Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thế Thân 49 Ngày

Chương 46




Triệu Mẫn đi theo Phong Tình ra tới sân bay quốc tế thì cô nhíu mày, không phải anh nói đi hẹn hò hay sao mà ra sân bay làm gì.

_" Phong Tình.. chúng ta đi đâu vậy ? ". Triệu Mẫn cười nói.

_" Yên tâm đi. Anh không nỡ đem em đi bán đâu. Trong 3 ngày này thì em chỉ được là của riêng mình anh thôi. Anh không muốn bất kỳ ai làm phiền đến chúng ta trong 2 ngày tới. Em hiểu không ? ". Phong Tình cười tỏa nắng cực kỳ đẹp trai nói.

_" Làm gì mà thần bí thế không biết ". Cô lẩm bẩm.

Phong Gia của Phong Tình là 1 gia tộc thượng lưu có tiếng tăm ở đại lục Thiên Âm này, nên việc anh sở hữu 1 hạng Sân Bay quốc tế cũng không làm cô ngạc nhiên. Nhìn tất cả nhân viên khi thấy Phong Tình đều khom lưng cúi đầu chào làm cô lắc nhẹ đầu ngưỡng mộ không thôi. Anh đúng là con cưng của trời thật. Con trai độc nhất của tập đoàn Phong Thị, bao nhiêu đây thôi cũng đủ làm tất cả phụ nữ ở đại lục Thiên Âm này điên cuồng vì anh rồi.

Phong Tình như 1 Vương Tử thực thụ kéo tay cô đi đưới hàng ngàn con mắt đang hiếu kỳ nhìn cô và anh, làm Triệu Mẫn cảm thấy khá ngượng khi công khai tình cảm trước công chúng như vậy. Cô kéo nhẹ tay của mình ra khỏi tay của anh, nhưng hành động nhỏ của cô anh chẳng để vào mắt. Tay của anh càng cầm nắm chặt tay cô hơn mà thôi.

_" Không cho phép em buông tay anh ra em nghe rõ chưa ?. Em dám buông tay anh ra thì đừng trách anh vô tình ". Phong Tình quay lại nhìn cô nghiêm túc nói. Rồi lại tiếp tục không xem ai gì kéo cô đi.

Triệu Mẫn khẽ cười nhìn Phong Tình. Chưa bao giờ cô thấy Phong Tình nổi máu chiếm hữu lớn như vậy đó. Không buông thì cô không buông. Đã vậy thì chơi xả láng hết 3 ngày đi, sau 3 ngày thì tới đâu thì tới. Nghĩ vậy tay cô xiết chặt lấy tay của anh hơn. 10 ngón tay đan vào nhau ấm áp hạnh phúc đến lạ.

2 người lên 1 chiếc máy bay cỡ lớn chỉ có phi hành đoàn và 2 người khách Vip đặc biệt là cô và Phong Tình mà thôi. Nghe phi cơ trưởng báo là chuyến bay còn 13 tiếng nữa mới đáp xuống đất nên cô tranh thủ nhắm mắt 1 chút...

_" Em mệt rồi hả ?. Có phải bị đau lưng không ?. Anh nghe người ta nói phụ nữ đến tháng thường nhức lưng lắm. Nằm xuống đi để anh xoa giúp cho ". Phong Tình ngọt ngào xoa nhẹ lưng cho cô nói.

Triệu Mẫn khẽ cười cô có đến tháng gì đâu, chỉ là bệnh tật giai đoạn cuối nó vậy thôi. Nhưng thấy anh nhiệt tình như vậy thì cô cũng ngọt đến tận xương.

" Vậy thì anh xoa lưng cho em đi ". Triệu Mẫn xoay người đưa lưng cho anh nói.

Phong Tình không nói 2 lời xoa nhẹ lên lưng của cô. Triệu Mẫn thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác nóng ấm trên bàn tay anh mang lại. Có người yêu thật là tốt a. Cô thoải mái nhắm mắt lại ngủ hồi nào không hay. Phong Tình kéo cô dựa vào người anh, vòng tay anh ấp áp của anh ôm chặt lấy cô như kiểu muốn nói cho cô biết là ' em cứ ngủ ngon đi, dù trời có sập xuống thì anh sẽ đỡ nó cho em '. Triệu Mẫn cứ như vậy ngủ thật ngon trong vòng tay anh cho đến lúc Phong Tình gọi cô dậy thì đã đến nước Thiên Hoa rồi.

