Trên vách đá ven bờ biển, ở sân ngắm cảnh.
Cảnh sát nhận được tin chậm chạp chạy đến, nhân viên cứu hộ cũng đuổi theo, nâng ba kẻ tấn công chỉ sợ nửa đời còn lại sẽ phải nằm liệt giường lên cáng.
“Thượng tá Phó, tuy đã quen nhau nhưng vẫn phải theo trình tự.” Cảnh sát phụ trách đứng bên cạnh Phó Bạc Vọng, khách khí dò hỏi: “Ừm… Khi ba người này xuất hiện chỉ có mình anh ở đây thôi à?”
Phó Bạc Vọng đứng bên cạnh lan can, ánh mắt nhìn về phía xa, trông như đang thưởng thức cảnh đẹp bên bờ biển.
Hắn bóp tắt điếu thuốc trong tay, không quay lại mà đáp: “Đúng vậy, chỉ có mình tôi.”
“Anh… chắc chứ?”
Cảnh sát kia còn khá trẻ, lần lượt nhìn về phía cửa sổ bên cạnh lan can, rõ ràng miếng bánh dâu tây đã bị cắn mất một miếng khiến người ta không tin nổi: “Một mình anh đi vào nơi này… để làm gì?”
“Để ăn.”
“Hả?”
Không biết nghĩ tới điều gì đó, Phó Bạc Vọng bỗng cười khẽ, quay lại đối mặt với cảnh sát điều tra: “Đói bụng, tới ăn bữa tối, nhân tiện ngắm cảnh.”
Quả thật hắn đã thấy được một cảnh không tồi.
“Được rồi.”
Cảnh sát thấy hắn cười như vậy, lập tức nhớ lại khi vừa chạy vào, Phó Bạc Vọng vừa lau máu vừa mỉm cười, hệt như Tu La bò ra khỏi địa ngục, tức khắc sợ hãi dời tầm mắt, gật đầu nói: “Vậy thì không sao, cảm ơn thượng tá Phó đã bắt được ba tên xì ke này, bọn tôi về trước đây.”
“Đi cẩn thận.”
Chờ đến lúc ở đó không còn ai, Phó Bạc Vọng mới nâng tay lên, khẽ chạm vào quang não sau đầu. Trước mắt hiện lên một màn chiếu tạm, hiện tin của một chiến hữu già gửi đến.
[Lão Phó, tiến độ sao rồi? Kế hoạch thành công không?]
Phó Bạc Vọng nghĩ một lát, gửi lại cho gã một tin khác:
[Đóa hoa trắng bị dọa chạy rồi.]
Người nọ lập tức trả lời: [Ha ha ha, biết ngay mà! Vậy đã nhắc đến mối hôn sự này chưa?]
Phó Bạc Vọng: [Chưa.]
Hắn nghĩ một lát, gửi thêm một câu: [Để lần sau đi, em ấy trốn nhanh quá, không kịp.]
[Không phải cậu có số liên lạc với cậu ta à?]
[Không vội.]
Khi gửi tin đi, Phó Bạc Vọng lại nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trước đây không lâu. Cậu ấm nhát gan yếu ớt được nuôi lớn giữa nhà kính trong lời đồn kia sau khi thấy một màn tàn bạo đẫm máu, thậm chí là đáng sợ, dù suýt nữa đối diện với nguy cơ bị nổ tung vẫn rất bình thản, trước khi đi còn vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Còn dáng vẻ sợ hãi của nguyên chủ hay kỹ thuật diễn xuất mà cậu mong muốn lại để lộ vô số sơ hở.
Có lẽ lời đồn cũng không đáng tin cho lắm.
Phó Bạc Vọng bình thản dựa vào lan can, tiện tay cầm lấy miếng bánh ngọt để đã lâu bên cạnh cửa sổ, dùng thìa xúc một miếng bánh dâu đưa vào miệng.
Quả nhiên chỉ có cậu ấm mới thích hương vị mềm mại, vừa ngọt vừa thơm mùi sữa như vậy thôi.
