Thê Khống

Chương 189: Thiếu






Editor: Hoàng Nam

Đại phu này họ Trần, thường xuyên đến khám bệnh cho Tần gia, biết hết chủ tử của Tần gia, cũng hiểu rõ sự tình trong phủ Tần gia. Cho nên, hắn biết Tần Cẩm Phong không trở lại Tần gia từ hồi đầu năm. Mà hai tháng rưỡi trước, chính là lúc Tần Cẩm Phong bị triều đình truy nã.

Khi đại phu chẩn đoán được phu nhân nhà ai có thai đều liên tục nói lời chúc mừng, mà Trần đại phu biết cái thai trong bụng Tần gia Tứ thiếu phu nhân không thể là của tứ thiếu gia Tần gia, cho nên hắn cẩn thận bắt mạch nửa ngày, trán toát mồ hôi lạnh, mới dám lựa lời nói ra chuyện Tần gia Tứ thiếu phu nhân có thai.

Tất cả các chủ tử và nô tài trong phòng lúc thì quan sát sắc mặt của Lục Giai Nhân lúc thì quay sang quan sát vẻ mặt Tần Cẩm Phong, cuối cùng ánh mắt của toàn bộ mọi người đổ dồn vào Khương ngũ lang đang ôm cánh tay đứng ở trong góc nhỏ.

Khương ngũ lang vốn đang ngồi trên ghế con trong góc phòng, nghe tin Lục Giai Nhân có thai, vô cùng kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Khương ngũ lang trở nên bối rối.

Trời đất chứng giám! Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Giai Nhân. Đứa nhỏ trong bụng Lục Giai Nhân không thể là sản phẩm của hắn.

Vốn dĩ là kẻ hám tiền. Hắn lấy tất cả đồ cưới của Khương Hàm Tử mới bằng lòng hỗ trợ diễn xuất giúp một tay. Thật không nghĩ đùa mà thành thật!

Khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình thì hắn cực kỳ khiếp sợ!

Đợi chút...

Khương ngũ lang suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ Khương Hàm Tử có hậu chiêu, mua chuộc được Trần đại phu? Nhưng trước đó hoàn toàn không nói điều này với hắn! Vậy......

Bây giờ nhận hay không nhận?

"Thật là khinh người quá đáng!" Tần phu nhân tức giận ngực phập phồng, sắc mặt đỏ lên. Đây quả thực là đánh một cái tát vang dội trên mặt Tần gia!

Tam phu nhân há miệng, phát hiện cái gì cũng không nói được. Dù Lục Giai Nhân làm bất kỳ chuyện gì ngu xuẩn hoặc ác độc thế nào đi chăng nữa bà ta đều có thể tìm cách giải vây cho nàng ta. Đây không phải là cùng người gặp riêng tư nữa mà là cùng người thông dâm rồi! Đến mức độ còn có con!

"Đứa trẻ này sao lại hồ đồ như thế! Ta còn vì con nói chuyện! Nhưng quả thật con đã làm ta mất mặt! Ném đi mặt mũi Lục gia!" Tam phu nhân giận giữ tát lên mặt Lục Giai Nhân một cái.

Tiếng kêu thanh thúy hết sức vang dội trong phòng.

Mặt của Lục Giai Nhân bị đánh lệch sang một bên, gương mặt bị cây trâm phá huỷ máu tươi từ miệng nàng ta ra chảy.

Lục Giai Nhân bị tam phu nhân đánh cho một cái tát này đã trở nên hoàn toàn tỉnh táo.

"Con..." Lục Giai Nhân kinh ngạc nhìn tam phu nhân, lại nhìn qua những người trong phòng. Mỗi người đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng.

Lục Giai Nhân khóc "Oa"lên một tiếng, vứt tất cả những đồ vật của Trần đại phu đặt bên cạnh hòm thuốc đang để trên mặt bàn xuống đất vỡ tan tành.

