Ngô Hàm bị đánh sưng mặt, cũng cần phải đến bệnh viện kiểm tra.
Thầy chủ nhiệm muốn nhờ Chu Thanh Lạc hỗ trợ, cùng đưa Ngô Hàm đi kiểm tra một chút, ba của anh Khiên cũng tới.
Ông ta không nhìn anh Khiên cái nào mà đi thẳng tới trước mặt Ngô Hàm, cầm một xấp tiền đưa cho hắn: "Bạn nhỏ, từng này có đủ để bồi thường không?"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Ngô Hàm đứng tại chỗ, mím môi không nói lời nào.
Thấy Ngô Hàm không phản ứng, ông ta lại rút thêm mấy tờ, "Được chưa?"
Thầy chủ nhiệm không nhìn nổi nữa, "Ba Lý Khiên này..."
Chu Thanh Lạc cũng không nhìn nổi, nói lại: "Này, vị tiên sinh kia, ông có biết chuyện gì đang xảy ra không? Con trai ông đánh người ta bị thương thành như vậy. Ông không nói xin lỗi lấy một câu, cũng không hỏi chuyện gì đã như vậy luôn hả?"
Chu Thanh Lạc liếc một cái, thấy Ngô Hàm nắm vạt áo thật chặt, ngẩn người nhìn xấp tiền kia.
Chu Thanh Lạc liếc nhìn giày của Ngô Hàm, xung quanh đã bong lớp cao su.
Ngô Hàm thiếu tiền, hắn muốn tiền.
Chu Thanh Lạc im lặng, lại nói: "Con trai ông cũng đả thương bạn tôi. Bọn tôi cũng muốn tiền, không bồi thường, con trai ông chuyến này đến đồn cảnh sát, chắc chắn đi rồi. Ông không dạy nó làm người thì để chú cảnh sát dạy."
Có cảnh sát có giáo viên, sắc mặt ba Lý Khiên lại càng khó nhìn hơn, cũng cố nén duy trì vẻ ngoài ôn hoà, "Vâng vâng vâng, được được được, đi đi đi, chúng ta đi bệnh viện trước."
Ông ta cất tiền lại, ánh mắt Ngô Hàm cũng tối đi.
Chu Thanh Lạc nói với Ngô Hàm: "Đến bệnh viện kiểm tra chút đi, bọn họ phải bồi thường tiền là việc không thể thiếu, yên tâm đi."
Ba Lý Khiên: "..." Cái thứ gì từ đâu tới xen vào chuyện của người khác.
Mắt Ngô Hàm sáng rực lên, "Em cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn."
Tống Lăng kéo người qua một bên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngô Hàm.
Mọi người muốn đi bệnh viện, nhưng Tống Lăng không muốn đi, mọi người cũng không cưỡng ép được nên đi trước.
Ở đó chỉ còn lại hai người Chu Thanh Lạc và Tống Lăng.
"Chu Thanh Lạc, Ngô Hàm là em ruột của cậu hả?"
"Không có đâu, không quen biết."
"Vậy cậu quan tâm nó, tốt với nó như vậy làm gì?"
"?"
"Hay là ai cậu cũng đối xử như vậy? Thấy đáng thương là muốn giúp?" Giống như lúc ấy đối với hắn, ra mặt thay hắn trước mặt người nhà họ Tống, lần nào cũng mềm lòng với hắn.
Chu Thanh Lạc không nói gì nhìn hắn, "Công dân có nghĩa vụ tố cáo hành động trái luật, tạm không nói tôi nữa, nói về anh đi, Tống Lăng."
Tống Lăng ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Lạc gọi cả tên họ của hắn.
Rõ ràng là nhỏ giọng nói nhẹ, nhưng hắn lại cảm thấy bất an không giải thích được, giống như lúc hắn còn bé nghịch ngợm phá phách ở cô nhi viện, bị mẹ viện trưởng chỉ đích danh, vừa chột dạ vừa luống cuống, nhưng lại có sự đắc ý và nhớ mong vì được người khác quan tâm.
Cảm giác này thật sự đã trôi qua rất lâu rồi.
"Tại sao anh lại đưa dao cho Lý Khiên?"