Thượng tá Phó thả đĩa xuống, xoay người rời khỏi sân ngắm cảnh.
…
Bên bờ biển.
Toàn thân Hạ Ca ướt đẫm, áo sơ mi trắng dán lên da, tóc cũng theo đó rủ xuống. Đôi giày bị hỏng miễn cưỡng treo lủng lẳng trên chân, thoạt trông cực kỳ bết bát, thế nhưng chủ nhân của nó lại không thấy thế, đi đường còn cúi đầu nhìn đế giày hỏng lắc lư trên chân.
Đế giày bị tróc ra một nửa, mỗi lần cậu vung chân sẽ như cái miệng hà mã há ra, còn bắn ra vài giọt nước.
Nếu là người không quen sẽ cảm thấy tâm trạng của thằng nhóc này không tệ lắm. Nhưng thật ra Hạ Ca không dám ngẩng đầu lên, có người là thế đấy, trong lòng càng thấp thỏm lo âu, mấy động tác vụn vặt càng nhiều, chỉ làm theo phản xạ của mình.
Đi tới đi lui, vì lỡ hất đế giày quá mạnh nên bất cẩn đá phải một hòn đá nhỏ. Cục đá nhanh chóng bay lướt đi một đoạn, trong đầu cậu lóe lên, dùng chân còn lại đá lên theo. Đồng thời những lo lắng về chuyện bại lộ thân phận đã biến mất tăm.
Chân trái đá một cái, phát hiện, chân phải đá một cái, không phát hiện, lại đá thêm cái nữa, phát hiện…
Cạch một tiếng, một phát đá từ góc độ ảo diệu tung ra khiến hòn đá bay về nơi xa, thoáng cái biến mất.
Hả, phát hiện?!
Hạ Ca tiếp tục cúi đầu, nhanh chóng tìm được hòn đá mới, chân trái chân phải thay phiên nhau đá.
Chân trái đá một cái, sẽ bị tiêu hủy, chân phải đá một cái, vẫn còn cứu vãn được, chân trái đá một cái, sẽ bị tiêu hủy…
Lục Hành Thâm lẳng lặng từ từ đi phía trước, tùy ý để UR996 mang khuôn mặt của Lâm Ngọc Âm đuổi theo đá tới đá lui, lúc thì chạy đến phía trái rồi phía trước hắn, lúc thì lại dừng phía sau, lúc thì xuất hiện từ bên phải.
Cứ như một con chó lần đầu được ra ngoài đi dạo vậy.
Lục Hành Thâm chưa từng nuôi chó, nhưng hắn còn bình tĩnh hơn so với bất cứ ai từng nuôi chó, cho dù tên nhóc ướt dầm dề này lăn lộn thế nào, chỉ cần không rời khỏi phạm vi cho phép thì vẫn có thể duy trì đôi mắt nhìn thẳng, mình đi phần mình.
Mãi tới khi hòn đá dính nước biển, ngào thêm một lớp cát và bùn đất bay tới đây, đập vào giày da hắn cái cốp mới dừng lăn lộn.
Lục Hành Thâm cũng dừng bước.
Trong tầm mắt của hắn, 996 nhảy lon ton đuổi theo, chỉ trong một thoáng lại trông như muốn bổ nhào lên người hắn giống hòn đá nhỏ bẩn thỉu kia.
Nhưng cậu không làm thế.
Người máy UR996 nhìn như vừa thô lỗ vừa thiểu năng đến gần, cách Lục Hành Thâm khoảng ba bước thì dừng lại, cơ thể đột nhiên cứng đờ, tầm mắt nóng bỏng di chuyển theo hòn đá nhìn giày da, từ ống quần dần dần đi lên, run rẩy dừng trên khuôn mặt lạnh như băng sương của Lục Hành Thâm.
Trông như thể sẽ sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào.
Lục Hành Thâm nhìn cậu, ngay khi gót chân 996 lui về sau nửa bước, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
“Đứng yên.”