Trần Đại phu "Ai u" một tiếng, lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt đồ. Ông vừa nhặt đồ, vừa nhỏ giọng oán giận: "Tức giận thì vứt đồ đạc của mình vứt thuốc của lão phu làm gì!"

Tần Cẩm Phong khẽ thở dài trong lòng, hắn khom lưng, hướng Trần đại phu trịnh trọng nói xin lỗi, sai mấy nô tỳ đi qua hỗ trợ nhặt đồ.

"Còn không phải vì hắn! Cưới ta nhưng lại lạnh nhạt với ta, ném ta qua một bên! Chỉ để tới tiểu thiếp!" Lục Giai Nhân chỉ vào Tần Cẩm Phong, "Tần Cẩm Phong!Ta hận ngươi!Lẽ ra ngươi không nên lấy ta!"

Tần Cẩm Phong nhìn nàng một cách thương hại, bình tĩnh nói: "Lục Giai Nhân, có phải hay không ngươi đã quên mất chính ngươi buộc ta phải cưới ngươi. Ngươi có phải hay không đã quên trước khi cưới ngươi ta đã nói rõ ràng với ngươi rằng cả đời này cũng sẽ không đụng tới ngươi. Là ngươi nhất định muốn thân phận Tứ thiếu phu nhân của Tần gia."

"Từ đầu cho đến bây giờ thứ ta muốn không phải là thân phận Tứ thiếu phu nhân rách nát của Tần gia, thứ ta muốn là con người của ngươi, trái tim của ngươi!" Lục Giai Nhân vừa khóc vừa kéo tay áo Tần Cẩm Phong.

" Tại sao ngươi muốn ta nhất định phải cho?" Tần Cẩm Phong hất tay của nàng ta ra.

Tần Cẩm Phong nhắm mắt một lúc để cho mình tỉnh táo thêm một chút. Đợi đến khi hắn mở mắt lần nữa, một chút chán ghét mới vừa hiện lên trong mắt cũng giảm bớt đi.

"Lục Giai Nhân, chỉ cần ngươi an phận, mặc kệ ngươi và người khác tư thông với Nhai u, sanh con cho ai cũng được. Ta đối với ngươi không có tình cảm, nên cũng không yêu cầu ngươi phải thuỷ chung. Nhưng ngươi không nên lặp đi lặp lại hồ đồ nhiều lần ở Tần gia, tổn thương người vô tội!"

Tần Cẩm Phong chỉ chỉ hướng phòng sanh, "Khương di nương có làm hại gì ngươi không mà ngay cả một phụ nữ có thai ngươi cũng không bỏ qua!Tần Cẩm Phong, ta hôm nay bỏ ngươi không phải vì chuyện ngươi và người khác có tư tình, mà vì tâm tư quá mức ác độc của ngươi!"

"Nguỵ biện!" Lục Giai Nhân khóc lắc đầu, "Tại sao ngươi không thể thích ta chứ? Ta có chỗ nào không bằng tỷ tỷ..."

"Đừng nhắc tới tỷ tỷ của ngươi trước mặt ta!" Tần Cẩm Phong có vẻ giận giữ, "Thu dọn đồ đạc đi!"

"Đợi... Chờ một chút..." Khương ngũ lang đứng lên, hắn xấu hổ cười ha hả nói, "Này... Ta có lời muốn nói..."

Trong bầu không khí căng thẳng vẻ cười đùa hí hửng của Khương ngũ lang có vẻ không phù hợp.

"Chuyện này..." Khương ngũ lang gãi gãi đầu, "Ta mặc dù và Nhân Nhân có chuyện đó... Tâm đầu ý hợp, hai bên đều vui vẻ nhưng chúng ta chưa vượt quá giới hạn cho phép, chỉ dừng lại ở gặp gỡ, hẹn hò. Đứa bé trong bụng không phải của ta! Những vì sao trên trời, ánh trăng sáng lung linh và những con đóm đóm lấp lánh chứng giám cho tình cảm trong sáng của hai chúng ta.