"Bốt cảnh sát cách đây 2.3 km, trường Trung học số Ba cách đây 2.4 km, giáo viên và cảnh sát vừa vặn có thể thấy nó cầm dao đả thương người."
"Quả nhiên là anh cố ý."
Tống Lăng không nói lời nào.
"Tống Lăng, trước kia anh đã nói với tôi rồi, anh sẽ không lấy sinh mạng mình ra đùa nghịch nữa."
Hắn thấy Chu Thanh Lạc hơi nhíu ấn đường, thoả hiệp nói: "Tôi sai rồi, sau này sẽ không thế nữa đâu."
Chu Thanh Lạc cười, "Được."
Lúc Tống Lăng điên lên sẽ theo thói quen lấy mạng đổi mạng với người khác như cách trả thù, bắt hắn thương tiếc thân thể như người bình thường ngay thì vẫn có chút khó khăn.
"Nhưng cậu có thể không đối xử tốt với người khác như vậy được không? Đặc biệt là như Ngô Hàm."
Chưa từng có người nào tốt với hắn, nhưng lần đầu tiên xuất hiện một người, hắn sẽ lầm tưởng đây chính là toàn bộ hơi ấm và ánh sáng của thế giới.
Giống như bản thân cậu vậy.
Nhưng lại không giống nhau, hắn không phải là Chu Thanh Lạc.
"Tôi đây là làm việc nghĩa mà."
"..." Lần trước Chu Thanh Lạc kéo hắn khỏi sân thượng, cậu cũng nói những lời này.
Tống Lăng không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa.
"Chu Thanh Lạc, cậu gọi tên tôi nghe hay lạ ấy, gọi thêm lần nữa đi."
Đối với những lời vô cùng không biết xấu hổ của Tống Lăng, Chu Thanh Lạc đã tự động chặn lại, coi như hắn đang tự nói một mình.
Tống Lăng: "Không gọi hả?"
Chu Thanh Lạc nghĩ, có lẽ lời nói của mỗi người đều được bảo toàn, ở đây nói nhiều một chút thì cũng có thể ở đó nói ít đi một chút.
Tống Lăng này trước mặt người ta thì tiếc chữ như vàng, nửa ngày cũng không nhả ra được một chữ, đến chỗ cậu thì lải nhải không ngừng.
"Không muốn gọi, vậy thì gọi anh đi."
"?"
"Gọi anh trai cũng được."
"..." Để cho hắn cợt nhả một mình đi, để ý đến hắn là mình thua.
"Chẳng lẽ cậu lại muốn gọi là daddy?"
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, "Cút!"
Tống Lăng cười nhẹ, nghiêm túc nói: "Cậu không gọi thì tôi làm một cái app, tải mấy tấm ảnh chụp lên, có thể nhận biết được thông tin của những người đăng kí nền tảng, lấy được số điện thoại và số chứng minh thư của bọn họ, thậm chí mật khẩu thanh toán, có phải chơi rất vui không? Chàng trai vừa nãy đó, chụp một cái là có hết tất cả thông tin."
"Vậy không được, phạm pháp đấy, người xấu phải giao cho 110, không đến lượt anh."
Chu Thanh Lạc nghe vậy, lắc đầu còn nhanh hơn trống bỏi, Tống Lăng này một khi điên lên sẽ làm thật, mấu chốt là hắn thật sự sẽ làm ra được.
Tống Lăng âm thầm nhướng mày, "Tôi đùa một chút thôi."
"Nếu quả thực anh muốn nghiên cứu thì nghiên cứu cái app mà chỉ cần nhập bát tự sinh nhật vào thì sẽ ra vận thế và cách đổi vận cho ngày mai, còn hay hơn cái này."
"Đó cũng có thể làm à?"
"Sau khi app hot rồi, vận thế ngày mai có thể xem miễn phí, muốn có cách đổi vận thì phải nạp vip, còn có thể nhận quảng cáo, cũng không phạm pháp, lại vừa có thể kiếm tiền. Một mũi tên trúng hai đích, còn không hay hơn số điện thoại và thẻ căn cước sao? Dãy số cuối cùng cũng chỉ là một dãy số thôi, lại còn không biến thành số dư được."
Tống Lăng cười không thành tiếng.
"Chu Thanh Lạc, cậu thích tiền như vậy hả?"
"Anh không thích chắc?"
