Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây - Chương 4: 4: Đi Theo Tuyến Đường Đáng Yêu




Chu Thanh Lạc đưa hướng dương bằng bông tới, nhưng người kia không nhận.

Tay cậu ngừng giữa không trung, nhận cũng không, với tay cũng không, hướng dương trong tay dường như quá lúng túng, bất động.

Chu Thanh Lạc không cam lòng, bàn tay đẩy cái đầu đang cười toe toét của hướng dương, nó lập tức nhô lên.

Cậu định khuấy động bầu không khí: "Món đồ chơi này còn có thể lắc lắc nữa đó."

Chu Thanh Lạc biết vẽ tranh, lúc rảnh rỗi sẽ nặn đất dẻo cao su, hoặc là nặn đất sét, sau khi nung khô sản phẩm thành hình thì tô màu, thỉnh thoảng sẽ làm phần thưởng trên Weibo cho fan, fan miệng ngọt sẽ khen cậu là chàng trai kho báu(*).

(*) 宝藏男孩: Chàng trai/bé trai kho báu: dùng để chỉ một người có tài năng vô tận, liên tục toát ra sức hấp dẫn và khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Đến nay chưa từng có ai từ chối quà tặng của cậu, KHÔNG! MỘT! AI! HẾT!

"Ở đây có một cái giác hút, có thể gắn ở đây, không bị rơi."

Có điều chàng trai kho báu giờ đang đụng vào tường, người kia như một bức tượng, thờ ơ với cậu, không chút phản ứng.

Chu Thanh Lạc nghĩ trong đầu, cảm giác không tương tác này còn đáng sợ hơn là cãi nhau.

Cậu đang tặng đồ, gắng gượng hoàn thành sản phẩm để chào hàng.

Chu Thanh Lạc nhắm mắt chịu đựng sự ngại ngùng, từ từ rút tay lại, bập một cái, ấn hoa hướng dương trở lại mũ bảo hiểm của mình.

Bầu không khí không thể sôi động được? Chu Thanh Lạc không phục chút nào.

Không phản ứng lại, vậy thì khen đi, ai mà không thích được tâng bốc chứ.

Cậu lại nói: "Kĩ thuật máy tính của anh rất lợi hại."

Người kia vẫn thờ ơ, giống như xây nên một bức bình phong ngăn cách mình với thế giới.

Thôi, cậu bỏ cuộc.

Chu Thanh Lạc hắng giọng một cái, lùi về phía sau một bước, chân thành nói: "Tóm lại, cảm ơn anh hôm đó đã đưa tôi đến bệnh viện, ân cứu mạng là đại ân đại đức, sau này nếu anh cần giúp, gọi tôi tôi sẽ đến ngay."

Nói xong, cậu móc giấy bút từ trong túi áo ra, viết số điện thoại của mình vào, đưa cho hắn.

Là một tác giả, Chu Thanh Lạc có một thói quen ra ngoài luôn mang theo một quyển sổ nhỏ và cái bút, nếu như gặp thứ gì đẹp, tiện tay vẽ luôn, ghi chép linh cảm.

Cậu nghĩ trong đầu, lúc nào về cậu sẽ vẽ lại mặt của ân nhân cứu mạng.

Cuối cùng người kia cũng phản ứng lại, hắn đưa tay nhận lấy số điện thoại của cậu.

Chu Thanh Lạc nhìn thấy tay hắn, thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ có thể vẽ tay của ân nhân cứu mạng.

Có lẽ, cậu sẽ vẽ một bức hoạ toàn thân.

Con trai như vậy hẳn sẽ có nhiều con gái thích lắm nhỉ, lạnh lùng, đẹp trai, lại có chút ẩn dật, cách xa người khác vạn dặm.

Mặc dù hơi lạnh lùng nhưng lại tốt bụng.

Chu Thanh Lạc cười vẫy tay với hắn: "Vậy tôi đi làm việc đây, bái bai."

Đang định xoay người, cậu nghe được tiếng của người kia, "Chu Thanh Lạc."

"Hể~"

Chu Thanh Lạc cực kì nhiệt tình đáp lại, nhưng lại đổi lấy khuôn mặt giễu cợt của người kia: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Chu Thanh Lạc đầu óc mơ hồ, gãi gãi tóc đằng sau mũ bảo hiểm, "Lời cảm ơn của tôi thể hiện kín đáo như vậy sao?"

