Lại nói tới Mục Vũ, hắn rời đi đương nhiên là để đuổi theo Lạc Kiền Hoài. Giờ các đệ tử Hỏa Thần tổn thương nguyên khí nặng nề, dẫu sao vẫn chỉ là ăn nhờ ở đậu, huống hồ Khúc Kiều còn phải dựa vào nước suối tiên của Vĩnh Thánh Thiên tông mới có thể kéo dài được tính mạng. Lời cảm tạ và lời tạ lỗi, sớm đã nói không dưới ngàn lần, vậy mà cách Lạc Kiền Hoài đáp lại vẫn giống nhau như đúc, lạnh nhạt tới cực điểm. Hắn rất sợ Lạc Kiền Hoài chán ghét, không dám quấy rầy quá mức, chỉ đi theo một đoạn đường rồi dừng bước cáo lui.Mục Vũ dõi mắt nhìn theo Lạc Kiền Hoài đi xa, lúc này mới xoay người trở về. Hắn đờ đẫn cất bước, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, ngay cả một chút sức lực để suy nghĩ cũng không có.
Lời nói vừa rồi của Lạc Kiền Hoài vẫn còn văng vẳng bên tai. Kéo dài hơi tàn, chuyện vô dụng, lừa mình dối người … còn cả, cành hoa bị cắt nữa.
Mục Vũ không tự chủ dừng bước chân, kinh ngạc nhớ tới câu này. Phải mất rất lâu hắn mới thôi không nghĩ tới nữa. Hắn thở dài, cố gắng để cho mình trông thật thoải mái rồi bước nhanh về chỗ con suối.
Đến khi tới nơi, hắn không thể kìm nén sự kinh ngạc. Đỉnh Tuyết Khuyết nằm ở phía bắc của Lục Hư Thánh sơn, cao chót vót, vẳng vẻ, vốn chẳng có mấy người tới nhưng giờ phút này, lại có một nhóm người vây quanh bờ suối. Trông trang phục một màu thuần trắng của họ thì hẳn là đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông. Mục Vũ thoáng nghi hoặc, đang định tiến lên chợt có một cơn gió nhẹ ùa qua mặt, chỉ một thoáng thôi mà trăm hoa đua nở bao lần. Trong lúc Mục Vũ còn kinh ngạc, cảnh vật đã tiếp tục thay đổi, hoa đào rực rỡ rơi lả tả, chỉ chớp mắt đã biến thành ngàn cánh bướm bay múa. Biến hóa kỳ diệu, mê hoặc con mắt người.
Nhóm người đứng bên suối không ngớt thán phục kêu lên. Chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của Khúc Kiều, nàng nói: “Như vậy thì “Mộng điệp hóa cảnh” này sẽ trọn vẹn rồi.”
Có một giọng nữ trong trẻo đáp lại: “Thì ra là như vậy! Đa tạ cô nương chỉ giúp!”
“Đâu có. Trùng hợp là “Vạn tượng sâm la” của ta cũng tương tự với thuật này cho nên mới biết được chỗ còn khiếm khuyết.” Khúc Kiều cười đáp, sau đó lại hỏi, “Còn có điều gì muốn hỏi không?”
Lời này vừa vang lên đã có mấy người tranh nhau lên tiếng, cực kỳ náo nhiệt.
Mục Vũ thoáng hiểu được phần nào, nở nụ cười bước lên trước, ôm quyền chào hỏi. Nhóm đệ tử Vĩnh Thánh Thiên thấy hắn đến, mỉm cười nhường ra một lối vào. Một nữ đệ tử trẻ tuổi bước lên trước một bước, ôm quyền đáp lễ, cất lời: “Đã quấy rầy.”
Nghe giọng nói của cô ấy, dường như chính là cô gái vừa được chỉ dẫn. Cô gái nhìn như mới sấp xỉ 18, khuôn mặt thanh tú. Nhưng người tu tiên có thuật trú nhan cho nên trái lại rất khó để đoán ra vai vế, thân phận. Mục Vũ cũng không biết nên xưng hô với cô gái đó như thế nào, đành đáp lại bằng nụ cười mỉm.