"Vật ngoài thân(*), không thích lắm."
(*) Ý nói những thứ ngoài cơ thể là những thứ không đáng coi trọng.
Chu Thanh Lạc biết đại khái lý do phần lớn phú nhị đại các gia đình lớn tiêu tiền như nước, không keo kiệt chút nào, ngoại vật có được không mất chút công sức nào, đương nhiên sẽ không quý trọng.
"Anh không thích tiền, đó là bởi vì anh không tự kiếm tiền được."
"?"
Chu Thanh Lạc đang nghĩ, giọng điệu mình nói có phải quá nặng không, có khi nào tổn thương đến lòng tự ái của Tống Lăng không nhỉ?
Dù sao thì vẻ mặt Tống Lăng lúc này không thể tưởng tượng nổi, như thể linh hồn đã bị đả kích sâu đến nơi chưa từng có.
Nhưng... chạm đáy mới có thể bật ngược lên, giờ cậu hẳn nên tiếp tục kích động linh hồn Tống Lăng, để cho hắn hiểu được tầm quan trọng của độc lập.
"Có điều, anh rất nhanh sẽ thích tiền thôi, anh sẽ lập tức muốn tự kiếm tiền."
Quả nhiên Tống Lăng xúc động còn dữ dội hơn, cực kì hào hứng nhìn cậu, dường như sinh ra sự hứng thú tột đỉnh với việc kiếm tiền.
Chu Thanh Lạc thừa thắng truy kích: "Tôi nghe ngóng rồi, hacker cấp bậc như anh, tiền lương khởi điểm hằng tháng ít nhất là 50 vạn, nếu như anh không lái xe xịn như vậy, không bao một quán cà phê lớn như vậy, cuộc sống vẫn rất dễ chịu, chỉ cần vài năm là có thể mua được căn hộ cho mình rồi."
Chu Thanh Lạc tin tưởng, chỉ cần Tống Lăng bận rộn lên thì sẽ không có thời gian để hậm hực nữa.
Cuối cùng Tống Lăng cũng có chút phản ứng, "Năm mươi vạn hả?"
"Đúng vậy, làm tốt tiền lương sẽ được tăng thêm, tất cả các công việc đều như vậy, anh chưa từng làm việc nên anh không biết thôi."
Tống Lăng cười khẽ, xoa xoa đầu Chu Thanh Lạc, "Chu Thanh Lạc này, tại sao trong đầu cậu lại có thể có những suy nghĩ hiếm dị như vậy nhỉ?"
Tống Lăng nói xong thì đi luôn.
Chu Thanh Lạc: "?" Đây không phải là suy nghĩ nên có ở một thanh niên bình thường sao?
Xem ra Tống Lăng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để tiến vào xã hội làm việc.
Quá trình trưởng thành lại gặp trở ngại rồi, từ xa xỉ tiến đến tiết kiệm quá khó khăn mà!
Chu Thanh Lạc vội vàng đuổi theo hắn, "Phải đến bệnh viện băng bó vết thương."
Tống Lăng không muốn đến bệnh viện. Hắn liếc nhìn vết thương nói: "Không sao, không chảy máu nữa rồi, không đi đâu, về nhà tắm thôi."
Chu Thanh Lạc: "Hay là đi sát trùng băng bó một chút đi, tiêm một mũi chống uốn ván."
"Dao kia là thép không rỉ."
"Vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng là phải cắt cụt đi đấy."
"Thì cắt thôi."
"..." Xem ra thật sự chán sống.
Chu Thanh Lạc im lặng mấy giây, trong đầu nghĩ với người ngu ngốc như vậy hẳn là phải dùng tuyệt chiêu.
"Nhỡ đâu dao kia mới dùng để cạo lông chân cắt móng tay, chưa kịp rửa thì sao, đúng lúc chân của Lý Khiên có bệnh nấm..."
Tống Lăng không tiếp tục đi nữa, Chu Thanh Lạc giả vờ đi về phía trước, "Anh về nhà tắm, hẳn là có thể tắm rơi nấm chân mà nhỉ, không sao, đi thôi."
Tống Lăng sầm mặt chặn chiếc taxi kế tiếp, ngồi xuống trước.
