The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

Chương 02: Những người anh em của nàng công chúa tài sinh




“Anh ơi, em có chuyện muốn nhờ anh.”

Khi nghe thấy tôi gọi, đôi mắt xanh màu băng của anh trai tôi mở to cực sốc.

Anh đứng trước kệ sách, nó lớn tới mức chiếm luôn ở phần tường hướng tây của căn phòng. Những bức tường khác và trần nhà đều được khắc tinh xảo theo phong cách Châu Âu thời phục hưng.

Ngoại hình của anh trai có nhiều phần giống với tôi; mái tóc màu vàng ánh kim bóng mượt dài xuống cổ, làn da thì trắng không tì vết như thạch cao. Khóe mắt của anh cũng hơi vểnh lên, tô điểm với làn mi dài, kết hợp cùng với hai hàng lông mày ấn tượng. Cấu trúc gương mặt của anh hài hòa theo tỷ lệ vàng, và sự cân bằng khiến cho gương mặt anh giống như thể được chạm khắc bởi một bậc thầy thợ thủ công vậy.

Anh khá gầy, cũng giống như những thiếu niên mới bước vào tuổi vị thành niên khác, anh mặc một chiếc áo chẽn bên trong, bên ngoài là một chiếc áo gi lê, mặc một chiếc quần culotte, tất cả đều màu xanh dương hợp với màu mắt của anh. Bộ đồ bảnh bao của anh được điểm thêm với những chi tiết các bông hoa và cây thường xuân quấn lấy nhau rất tinh xảo, được thêu bằng chỉ bạc. Một chiếc ghim cài bằng đá hoàng ngọc được cài lên chiếc cà vạt mà anh đang đeo ở cổ, trên đôi tay đeo một đôi găng tay trắng của anh là một quyển sách.

Tất cả mọi thứ về anh, kể cả những chi tiết nhỏ nhất, đều toát lên phong thái của một hoàng tử. Anh chính là một hoàng tử. Thiếu niên này là anh trai tôi, Đại hoàng tử Christoph von Velfalt.

Anh sững sờ đứng im lặng một hồi, hàng lông mi dài của anh chớp một cách nặng nề tới nỗi chúng gần như phát ra tiếng. Ánh mắt anh nhìn tôi chằm chằm, lộ rõ vẻ ngạc nhiên - một vẻ mặt hiếm thấy khác so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh. Cuối cùng, anh đóng cuốn sách dày đang cầm trên tay lại và đặt nó lại lên kệ sách, sau đó đi về phía tôi, dừng lại cách đó khoảng chừng hai mét.

“Tự tìm đến và gặp anh thế này thật không giống em chút nào.”

Cách nói của anh có thể giống như đang xúc phạm, nhưng nếu nhìn vào biểu cảm trên gương mặt anh thì có thể thấy anh không có ý xúc phạm. Thật ra, đúng là hiếm khi tôi tiếp cận anh ấy trước. Nhưng cái này thì tôi phải bào chữa, không phải vì ghét anh ấy mà tôi tránh mắt anh ấy đâu.

Vấn đề là Christoph, hay gọi ngắn là Chris, chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi thôi. Tôi cũng có một người em trai ruột, Nhị hoàng tử, tên là Johan. Tôi và em ấy là anh em cùng cha khác mẹ với Chris, và chúng tôi chỉ mang chung dòng máu của cha thôi. Chris là con trai của người vợ trước của Nhà Vua, người không thể phục hồi hoàn toàn sau khi sinh nở và qua đời nhiều năm về trước. Johan và tôi là con của người vợ mới của Đức Vua.

Mẹ của tôi, Hoàng hậu hiện tại, rất ghét Chris. Mỗi khi bà nghĩ về Hoàng hậu trước đó, mẹ tôi lại chìm trong những cơn ghen tuông. Chris cũng không thoát khỏi cơn thịnh nộ của bà vì anh khiến cho bà nhớ lại về mẹ anh.