Hạ Ca đứng thẳng người, hai tay buông xuống, ngón giữa chạm vào ống quần, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.
Có vẻ rất căng thẳng, đôi mắt trừng lên vừa to vừa tròn đang đoán xem Lục Hành Thâm có nổi giận không thông qua gương mặt poker face của hắn.
Lục Hành Thâm nắm lấy cổ tay cậu, không nói một lời dẫn cậu đi về hướng khác, tới một nơi ngay sườn bãi cát, bước chân lớn hơn ban nãy một chút.
Hạ Ca đi theo hắn, căng mắt nhìn qua, thấy một… trạm thu gom rác?!
Chờ đã, mình sắp bị vứt bỏ rồi ư!!
Hạ Ca lập tức phanh gấp không chịu đi tiếp.
Lục Hành Thâm quay đầu nhìn cậu đầy nghi hoặc:?
Hạ Ca: “Tôi… Tôi muốn hỏi một câu.”
Lục Hành Thâm không nói gì, hàng mày hơi cau lại cho biết kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt.
Hạ Ca: “Tôi chạy bằng năng lượng mặt trời đúng không?”
Cậu nghĩ kỹ rồi, nếu cậu chạy bằng năng lượng mặt trời, như vậy dù có bị vứt bỏ cũng không sao, cùng lắm thì từ một người máy gia dụng ăn bám biến thành một người máy lang thang cơ nhỡ. Người máy không cần ăn uống, có lẽ còn có thể ngao du đây đó, sống sung sướng một thời gian.
Lục Hành Thâm hoàn toàn không hiểu nổi mạch não kỳ lạ của người máy: “…?”
Trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Hạ Ca nhìn thấy một cảm xúc mãnh liệt, rõ ràng, sinh động đến mức khó lòng bỏ qua như vậy trên mặt Lục Hành Thâm.
Nhìn thấy trên chính gương mặt poker quá đỗi lạnh lùng, từ trước đến nay chưa bao giờ có biểu cảm nào khác.
Dùng hai chữ đơn giản để tóm tắt thì chính là —— khinh bỉ.
Có lẽ thấy chỉ có dở hơi mới cãi nhau với người máy, Lục Hành Thâm cố gắng nhịn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không buột miệng thốt ra một câu: “Cậu là người máy bị thiểu năng trí tuệ à?”
Cho nên Hạ Ca vẫn nhanh chóng bị kéo đi.
Cũng may không phải bị kéo tới trạm thu gom rác thải mà là bị kéo tới phòng vệ sinh công cộng gần đó.
Một cái túi mua hàng được vứt vào ngực Hạ Ca, cậu mở ra xem, vậy mà là một bộ quần áo lẫn đôi giày mới tinh sạch sẽ.
“Oa!”
Hạ Ca lấy ra quan sát, phát hiện không giống với bộ mình mặc trên người, nhưng chất vải đều rất tốt.
Cậu ôm lấy túi mua hàng, hoàn toàn không cảm thấy mình bị ghét bỏ, vui vẻ hỏi Lục Hành Thâm như nhận được một món quà gì đó quý giá lắm: “Tặng tôi à?”
Lục Hành Thâm hiếm có khi ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Hắn khẽ hất cằm, chỉ vào phòng bên cạnh: “Đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay đi.”
Vì là nhà vệ sinh công cộng ở ven biển, cho nên nơi này được lắp đặt khá đầy đủ, phòng có ba cái vòi hoa sen, còn có bịch khăn giấy dùng một lần, chất liệu không dễ bị xé rách hay rời ra, rất hợp để lau khô nước.
Hạ Ca thử một lát, lại nhanh chóng chạy ra.
Trần trụi, chưa tắm.
Lục Hành Thâm thấy cậu như vậy, đôi mày lập tức cau lại: “Sao thế?”