Chu Thanh Lạc cũng ngồi vào, cố ý hỏi: "Anh không về tắm sao? Tắm cũng không tắm, đi thẳng đến đồn cảnh sát hả?"
Tống Lăng nhìn sang cậu, nói với tài xế: "Bệnh viện Thế Kỉ Minh Lãng."
Chu Thanh Lạc cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Quen Tống Lăng lâu như vậy, lần đầu tiên cậu thấy Tống Lăng trợn trắng mắt như vậy, thái độ có chút cáu kỉnh của người thường.
*
Quan Minh Lãng thấy Tống Lăng chạy tới bệnh viện chữa trị một vết thương nhỏ như vậy thì rất khiếp sợ.
Tống Lăng bắt đầu có ham muốn sống sót, luyến tiếc sinh mạng rồi à?
Quả thực Quan Minh Lãng cực kì tò mò, cho nên anh ta đã bảo bác sĩ khác sát trùng băng bó giúp Tống Lăng, sau đó anh kéo Chu Thanh Lạc đến phòng làm việc tìm hiểu tình huống.
Lần trước Tống Lăng cũng đưa cậu ta đến bệnh viện khám da, trực giác của bác sĩ nói cho anh biết, bệnh tình của Tống Lăng có thể tìm được đột phá ở chỗ cậu ta.
Quan Minh Lãng: "Thật sự là Tống Lăng chủ động muốn tới băng bó?"
Chu Thanh Lạc gật đầu: "Đúng ạ."
"Không phải chứ, nó là người thà cụt tay chứ không muốn tới bệnh viện đâu."
Chu Thanh Lạc thật sự kinh ngạc: "Sao anh biết được?"
"Tôi chính thức tự giới thiệu về bản thân một chút, tôi là Quan Minh Lãng, bác sĩ tâm lý của Tống Lăng, rất hân hạnh được biết cậu."
Quan Minh Lãng đưa tay ra, Chu Thanh Lạc ngây người tại chỗ, hoá ra bác sĩ Tiểu Quan mà viện trưởng cô nhi viện nói tới chính là Quan Minh Lãng.
Quan Minh Lãng: "Khiếp sợ như vậy sao?"
Chu Thanh Lạc thu lại vẻ mặt xong thì cười nói: "Có chút thôi."
"Cho nên có thể nói cho tôi biết cậu đã nói thế nào để thuyết phục nó đến để băng bó không?"
Chu Thanh Lạc hơi ngại ngùng, "Tôi thấy anh ấy bình thường có chút sạch sẽ nhẹ, là khá ghét, nên tôi nói con dao kia có thể có mấy loại nấm móng chân."
Là một bác sĩ tâm lý có tư chất tâm lý cực kì tốt, Quan Minh Lãng cũng không nhịn được mà cười phụt thành tiếng.
Chu Thanh Lạc lại càng ngượng ngùng hơn. Dù sao thì kiếp trước cậu là người ốm nhiều bệnh, rất nhiều lần bác sĩ đã kéo cậu từ quỷ môn quan về, cho nên nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, cậu cũng phải cung kính mấy phần.
Quan Minh Lãng cười đủ rồi thì tiếp tục hỏi: "Vậy sao tay nó lại có vết thương?"
Chu Thanh Lạc: "Bọn tôi chuẩn bị đi ăn đêm, nhìn thấy một đám học sinh cấp ba đang bắt nạt một học sinh cấp ba khác, chúng tôi đi lên ngăn lại, không ngờ đứa cầm đầu kia mang dao, cho nên anh ấy bị thương."
Quan Minh Lãng nghe vậy thì vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Chu Thanh Lạc cũng ưỡn sống lưng thẳng tắp.
Quan Minh Lãng nhăn mày nghiêm túc hỏi: "Vậy Tống Lăng có phải đã làm hành động cực đoan nào không?"
Chu Thanh Lạc há miệng, nghĩ đến Tống Lăng đặt lưỡi dao lạnh như băng ở động mạch chủ trên cổ thiếu niên, hắn còn chủ động đưa dao cho người kia thì cậu không lên tiếng nữa.
Quan Minh Lãng cười nói: "Tôi cũng không phải đang điều tra vụ án, tôi là bác sĩ tâm lý mà, cậu phải nói thật."
Chu Thanh Lạc hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nhả ra, "Bệnh của Tống Lăng rất nặng sao?"