Mẹ muốn làm gì thì tùy mẹ, nhưng áp đặt cảm xúc của mình lên một đứa trẻ thì theo con là hơi quá đáng rồi đấy.

Dù trông có vẻ bà ấy cũng có niềm đam mê đấy, nhưng mẹ của chúng tôi chỉ hướng ánh mắt và trái tim về phía Đức Vua mà thôi. Bà không mấy quan tâm tới Johan và tôi, nên việc bà ấy nhúng tay can thiệp mối quan hệ của chúng tôi với Chris càng khiến tôi bực bội. Tại sao bà ấy lại chõ mũi vào vấn đề này chứ?

“Em không sợ lại bị mẹ mắng vì nói chuyện với anh sao?” Chris hỏi.

“Không sao đâu.”

“Nhưng mà…”

“Giờ em đã năm tuổi rồi,” Tôi nói một cách kiên quyết. “Em đã đủ lớn để có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình

“Rose,” Anh nói, gọi tôi bằng tên thật mặt với bộ dạng chết lặng.

Anh quả là một người tuyệt vời, tôi nghĩ. Anh có thể dành sự khinh miệt cho tôi, con gái của người đàn bà đã ngược đãi anh, nhưng anh không bao giờ làm vậy. Đằng khác, anh còn thể hiện sự quan tâm dành cho tôi.

Johan, hãy học tập đi. Em có thể học được nhiều điều từ anh trai mình đấy.

“Anh hiểu rồi.” Chris im lặng nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, rồi gương mặt anh dịu xuống. Anh nói với giọng nhỏ nhẹ, mắt anh ánh lên một tia dịu dàng, giống như người ông đang nhìn đứa cháu của mình đã trưởng thành vậy.



Anh cũng ra dáng một đứa trẻ tám tuổi đấy, anh trai ạ.

“Vậy em muốn nhờ việc gì?” Chris hỏi, quay trở lại mục đích chính của cuộc trò chuyện mà không dò hỏi thêm gì.

“Thật ra, là về Johan…” Giọng tôi nhỏ dần.

“Johan sao? Có chuyện gì với em ấy vậy?”

Ôi, anh ơi, tôi thầm nghĩa. Anh có cả ngày không?

Tôi nói thành tiếng, “Em muốn anh tìm những giáo viên thật thông minh, nghiêm khắc cho Johan.”

Khi nghe được lời đề nghị này, Chris rơi vào im lặng.


Em trai út của chúng tôi, Johan von Velfalt, là Nhị Hoàng tử của vương quốc Nevel, một trong những nhân vật chính của Thế giới bị ẩn giấu, và trên tất cả, là một siscon chính hiệu.

Trong game, người duy nhất thực sự yêu quý cậu chính là người chị gái, Rosemary. Cô là người duy nhất mà cậu tin tưởng bằng cả trái tim. Nếu như cô nói có thì cậu cũng sẽ nói có; nếu cô nói không, thì câu trả lời sẽ là không. Nếu như cô chỉ vào một con quạ đen và nói nó màu trắng, cậu cũng sẽ tin rằng nó màu trắng ngay lập tức. Có thể nói, tình yêu mà cậu dành cho chị gái mình là sự ám ảnh.

Nhưng đó không hoàn toàn do lỗi của cậu ấy. Tại sao cậu ấy lại thành ra như thế này? Câu trả lời nằm hoàn toàn ở lối giáo dục mà em được nhận.

Cha của chúng tôi luôn bận rộn với các vấn đề của đất nước, ông ấy hoàn toàn không quan tâm tới gia đình của mình. Mẹ của chúng tôi thì như tôi đã giải thích từ trước, không hứng thú với điều gì khác ngoài Đức Vua, ngoại trừ những lúc bà can thiệp một chút để ngăn chặn hành động của các con mình. Chính sự thiếu quan tâm của cha mẹ đã khiến cho Johan cảm thấy như bị giam cầm, như thể cậu đang sống trong một quả bong bóng nhỏ.