Người kia lắc lắc tờ giấy ghi chú trong tay, gương mặt lạnh lùng nói: "Tôi không hứng thú với cậu, không cần phải hao phí tâm tư để thu hút sự chú ý của tôi."

Chu Thanh Lạc: "???"

Sao câu này bá đạo thế?

"Đừng tưởng rằng mình có mấy phần tư sắc là có thể Đông Thi bắt chước nhăn mặt(*), hiểu không?"

(*) 东施效颦: Bắt chước một cách vụng về.

"..."

Đợi đã, Đông Thi bắt chước nhăn mặt?

Chu Thanh Lạc không bị ngu, cậu bình tĩnh lại, nghe lời nói này gắn với tiền căn hậu quả, những mối suy nghĩ trong suốt được bóc tách từ từ, cho ra hai kết luận.

Thứ nhất là, lúc không có việc gì thì bỏ ra mấy đồng mua mấy quyển tiểu thuyết đi, nếu không thì đến lúc xuyên sách cũng chẳng biết tình tiết như thế nào.

Thứ hai là, đừng bao giờ suy nghĩ vấn đề bằng tư duy cố định, nếu không thì sẽ không biết điều ngạc nhiên và bất ngờ gì đang chờ đợi trước mắt đâu.

Chẳng hạn như đêm hôm đó Tống Lăng đại phát từ bi, tự đưa cậu đến bệnh viện.

Lại chẳng hạn như, người đối diện này chính là Tống Lăng.

Mặc dù đáp án sống động như thật, nhưng Chu Thanh Lạc vẫn phải chứng thực.

Cậu dè dặt mở miệng: "Tống Lăng nhỉ?"

Tống Lăng nhìn khuôn mặt có ba phần tương tự với Giang Thời Ngạn, đáp: "Ờ."

Chu Thanh Lạc: "..."

Chu Thanh Lạc cứng đờ tại chỗ, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Cả đường cậu chạy đuổi theo đưa cho người ta gấu bông, đưa số điện thoại, còn cam kết sau này gọi là tới.

Mình như vậy cũng giống kiểu hao phí tâm tư để thu hút sự chú ý của hắn vậy.

Sau khi Chu Thanh Lạc phỉ nhổ đi phỉ nhổ lại bản thân mình, cậu bước nhẹ về phía trước, rút tờ giấy có số điện thoại của mình trong tay Tống Lăng lại.

Tay Tống Lăng trống không, hắn chậm rãi thả tay xuống, lạnh lùng nhìn cậu.

Chu Thanh Lạc xoay đầu đi thật nhanh, suy nghĩ làm sao giải quyết êm đẹp chuyện mình không quen biết Tống Lăng.

Nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra mình không giải quyết được, cậu dứt khoát lỡ rồi cứ liều.

Cậu sửa lại biểu cảm, lộ ra vẻ mặt bi thương, ngoan ngoãn nói: "Được, tôi biết rồi, sau này tôi không tới quấy rầy anh nữa."

Tống Lăng nhìn thái độ của cậu trong một giây ngắn ngủi đã biến hoá long trời lở đất thì cười lạnh.

Quả nhiên là người thay đổi xoành xoạch, chân trong chân ngoài mà, vì tiền mà diễn trò thôi, sao có thể sánh với Thời Ngạn được.

Chu Thanh Lạc vừa nói vừa lùi về phía sau: "Tôi cản rượu giúp anh, anh cứu tôi một mạng, chúng ta hoà nhau, OK chưa?"

Vẻ mặt nghiêm túc của cậu giống như đang khuyên nhủ người chuẩn bị nhảy lầu tự vẫn.

Tống Lăng rất hứng thú nhìn cậu.

Chu Thanh Lạc lập tức xoay người đi.

Cậu đi được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Tống Lăng.

Tống Lăng nhăn mày, hất hàm với cậu, dáng vẻ bướng bỉnh không hiền lành gì.

Chu Thanh Lạc: "Hoà nhau chỉ có một nghĩa thôi, chính là thanh toán xong rồi, không còn liên quan gì với nhau nữa, anh hiểu chưa hả?"