Quan Minh Lãng lấy kính xuống, nhìn thẳng vào Chu Thanh Lạc, nghiêm túc nói: "Nó không chữa trị ngay thì rất nguy hiểm với cả thế giới, với bản thân nó, đều là huỷ diệt. Giờ hành động lúc thường của nó đều là giả, chỉ cần kích thích một chút thì sẽ rất nguy hiểm."
Chu Thanh Lạc khẽ nuốt xuống, giống như nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
Đương nhiên cậu biết rất nguy hiểm, sau này Tống Lăng muốn làm chuyện kinh thiên động địa gì, cậu cũng biết.
Chu Thanh Lạc kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra hôm nay cho Quan Minh Lãng, Tống Lăng dùng dao giữ người như thế nào, đưa dao cho người ta ra sao, nói rất cặn kẽ.
Quan Minh Lãng nghe xong thì cười, "Tôi còn nghĩ là chuyện gì lớn, phản ứng này của nó là bình thường."
"?"
"Thời thiếu niên nó cũng chịu bạo lực tương tự, có phản ứng như thế này cũng có thể dễ hiểu, nó không đâm một dao muốn lấy mạng người ta thì cũng không coi là quá cực đoan."
"..."
Quan Minh Lãng nói hết sức thản nhiên, Chu Thanh Lạc lại giật thót trong lòng, bảo sao lúc hắn kề dao ở động mạch chủ của Lý Khiên, vẻ mặt lại phức tạp như vậy.
Chu Thanh Lạc: "Vậy tôi có thể làm gì?"
Quan Minh Lãng cười thần bí: "Không cần, cậu cần làm cái gì thì làm cái đó, quan tâm tới nó nhiều hơn đi."
"..." Đây là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp hả? "Không cần định hướng truyền bá cho anh ấy một ít hạt giống tâm hồn sao? Ví dụ như mấy loại trời sinh ra ta nhất định là hữu dụng, sinh mạng chỉ có một, qua đi cũng không còn nữa?"
Quan Minh Lãng nín cười, "Cũng được, cậu xem tình huống thì làm."
Chu Thanh Lạc nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, điện thoại Quan Minh Lãng nhận được tin nhắn thứ ba của bác sĩ khử trùng vết thương.
[Viện trưởng Quan, tôi không gánh nổi nữa rồi, băng bó vết thương tôi đã tốn hết nửa tiếng, rõ ràng cho thấy năng lực làm việc chưa đủ, tôi bị ông chủ Tống đuổi đi rồi, anh ta đã đến tìm anh.]
Quan Minh Lãng còn chưa kịp nhắn trả lời, cửa phòng viện trưởng đã bị đẩy ra.
Tống Lăng đen mặt đi vào, "Giữ lại tên bác sĩ khử trùng vết thương kia làm gì? Xử lý vết thương hết nửa tiếng?"
Quan Minh Lãng: "Thực tập sinh mà, khó tránh khỏi chân tay vụng về."
"Cậu để cho thực tập sinh khử trùng cho tôi?"
"Sao? Cậu còn muốn tắm, bác sĩ thực tập người ta còn không giỏi hơn cậu à?"
Vẻ mặt Tống Lăng lúc này còn thiếu dán năm chữ "Mày là một thằng ngu" lên gáy.
Mắt hắn chớp một cái, nhìn về phía Chu Thanh Lạc: "Thanh Lạc này, sau này chuyện của chúng ta không cần nói cho nó nữa."
Chu Thanh Lạc: "..."
Quan Minh Lãng: "..." Tên này lật mặt cũng quá nhanh rồi.
Tống Lăng kéo Chu Thanh Lạc đang ngồi trên ghế về phía sau mình, sắc mặt không vui hỏi Quan Minh Lãng: "Cậu gọi cậu ấy tới đây làm gì?"
"Hỏi xem tại sao cậu lại chịu tới bệnh viện."
Hắn quay đầu hỏi Chu Thanh Lạc: "Cậu cũng nói cho nó biết sao?"
Chu Thanh Lạc: "Nói chuyện trên dao có thể có nấm chân."
Tống Lăng: "..."
Quan Minh Lãng cố nín cười.