Nước Thiên Hoa hiện tại đã vào mùa đông rồi. Triệu Mẫn vừa xuống máy bay thì cảm giác lạnh lẽo ập đến làm cô rùng mình.

_" Lạnh quá.... ". Cô xoa xoa người khẽ lên tiếng. Triệu Mẫn đưa mắt nhìn những lớp tuyết trắng xóa rơi từ vài ngày trước thì khẽ cười. Cảm giác này thực giống với mùa đông ở nước Mỹ. Cảm giác nhớ nhà lại ùa về. Bất ngờ 1 chiếc áo ấm choàng lên người của cô, hương nước hoa nam tính quen thuộc xông vào mũi của cô làm cô hạnh phúc. Chất giọng nam trầm ấm áp vang lên.

_" Em đến nước Thiên Hoa lần nào chưa? ". Phong Tình nói.

_" Vâng chưa ". Triệu Mẫn lục lại trong ký ức của cố chủ rồi trả lời.

_" Khoác áo vào đi. Em phải giữ ấm 1 chút nếu không sẽ bệnh đó. Thiên Hoa và Thiên Âm khí hậu khác nhau nhiều lắm. Ở Thiên Hoa quanh năm đều lạnh như vậy. Mùa hè chỉ kéo dài trọn vẹn 3 tháng thôi, còn lại thì là mùa đông. Chúng ta đến đây hiện tại đang là tuyết rơi rất đẹp ". Anh nhẹ giọng giới thiệu 1 chút rồi kéo cô đi lại 1 chiếc xe đã đợi sẵn ở đó từ lâu.

_" Cậu Chủ ". Khoảng 10 người cúi đầu chào.

_" Linh Nhi .. đi thôi anh dẫn em đi tham quan 1 chút ". Phong Tình nói. Triệu Mẫn khẽ cười rồi đi theo.

Trên đường đến khách sạn thì Phong Tình nhiệt tình giới thiệu về đất nước Thiên Hoa cho cô xem. Từ ẩm thực, kiến trúc, văn hóa, con người ở đây cũng được anh giới thiệu rõ ràng.

_" Phong Tình .. Anh có vẻ rất rành về đất nước này thì phải ". Triệu Mẫn ngồi trong lòng của anh cười nói.

_" Phải.. Anh thích lạnh, anh thích thời tiết ở nơi đây. Anh thích được cùng người anh yêu ngắm những đợt tuyết rơi đẹp nhất ". Phong Tình xiết chặt cô nói.

_" Em chỉ là tình nhân của anh có 3 ngày thôi. Anh không cần phải làm những điều này với em làm gì". Triệu Mẫn lên tiếng nhắc khéo.

_" Anh biết.. Vậy chúng ta sẽ làm hết những thứ mà các cặp tình nhân thường hay làm được không ?. Để xem nào.... Người ta yêu đương thì thường làm gì trước nhỉ ? ". Phong Tình khẽ cười suy nghĩ. Nghi thức giữa vợ chồng với nhau 2 người cũng đã làm rồi vậy thì nên bắt đầu từ đâu đây.

_" Cậu Chủ.. Chúng ta đến khách sạn rồi ". Người thư ký của anh lên tiếng phá không khí nói.

_" Biết rồi.. ". Phong Tình bị phá đám thì không vui nói rồi anh mở cửa xe cho cô đi ra. Thấy Phong Tình đến thì nhân viên khách sạn nhanh chóng đưa chìa khóa phòng cho anh. Phong Tình không nói gì chỉ kéo tay cô đi vào thang máy.

_" Phòng 381 ? ". Triệu Mẫn đứng trước cánh cửa phòng số 381 ngạc nhiên lên tiếng. Đây là trùng hợp hay anh cố tình sắp xếp đây.