"Không phải... Các ngươi đừng dùng ánh mắt nhìn ta như kẻ bạc tình. Ta thề ta thật sự không phải là cha của đứa nhỏ trong bụng của nàng! Ta... tháng trước ta mới biết nàng! Hai tháng rưỡi trước nàng thân mật với người khác không phải ta..." Vẻ mặt Khương ngũ lang đau khổ, lui về phía sau hai bước.

Việc đã đến nước này, tam phu nhân mặc dù hận Lục Giai Nhân không có tiền đồ, nhưng làm sao có thể không vì con gái của mình mà suy nghĩ. Bà ta nghe lời nói của Khương ngũ lang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi là một nam nhân thì phải phụ trách tới cùng!"

"Phụ trách? Bà không phải là muốn bắt ta cưới nàng ta chứ?" Khương ngũ lang trực tiếp nhảy lên, "Để cho ta cưới nàng còn không bằng tìm người tạo ra đứa trẻ trong bụng! Ta đối với nàng ta không có ngu như chồng trước nàng ta đâu! Thứ gì cũng dám cưới về nhà!"

"Ngươi! Ngươi đừng có huyênh hoang! Ôn quốc công phủ của ta sẽ không bỏ qua cho tên háo sắc cợt nhã người bực này nhà ngươi!" Tam phu nhân giận run người chỉ tay vào Khương ngũ lang.

Khương ngũ lang vốn cũng không phải là nguời lương thiện, nghe lời này của tam phu nhân cảm thấy không vui.

Hắn tuỳ tiện trực tiếp đi tới bên cạnh tam phu nhân, chỉ vào lỗ mũi bà, lưu manh vô lại nói: "Hắc, lại mang Ôn quốc công phủ ra hù dọa người hả? Tám đời tổ tông nhà ta trước đây còn là hoàng thân quốc thích đấy! Giờ sao? Hồi một ép Tần gia cưới con gái ngươi, hồi hai còn muốn buộc ta cưới nữ nhi nhà bà? Ta cho bà biết, đừng mang bộ dạng khi dễ người đọc sách ra làm ta sợ! Khương Mậu Huy ta quyết không để mình bị xoay mòng mòng đâu!"

Tam phu nhân chưa từng gặp qua bộ dạng lưu manh như vậy. Bà ta tức giận đến mức cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp ngã người về phía sau, thật may hai nha hoàn bên cạnh đỡ lấy bà ta mới không bị ngã xuống.

"Mẫu thân, người đừng nói nữa. Đứa bé trong bụng con không phải của hắn!" Lục Giai Nhân cắn môi, trong mắt toát lên vẻ quật cường.

Khương Mậu Huy âm thầm thở dài một hơi, trên mặt lại giả vờ lộ ra cảm xúc bi thương, hắn làm bộ lau nước mắt, tức giận nói: "Nhân Nhân, làm sao nàng có thể đối với ta như vậy? Ở bên ta sao vẫn còn có người khác. Nàng không phải đã từng nói yêu ta sao? Những ngôi sao, vầng trăng sáng trên bầu trời và những con đom đóm lấp lánh..."

"Ngươi câm miệng lại cho ta! Cút! Cút! Cút!"

Khương Mậu Huy buông tay ra, "Được rồi, được rồi, ta đối đãi chân tình với nàng, không nghĩ tới… oa… Ta vẫn là nên đi thôi!"

Tần Cẩm Phong lúc này mới lên tiếng: "Lệnh tôn ở phía trước viện, ngũ lang không qua chào hỏi sao?"

Nghe Tần Cẩm Phong nói như vậy, thái độ Khương ngũ lang nghiêm túc hơn một chút, hắn thu hồi vẻ bất cần đời trên mặt, đi tới tiền viện.

Khương ngũ lang lầm bầm: mẹ, cha thế nào cũng ở đây? Vụ này chơi lớn rồi!

Tam phu nhân lôi tay Lục Giai Nhân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: " Đứa bé trong bụng con rốt cuộc là của ai? Hôm nay con nhất định phải nói rõ ràng, ngươi chết ở bên ngoài đi, chớ cùng ta trở về làm mất mặt Lục gia!"

