Mưa lửa đổ xuống, chỉ trong chớp mắt đã đốt hết ảo ảnh. Thuật Sâm la vạn tượng bị phá giải, hoa cỏ rừng cây bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại cây dâu cổ thụ khổng lồ che trời.Mục Vũ phát giác ra điều khác thường, lập tức kéo Khúc Kiều lại, che chở nàng ở sau lưng mình, nhíu mày nhìn cả bầu trời ngập trong lửa.
“Lửa Thận … kỳ hạn ba ngày còn chưa tới, sao Toàn Cung sư tỷ có thể …” Mục Vũ cực kỳ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, lẩm bẩm.
Khúc Kiều cũng nhìn về cơn mưa lửa, sắc mặt vẫn bình thản như trước. Nàng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Đây không phải là lửa Thận của sư tỷ chàng đâu.”
Mục Vũ không biết vì sao nàng có thể khẳng định như thế, nhất thời cảm thấy nghi hoặc.
“Ta đã trông thấy lửa Thận của sư tỷ chàng.” Khúc Kiều giải thích, “Chủ thượng từng nói, chỉ có cảm xúc mãnh liệt mới có thể châm ngòi lửa này. Khi đó lửa Thận của sư tỷ chàng hóa thành ảo cảnh chiến tranh, là cực kỳ giận dữ. Nhưng nay lại là mưa lửa, ta cảm thấy không quá giống cô nương ấy. Dù sao thì cô ấy đã mắng ta dưới chân núi lâu như vậy, sao có thể dịu dàng như thế được?”
Sau khi nghe xong, Mục Vũ cau mày, giọng nói nhỏ hẳn đi: “Không phải Toàn Cung sư tỷ, vậy đó là …”
Lời hắn còn chưa dứt, một vài đốm lửa đầu tiên đã rơi xuống, đúng vào ngay bên cạnh cầu mây. Đám nấm vốn còn đang vây quanh cầu mây chơi trò chơi, thấy lửa đốt, tất cả đều hoảng sợ, líu ríu tản ra xung quanh. Chỉ trong nháy mắt dây mây bao quanh đã bị đốt hết sạch, lộ ra ma chủng bên trong, yêu tà như lúc ban đầu. Ma khí trải rộng ra, mục rữa mọi thứ xung quah nó.
Khúc Kiều nhìn thấy, vội cất bước tới, lòng nàng rối loạn chỉ muốn ngăn cản ma chủng kia tiếp tục hoành hành. Nhưng lần này, ma khí trở nên dày đặc khác thường, đã bao trong cầu mây nhưng vẫn có ma khí lọt ra.
Mục Vũ thấy thế, cũng tiến lên theo, khấu quyết ra lệnh: “Khởi đàn! Trấn!” Theo lời hắn, mặt đất thụt xuống khe rãnh, vẽ thành hình đạo đàn, dễ dàng trấn áp ma khí. Khúc Kiều lúng túng một lát rồi mới cuốn được ma chủng kia lại, bịt kín lại thành quả cầu mây.
Khúc Kiều nâng cầu mây lên, cười nói với Mục Vũ: “Đa tạ!”
Mục Vũ nhìn cầu mây trong tay nàng, vẻ mặt đương nghiêm trọng chợt thoắt biến đổi. Hắn dời ánh mắt đi, xoay người đối mặt với đống hộ giáp lúc trước vừa cởi xuống kia. Mục Vũ không nói gì, chỉ vẫy tay, hồ lô ẩn trong đống hộ giáp chợt bay lên, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Hắn khẽ niệm lời chú rồi ném hồ lô lên. Chỉ thấy hồ lô ổn định giữa không trung, mưa lửa ngợp trời như bị một lực vô hình dẫn dụ, dần hợp lại làm một, thu vào bên trong. Làm xong việc này, Mục Vũ mỉm cười nói với Khúc Kiều: “Có thể chống đỡ trong một lát.”
Khúc Kiều nhìn bình hồ lô treo lơ lửng giữa trời, lại cúi đầu nhìn cầu mây trong tay mình, mở miệng nói: “Có phải sẽ ngắn lắm không?”
