Thế Nào Là Tra Nam

Chương 8




10

Lúc bọn họ có ý định kết hôn là vào một buổi sáng sau khi Tần Thư nhận lời, Trình Tử Mộ lập tức đăng lên vòng bạn bè:

“Vợ tôi nè.”

Cùng với đó là bức ảnh của Tần Thư, rất đơn giản nhưng cũng dễ dàng nhận ra.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã định ngày cưới là vào nửa năm sau.

Tôi nhìn hai người họ chọn nhà hàng, chọn váy cưới, đặt cỗ cưới, thiết kế thiệp mời,... mà lồng ngực như bị một cơn gió lạnh thổi qua, xót xa đến mức không chịu nổi.

Mà cảm giác đó lại càng khó chịu hơn khi nhìn Tần Thư mặc váy cưới rồi bước ra khỏi phòng thử đồ.



Tôi không cam lòng mà vuốt ve khuôn mặt cô ấy, tôi rất hận, hận Trình Tử Mộ cướp đi mọi thứ của tôi.

Tất cả những thứ này đáng lẽ ra là tôi cùng Tần Thư làm mới đúng.

Có lẽ là sự không cam lòng ấy của tôi đã khiến trời xanh cảm động, tôi có cơ hội trao đổi linh hồn với Trình Tử Mộ.

Hôm đó trời mưa rất to, bọn họ đi ra từ trung tâm thương mại thì gặp phải một tên côn đồ, Trình Tử Mộ đã bị đ.âm 3 nhát khi cố gắng bảo vệ Tần Thư cùng một đứa trẻ lạc đường ở bên cạnh.

M.áu hòa với nước mưa đã nhuộm đỏ chiếc váy trắng của Tần Thư.

Tôi nhìn cô ấy bình tĩnh mở điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó đi cùng Trình Tử Mộ đến bệnh viện. Mãi đến khi Trình Tử Mộ được đưa vào phòng cấp cứu, Tần Thư mới dựa vào một góc tường và ngồi gục xuống khóc lên thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khóc thảm thương như vậy.

Nhìn Tần Thư khóc, tôi chỉ cảm thấy cô ấy yêu Trình Tử Mộ rất nhiều.

Nhưng tại sao chứ?

Tại sao tôi lại là người duy nhất không thể thoát khỏi mối quan hệ trước kia.



Tại sao lại chỉ có một mình tôi đau khổ?

Rõ ràng tôi cũng vì đi tìm Tần Thư mà tai nạn ch.ết ngay tại chỗ, tại sao cô ấy chưa từng vì tôi mà khóc thương tâm như vậy?

Cảm giác ghen tị và tức giận đã lấn áp lý trí của tôi. Một vài hôm sau, khi Trình Tử Mộ vẫn hôn mê bất tỉnh, còn linh hồn của hắn vừa bị thoát ra ngoài, tôi nhân cơ hội đó mà nhập vào cơ thể hắn ta.

Ban đêm tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến thành Trình Tử Mộ.

Tôi nhìn người mà mình nhung nhớ suốt bao nhiêu ngày tháng, gần như bỏ qua vết thương của mình mà ôm chặt lấy Tần Thư.

“Tiểu Thư à, anh rất nhớ em.”

Vài ngày sau thì tôi xuất viện, tôi cùng Tần Thư trở về nhà của Trình Tử Mộ.

Để tránh cho cô ấy phát hiện ra điểm khác thường, tôi liền nói:

“Tiểu Thư, vì hôn mê đã lâu nên có một vài chuyện anh đã quên mất.”

Cô ấy chu đáo nói là không có vấn đề gì, chỉ cần tôi khỏe mạnh bình an là được.

Lúc tôi còn là hồn ma thì đã nhìn thấy Trình Tử Mộ rất nhiều lần, cũng có thể học theo những thói quen của hắn.

Mà Tần Thư cũng không phát hiện.

Khoảnh khắc đó chúng tôi dường như đã trở lại trước kia, khi mà Cố Lê chưa trở về Trung Quốc.

Chỉ tiếc là người trong mắt Tần Thư lại không phải là tôi.

Tôi hi vọng được cưới cô ấy, nhưng lại không cam lòng mình chỉ là một thế thân. Tần Thư càng đối xử tốt với tôi thì tâm trạng tôi lại càng thêm ghen ghét.

Loại tâm lý vặn vẹo này khiến tôi bắt đầu nổi giận và cáu kỉnh nhiều hơn, thậm chí tôi còn muốn làm tổn thương Tần Thư để khiến cô ấy chán ghét Trình Tử Mộ.

Vì thế, tôi đi tìm Lạc Hoan.