Tống Lăng: "..."

Chu Thanh Lạc tuân lệnh, xoay người chạy.

Tống Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng chạy dần xa, trong đầu hắn hiện lên hoa hướng dương đung đưa trên mũ bảo hiểm, lúc đung đa đung đưa, hoa tâm như đang bắn ra rất nhiều tia nắng, rơi lả tả trên mặt đất.

"Chu Thanh Lạc."

Tống Lăng thầm đọc tên cậu, khinh thường giễu cợt.

Vận dụng sức hấp dẫn toàn thân cũng không thể quyến rũ được mình, lắc người một cái, chạy theo tuyến đáng yêu, chơi thủ đoạn lạt mềm buộc chặt hả?

Chàng trai này thật thú vị.

*

Chẳng mấy chốc, Chu Thanh Lạc đã ship đồ ăn được một tháng.

Cậu đẹp trai, lại biết chọc cười người khác, mấy chủ quán mà cậu thường xuyên chạy qua chạy lại cũng dần quen với cậu.

Đến giờ ăn tối, Chu Thanh Lạc bận tối tăm mặt mày, đúng lúc nhận được một đơn ở quán bánh ngọt cậu thường xuyên chạy tới.

Quán bánh ngọt tên là Duy Nhất, chủ tên là Thôi Tú Anh, mọi người gọi chị là chị Thôi.

Chị Thôi là người nhiệt tình lạc quan, bình thường giúp đỡ cậu không ít, còn nói xa nói gần là muốn giới thiệu người yêu cho cậu.

Chu Thanh Lạc luôn nghĩ cách lấp liếm cho qua, giờ cậu cần người yêu không? Cậu cần tiền thôi.

Lúc Chu Thanh Lạc đến quán, chị và mấy nhân viên đang hừng hực khí thế, đồ ăn ship đến cũng không có thời gian ăn, đúng lúc hàng trong quán đến, lái xe dỡ hàng ở bên lề đường rồi đi.

Mùa mưa dầm, mưa nói đến là đến.

Thấy hàng hoá nhanh chóng bị dính mưa, Chu Thanh Lạc đóng tiếp nhận đơn, giúp chị Thôi dọn hàng bên lề đường vào trong quán.

Chu Thanh Lạc lăng xăng chạy tới chạy lui, không để ý tới bên đường có một chiếc Porsche đỏ, biển số năm con 8.

Tống Lăng và Tiêu Tả ngồi trong Porsche.

Tiệc chuyển cấp của Giang Thời Ngạn tổ chức ở Lake Side Hotel, Tống Lăng không nhận được thiệp mời.

Nhà họ Giang chỉ có một đứa con trai độc nhất, tuyệt đối sẽ không thừa nhận con trai mình mập mờ không rõ với một thằng đực rựa, cho nên không cho Tống Lăng tới.

Tiêu Tả tưởng Tống Lăng chỉ thích kiểu như Giang Thời Ngạn, cho nên tìm một người gần giống với Giang Thời Ngạn để giới thiệu cho hắn.

Nhưng với Tống Lăng, không phải là Giang Thời Ngạn thì không thể, nhóc thế thân Tiêu Tả tìm hình như thất bại rồi.

Tên thế thân đó có vẻ cũng không quá đáng tin, từng thề thốt cam đoan nhất định sẽ tốt với Tống Lăng, ngày đó ở quán bar còn liều cái mạng già để cản rượu cho hắn, sau đó thì sủi mất tăm luôn.

Từ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm, Tiêu Tả mời Tống Lăng ra ngoài ăn một bữa cơm, an ủi linh hồn đã vỡ tan của hắn.

Mấy ngày nữa Tiêu Tả đi đến nơi khác rồi, sợ không có ai ngăn cản Tống Lăng lại đến phá tiệc chuyển cấp của Giang Thời Ngạn, lo lắng đến trụi cả tóc.

Tiêu Tả hỏi người đang im lìm ở ghế phó lái: "Mày đến chỗ tao hay là về nhà họ Tống?"

Tống Lăng: "Đến quán bánh ngọt Duy Nhất mua bánh Matcha Mousse."

Tiêu Tả: "..."