Các hầu gái đều cho rằng cậu sẽ giống với người mẹ cao ngạo, dễ bị kích động, rằng cậu ấy cũng sẽ thừa hưởng tính khí thất thường của bà, nếu tất cả bọn họ đều chọn cách xa lánh, sợ ràng không cẩn thận sẽ chọc phải tổ ong bắp cày.

Ngoài ra, các giáo viên được chỉ định giảng dạy cho cậu có được tước vị nhờ vào mẹ cậu, vậy nên họ luôn chiều theo ý cậu, bởi nếu họ mà trách phạt cậu thì sẽ bị Nữ hoàng trừng phạt về mặt địa vị chính trị và xã hội.

Trong khi tất cả đều cô lập cậu, chỉ có mình chị gái Rosemary là quan tâm tới cậu.

Vậy cho nên cậu bắt đầu dựa dẫm vào chị mình cũng là điều dễ hiểu.

Khi chơi Thế giới bị ẩn giấu ở kiếp trước, tôi thấy mâu thuẫn với những vấn đề của Johan. Tất nhiên, tư duy đó chỉ có với tôi bởi cậu là vấn đề của Rosemary chứ không phải của tôi. Nhưng giờ khi tôi trải nghiệm cuộc sống của Rosemary, tôi đã nhận ra một điều: Chẳng có thứ gì được gọi là tình chị em quá mức cả.

Cho đến thời điểm hiện tại, em trai tôi mới bốn tuổi và rất dễ thương, Em luôn lẽo đẽo theo tôi đi bất cứ đâu. Tất nhiên tôi cũng thấy em ấy đáng yêu, luôn lẽo đẽo theo sau tôi như một chú gà con vậy. Tuy nhiên gần đây, các hành vi của em bắt đầu dần trở nên kỳ quái. Cứ khi nào tôi rời đi là em ấy sẽ bật khóc, và sự ghen tị coi thường dành cho những ai tiếp cận tôi khi cho em ấy không còn đáng yêu nữa.

Đỉnh điểm là lúc Johan đã lao về phía cô hầu gái, người đã đỡ tôi khi tôi suýt bị ngã trong phòng của mình. Khi em cầm cây dọc dao dọc giấy trên bàn và chĩa về phía cô hầu gái, tôi suýt chút nữa đã hét lên. Tất nhiên, tôi đã đứng chắn trước mặt cô hầu với đưa tay giang rộng để ngăn em lại, vì vậy nên đã không có chuyện gì xảy ra. Đó cũng chính là lúc động thái ám ảnh đã đi quá giới hạn.

Ý tôi là, cô ấy chỉ là một hầu gái. Cô ấy là phụ nữ. Cô ấy chỉ muốn giúp thôi! Có kẻ tâm thần nào mà lại tấn công cô ấy vì điều đó chứ?

Không bạo lực, không yandere gì nữa!


Khi tôi chứng kiến những dấu hiệu đầu tiên về sự bất thường của em trai mình. Tôi đã thầm nghĩ, chúng ta phải nhanh chóng làm gì đó với cậu nhóc này.

Quay trở về thực tại, tôi nói Chris: "Tất nhiên đây không phải điều mà em nên nhờ vả anh. Nhưng em e rằng cha của chúng ta sẽ không thay đổi các giáo viên của em ấy đâu, dù cho em có đề nghị đi nữa."

Chris ậm ừ suy nghĩ.

Nhà vua không đặt nhiều kỳ vọng vào Nhị hoàng tử. Tôi có thể hiểu rằng ông ấy không mấy quan tâm đến Johan vì ông đã có một người kế vị tiềm năng rồi, nhưng em trai tôi vẫn xứng đang được quan tâm hơn một chút. Các giáo viên của Johan, những người chỉ giảng dạy theo cách làm hài lòng em, đều hết sức cẩu thả.

Mẹ cũng chẳng khá hơn là bao, tôi nghĩ. Ít ra bà ấy cũng nên cẩn thận hơn trong việc chọn giáo viên cho em chứ.