Lục Giai Nhân cắn chặt môi, nhất định không lên tiếng. Vết thương trên mặt nàng ta vẫn chảy máu, máu chảy theo cổ của nàng ta thấm ướt vạt áo.

Tần Cẩm Phong đã chẳng thèm quản chuyện giữa mẹ con các nàng, hắn đi tới trước bàn, cầm bút viết hưu thư.

"Kể từ giờ phút này chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa." Tần Cẩm Phong đặt bút xuống, xoay người đi ra ngoài.

Một bóng người vội vã chạy vào, thiếu chút nữa đụng vào người Tần Cẩm Phong.

"Tứ, Tứ ca..." Tần Cẩm Nhai ngượng ngùng gọi hắn một tiếng.

"Ngũ đệ." Tần Cẩm Phong hơi gật đầu một cái.

Tần phu nhân không vui nhìn Tần Ngũ lang, nói: "Sao ngươi lại chạy đến hậu viện, không biết quy củ."

Tần Cẩm Nhai cắn răng, hắn vén lên vạt áo, quỳ thụp xuống."Tứ ca! Đệ thực xin lỗi huynh! Là đệ nhất thời hồ đồ mới cùng Tứ tẩu làm chuyện có lỗi với huynh!"

Tất cả mọi người bên trong đều ngẩn ra, chuyện này quả thật ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Tần Cẩm Phong cũng hơn nửa ngày sau mới phản ứng được, tâm trí hắn phức tạp, liếc mắt nhìn Ngũ đệ quỳ trước mặt hắn.

Tần phu nhân rốt cuộc cũng nhịn không được, trong mắt của bà tràn ra lệ nóng, vịn bàn mới có thể đứng vững thân thể.

"Nghiệt chướng mà... Lỗi tại ta, đáng lẽ lúc đầu ta cũng không nên bắt Cẩm Phong cưới ngươi! Cũng sẽ không có sự tình như hôm nay..."

Thê tử Tần Cẩm Nhai, Tần gia Ngũ thiếu phu nhân mang theo một thùng nước bẩn xông tới, dội lên người của Lục Giai Nhân. Nàng ta chống nạnh, giận giữ nói: "Lục Giai Nhân! Trước đây ngươi giành phu quân của tỷ tỷ ngươi, sau lại cùng tiểu thúc có tư tình! Ngươi làm sao còn có mặt mũi sống trên cõi đời này nữa!"

Một thân bị nước bẩn dội vào, Lục Giai Nhân co quắp trên mặt đất, che mặt khóc rống.

Tần Ngũ lang là thứ xuất, vị phu nhân này của hắn tính tình vô cùng nóng nảy quyết liệt. Hôm nay biết được Lục Giai Nhân mang thai đứa bé của tướng công mình, cả người nàng ta cũng sắp nổ tung.

Tần Cẩm Nhai muốn trách cứ thê tử mình cư xử quá đáng, nhưng nghĩ tới chuyện mình làm, hắn không dám buông lời khiển trách, chỉ cúi đầu, áy náy không dứt.

Trong phòng bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Trong lòng Tần Cẩm Phong mệt mỏi, hắn hất chút nước bẩn dính trên mu bàn tay của mình, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tần Cẩm Nhai quỳ dưới đất, hỏi: "Hôm nay Lục cô nương mang thai cốt nhục của ngươi, ngươi tính toán như thế nào."

Hắn sửa lại cách gọi đối với Lục Giai Nhân.

Tần Cẩm Nhai đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Tứ ca, là ta say rượu nhất thời hồ đồ! Mới cùng Tứ tẩu làm chuyện có lỗi với huynh!"

"Việc đã đến nước này, ta cũng không muốn nghe giải thích. Nàng đã không còn là thê tử của ta, cũng sẽ không phải là tứ tẩu của ngươi. Nhưng là thân là nam nhi Tần gia, ngươi tính toán như thế nào?"