Tống Lăng cười lạnh, "Có phải nó nói cho cậu rằng tôi có bệnh, bảo cậu khuyên tôi phối hợp chữa trị không?"
Chu Thanh Lạc lắc đầu, "Không phải, anh ấy nói cho tôi, lúc miệng anh không đứng đắn, nên oán hận thì oán hận, không nên khách khí."
Tống Lăng: "..."
Quan Minh Lãng: "..."
Tống Lăng cảnh cáo nhìn Quan Minh Lãng, lôi Chu Thanh Lạc ra ngoài.
Hai người đi ra cửa, Quan Minh Lãng nhướng mày, có lẽ cậu trai Chu Thanh Lạc khôi hài mà không tự biết này, có thể chính là cứu tinh của Tống Lăng.
*
Ra khỏi bệnh viện của Quan Minh Lãng, tâm tình của Chu Thanh Lạc vô cùng phức tạp. Cậu không biết Quan Minh Lãng có ý gì, nói cho cậu Tống Lăng có bệnh tâm lý, nhưng lại không nói làm như thế nào.
Sống chung với người như vậy, cậu vốn không có kinh nghiệm gì, làm sao trông coi được.
Nhìn thái độ Tống Lăng với Quan Minh Lãng, có thể thấy giờ hắn càng giấu bệnh sợ thầy hơn Tề Hoàn Công.
Nhưng kiến thức sức khoẻ tâm lý và canh gà tâm linh vẫn là kiến thức cậu mù tịt.
Xem ra cần bổ sung thêm.
Nghe nói nghe kinh Phật có thể khiến lòng người bình tĩnh hơn, gột rửa linh hồn, cũng không biết thật hay giả.
Tống Lăng chộp lấy xe và áo sơ mi trắng của Quan Minh Lãng, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát làm biên bản, nhìn vẻ mặt Chu Thanh Lạc phân tích cặn kẽ, đẩy đầu Chu Thanh Lạc một cái.
Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, trong đầu đang sắp xếp kế hoạch Tống Lăng cạo đầu đi tu cũng gặp trở ngại.
Tống Lăng hỏi thẳng: "Quan Minh Lãng có phải đã nói với cậu là thế giới tinh thần của tôi sẽ nhanh chóng vỡ vụn, sẽ làm hành động gì đó nguy hại cho xã hội không?"
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, vẻ mặt tiếp tục nghiêm túc nói: "Á? Nhanh chóng vỡ vụn hả? Nghiêm trọng như vậy sao?"
Tống Lăng cũng bị làm cho bối rối: "Đương nhiên là không nghiêm trọng như vậy."
"Vậy rốt cuộc là nghiêm trọng không?"
"..." Hắn lại bị Chu Thanh Lạc dẫn tới cống rồi.
Hai người đi tới bãi đậu xe, Tống Lăng khẽ thở dài một cái, nghiêm túc nói với Chu Thanh Lạc: "Cậu đừng có tin lời Quan Minh Lãng, cái loại bác sĩ không có đức hạnh này, lúc nào cũng nghĩ đến kết quả xấu nhất."
Chu Thanh Lạc cũng nghiêm túc nói với hắn: "Hay là anh nghe lời bác sĩ đi, kết quả xấu nhất cũng có thể xảy ra mà."
Nếu phát triển theo như nội dung truyện trước kia, giờ Tống Lăng cũng có thể qua giai đoạn trấn tĩnh rồi.
Tống Lăng hối hận vì đã đưa Chu Thanh Lạc tới gặp Quan Minh Lãng, không biết làm sao nhìn cậu một cái, đi tới nhà để xe.
Chu Thanh Lạc đi sau lưng không buông không tha, "Anh ấy chưa nói đến chuyện thế giới tinh thần của anh sẽ vỡ nát, chỉ nói anh sẽ bị điên thôi."
Tống Lăng yên lặng không nói, bước chân tăng nhanh.
"Tống Lăng, anh nhìn thấy người điên phát điên chưa? Thật đáng sợ, đầu bù mặt bẩn, sắc mặt nhợt nhạt, bấm chặt cổ họng mình, đảo mắt cá chết, nằm trên đất miệng sùi bọt mép."
Tống Lăng: "... Đó là trúng độc mà."