Giang Thời Ngạn thích nhất là bánh Matcha Mousse ở quán bánh ngọt Duy Nhất, chỉ cần Giang Thời Ngạn muốn ăn, cho dù Tống Lăng có đang chơi game với bọn họ cũng ném bàn phím xuống đi mua cho anh ta.

Tiêu Tả nhăn mày không nhịn được nói: "Không tiện đường."

Tống Lăng: "Một cây số, đi thôi."

Tiêu Tả đập tay lái không biết làm sao.

Không ngờ tới, lúc đến quán bánh ngọt Duy Nhất, trời lại mưa to.

Trong xe lại không có ô, Tiêu Tả dứt khoát đỗ ở chỗ đỗ xe đường phụ, chờ mưa ngớt thì mới đi.

Tiêu Tả vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, châm điếu thuốc, nhìn shipper đội mưa chuyển đồ ăn vào quán, tán dóc cảm khái: "Anh chàng shipper này nhiệt tình quá, nhóm shipper đồ ăn này quả thật là tổ chức năng lượng tích cực."

Nghe được shipper đồ ăn, Tống Lăng bỗng nhiên nhớ tới Chu Thanh Lạc hôm đó ship đồ ăn, bảo là muốn thanh toán với hắn, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, một tháng rồi, đúng là cậu ta không xuất hiện nữa.

Mưa ngớt dần, Tiêu Tả nhìn rõ được chàng trai shipper đồ ăn nhiệt tình, là nhóc thế thân hắn tìm giúp Tống Lăng đây mà!

Hắn vứt tàn thuốc, lắc lắc vai Tống Lăng: "Nhìn đi nhìn đi, là Chu Thanh Lạc kìa."

Mắt Tống Lăng dời khỏi điện thoại, liếc nhìn thấy được hướng dương bông trên mũ bảo hiểm của người kia.

Hướng dương bông kia ngẩng cao khuôn mặt cười, lắc lư nghịch nước trong mưa.

Tiêu Tả: "Ói chòi oi, mẹ nó chứ, người đẹp thân mềm, da mỏng thịt mềm mà lại phải đi ship đồ ăn?"

Tống Lăng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy Tống Lăng không phản bác, Tiêu Tả tranh thủ rèn sắt còn nóng: "Cố gắng lại tiến bộ, nhiệt tình lại kiên cường, chịu gian khổ lại vất vả, đáng yêu quá mà."

Tống Lăng chợt nhớ tới vẻ mặt cậu nhảy nhót khi hỏi quản lý quán net một tháng trả bao nhiêu tiền.

Cậu ta rất thiếu tiền, vậy sao lại không tiếp tục sống chết nịnh bợ mình nữa đi, như vậy sẽ có tiền nhanh hơn mà.

Tiêu Tả không phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc trên mặt Tống Lăng, nói tiếp: "Còn không tốt hơn thằng lò... ấy, không tốt hơn Giang Thời Ngạn kia à? Mày có muốn sống thử với cậu ta không?"

Tống Lăng không nhìn nữa, lạnh lùng nói: "Mày im miệng đi."

Tiêu Tả làm động tác dán băng dính vào miệng, tự kỉ ở một bên.

Nhắc đến Giang Thời Ngạn lòn, cứ như là chạm vào vảy ngược của người này vậy.

Tiêu Tả: "Tạnh mưa rồi, mày đi mua đi, tao không đi mua cho mày đâu, mày mua xong tự bắt xe đi tìm Giang Thời Ngạn, tao sẽ không đưa mày đến tìm anh ta."

Tống Lăng: "Đi đi."

"Bố mày không đi!"

Tống Lăng không nói, liếc nhìn Tiêu Tả: "Lái xe."

"Hả? Không mua bánh Matcha Mousse nữa à??"

"Ít mồm thôi."

*

Sau khi chị Thôi hết bận, thấy trời mưa, chị mới nhớ ra bên ngoài có một lô hàng đang chờ dọn vào.

Lúc chị cùng nhân viên quán cuống cuồng chạy ra ngoài thì đụng phải Chu Thanh Lạc cả người đã ướt sũng đang chuẩn bị đi, mà đống hàng kia của chị đã được xếp ở trong quán.