"Tứ ca, từ nhỏ huynh đã dạy đệ, đại trượng phu dám làm dám nhận. Chuyện này đúng là đệ làm, đệ thừa nhận! Huynh muốn đánh muốn phạt thế nào đệ chịu hết, muốn mạng của đệ cũng được!"

Tam phu nhân lao ra, tức giận hét lên: "Ngươi bây giờ thừa nhân có ích lợi gì! Giai Nhân nhà ta về sau phải sống ra sao?"

Tần Cẩm Nhai cắn răng, "Nếu như tứ...... Lục cô nương muốn ta phụ trách, ta có thể cưới nàng, bảo vệ nàng và đứa bé trong bụng của nàng cả đời an ổn."

"Cái gì! Ngươi muốn cưới nàng ta!" Tần Ngũ thiếu phu nhân trợn to hai mắt.

Tần Cẩm Nhai liếc mắt nhìn thê tử kết tóc của mình, nói tiếp: "Thê tử kết tóc không thể bỏ, Cẩm Nhai có thể cưới Lục cô nương, nhưng là chỉ có thể để cho nàng làm di nương."

Hắn quỳ xuống, lạy Tần phu nhân và Tần Cẩm Phong mỗi người ba lạy, đau đớn nói: "Đệ biết rõ mình thật có lỗi với Tứ ca, càng khiến cho Tần gia hổ thẹn. Đệ nguyện xoá bỏ tên mình khỏi tộc, không cần một phần gia sản, mang theo vợ con rời đi, không bao giờ trở về kinh thành..."

"Làm sao ngươi có thể hồ đồ như thế... " Tần phu nhân chỉ vào Tần Ngũ lang, nhất thời không nói ra được lời nào khác. Mặc dù Tần Cẩm Nhai không phải nhi tử ruột thịt của nàng nhưng nàng luôn luôn đối xử tử tế với mấy thứ tử trong nhà.

Ngày hôm nay xảy ra chuyện như thế này, đã hoàn toàn chặt đứt tiền đồ ngày sau của Tần Cẩm Nhai.

Tam phu nhân hiển nhiên không đồng ý với lời nói Tần Cẩm Nhai, bà ta "HAAA" một tiếng, "Còn muốn để cho nữ nhi con vợ cả của Lục gia ta làm di nương cho một thứ tử của Tần gia nhà ngươi?Tần gia cũng đừng khinh người quá đáng!"

Tam phu nhân ngăn người trước mặt Lục Giai Nhân quyết định, nhất định phải làm chủ cho nữ nhi ngu xuẩn nhà mình một lần cuối cùng.

Tần Cẩm Nhai do dự một lúc lâu mới nói: "Đúng, ta đã làm sai, nhưng trước tiên phu nhân hãy hỏi nữ nhi bà một câu, rốt cuộc là ai quyến rũ ai trước!"

Tam phu nhân không thể tin nổi quay đầu lại nhìn về phía Lục Giai Nhân đang ngồi tê liệt trên mặt đất, ánh mắt Lục Giai Nhân đờ đẫn, giống bộ dạng của người ngớ ngẩn.

"Lục gia tam phu nhân, bà năm lần bảy lượt mang danh tiếng của Lục gia ra, nhưng bà có xác chắc chắn Lục gia nguyện ý làm chủ cho Lục Giai Nhân không?" Tần Cẩm Phong chậm rãi lên tiếng.

Tam phu nhân nhất thời cứng họng. Từ nhiều năm trước, quyền lợi của bà ở Ôn quốc công phủ dặm đã bị Phương Cẩn Chi thu hồi, vì chuyện năm đó bà ta mua quan chức cho đệ đệ mình nên trượng phu của bà ta lạnh nhạt với bà ta, nhi tử cũng thất vọng với bà ta...