_" Phải là số 381.. 3 từ 8 chữ 1 ý nghĩa. Linh Nhi .. Anh yêu em ". Phong Tình cười nói. Triệu Mẫn đôi mắt long lanh nhìn anh. Trong lòng cô lúc này ngọt ngào giống như vừa được tắm qua mật ong vậy.

_" Vào đi em ". Phong Tình cười nói rồi đưa tay đẩy nhẹ cách cửa phòng 1 cái. Cả căn phòng xinh đẹp lãng mạn ập vào mắt của cô. Nhất là bức ảnh 1 người nam khỏa thân ôm chầm lấy 1 người con gái từ phía sau, nét mặt của chàng trai và cô gái đều mang 1 sắc thái mang tên hạnh phúc. Cả nam lẫn nữ đều khỏa thân làm Triệu Mẫn nhìn bức ảnh lãng mạn này thì khẽ đỏ mặt.

_" Em muốn chúng ta cũng giống vậy à. Linh Nhi.. Không lẽ biểu hiện của anh lần trước vẫn chưa làm em hài lòng à ". Phong Tình bất ngờ ở phía sau cười nói.

_" Làm gì có. Ngồi máy bay cả ngày rồi em hơi mệt thôi ". Triệu Mẫn xoay xoay cái lưng 1 cái đánh trống lảng né tránh chủ đề ám muội kia nói.

_" Vậy em ngủ đi. 2 tiếng nữa là đến giờ ăn tối. Anh sẽ gọi em dậy sau ". Phong Tình gật đầu nói.

_" Anh đi đâu à ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi. Không nghe được anh nói sẽ ngủ cùng cô làm cô thoáng qua 1 tia mất mát.

_" Anh có việc ra ngoài 1 chút. Khi nào về sẽ kêu em dậy sau. Ngủ ngon nha cục cưng của anh ". Phong Tình khẽ vuốt tóc mái của cô nói. Khẽ hôn nhẹ trán của cô 1 cái rồi anh đi ra. Triệu Mẫn thấy anh đi rồi thì cô lên giường nằm ngủ 1 giấc.

2 tiếng trôi qua. Cô vừa ngủ dậy thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô mở cửa thì thư ký của Phong Tình đã đứng ngoài cửa. Anh khẽ cười rồi lên tiếng.

" Cô Khúc.. cậu chủ mời cô. Cậu chủ còn nói bên ngoài lạnh lắm nên muốn cô khúc mặc thêm nhiều áo ấm ". Nói rồi thư ký của Phong Tình đưa ra cho cô 1 chiếc áo lông thật dày.

Triệu Mẫn gật đầu rồi khoác thêm 1 cái áo lồng thật dày đắt tiền mà Phong Tình chuẩn bị sẵn từ trước. Trời lại rơi tuyết thật nhiều. Những bông tuyết trắng rơi lả tả ngoài trời. Triệu Mẫn trong lòng ấm áp nên dường như cái không khí lạnh này không ảnh hưởng đến tâm trạng yêu đương của cô vậy. Vừa bước ra khỏi thang máy thì cô ngạc nhiên thật nhiều nhìn cảnh tượng trước mặt. Những cánh hoa hồng được trải dài từ cửa thang máy rồi kéo dài đến đâu chính cô cũng không biết.

Cô lướt nhìn 1 tấm bảng nhỏ gần đó có 1 dòng chữ nhỏ " Người phụ nữ đẹp nhất đêm nay. Em hãy đi theo con đường hoa hồng này sẽ gặp thật nhiều điều bất ngờ. Hoàng Tử của em đang đợi phía trước đợi em. Phong Tình... ".

Triệu Mẫn đọc lên rồi bất giác mỉm cười mà đi theo con đường rải đầy hoa hồng kia. Cô muốn xem Phong Tình muốn làm cái gì đây. Cánh hồng đỏ rực cộng với những bông tuyết trắng đang rơi làm nên 1 cảnh tượng đẹp không thể tả. Triệu Mẫn không ngờ Phong Tình hôm nay lại muốn chơi trỗi như vậy. Chỉ tính cho người thảy hoa hồng trên con đường của cô đi thôi thì không biết anh đã huy động bao nhiêu nhân lực nữa. Chỉ tính hoa hồng thôi thì không biết anh cho người bẻ hết bao nhiêu hoa hồng rồi đây. Chắc cũng phải cả tấn hoa hồng chứ không ít.

