*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời xanh mây trắng bay, dưới mây xô na thổi.
Đồng chí Hạ Ca đáng thương sau mười mấy năm đằng đẵng nằm trên giường bệnh cuối cùng vẫn bị bệnh tật đánh bại, thanh xuân cuộc sống vĩnh viễn chỉ dừng lại vào mùa hè năm mười tám tuổi.
Trong lễ tang, mọi người đau buồn đọc diễn văn đưa tiễn Hạ Ca, khóc thương cậu trẻ tuổi mà chính trực lương thiện, nhân cách cao thượng, sau đó theo phong tục địa phương phát lại câu di ngôn trước lúc lâm chung để kết thúc.
Trong tiếng khóc thật giả lẫn lộn, chiếc loa phát ra câu di ngôn kịp thời thu lại, một giọng nói yếu ớt khàn khàn, thều thào của thiếu niên vang lên.
“Tôi cảm thấy… Tôi vẫn còn… cứu được…”
…
Toàn trường im lặng.
Sau đó không lâu, hỏa táng bắt đầu, Hạ Ca phiêu dạt trên không trung khóc lớn, hét đi hét lại tôi không muốn chết a a a như máy đọc đĩa, nhưng không ai nghe thấy cậu.
Không biết làm loạn được bao lâu, Hạ Ca cảm thấy mệt mỏi, từ từ chìm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã xuyên không.
Hạ Ca bị một tràng chuông reo lên đánh thức, tiếng chuông réo rắt khoảng chừng mười hai tiếng, chứng tỏ đã mười hai giờ trưa.
Điều này không quan trọng.
Cậu mở bừng mắt, thấy trước mặt là một vách tường kim loại sáng ánh bạc cùng với một chiếc cửa sổ thật lớn tỏa ra ánh sáng kỳ dị, trần nhà trong phòng rất cao, dù là trong phòng hay ngoài phòng đều có rất nhiều sản phẩm máy móc trước đây chưa từng thấy, trông sao cũng không giống thời đại hay thế giới Hạ Ca đã từng sống.
Điều này cũng không quan trọng.
Hạ Ca chớp mắt lần thứ hai, một luồng tin tức bề bộn xộc vào não, số thông tin kia như đánh thẳng vào linh hồn, cho cậu biết bây giờ tên mình được đánh số UR996, là tài sản hợp pháp thuộc về viện sĩ Lục Hành Thâm, thuộc kiểu mẫu người máy mô phỏng tại gia, được thiết kế theo yêu cầu cá nhân.
Từ đầu đến chân, từ khuôn mặt, dáng người đến giọng nói, từ tính cách sở thích đến nụ cười tươi, tất cả trị số của cậu đều khớp với một chàng công tử hoàng hảo, người đó nhã nhặn điềm tĩnh, dịu dàng thiện lương, là người hoàn hảo nhất trên thế giới, mà ý nghĩa UR996 ra đời là để trở thành hàng mô phỏng của người này.
Đương nhiên điều này vẫn không quan trọng.
Hạ Ca chết đi sống lại mười bảy năm, sau khi chết hồn xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình khoa học viễn tưởng máu chó, biến thành hàng mô phỏng hoặc thế thân, có lẽ là thế giới xa lạ, có lẽ là thành tài sản của người khác, có lẽ là người máy không tính là người, tất cả đều không sao hết.
Quan trọng là…
“A a a a a!!! Bố mày sống dậy rồi!!!”
“Sống rồi!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Trong viện nghiên cứu trống hoác chỉ có máy móc vận chuyển to như vậy, cuối cùng Hạ Ca sau khi xác nhận hiện thực đã cất tiếng cười lớn, la toáng lên chạy nhảy dưới ánh mặt trời.
Hơn nữa vì số liệu ghi nhận giọng nói có hạn, bộ nhớ liên quan đến tiếng cười sang sảng vẫn còn trống, Hạ Ca chỉ có thể dùng chất giọng máy móc của hệ thống như công năng Tấn Giang đọc sách để phát ra tiếng gằn từng chữ “Ha – ha – ha” vang dội.
Nhưng cậu vẫn rất vui, thậm chí sau khi sửng sốt một lúc lại càng cười không dừng lại được.