Cô gái kia cũng cười lại với hắn, rồi nói với các đồng môn của mình: “Chúng ta đến đây đã lâu, cũng nên để Khúc cô nương nghỉ ngơi một lát. Nếu có gì muốn hỏi …” Cô gái nói tới đây, tự thấy không ổn bèn quay lại hỏi Khúc Kiều, “Khúc cô nương, không biết ngày mai bọn ta còn có thể …”.
“Có thể mà.” Khúc Kiều cười đáp.
“Đa tạ cô nương.” Cô gái kia dứt lời, hành lễ rồi dẫn các đồng môn rời đi.
Mục Vũ tiễn đưa vài bước rồi trở về bên suối. Trông thấy Khúc Kiều nằm dọc theo con suối đang cười vui vẻ. Mục Vũ thấy thế, nửa quỳ xuống, cười hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”
Khúc Kiều mang theo vẻ đắc ý, đáp lại hắn: “Ta đang dạy bọn họ đó.”
“Lợi hại thế sao? Vậy sao không dạy cho ta?” Mục Vũ trêu ghẹo.
“Dạy mà. Bộ tâm pháp kia chàng quên rồi à?” Khúc Kiều đáp.
Mục Vũ nhớ ra, cười bảo: “Đúng nhỉ.”
“Đúng mà.” Khúc Kiều cười đến hai hàng mày cong cong, “Không biết chàng có biết không, yêu tinh bọn ta, sau khi tu luyện ra thần thức là có thể thấu hiểu mọi chuyện trên trời đất. Những thứ trên trời dưới đất này, có thể bản thân chưa từng gặp phải nhưng chẳng hiểu sao có thể thông hiểu tất cả. Dù sao ta cũng có đạo hạnh một nghìn hai trăm năm cho nên điều hiểu được còn rất nhiều …”
Thấy nàng kể vô cùng vui vẻ, Mục Vũ không xen vào, chỉ mỉm cười lắng nghe.
Khúc Kiều cứ thế nói, đề tài lại chuyển sang thứ khác: “…Vị chưởng môn kia có tính tình không tốt lắm nhưng cũng không phải người xấu gì. Nhưng mọi người đều là thủ hạ của Thượng Dương chân quân, tốt xấu gì cũng là đồng môn, lúc nói chuyện không nên cay nghiệt như thế mới phải. Ta nghĩ rồi, nhất định là vì ta. Aiz, cũng chẳng có cách nào, chắc lại là đạo lý “Không phải tộc ta, lòng dạ cũng khác” đây.” Nàng nói tới đây, hơi dừng lại chút, tiếp tục cất lời, “Dù vậy anh ta vẫn chứa chấp ta, nói cho cùng vẫn có ân với ta. Nhận ân huệ của người ta thì nên hồi báo lại mới phải. Khéo thế nào, thứ ta có thể dạy lại không ít đâu. Như thế, hai bên sẽ không thiếu nợ nhau, vị chưởng môn kia cũng không thể tùy tiện bắt mọi người phải trông sắc mặt anh ta nữa.”
Mục Vũ nghe tới đây, có hơi không hiểu: “Bọn ta ư?”
“Ừ.” Khúc Kiều cười đáp, “Vì cứu ta mà chàng với đồng môn đã hao hết sức lực, chắc hẳn đã chịu không ít uất ức. Như vừa rồi đó, vị chưởng môn kia đối xử với chàng như vậy, chàng còn đuổi theo xin lỗi có phải không?”
Mục Vũ không nói nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn nàng.
Khúc Kiều cười rộ lên, nói tiếp: “Cái khác có thể bỏ qua chứ dám bắt nạt chàng ngay trước mặt ta thì sao có thể được.”