Triệu Mẫn đi được vài bước thì lại gặp ảnh của Phong Tình bằng giấy cao như người thật của anh vậy và trên người giấy đó anh đang cái bảng nhỏ có 1 dòng chữ nhỏ. " Tiếp tục đi về phía trước 15 bước nhé tình yêu của anh ".

Cô mỉm cười nhìn ảnh người bằng giấy của Phong Tình. Cô lại đi về phía trước thì lại gặp cái bảng khác. " Tình yêu của anh. Chỉ vài bước nữa thì em sẽ gặp được Hoàng Tử của đời em rồi. Đừng bỏ cuộc nhé. Anh đang đợi em. I Love u ".

Cô lại đi được vài bước thì gặp tấm bảng khác. " rẽ phải 10 bước. Hoàng Tử của em đang đợi em. Yêu em.. tình yêu của anh ".

_" Phong Tình này. Anh thật là ấu trị mà.. Già rồi mà anh còn làm mấy trò trẻ con này anh không thấy ngại hay sao ". Triệu Mẫn khẽ cười ngọt ngào hạnh phúc nói.

Cô rẽ phải đi thêm 10 bước thì là trước cửa 1 trung tâm triển lãm. Bên ngoài là Quảng Trường rộng lớn. Bất ngờ đôi mắt của cô được 1 người đàn ông bịt lại. Nhưng chỉ ngửi mùi hương trên người anh thì cô biết là ai đang bịt mắt của cô rồi.

_" Phong Tình .. Anh lại muốn giở trò gì nữa đây. Em biết là anh rồi ". Triệu Mẫn bị anh bịt lại đôi mắt thì cười nói. Phong Tình bị cô đoán được thì bĩu môi mất hứng.

_" Suỵt.... đừng nói gì hết. Em chỉ đi theo anh là được ". Phong Tình nói. Rồi anh bịt mắt cô đi thật chậm ra Quảng Trường mà anh chuẩn bị sẵn. Bông tuyết nhỏ rơi trên người của 2 người lại đẹp đến lạ thường.

_" 1.. 2 .. 3 .. Show time ". Đến nơi Phong Tình thả đôi mắt của cô ra rồi hét lên 1 câu.

_" Bùm... bùm.. bùm ". Những đợt pháo bông xinh đẹp được bắn lên trời sáng rực 1 góc trời. Ánh đèn đủ màu được bật lên trong đêm tối và chiếu sáng những bông tuyết nhỏ thành đủ màu rơi lả tả tuyệt đẹp. Ảnh của cô được Phong Tình phóng lớn treo khắp Quảng Trường này. Cô thực sự chẳng biết anh chụp cô từ lúc nào nữa.

Triệu Mẫn vừa lấy lại được ánh sáng thì ngạc nhiên. Tim cô rung động thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh nhìn tất cả Phong Tình làm ra. Pháo hoa đẹp quá.. đẹp đến mức cô cứ ngỡ như tất cả chỉ là 1 giấc mơ. Những tấm ảnh thường ngày của cô được anh chụp lại hồi nào chính cô cũng không biết. Lúc này cô thực sự cảm thấy hạnh phúc, nhưng nhiều hơn là lo sợ.

Triệu Mẫn thực sự lo sợ tình yêu của cô chỉ đẹp như mấy cái pháo hoa kia. Nó chỉ nở rộ trên bầu trời cực kỳ xinh đẹp rực rỡ trong chốc lát rồi vụt tắt mãi mãi. Nghĩ vậy nước mắt của cô lại rơi, hạnh phúc có, lo lắng cũng có, đủ loại hương vị chua, cay, mặn, đắng, ngọt ngào trào dâng trong lòng cô lúc này. Khóc không phải mà cười cũng không xong.