Nhất thời chị Thôi không biết phải nói gì, vô cùng cảm kích kéo Chu Thanh Lạc lại.

Một lát sau, chị mới sắp xếp được lời nói: "Thanh Lạc à, cảm ơn em nhé, quán nhận một đơn hàng lớn, không giúp được."

Chu Thanh Lạc lau nước mưa trên mặt, cười nói: "Chuyện nhỏ thôi ạ."

Chị Thôi có một cô con gái có chết cũng không muốn yêu tên là Thôi Tử, kinh doanh một quán cà phê, tính cách độc lập tự do tiền bạc, lí do chưa yêu là chưa gặp được người nào đẹp trai, không nhìn vào mắt.

Lần đầu tiên chị Thôi thấy Chu Thanh Lạc, mắt chị đã sáng lên, muốn đẩy cậu tới trước mặt con gái, hỏi: Như vậy đã đủ đẹp trai chưa?

Có điều Thôi Tử quá mạnh mẽ, sợ doạ Chu Thanh Lạc sợ, cộng thêm đàn ông ngoại hình đẹp đều là bình hoa, nên trước tiên chị nói xa nói gần, tìm hiểu Chu Thanh Lạc một chút.

Không ngờ đứa nhỏ này chịu khổ, lạc quan thực tế, biết chọc người khác vui, trừ điểm nghèo ra, mọi mặt đều là kiểu mà các mẹ vợ thích nhất.

Nghèo không vấn đề gì, dù sao thì Thôi Tử có tiền mà.

Chị Thôi nói: "Tối mai chị có một đơn hàng cực kì quan trọng, em có thể giúp chị được không? Chị trả thù lao cho em."

Chu Thanh Lạc vui vẻ đáp: "Được ạ."

Chị Thôi: "Còn một chuyện nữa, quán cà phê của con gái chị đang tuyển người, bảo là muốn tuyển nhân viên đẹp đẹp xíu, em có muốn đi xem không, tiền lương chắc chắn sẽ nhiều hơn em chạy ship đồ ăn ở bên ngoài."

Chu Thanh Lạc nhận lấy bánh ngọt, đội mũ bảo hiểm, không đồng ý cũng không từ chối, pha trò nói: "Chị Thôi thế này là đang cho em đi cửa sau đó nha."

"Nếu không thì em tới quán chị làm, ship đồ ăn khổ cực, còn dễ xảy ra tai nạn nữa, em cân nhắc đi, cũng không thể ship đồ ăn cả đời được đúng không?"

Chu Thanh Lạc cười, cậu chắc chắn sẽ không ship đồ ăn cả đời, chỉ là cậu vừa mới đến thế giới này, lại đang cần tiền, ship đồ ăn nhanh có tiền, là lựa chọn tốt.

Gần đây cậu nghiên cứu phong cách của ngôi sao manhua, hôm qua vừa đúng một tháng xác thực danh tính, cậu biên một joke ngắn, vẽ manhua bốn ô để kí hợp đồng, hai ngày nữa kết quả ký hợp đồng sẽ có.

"Vậy em cảm ơn chị Thôi trước nhé, chị làm việc đi ạ, em cũng phải đi đây, tạm biệt chị."

Chu Thanh Lạc nói xong vội vàng đi mất, theo thông lệ, tiếp theo chị Thôi sẽ nói chuyện hôn nhân đại sự với cậu.

Chị Thôi nhìn bóng lưng Chu Thanh Lạc, than thở với ông nhân viên ở bên cạnh: "Ông Trương, ông biết xem tướng đúng không? Ông cảm thấy cậu ấy có thể làm con rể tôi không?"

Ông Trương vuốt râu dê, thâm trầm nói: "Đứa nhỏ rất tốt đó, nhìn mặt, năm nay cậu ta Hồng Loan tinh động(*), nhân duyên không mời mà tới, ấy không, nhân duyên đuổi theo cậu ta đó nha."

(*) Sao Hồng Loan là ngôi sao đào hoa thiện, phụ trách việc cưới hỏi, ăn mừng.

红鸾星动: Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn, nghĩa là sắp cưới, nên duyên vợ chồng.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Lăng: "..."

Đại sư: "Làm sao? Không phục hả?"

Tống Lăng: "Chuẩn."