Huống chi, tất cả những việc Lục Giai Nhân gây ra thật sự đã quá giới hạn. Lục gia sao có thể chấp nhận Lục Giai Nhân trở về, bây giờ lại mang thai đứa bé của Tần Cẩm Nhai, giờ chỉ có thể gả cho hắn làm thiếp nếu không chỉ còn đường chết.

Trên mặt tam phu nhân một màu xám tro, buông xuôi chấp nhận.

"Chúc mừng! Chúc mừng!" Tiểu nha hoàn chạy tới, "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu gia, Khương di nương sinh một vị thiên kim, mẫu tử bình an!"

Tần Cẩm Phong bối rối một lúc mới đi đến phòng sanh.

Bà mụ thấy Tần Cẩm Phong tới, lập tức liên tục vừa nói lời chúc mừng, vừa ôm bé gái trong tã cho hắn nhìn. Tần Cẩm Phong hơi sửng sốt một chút sau đó giơ tay nhận lấy bé gái.

Đứa nhỏ mới sinh nho nhỏ, mềm nhũn.

Nhìn thấy con gái của mình những muộn phiền, bối rối, sốt ruột trong lòng Tần Cẩm Phong tan biến hết, tâm hắn từ từ mềm ra.

Tần phu nhân cũng đi theo vào, "Mau để cho ta xem đứa bé này, ai, có chuyện vui này thật là không dễ dàng......"

Người già thường yêu thích trẻ con, bà ôm đứa bé từ trong ngực Tần Cẩm Phong, nhìn đứa trẻ mềm nhũn trong ngực, chân mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra.

Tần Cẩm Phong đi vào nội thất, Khương Hàm Tử nằm ở trên giường, Đào Nhi đang lau mồ hôi trên trán nàng. Thấy Tần Cẩm Phong đi vào, Đào Nhi lập tức thi lễ với hắn. Tần Cẩm Phong phất phất tay, bảo Đào Nhi đi ra ngoài.

Khương Hàm Tử giùng giằng muốn ngồi dậy hành lễ nhưng Tần Cẩm Phong ấn chặt vai của nàng, nói: "Chớ động."

Sắc mặt Khương Hàm Tử nhợt nhạt, nàng mím môi, quan sát vẻ mặt Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong ngồi yên lặng ở bên giường một lát, mới mở miệng: "Mấy năm trước khi học ở thư viện, ta và Ngũ Ca ngươi là bạn học."

Trong lòng Khương Hàm Tử "Lộp bộp" một tiếng.

" Quan hệ giữa ta với cha của ngươi, ngươi cũng biết rõ." Tròng mắt rũ xuống của Tần Cẩm Phong từ từ chuyển sang Khương Hàm Tử, "Ta hiểu rất rõ con người Ngũ Ca của ngươi, có thể phân biệt được rõ lời của hắn nói câu nào thật câu nào giả."

Sắc mặt Khương Hàm Tử vốn đã trắng bệch giờ lại càng không có chút huyết sắc nào.

"Thật ra thì ngươi không cần phải phải làm như vậy, vốn dĩ hôm nay ta trở lại cũng định đuổi nàng ta đi."

Khương Hàm Tử cười, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nước mắt từ trong mắt nàng chảy ra, nàng nhỏ giọng nói: "Có phải hay không bởi vì nô tỳ xuất thân không tốt nên ngay cả sống cũng không có tư cách? Hay bởi vì nô tỳ là tiện thiếp nên nô tỳ đều phải nhận sự đánh chửi, trách phạt. Nàng ta lại còn sai khiến ngoại nam tới muốn làm nhục sự trong sạch của nô tỳ, muốn nhấn chìm nô tỳ trong nước để cho chết đuối. Nàng rạch mặt của nô tỳ để lại vết sẹo không thể xoá hết được. Đến lúc biết nô tỳ mang thai hại nô tỳ thiếu chút nữa sinh non.