"Điều em ấy cần là một người mà em có thể tôn trọng và nghe lời." Tôi nêu rõ ràng. "Nếu như chỉ có một mình em sẵn sàng ra lầy em ấy, em ấy sẽ tiếp tục bị cô lập hơn so với thế giới bên ngoài."

Và thành thật mà nói, tôi muốn phanh lại cái tính siscon kia lắm rồi.

Chris đứng im một lời, tay anh khoanh lại rồi nói. "Thật ra, anh cũng có chút lo lắng."

Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt anh, mắt của anh hạ xuống rơi vào trầm tư.

"Anh không hay gặp em ấy, nhưng mà những lúc gặp thoáng qua thì anh có thể thấy rằng em ấy dựa dẫm của em quá mức." Chris phát ra một tiếng cười nhẹ, chỉ là một hơi nhỏ. "Dù sao thì, mỗi khi chúng ta gặp nhau, Johan sẽ lại ném cho anh ánh nhìn hình viên đạn khi nấp sau lưng em vậy đó." Dựa vào ánh nhìn cảm thông trong đôi mắt anh, tôi có thể chắc chắn rằng trong tâm trí anh đang hiện lên ánh nhìn chằm chằm đầy quỷ quyệt của Johan.

Tôi cảm thấy có lỗi vô cùng khi trở thành nguyên nhân của sự bật hòa giữa các anh em của tôi, tôi muốn quỳ xuống và cầu xin Chris tha thứ.

"Em ấy cũng tỏ ra thù địch với những người khác sao?" Chris hỏi.

"Vâng," Tôi trả lời, bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện. Tôi bắt đầu kể lại cho Chris nghe về sự việc em ấy định tấn công người hầu gái, và đáp lại là cái nhíu mày của Chris.

"Anh có thể hiểu rằng em ấy nhất quyết không muốn ai cướp đi chị gái yêu quý của mình, nhưng đến mức tấn công cả hầu gái thì đó không đơn giản chỉ là hành động ăn vạ của trẻ con nữa rồi."


Đúng vậy, tôi nhăn nhó, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm. Triệu chứng của em ấy bắt đầu chuyển sang yandere rồi. Tôi đã bị hành cho bở hơi khi em ấy mới chỉ được chẩn đoán là một siscon, nếu em ấy phát triển thành yandere thì e rằng ca này tôi không gánh nổi nữa.

Như vậy là hơi quá sức cho sức khỏe tinh thần của tôi rồi.

Tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi đã cố gắng ngăn chặn điều đó rồi, nhưng cứ mỗi lúc tôi rời đi là em ấy lại càng nặng thêm! Em ấy liên tục săn lùng tôi, hỏi rằng tôi có đang bỏ rơi em ấy. Còn phải chịu đựng thêm thì chắc tôi sẽ ngất mất!

Khoảnh khắc đôi mắt Johan trở nên nhợt nhạt và ầng ậc nước, tôi đã biết.

Game này bị hỏng rồi. Tôi không thể tự xoay sở được nữa. 

"Không có ai xung quanh trông chừng em ấy," Tôi nói với Chris, "nên em ấy không bao giờ cải thiện được, tình hình chỉ xấu đi, giá như em đủ khoan dung và dẫn dắt em ấy về con đường chân chính. Thật xấu hổ khi em là một người chị thất bại." Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước cho việc bị Chris trách phạt, nhưng tôi đã kinh ngạc khi thấy mắt anh mở to lần nữa.


Đưa tay lên xoa cằm, anh thở dài một hơi ngắn. Biểu cảm trên gương mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sốc. "Anh biết rằng em trưởng thành hơn tuổi, nhưng tới mức này thì có lẽ em có phần hơi xuất sắc quá mức rồi."

"Hả? Anh vừa nói gì sao?" Tôi bối rối hỏi. Tôi không nghe rõ được điều mà Chris vừa lẩm bẩm trong miệng, nhưng anh bỏ qua lời đề nghị nhắc lại điều anh nói của tôi. Anh gạt đi sự truy vấn của tôi và tiếp tục nói với âm lượng vừa phải.