Dáng vẻ tươi cười của Mục Vũ hơi khựng lại, hai đầu mày nhuốm vẻ buồn bã. Hắn cố che đậy vẻ áy náy, mỉm cười thú nhận: “Thuật Thận Diễm không phải sở trường của ta, chỉ là sẽ cố hết sức.”
Khúc Kiều vừa nghe liền biết ngay là hắn hiểu lầm, vội lắc đầu giải thích: “Không phải đâu, ta không trách chàng … chỉ là ta đột nhiên hiểu được vì sao chủ thượng lại để ma chủng lại, còn cho ta kỳ hạn ba ngày.”Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn than, “Đúng là đêm dài lắm mộng, phức tạp quá!”
“Sao cơ?” Mục Vũ có hơi không hiểu.
Khúc Kiều cười, nói tiếp: “Chàng xem, ta vốn luôn thuận theo đại đạo thiên địa vạn vật, chẳng màng sinh tử. Nhưng trong một thoáng này, ta chợt cảm thấy, dường như thật ngắn ngủi …” Nàng nói tới đây, thoáng dừng lại, hỏi Mục Vũ, “Nếu như ta tiếp nhận ma chủng, chàng sẽ thế nào?”
Lòng Mục Vũ căng thẳng tuy nhiên câu trả lời lại cực kỳ dịu dàng ấm áp: “Ta thế nào cũng được, nàng không cần băn khoăn.”
Khúc Kiều khi có khi không tung hứng cầu mây trong tay, cười hỏi rằng: “Không trừ ma vệ đạo sao?”
Mục Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn cũng không biết nàng đang nghĩ điều gì. Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, khe khẽ than thở: “Quả nhiên…”
“Quả nhiên gì cơ?” Khúc Kiều hỏi.
“Quả nhiên vẫn không thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Xem ra vẫn phải làm theo suy nghĩ mà trước đó ta đã ngẫm kỹ vậy: Ta sẽ làm những điều ta muốn, mặc kệ nàng.” Mục Vũ nói tới đây, giọng điệu biến đổi, thêm vài phần hài hước, “Thực ra biện pháp này rất tốt, hay là nàng cũng thử mặc kệ ta xem?”
Khúc Kiều mím môi cười nghe xong lời hắn nói, rồi cúi đầu nhìn cầu mây trong tay. Một lát sau, nàng ngước mắt lên, cười rạng rỡ bảo: “Được! Cứ quyết định như vậy!” Dứt lời, không đợi Mục Vũ kịp phản ứng, Khúc Kiều đã kéo tay hắn đi, “Chúng ta xuống núi!”
“Hả?” Mục Vũ thoáng kinh ngạc.
Khúc Kiều ngẩng đầu, nhìn về phía bình hồ lô đang thu mưa lửa, nói: “Lửa Thận này không phải do sư tỷ chàng đốt, cũng không phải của bất kỳ đệ tử Hỏa Thần nào khác. Đồng môn của chàng, tuyệt đối không làm trái với hứa hẹn. Vừa rồi ma chủng có những động thái khác lạ như vậy ắt có liên quan tới chủ thượng. Có lẽ lửa Thận này cũng là thủ đoạn của chủ thượng. Chúng ta xuống núi xem xem!”
Mục Vũ vẫn còn rất nhiều rối rắm trong lòng, trong phút chốc này có hơi ngơ ngác.
Khúc Kiều thấy hắn như vậy, cười bảo: “Ta biết chàng không muốn ta xuống núi. Bên trong này là những nhân tình ân oán, khúc mắc đúng sai, cong cong quẹo quẹo. Nhưng mà dù sao cũng vẫn phải tiến tới, việc nên làm rốt cuộc cũng phải làm thôi, huống hồ chàng còn bảo ta cứ mặc kệ chàng, cho nên … aiz, nói tóm lại thì ta muốn xuống núi đi xem thử xem.”
Khi những lời này chấm dứt, Mục Vũ đã sớm không còn sức ngăn cản. Hắn than nhẹ một tiếng, khẽ nắm lấy tay nàng, cất tiếng: “Được.”