Ha ha, Hạ Ca lăn lộn trên đất, lăn đến gần cửa sổ, chất liệu xây cửa sổ trong suốt nhưng không giống thủy tinh, kề sát vào sẽ phát hiện bên trên có một tầng màu kỳ dị, hơn nữa còn phản chiếu hình dáng hiện giờ của Hạ Ca.
Làn da trắng nõn nhưng không trắng đến mức phát bệnh, được mô phỏng theo màu hồng nhạt cực giống thật, nhưng dù có đánh véo va đập cũng sẽ không bị bầm tím hay đổ máu. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, môi hồng mềm mại, sống mũi cao, hoàn toàn không nhìn ra nét tiều tụy lúc Hạ Ca còn sống.
Mái tóc đen mềm mượt mà phủ xuống trán và má, dày đến ngạc nhiên, hơn nữa trông có vẻ không dễ rụng, bứt mãi mà không đứt sợi nào.
Còn có cánh tay này, đôi chân này, có thể chạy có thể nhảy, tuy không cảm nhận được gì như game thực tế ảo nhưng dùng rất tốt! Hoàn toàn không mệt chút nào!!!
Pơ phệch!!
Hạ Ca nhìn một lúc, càng nhìn càng hài lòng với cơ thể của mình, cảm thấy không còn gì tốt hơn.
Sau đó vội vàng đứng bật dậy.
Lần trước đứng lên là khi nào nhỉ?
Hạ Ca không nhớ.
Không quan trọng. Cậu tự nhủ, quan trọng là bây giờ cậu là người máy! Chẳng những có thể đứng, có thể chạy, có thể nhảy, nói không chừng còn làm được nhiều chuyện hơn!
Nói là làm, Hạ Ca nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nóc phòng này rất cao, còn có khung màu trắng, đồ dùng hàng ngày hay trang trí lại rất ít.
Không, nói đúng ra, ngoại trừ chiếc ghế dựa trắng cậu ngồi khi tỉnh lại, bóng đèn hình tròn treo khung trên đỉnh đầu vẫn chưa sáng và cửa phòng nơi xa, trong phòng vốn không có thêm gì khác.
Căn phòng rất trống, khung trắng, vách tường kim loại lẫn sàn nhà xám đều lạnh như băng, cũng đồng nghĩa với việc dù Hạ Ca có quậy phá như thế nào cũng sẽ không làm bất cứ món đồ nào hư hỏng.
…
Cùng lúc đó, tại cuộc họp báo với chủ đề khoa học kỹ thuật AI tuyến đầu, bài diễn thuyết đã chuyển tới phân đoạn giới thiệu sản phẩm triển lãm mới.
Hệ thống hình ảnh lập thể bắt đầu thay đổi, vô số chùm sáng xuất hiện trên không hội trường, đan thành màn hình chiếu 3D sống động như thật.
Trên màn hình là một căn phòng trống rỗng sạch sẽ thật lớn, trên đất đặt một chiếc ghế dựa trắng.
Không một bóng người.
Nhưng chỉ ba giây sau, một bóng hình từ trên trời giáng xuống.
“Rầm!!”
Một nam thiếu niên vững vàng đáp giữa phòng, một gối quỳ dưới đất, đầu nắm đấm thuận thế đấm xuống tạo thành một cái hố to, đầu hơi cúi xuống, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, trông rất giống pose vai chính anh hùng trong mấy bộ phim hồi xưa.
Với một cú đấm của “vai chính”, dù là gạch xám chất lượng tốt nhất cũng có vết rạn hình mạng nhện, mà bản thân cậu lại không hề xây xước.
Sau đó cậu từ từ đứng dậy, nụ cười đắc ý vốn không lộ răng dần rộng ra, cuối cùng hóa thành cười ha ha, hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười đến mức mắt chỉ còn cái khe hẹp.
“Ha, ha, ha ha, ha ha ha!”
Vẫn là tiếng cười máy móc cứng nhắc, chỉ là sau vài lần luyện tập, lần đầu phát âm còn chưa trọn chữ đã bị cắt đứt, bắt đầu lần phát âm thứ hai… Vì thế tiếng cười không những giàu tiết tấu mà còn mang theo cảm giác của mấy bộ phim sau khi cắt ghép.