"Không có gì. Em đang làm rất tốt." Anh nghiêm túc nói. "Chắc chắn là em không hề thất bại, Rose ạ. Tuy nhiên với sức mạnh mà em nắm giữ ở thời điểm hiện tại, có những việc mà em không thể tự làm một mình. Vậy nên em mới tìm đến anh, đúng không?"

Tôi đáp lại Chris bằng một cái gật đầu đồng tình. sau đó chính đốn lại tư thế.

Đúng vậy, đến lúc đánh cược rồi. Tiến hành thôi nào!

"Nếu như anh cho phép, em mong anh hãy cứng rắn trong việc dạy bảo em trai chúng ta," tôi nói. "Xin hãy khiến Johan trở thành một người có thể đứng bên cạnh anh."

Đây chính là lí do tôi nhờ vả Chris mà không phải mẹ tôi. Nhà vua sẽ lắng nghe Chris vì anh ấy là người thừa kế ngai vàng, với Chris đứng về phía tôi, ý tưởng thay đổi các giáo viên sẽ không còn mơ hồ nữa. Với lại, tôi tin rằng người anh trai quy củ và sáng suốt của mình có thể tìm được những giáo viên hoàn hảo. Chỉ với một lời đề nghị, Chris sẽ giải quyết nhiều vấn đề, nhưng một mũi tên trúng hai con chim vậy. Ở viễn cảnh tuyệt vời nhất, chúng tôi thậm chí có thể bắn trúng con chim thứ ba - sau khi tiếp xúc nhiều với Chris, Johan sẽ trở thành một người lương thiện.

"Em có thật sự ổn với điểu đó không?" Chris hỏi với giọng nhỏ nhẹ sau khi nghe lời đề nghị của tôi. Hàm ý của anh rất rõ ràng: Em có ổn với việc không chỉ thay đổi giáo viên mà còn cho em trai làm việc cho anh không?

Một khi chương trình giáo dục của em ấy được nghiêm túc thực hiện. Johan và tôi sẽ không có nhiều thời gian cho nhau nữa. Cuộc sống của em ấy sẽ bị tách ra khỏi tôi.

Trong mắt Chris, có lẽ tôi cũng dựa dẫm nhiều vào Johan, và anh sợ rằng việc cử hoàng tử út đi du hành sẽ khiến cho tôi thấy cô đơn khó mà chịu được. Tôi rất biết ơn sự quan tâm đó, nhưng thành thật mà nói thì điều đó không cần thiết. Nếu như Chris có thể giúp Johan tự đứng trên đôi chân của mình, việc đó cũng sẽ giúp cho tôi có thêm không gian để hướng đến mục tiêu của riêng mình. Tôi không thể đòi hỏi gì hơn nữa.

Đúng là tôi thấy em trai mình cũng dễ thương, nhưng điều đó không liên quan. Tôi sẵn sàng để em ấy trở thành một con người riêng.

"Tất nhiên rồi, em rất ổn với điều đó," Tôi lập tức trả lời Chris. "Dù cho có cách xa nhau đến mấy, em sẽ luôn là chị của em ấy."

Johan, chị sẽ dõi theo em trên thiên- à, ở một nơi nào đó, dù sao thì. Hãy trở thành một chàng trang đứng đắn nhé.

"Anh hiểu rồi." Chris thì thầm, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy với tôi.

Tôi nhắm mắt lại và ngay lập tức thấy được. Nó thật đẹp, thật tỏa sáng.

Gương mặt thiên thần đó với đôi mắt trần tục của tôi là quá sức chống đỡ.

Chắc hẳn Chris đã đề xuất điều đó với cha sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, bởi vì những vị giáo viên nhàn rỗi của Johan đã sớm bị thay thế bởi những giáo viên chuyên nghiệp và nghiêm khắc hơn.

Chris cũng tham gia vào quá trình giáo dục của Johan, và anh không hề khoan nhượng trước cậu nhóc.

Chị trông đợi vào em đó, em trai. Hãy đi theo con đường đúng đắn và lớn lên thật bình thường nhé.