"Đó chính là lăn lộn trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ, chẳng phân biệt được người hay vật, lời nói điên khùng, nói không chừng còn nói hết mấy chuyện như bệnh kín, mật khẩu tài khoản ngân hàng, người thầm mến, vân vân của mình cho người khác."
Tống Lăng không thể nhịn được nữa, mở cửa ghế phụ, nhét người vào, đóng cửa rầm một tiếng, thấp giọng cảnh báo: "Chu Thanh Lạc, cậu nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ lấy băng dính dán miệng cậu lại."
Tống Lăng nói xong, nhướng mày một cái, hình như lấy băng dính dán miệng cậu lại, nhìn cậu nước mắt rưng rưng cầu xin tha thứ nhưng không kêu được, cũng không tệ lắm nhỉ?
Chu Thanh Lạc: "..." Người nào đó điên rồi, không cần cứu nữa.
*
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng lấy lời khai xong ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã gần trưa.
Lúc bọn họ đi đến bệnh viện băng bó vết thương, cảnh sát đã mời được những học sinh chạy mất đến đồn.
Vừa hỏi, dưới sự chỉ dẫn và áp lực đồng thời của giáo viên chủ nhiệm và cảnh sát, anh Khiên đã khai hết ra đám đàn em.
Vì vậy Chu Thanh Lạc được mở mang kiến thức một hiện trường lục đục, huynh đệ ngày trước hai sườn cắm dao(*) giờ lại đang đâm vài nhát dao vào nhau.
(*) 两肋插刀 hai bên xương sườn đều bị cắm dao, nghĩa bóng là giúp đỡ bạn không tiếc cả mạng sống.
Nam sinh vạm vỡ đó: "Lý Khiên, không ngờ mày là người như vậy! Quá không trượng nghĩa!"
Lý Khiên hình tượng người ác không nói nhiều không kìm được nữa, tức giận nói: "Tao cũng không ngờ chúng mày là người như vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ."
"Chú cảnh sát ơi, Lý Khiên không chỉ bắt nạt bạn học mà còn cấu kết với đám côn đồ trộm cắp xã hội, cướp bóc học sinh."
Lý Khiên cũng không thua kém: "Tiền cướp được chia cho chúng mày hết mà? Tao không lấy một mình."
Chu Thanh Lạc: "..." Nhìn như thể đội hình đoàn kết siêu cường, thực chất là chia năm xẻ bảy.
Hai phe nói xong thì đồng thời yên lặng, mặt đầy bi phẫn, có lẽ đều đang cảm thấy những ngày kết nghĩa làm anh em trước đây quá ư là uổng công rồi!
Tiếp theo chính là hỏi thăm sức khoẻ tổ tông nhau, lúc kết nghĩa huynh đệ thành kính bao nhiêu thì giờ oán hận bấy nhiêu.
"Tao ngu như chó mới nhận mày làm đại ca!"
"Không biết xấu hổ mà nói tao? Tốc độ chạy vừa rồi của chúng mày, đây là những gì chúng mày làm ấy hả?"
Chu Thanh Lạc nghe hai bên nói chuyện: "..."
Cảnh sát nhìn hai đứa trẻ vị thành niên, chủ yếu là dạy dỗ, nhỏ nhẹ khuyên nhủ, "Trật tự, trật tự nào, đây không phải là chỗ cãi nhau."
Thiếu niên dậy thì cá tính không nghe khuyên bảo, tiếp tục mắng nhau.
Giáo viên chủ nhiệm không nhịn được nữa, đập bàn quát: "Tất cả im miệng cho tôi! Về lớp viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ! Cãi nhau nữa thì viết sáu nghìn chữ, còn cãi nữa thì lát nữa phải nắm tay nhau đi về trường!"
Đám người đang ồn ào lập tức yên tĩnh như gà.
Tất cả mọi người: "..."
Nhờ tiếng quát của giáo viên chủ nhiệm, việc lấy lời khai đã thuận lợi hơn nhiều, nhanh chóng kết thúc.
Chu Thanh Lạc ra khỏi đồn cảnh sát, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tống Lăng: "Cậu cười cái gì?"
"Anh nhìn bề ngoài bọn họ ngang ngược, thật ra thì chỉ là cọp giấy thôi, không cần phải sợ, anh nói xem có đúng không?"
