênh đón từng cú nắc dục tiên dục tử...
Đến khi cô mệt mỏi thiếp đi, Thẩm Thư Lạc mới thoả mãn dừng lại. Anh bế cô vào phòng tắm tẩy rửa. Tinh dịch trắng đục từ cả hai lỗ trào ra gợi tình, anh mỉm cười mà hôn lên trán cô, "Sinh con cho anh nhé, anh không để em rời xa anh nữa đâu!"