Ngay lúc Khúc Kiều nói xong câu đó, một giọt nước bỗng rơi xuống, hòa vào trong suối. Nàng giật mình hoảng hốt, lập tức trông thấy Mục Vũ đã sớm không thể kìm nén, nước mắt tuôn rơi, đang không ngừng chảy xuống.
Khúc Kiều nghe xong lời hắn nói thì bật cười: “Là ta không tốt.”
Nghe thấy tiếng xin lỗi này, Mục Vũ ngẩng đầu lên, giải thích: “Ta không phải có ý này …”
Khúc Kiều không tiếp lời của hắn, cười nói tiếp: “Thực ra ta vẫn luôn nghĩ, nếu như ngày chàng tới báo ân, ta đoàng hoàng tiếp nhận hơn thì sẽ như thế nào.”
Mục Vũ không ngờ nàng sẽ nhắc tới điều này, nhất thời sững sờ ngơ ngẩn.
Khúc Kiều nhoẻn cười, hai tay nàng nâng mặt hắn lên, “Nếu như ta không để cho chàng trở về gặp đồng môn của chàng thì sẽ như thế nào. Nếu như khi đó ta không nói với chàng hãy dạo chơi thiên hạ thay cho ta thì sẽ như thế nào … Chàng xem, tất cả vốn không nên biến thành thế này … Kim Nhụy trong cơ thể chàng cộng với tâm pháp ta dạy cho chàng cũng đủ để cho chàng trường sinh. Ngọn núi kia của ta dù có cằn cỗi nhưng với pháp lực của ta, ta vẫn có thể dựng nhà cho chàng, nuôi dưỡng cỏ cây, chim muông làm thức ăn cho chàng. Ta chỉ muốn bình yên giữ chàng lại, chàng sẽ không gặp lại người của Cức Thiên Phủ nữa. Còn ta, dưới sự che chở của Sâm la vạn tượng thì có lẽ vĩnh viễn chủ thượng cũng không thể tìm thấy chúng ta …” Nàng nói tới đây, giọng nói chợt nhuốm vẻ buồn bã, “Nhưng mà ta không làm. Không chỉ có thế, ta còn ba lần bốn lượt giỡn cợt chàng, phụ bạc chàng, làm chàng tổn thương, thống khổ, từng bước một đẩy chàng vào tuyệt cảnh – cho nên đến hôm nay, dù có thế nào ta cũng muốn làm cho chàng một chút chuyện gì đó. Chỉ cần làm được cho chàng thì chẳng có gì phiền phức cả. Nếu làm như thế trái lại lại khiến chàng đau lòng thì ta biết làm thế nào đây?”
Những lời nàng nói càng khiến cho Mục Vũ thêm đau lòng. Hắn lắc đầu, lòng thầm muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác điều gì.
Khúc Kiều thấy phản ứng của hắn, cười bảo: “Đúng rồi, nói đi nói lại, nhìn chàng như vây giờ, ta lại cảm thấy vui hơn. Có lẽ chính chàng cũng không biết, dáng vẻ chàng gượng cười khiến cho người ta lo lắng đến nhường nào đâu.”
Mục Vũ cúi đầu, cười một tiếng, giơ tay lau khô nước mắt nói: “Lại gây thêm phiền phức cho nàng, còn khiến nàng tự trách, bảo ta phải làm thế nào mới tốt đây?”
Khúc Kiều nghe thế, đáp: “Ừm, cái này sao … chàng vừa mới nói, vì ta chàng làm cái gì cũng được, có phải không?”
Mục Vũ gật đầu, “Ta có nói như thế, không phải là lại muốn dương khí chứ?”
“Sao có thể vậy được. Chàng chịu cho, ta cũng không biết lấy thế nào đâu.” Khúc Kiều nhoẻn cười, lùi xuống một chút, chân thành thổ lộ, “Trong nước này có rất nhiều đá dăm, bị đâm vào rất khó chịu…”
Sau khi Mục Vũ nghe xong, lại cười một tiếng. Hắn không nói nhiều, đứng dậy bước vào trong suối, tìm một chỗ ngồi xuống rồi mở rộng hai tay ra hướng về phía Khúc Kiều.