…
Lại nói tới chân núi, chúng đệ tử Hỏa Thần giáo tận mắt chứng kiến mưa lửa đốt núi, lúc muốn ra tay ngăn cản lại không đề phòng một luồng ma chướng mạnh khủng khiếp cuốn tới khiến cho mọi người đều không thể cử động.
Khí đen giăng như tơ, bóng dáng yêu ma lảng vảng, phải có tới hơn trăm con. Còn có một vật cao lớn, trông như tháp nhọn, ẩn trong lũ yêu ma. Toàn Cung tập trung nhìn vào, nhỏ giọng than: “Ma cốt …” Lời này vừa dứt, mọi người đều không khỏi sợ hãi, nhưng không một ai có thể động đậy cả.
Lệnh chủ vẫn cực kỳ hào hứng, nói tiếp: “A, đúng rồi, hình như bổn tọa nói có hơi sai rồi. Không nên nói là Ngũ Âm Hỏa Thần, còn có một người không ở đây. Ha, bổn tọa vẫn còn có một ý tưởng nữa, để kể cho các ngươi nghe một chút nhé.” Ả mím môi cười, trong giọng nói lộ ra vẻ tàn nhẫn đáng sợ, “Sau khi Khúc Kiều tiếp nhận ma chủng, bổn tọa sẽ ma hóa cả kim nhụy bên trong cơ thể Mục Vũ. Từ đó, bổn tọa có thể dễ dàng sai khiến hắn. Ngày bổn tọa tấn công Hỏa Thần giáo, sẽ để cho hắn làm tiên phong … Haha, sắc mặt của Kiền Luật chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Toàn Cung bị lời này của ả chọc giận, cất lời phản bác: “Vọng tưởng! Sư đệ ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý định của ngươi!”
“Thật sao?” Lệnh chủ cười, nhìn lên mưa lửa ngập trời, “Khúc Kiều là ân nhân cứu mạng của hắn, còn có cả ước hẹn chung thân với hắn. Nếu như còn niệm tình đồng môn, các ngươi vốn nên dốc toàn lực, ngăn cản bổn tọa, bảo vệ Khúc Kiều mới phải. Nhưng nay, các ngươi lại dùng lửa Thận đốt núi. Các ngươi nói xem, hắn sẽ nghĩ sao?”
“Ngươi – ” Giờ Toàn Cung mới hiểu được hàm ý ẩn trong hành động vừa rồi của ả, nhất thời uất giận khó nén nổi.
Lệnh chủ thấy nàng ta phản ứng như vậy thi vui sướng bật cười ha hả.
Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Lưu Chủy vang lên, “Bọn ta vốn đã quyết định tới kỳ hạn ba ngày sẽ châm lửa đốt núi, chuyện này nó đã sớm biết. Giờ chỉ sớm hơn một ngày, cũng không có gì quá mức hệ trọng. Nếu vì chuyện này mà phản bội sư môn, dấn thân vào ma đạo, chỉ có thể chứng minh nó ngu xuẩn mù quáng, không xứng làm đệ tử Hỏa Thần ta, càng không xứng được sư tôn yêu thương.”
Lời này vừa cất lên, sắc mặt lệnh chủ trầm xuống, ả lạnh lùng nhìn Lưu Chủy, “Hay cho câu ngu xuẩn mù quáng … Đây là đang “mắng khéo” bổn tọa chăng?”
Lưu Chủy cười khẽ đáp lại, nói với ả: “Nghe đồn lệnh chủ Cức Thiên cực kỳ am hiểu lòng người, nhưng lấy mánh khóe như vậy mà định lay động tâm trí của đệ tử Hỏa Thần ta thì cũng khó tránh khỏi buồn cười. Không chỉ vậy, chưa biết chừng Khúc Kiều cô nương cũng sẽ không thỏa tâm nguyện cho ngài đâu.” Lưu Chủy nói tới đây, vẻ mặt lộ ra nét khinh miệt, “Tính toán kỹ lưỡng lòng người khác, vậy mà chẳng được như ý. Đến lúc đó vẻ mặt của ngài chắc cũng đẹp mắt lắm.”