Hạ Ca xấu hổ cúi đầu, nhìn ngón chân nhỏ giọng nói: “À thì… hình như vòi hoa sen… hoạt động nhờ cảm ứng nhiệt độ… Không có tác dụng với tôi…”
Lục Hành Thâm câm nín.
Hạ Ca thử hỏi dò lại hắn: “Hay là… anh giúp tôi chút đi?”
Lục Hành Thâm: “…”
Cuối cùng Lục Hành Thâm vẫn thỏa hiệp, đi vào căn phòng nhỏ hẹp kia.
Tiếng nước ào ào vang lên, Hạ Ca vừa rửa trôi đi bùn cát lẫn mùi nước sát trùng trong bể bơi trên người vừa nổi hứng ngâm nga.
Vì trong cơ sở dữ liệu giọng nói không có số liệu giọng hát của Lâm Ngọc Âm, cho nên giọng Hạ Ca nghe tương tự tiếng hát của Vocaloid, cực kỳ giống nhạc EDM trong thế giới cậu đã từng sống.
Đứng ở vị trí bên cạnh cực kỳ cực kỳ gần, lại là nơi cách xa hệ thống cảm ứng nhất, Lục Hành Thâm đưa lưng về phía người máy đang tắm rửa, lạnh lùng đứng im đó.
Trong tay hắn cầm một chiếc ô che, người mặc bộ áo mưa ngăn lại dòng nước hất qua mình.
Mười phút sau, Hạ Ca đã tắm xong.
Quần áo cũ, giày bị hỏng, còn có áo mưa dùng một lần lẫn ô che đều bị vứt vào trạm thu gom rác.
Chờ đến lúc Hạ Ca mặc áo mới đi giày mới, theo Lục Hành Thâm lên xe bay, mấy chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương cũng vừa lên đèn, cách họ nửa con phố gầm rú lao qua.
Nhìn hướng thì có vẻ là đi ra từ nhà hàng ven biển kia.
Hạ Ca lập tức nhớ tới mấy kẻ tấn công bị đánh thành cái sàng, do dự một lát: “Tôi cứ đi vậy liệu có ổn không?”
Tuy cuộc sống kiếp trước của cậu không phong phú cho lắm, gần như ở trong nhà cả đời, nhưng cũng thông qua TV và tiểu thuyết biết những người có mặt ở hiện trường vụ án sẽ phải theo cảnh sát về đồn lấy lời khai.
Tuy sự kiện bất ngờ này chẳng liên quan gì đến cậu.
Lục Hành Thâm biết cậu đang nhắc đến mấy chiếc xe cảnh sát, nhưng dường như việc nhỏ như vậy không đáng để hắn chú ý, không thèm quay đầu lại mà kéo cửa xe ra ngồi xuống.
“Đừng xen vào.”
Nghe giọng nói và thái độ của hắn như không thèm để vào trong lòng, lại như biết hết tất cả.
Hạ Ca nghĩ một lát, không hỏi thêm câu nào nữa.
Cậu không phải Lâm Ngọc Âm thật, chuyện người máy thế thân cho cậu ta hẳn vẫn là bí mật, dù phải đến đồn công an khai báo thì chắc chắn cũng không tới lượt cậu đi.
Cảnh sát còn cao tay hơn cậu Trần, cậu Trần chỉ cần liếc mắt đã biết cậu là giả, lỡ cảnh sát cũng nhìn ra, vậy sẽ không lừa được thượng giáo.
Từ đó suy ra, nhiệm vụ thất bại sẽ bị tiêu hủy!
Hạ Ca nhanh chóng ngồi vào xe bay, phát hiện bác sĩ Lý đi cùng đã sớm chờ ở bên trong, thấy cậu ngồi vào còn giơ tay chào hỏi.
“Chơi vui không?”
Hạ Ca cười thật tươi: “Có! Vui lắm!”
Lục Hành Thâm bên cạnh chợt khựng lại, giọng nói tức khắc trở nên lạnh thấu xương: “Chơi?”
Hạ Ca: “…”