Khúc Kiều không hề khách khí, mỉm cười, tiến sát vào trong lòng hắn. Nàng gối đầu lên vai hắn, thủ thỉ: “Nếu chàng lạnh thì hãy dùng tâm pháp ta dạy cho chàng để điều tức.”
“Được.” Mục Vũ đáp lại một tiếng rồi im lặng.
Nước suối róc rách như đang ru người ta vào giấc ngủ. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Mục Vũ lại mở miệng nói: “Khúc Kiều, nàng còn nhớ không? Nàng đã từng nói, ta không nên giả chết để lừa gạt đồng môn của mình.”
Khúc Kiều không biết vì sao hắn lại đề cập tới việc này, đánh đáp lại: “…Ừm.”
“Trong các đệ tử của sư tôn, ta là trẻ tuổi nhất. Các vị sư huynh sư tỷ từ nhỏ đã quan tâm chăm sóc ta. Ta coi họ như người thân của mình vậy, từ đáy lòng kính yêu họ. Cho nên, cho dù là làm tiên phong hay cản phía sau, chỉ cần có thể dốc sức cho họ, bảo vệ họ chu toàn thì ta có liều tính mạng này cũng không có gì tiếc nuối. Hôm đó, vì được nàng cứu, lại đã đồng ý sẽ bầu bạn cả đời, ta vốn nghĩ, nếu như sư môn cho rằng ta đã qua đời, đã là “tử biệt” tội gì còn phải “sinh ly”. Càng thêm rối rắm lại càng gây thêm phiền phức cho nàng, chi bằng cứ kết thúc ở đó thôi…” Giọng của Mục Vũ mềm nhẹ, có lúc còn ẩn chứa nét vui vẻ, sau đó lại chuyển sang âu sầu, “Nàng nói đúng, ta không nên làm như thế. Sinh ly tử biệt, thật khiến cho người ta khổ sở biết bao.”
Khúc Kiều nghe tới đó, lờ mờ cảm nhận được hắn đang nói tới chuyện của Toàn Cung. Nàng đang tính khuyên nhủ, chợt nghe Mục Vũ nói tiếp:
“Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới, Toàn Cung sư tỷ sẽ … Trước giờ ta vẫn cho rằng, người chết trước sẽ là ta.” Mục Vũ dứt lời, lại ôm Khúc Kiều chặt hơn một chút, “Đối với nàng, cũng là như thế …”
Khúc Kiều nghe tới đây, lòng trầm hẳn xuống, giờ mới thật sự hiểu được điều hắn muốn nói là gì.
“Triêu khuẩn bất tri hối sóc. Đối với nàng mà nói, quãng đời còn lại của ta chẳng đáng là bao.” Mục Vũ tiếp tục lên tiếng, “Ta đã từng nói như thế phải không. Ta vẫn cho rằng, thời gian ta ở lại bên nàng sẽ không quá lâu. Một ngày kia, thân ta vùi trong đất vàng thì nàng vẫn sẽ …”
“Đừng nói …” Sự bi thương trong lời nói của hắn khiến cho Khúc Kiều không nhịn được xen ngang. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, lập tức trông thấy hắn tuy mỉm cười nhưng đôi mắt lại đong đầy ánh nước. Nàng chợt cảm thấy lòng tràn đầy chua xót, lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
“Khúc Kiều,” Mục Vũ gọi nàng, lời nói ra dịu dàng tới cực điểm, “…Đừng đi trước ta.”
Chỉ một câu này thôi vậy mà Khúc Kiều lại ướt nhòe khóe mắt. Đau đớn không rõ từ đâu tới, không phải trên cơ thể mà ở trong tâm hồn. Không để nàng kịp rơi lệ, Mục Vũ lại ôm nàng vào lòng, cúi đầu thầm thì như đang cầu khẩn, “Muốn ta làm gì cũng được, đừng đi trước ta …”
~
Tác giả: Khụ khụ khụ ~~~
Chào mọi người, lần này mình đã rất cố gắng! Mặc dù chương này so với chương trước còn buồn hơn … khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ …
Cho dù thế nào, có thể ra được chương mới là mình đã thành công rồi.