Âm thanh giọng nói của Khương Hàm Tử từ từ biến thành gầm nhẹ: "Đúng, đúng là nô tỳ đã làm nhưng nô tỳ có lỗi gì khi muốn tiếp tục sống! Nô tỳ phải dùng toàn bộ đồ cưới của mình để cầu xin Ngũ Ca giúp một tay, huỷ hoại danh tiết của nàng ta. Nhưng phá huỷ danh tiết của nàng ta thì đã sao? Ngay từ đầu khi còn là khuê nữ nàng ta đã sớm tự mình phá huỷ danh tiết của chính mình rồi. Ít nhất Ngũ Ca chỉ là diễn trò, cũng không giống như nàng ta thật sự muốn hủy đi sự trong sạch của nô tỳ! Đúng, nô tỳ thừa dịp hỗn loạn đã rạch mặt nàng ta, là nô tỳ đang trả thù nàng ta."

"Được rồi." Tần Cẩm Phong xoa bóp ấn đường, ngắt lời nàng.

Tần Cẩm Phong trầm ngâm một lát, mới nói: " Chuyện của Lục Giai Nhân cứ như vậy mà cho qua, về sau ngươi không được phép làm chuyện như vậy nữa."

Khương Hàm Tử có chút ngẩn ngơ nhìn Tần Cẩm Phong bằng ánh mắt chan chứa lệ, nhất thời không hiểu hết ý tứ những lời nói của hắn ý. Khi nàng quyết định thú nhận chuyện này, nàng đã dự tính đến tình huống xấu nhất. Nhưng Tần Cẩm Phong nói như vậy là có ý gì?

Tần Cẩm Phong đắp kín chăn cho Khương Hàm Tử rồi mới đứng lên, hắn đứng ở cạnh giường, nhìn Khương Hàm Tử suy yếu, tiều tụy trên giường, nói: "Nếu là lúc trước, đại khái ta sẽ cảm thấy tâm tư thật ác độc. Nhưng trong tình huống ngày hôm nay, chỉ cảm thấy cái người bày mưu tính kế ra chuyện này để lại trăm ngàn chỗ hở. Thật may Lục Giai Nhân là một kẻ ngu xuẩn, chính mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn khác nữa. Bằng không ngươi cho rằng âm mưu hại người dở tệ này của ngươi sẽ không bị phơi bày sao?"

"Ngày sau ngươi hãy an phận làm di nương, chăm sóc thật tốt nữ nhi, chuyện cũ sẽ bỏ qua." Tần Cẩm Phong dừng một chút, " Gọi nữ nhi là Chỉ Tích."

Khương Hàm Tử ngơ ngác nhìn Tần Cẩm Phong, cho đến khi Tần Cẩm Phong rời đi mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần. Mơ hồ có thể nghe thấy lời nói của mấy ma ma bên ngoài khen nữ nhi của nàng khả ái giống như Tần phu nhân ở đó. Khương Hàm Tử từ từ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi khép mắt.

Cảm giác an toàn?

Trong lòng nàng lại đang yên lặng cầu xin, mong mỏi kế thất tương lai của Tần Cẩm Phong không phải là Lục Giai Nhân thứ hai.

......

Đêm trước khi Lưu Minh Thứ rời đi, An An thức trắng đêm không ngủ. nàng co ro nằm ở trên giường, thân thể vừa chịu đựng những trận đau nhức liên tiếp, trong lòng vừa chán nản, khổ sở. Nàng chỉ vừa nghĩ tới từ ngày mai trở đi sẽ không được nhìn thấy Lưu Minh Thứ, trong lòng đã cảm thấy buồn bã.

Bình Bình đã từng khuyên nàng nên thổ lộ tình cảm của mình cho Lưu Minh Thứ biết, tránh cho mình khổ sở tương tư mà đối phương lại hoàn toàn không biết.

An An trở mình, ôm tay áo trống rỗng bên trái.

Nàng biết mình từ lúc còn nhỏ đã không phải là người bình thường, chỉ có thể vĩnh viễn ẩn nấp trong một góc u ám, trọn đời không thể để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của nàng và tỷ tỷ. Ngày ngày trốn trong rương quần áo, nàng chỉ có thể nhìn

chapter content