Sau khi cười khoảng chừng bảy tiếng, dường như cậu còn chưa hết hưng phấn, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm nắm tay lẫn đầu gối còn nguyên vẹn của mình, khom lưng nắm chặt tay phải tạo dáng cho phù hợp, lần nữa thừa hơi chạy thoăn thoắt quanh phòng.
Cậu như Tôn Ngộ Không vừa rời khỏi Ngũ Chỉ Sơn, vừa chạy nhảy vừa múa may hai tay, trong lúc vui vẻ còn cởi luôn áo sơ mi, quay nó thành một sợi dây thừng, hét lớn:
“Mạng sống muôn năm! Loài người muôn năm!!! Khoa học kỹ thuật muôn nămmmmmmmm!!!”
“Tôi muôn năm!!”
Rõ ràng trong phòng chỉ có cậu không có ai, sau khi muôn năm một đống thứ lung tung, cậu thả chậm tốc độ, cười hì hì xấu hổ không ngừng thả hôn gió.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Yêu mọi người ~~~”
Giọng nói chập chùng mang theo tình cảm nồng cháy, hình ảnh làm mờ chỉ che đi khuôn mặt cậu, nhưng không thể nào che đi biểu cảm sống động như thật kia.
…
Cuộc họp báo được phát sóng trực tiếp liên ngân hà, hiện trường có hơn chục ngàn người đến xem, lúc này tất cả đều nhìn không chớp mắt, hoặc hơi há hốc, hoặc biểu cảm vi diệu.
Nhưng bọn họ đều nhìn chằm chằm vào một phần “thành quả triển lãm” đến từ viện sĩ Lục.
Lạ quá đi mất. Chờ đã, xem lại thử xem.
Toàn trường quay yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh quái dị và nụ cười điên cuồng của người máy không biết tên kia.
Mãi tới lúc trong phòng có người nào đó hết nhịn nổi, phụt cười một tiếng, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, kéo theo vô số tiếng cười.
“Trời đất ơi, đang chiếu phim hài à?”
“Không ngờ viện sĩ Lục luôn đứng đắn nghiêm túc lại trình chiếu một màn hài hước như vậy… Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha quả là ngoài dự đoán, nói thật tôi rất thích người máy này! Chờ đưa ra thị trường, chắc chắn tôi sẽ mua một con.”
Hội trường sức chứa mấy chục người ồn ào hẳn lên, trên trán người chủ trì ứa mồ hôi lạnh.
Ở nơi cao nhất trong hội trường, sau lớp cửa sổ thấu quang đơn hướng màu đen, có một chiếc ghế lô ẩn nấp trong bóng đêm. Nó nằm ngoài phạm vi ánh đèn trong hội trường, âm thanh ồn ào như bị cách một tầng cản có vẻ xa xôi mà nhỏ bé.
Nhưng cũng đủ ầm ĩ để người đàn ông ngồi bên cửa sổ nghe được.
Trên chiếc ghế da to rộng, người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cúc cổ tay hay cúc cổ áo đều được cài nghiêm chỉnh, đôi chân thon dài bắt chéo, để lộ khí chất nghiêm nghị lạnh lùng.
Dù chú ý tới tình trạng của cuộc họp báo, hắn cũng chỉ quay đầu đi, mí mắt mỏng hơi nhấc lên, bình thản liếc một cái.
Tay trái hắn đeo chiếc găng tay mỏng màu đen, vốn đang đặt trên chiếc gậy kim loại bên ghế lúc này bỗng giật giật, ngón trỏ thong thả gõ nhẹ lên viên tinh thạch thật lớn được khảm lên đỉnh gậy.
Đứng gần ghế dựa là thư ký của hắn, anh ta vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra sự thay đổi của ông chủ, cúi đầu đi tới cạnh ghế, nhỏ giọng dò hỏi: “Lục tiên sinh?”
Lặp lại động tác gõ vào đỉnh gậy một lúc, năm ngón tay nắm chặt, người được gọi là Lục tiên sinh đứng lên, xoay người ra ngoài.
“Quay về viện nghiên cứu.”