Các bạn độc giả mà nói “Bọn tôi chờ lâu như vậy, cô lại cho bọn tôi xem cái này”, các bạn quá xấu rồi, vợ chồng son người ta thuần khiết như thế, các bạn sao nỡ lòng nhẫn tâm! JJ sẽ tức giận, sau lần bị phạt thẻ vàng, mình đã cải tà quy chính rồi ~~~ [Na Chích: lừa ai cơ chứ!]
Khụ khụ khụ, tóm lại! Truyện này cùng lắm chỉ có KISS, hơn nữa số lần chắc chắn sẽ nhỏ hơn 3, mong mọi người tự hiểu cho!
Sau đó, chắc hẳn độc giả biết rõ về hệ liệt Cửu Nhạc đều đã đoán ra hai diễn viên quần chúng trong chương này!
Đó chính là 2 vị Thánh sư của Vĩnh Thánh Thiên tông
Vân Hòa và Vân Sam.
Dưới đây xin nhắc lại tuyệt chiêu của họ để mọi người có thể thấy rõ hơn.
(trích trong Gió xuân vô tình – nguồn: )
Vân Hòa:
Cô đang lo nghĩ thì Vân Hòa đã đứng lên, vẫy cánh tay lên. Bất chợt nghe thấy tiếng Phượng Hoàng trong trẻo vang lên, con Phương Hoàng tuyết trắng kia như một làn mây bồng bềnh nhẹ nhàng bay xuống đậu trên cánh tay hắn. Hắn cười với Phượng Hoàng, rồi vung cao tay nói: “Thái Thanh Hạo Vũ.”
Bạch Phượng nhẹ bay lên, tung cánh vỗ phía trên người Thương Hàn. Từng chiếc lông vũ trắng bạc rơi xuống người Thương Hàn. Khi những chiếc lông vũ kia chạm đến vết bỏng trên người hắn, bỗng thổi bùng lên từng ngọn lửa nhỏ trên miệng vết thương. Ngọn lửa bốc cháy trên lông vũ trắng bạc, nháy mắt đã thiêu thành tro tàn, mà những vết thương trên người Thương Hàn cũng giống như bị đốt sạch, tan biến không còn dấu vết.
Vân Sam:
Bạch Điệp đậu một lát, tựa hồ như cân nhắc, rồi bỗng vỗ cánh bay lên. Chỉ chớp mắt, cảnh vật xung quanh đột nhiên hóa thành vô số bạch điệp, như những bông tuyết bay tán loạn. Bạch điệp rào rào bay múa, chỉ một giây sau đã xếp nên phong cảnh. Lúc này đây, không còn những ngôi mộ trên tuyết nữa, mà là cảnh mưa liên miên dưới trời đêm. Dưới màn mưa, là xác người rải khắp nơi, máu chảy thành sông. Vân Sam đứng yên trong khung cảnh này, bộ bạch y trên người cô nhuốm đầy máu, không hề tương xứng với vẻ thánh khiết của cô. Cô tựa vào một thân cây tàn, từ từ ngã ngồi xuống. Cô thở ra một hơi thật dài rồi quay đầu nhìn về phía Vân Hòa.
Cảnh tượng này quả thật là muốn cấu xé vết thương cũ, ngay cả Nghi Huyên chỉ là người đứng xem cũng thấy tàn nhẫn. Vân Hòa kinh sợ vô cùng, hắn cố nén đau thương, van nài nói: “’Mộng điệp hóa cảnh’ … A Nhứ, đừng như vậy, ta…”
Hihihi, chính là vậy đó!
Cho nên, về mặt nào đó, Khúc Kiều đã cho Vĩnh Thánh Thiên tông một ân huệ rất lớn.