Tống Lăng không cười mà lạnh nhạt nói: "Vì chúng ta đứng nhìn theo góc độ của người trưởng thành và người đứng xem, mà không phải là người bị bắt nạt."
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, lại không biết phải tiếp lời như thế nào. Mặc dù dáng vẻ Tống Lăng thản nhiên hờ hững, nhưng Chu Thanh Lạc có thể cảm nhận được tâm tình của hắn không tốt lắm, dường như gợi lại những hồi ức hắn không muốn nhớ đến.
Là thời điểm phải nghĩ cách dời sự chú ý của hắn.
Chu Thanh Lạc đưa một bên tai nghe bluetooth cho hắn, "Cùng nghe nhạc không?"
Tống Lăng nhìn tai nghe bluetooth Chu Thanh Lạc đưa tới thì cảm thấy thật hiếm lạ.
Chuyện chia nhau đôi tai nghe cùng nghe nhạc, hồi còn học sinh cũng thường có, khi đó bọn họ đều dùng tai nghe dây, tai nghe còn chia bên trái bên phải, bạn cùng bàn mình thích ngồi bên cạnh, được nghe cùng không phải rất hạnh phúc sao?
Tống Lăng chưa từng nghe nhạc với ai, hắn vẫn luôn ngồi ở cuối lớp, không có bạn cùng bàn.
Chu Thanh Lạc: "Lúc tâm tình tôi không tốt sẽ thích nghe nhạc để giải trí."
Tống Lăng hơi nhấc khoé miệng, nhét tai nghe vào tai.
Tiếng nhạc Phật vang lên khiến cho lục căn con người thanh tịnh.
"Chu Thanh Lạc?? Đây là cái gì?"
Lần đầu tiên Chu Thanh Lạc thấy được vẻ mặt như nứt ra trên mặt Tống Lăng.
"[Chú đại bi] đấy."
"..."
"Không thích hả? Vậy nghe [Ngày mai sẽ tốt hơn]?"
"Cậu nghe một mình đi."
Tống Lăng tức giận trả lại tai nghe cho Chu Thanh Lạc, nhấc chân sải bước về phía trước.
Chu Thanh Lạc chạy bước nhỏ theo, "Này, anh chậm chút đi, đợi tôi với, vậy anh thích nghe nhạc gì? [Mặt trời đỏ] thì sao? Dù cuộc đời bất công khiến bạn cảm thấy nhàm chán, đừng rơi lệ đau lòng, lại càng không được từ bỏ?"
Chu Thanh Lạc nhớ lại lời rồi hát lên.
/Đừng rơi lệ đau lòng/
/Lại càng không được từ bỏ/
/Tôi nguyện sẽ mãi ở bên bạn suốt cuộc đời này/
Tống Lăng dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Thanh Lạc đùa giỡn cả đường, không nhịn được mà phụt cười thành tiếng.
Chu Thanh Lạc cũng cười theo, trong lòng có chút đắc ý, coi như trước kia làm blogger hài hước, trên thế giới này chưa từng có người nào cậu không chọc cười được.
Không! Có!
Người này đắc ý rồi, lại càng dễ lay động, hiếm khi thấy Tống Lăng có một lần cười thoải mái như vậy, trong tiềm thức cậu còn hi vọng hắn cười lâu một chút.
Chu Thanh Lạc: "Còn nữa, giáo viên chủ nhiệm này cũng hài hước quá. Tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh nhiều nam sinh như vậy nắm tay nhau đi về trường học, anh tưởng tượng ra không? Quá kì quái."
Chu Thanh Lạc bị hình ảnh mình tưởng tượng chọc cho cười ha ha thật to, không thấy ánh mắt Tống Lăng nhìn cậu lại càng thêm thâm trầm.
Tống Lăng cầm tay Chu Thanh Lạc lên, nhẹ nhàng nắn lấy đầu ngón tay của cậu.
"Tưởng tượng ra được chưa?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nói tôi không được này!
Nắm tay rồi!
Nhìn! Thấy! Chưa!
Lời editor: Tác giả có bug nhẹ trong chương này, đầu chương thì để là Lý Khiên, phía sau lại gọi là Dương Khiên nên chúng mình thống nhất tạm gọi chung nhân vật này là Lý Khiên nha.