_" Linh Nhi .. Sao em lại khóc. Anh làm cái gì sai rồi sao ? ". Phong Tình không hiểu gì hết hỏi. Tự nhiên không khí lãng mạn lúc này mà cô khóc làm tâm trạng anh cực kỳ rối rắm. Anh đã chuẩn bị tiết mục này rất lâu rồi mà sao cô lại khóc.

_" Không phải.. Em chỉ sợ lúc này là 1 giấc mơ mà thôi, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở thành 1 giấc mộng đẹp. Ngay cả anh lúc này cũng vậy ". Triệu Mẫn cười lau đi 1 giọt nước mắt nói.

_" Tưởng gì. Em làm anh hết hồn. Em khóc làm anh nghĩ anh đã làm gì sai rồi chứ. Linh Nhi.. Em thích món quà anh tặng em không ? ". Phong Tình cười xoa nhẹ đầu cô nói. Anh từ phía sau ôm lấy cô giống như muốn dùng hơi ấm trên cơ thể của anh để truyền hơi ấm sang cho cô vậy. Bông tuyết trắng nhẹ rơi trên vai của 2 người, nhưng lúc này cô và anh chẳng ai cảm giác được lạnh là như thế nào.

Triệu Mẫn gật nhẹ đầu. Nhưng lại không dám nói cho anh biết lúc này cô là người con gái hạnh phúc nhất. Không phải vì những thứ xa xỉ anh đang làm, mà là chính tình cảm chân thành của anh đã làm cô cảm động và chạm đến nơi mềm mại nhất của cô. Triệu Mẫn cô không dám cho anh hy vọng gì cả, vì khi hy vọng thật nhiều thì cô sẽ làm anh thất vọng càng nhiều mà thôi. Đúng lý ra anh nên đành những thứ này cho người con gái sau này có thể cho anh hạnh phúc, chứ không phải 1 người thế thân đến và đi vô hình như cô. Triệu Mẫn cô không đáng để anh làm như vậy.

_" Linh Nhi.. Anh yêu em. Anh thật lòng yêu em, thế nên em đừng cố gắng rời xa anh được không ?. Có chuyện gì khó xử em hãy nói ra để 2 ta cùng gánh vác. Chứ không có em thế giới của anh giống như không còn màu sắc, chỉ còn lại 1 màu đen tối thật đó. Cô đơn và rất lạnh lẽo làm anh không thể chịu nổi. Những ngày không có em anh mới nhận ra em quan trọng với anh biết chừng nào. Không có em làm anh cảm giác như 1 nửa thế giới của anh đã sụp đổ hoàn toàn vậy. Anh hứa sẽ mãi mãi bên cạnh em, quan tâm chăm sóc cho em. Nhất thế chỉ trọn 1 đời, trọn 1 kiếp chỉ yêu mình em. Chỉ 1 mình em, ngoài em ra ai anh cũng không vừa mắt. Đừng rời bỏ rơi anh 1 lần nữa được không. Linh Nhi .. được không ? ".

Phong Tình tựa đầu lên vai của cô nhẹ giọng nói. Lúc này anh chỉ cầu xin trong lòng cho cô đồng ý. Vòng tay của anh ôm xiết chặt lấy cả cơ thể của cô, giống như để cho cô nghe thấy nhịp tim của anh thực sự đang đập mạnh vì cô và không để cô từ chối và thoát khỏi vòng tay của anh vậy. Không biết anh lấy đâu ra 1 chiếc nhẫn rất đẹp có khắc tên Phong Tình và Linh Nhi rất nhỏ lên trên đó. Anh vẫn ôm cô từ phía sau như vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng đeo vào tay của cô.

_" Phong Tình .. Em... Em... ". Triệu Mẫn nghe anh nói như vậy thì trong lòng đau nhói như bị ai đó bóp nghẹn lại vậy. Cô biết phải làm sao bây giờ, nhận lời của anh hay không nhận lời anh đây. Lấy Số mạng và tất cả mọi thứ của anh ra làm tiền cược cho vài ngày hạnh phúc ngắn ngủi của 2 người hay sao. Tiền cược quá lớn rồi phải không.