Thư ký hơi chần chờ, do dự nói: “Thế cuộc họp báo…”
Dựa vào sự bình tĩnh lý trí trước nay của Lục tiên sinh, hắn không thể bỏ qua trường hợp quan trọng như vậy để quan tâm chút bug của máy móc được.
Lục Hành Thâm chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn anh ta như đang hối thúc.
Thư ký nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải người máy bình thường mà là thế thân được chế tác dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt về “hình dáng” của cậu chủ kia.
Chuyện có liên quan đến “cậu chủ” chắc chắn không được có chút sai sót nào.
Anh ta vội cúi đầu ứng lời, không hề hỏi thêm câu nào nữa, nhanh chân đuổi theo.
“Vâng, Lục tiên sinh.”
Gậy kim loại nện trên thảm theo từng tiếng chống đi, không phát ra âm thanh quá lớn. Viên tinh thạch được khảm trên đầu gậy lại rung lên, nhẹ đến mức khó phát hiện.
Lục Hành Thâm không giống những người khác trong thời tinh tế, không thích đeo thiết bị trí não sau đầu hoặc ở những vị trí khác bên người. Hắn đích thân cải tạo thiết bị trí não của mình thành một viên tinh thạch tinh xảo trang trí trên đầu gậy chống.
Lúc này nó đã thành công gửi đi một lệnh lập trình.
[Đối tượng chấp hành: Người máy số hiệu UR996.]
[Nội dung: Quét virus.]
Viện sĩ Lục chạy tới viện nghiên cứu tin chắc rằng những hình ảnh vượt ngoài ý muốn của hắn trong cuộc họp báo chỉ là một sai lầm nho nhỏ, các nhân tố dẫn tới sai lầm có thể là virus, hacker, hoặc là trò chơi khăm đối thủ cạnh tranh gây ra.
Tóm lại không phải là sản phẩm thất bại lần thứ 996 của hắn.
Mười phút sau, Lục Hành Thâm nhanh chân đi vào viện nghiên cứu.
Khi cửa phòng mở ra, Hạ Ca – cũng chính là UR996 hiện tại đang quan sát cấu tạo cơ thể mình, cởi ra chiếc quần cuối cùng, uể oải hoang mang cúi đầu nhìn phần dưới trơ trọi.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tĩnh lặng.
Chỉ trong một chốc, nét bình tĩnh thong dong Lục Hành Thâm luôn duy trì bị rách ra, mặt hắn tối sầm, hít sâu một hơi, dùng chút lý trí cuối cùng trầm giọng chất vấn,
“Cậu đang làm gì đấy?!”
Hạ Ca chớp mắt một cái, nhanh chóng nhận ra đây là người tạo ra mình, là người sở hữu cơ thể này, tòa nhà này, Lục Hành Thâm.
Á đù, hắn đây à! Không ngờ trẻ như vậy.
Vì thế cậu cũng vội vã hỏi ra câu hỏi trong lòng mình, cũng vì kho dữ liệu giọng nói quá thiếu thốn, phát âm hai chữ cuối lại cứng nhắc như máy móc, hệt như tiếng cười ngắt quãng chập chờn lúc trước.
“Sao tôi không có mông?”
Đúng vậy, Hạ Ca, trên thân thể người máy, dưới tầng tầng lớp lớp quần áo, không có mông.
Mặt sau phẳng lỳ, phía trước trụi lủi, hệt như con ma nơ canh dùng để trưng bày quần áo trong tủ kính, nhưng ít ra phía sau người mẫu cũng có tí thịt. Sao cậu không bằng cả một con ma nơ canh được? Rõ ràng những bộ phận khác đều hoàn hảo, tốt đẹp như vậy.
Hiển nhiên cậu khó có thể hiểu nổi loại tình huống này, thấy Lục Hành Thâm không trả lời còn hỏi dò một câu.
“Chẳng lẽ tôi là bán thành phẩm?”
Đúng lúc này, một hàng chữ hiện lên trên trán 996, ánh huỳnh quang màu đỏ mỏng manh xuyên qua làn da nhân tạo mỏng, tạo thành bốn chữ lớn, đối với đôi mắt to ngập tràn tò mò đối diện có vẻ vô cùng chói mắt.