Lưu Chủy vừa dứt lời liền cảm thấy một lực ép từ trên xuống, ép chặt cả ngũ tạng. Đau đớn mãnh liệt quét qua khiến cho anh ta phun ra một ngụm máu.
Lệnh chủ mỉm cười, nói: “Hay! Hay cho mấy lời châm chọc khiêu khích của ngươi! Đáng lẽ ra bổn tọa nên chặn miệng ngươi lại trước mới phải!” Ả dứt lời, đang chuẩn bị hạ sát chiêu chợt nghe thấy tiếng gọi, vọng từ xa tới –
“Chủ thượng!”
Lệnh chủ nhận ra giọng nói này, tạm hoãn chiêu thức, chau mày nhìn theo tiếng vọng.
Người đến đương nhiên là Khúc Kiều. Nhìn thấy lệnh chủ nàng cười hân hoan, hành lễ, lại gọi một tiếng: “Chủ thượng.”
Lệnh chủ nhìn Khúc Kiều rồi liếc sang nhìn Mục Vũ cùng đi theo với nàng, mỉm cười, nói: “Tới đúng lúc lắm. Bổn tọa thấy nhóm đệ tử tiên tông này phóng hỏa đốt núi, đang định xử lý đây.” Lúc ả nói chuyện, ma chướng càng thêm dày đặc, mạnh mẽ áp chế tất cả đệ tử Hỏa Thần, không để cho ai bật lên một câu giải thích.
Mục Vũ thấy thế, đang định hành động, Khúc Kiều lại đi trước một bước, mỉm cười nói với lệnh chủ: “Chủ thượng, tại sao ở đây lại quấn thành một vòng tròn vậy?”
Lệnh chủ nghe vậy, quấn quấn sợi tóc quanh tay, thản nhiên đáp lại: “Câu hỏi này thật thú vị. Bổn tọa cũng không rõ nữa.”
Khúc Kiều thở phào một hơi, hai tay hợp lại, nhắm mắt cúi đầu. Chỉ một loáng sau, một luồng lực mãnh mẽ lan tỏa từ dưới lên trên, làm cho đất rung núi chuyển.
Lệnh chủ thấy thế, sắc mặt biến đổi, kinh ngạc hô: “Ngươi –”
Không để ả kịp nói xong, một tiếng vang thật lớn đã át đi giọng nói của ả. Mọi người đang muốn tìm hiểu tiếng động phát ra từ đâu chợt có cơn cuồng phong như nước thủy triều dâng, mang theo tuyết đọng trên núi xuống, mịt mờ che kín tầm mắt. Chỉ chốc lát sau, gió lặng tuyết rơi, chợt ngửi thấy mùi thơm ngọt lành tràn ngập khắp nơi. Đến khi mọi người có thể thấy được, tay Khúc Kiều đã mở ra, một khúc cây trắng tinh cực kỳ đẹp đang nằm trong lòng bàn tay nàng, tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ.
Trong luồng sáng rực rỡ, Khúc Kiều cười cực kỳ dịu dàng. Nàng dâng khúc cây lên, nhìn về phía lệnh chủ, cung kinh nói:
“Mộc tủy ở đây, xin chủ thượng vui lòng nhận cho.”
~
Tác giả: chào mọi người!
Đúng!
Mình lại trở về!!!
Khụ khụ khụ, lâu lắm mới đăng chương thật là vô cùng xin lỗi, thật sự thì … mặc dù nghĩ tới việc thực ra sau khi cho đám nấm xuất hiện rồi dong dài một hồi là có thể viết được kết thúc hoàn mĩ tốt đẹp nhưng không biết vì sao mà cho dù xử lí thế nào cũng đều có cảm giác nhân vật sụp đổ, nội dung câu chuyện thật kỳ quặc …
Cho nên ấy mà, ngừng lâu như thế thật sự là bởi vì vướng mắc với truyện. Tuyệt đối không phải vì chơi game đâu. Thực không dám giấu diếm, bởi vì mình phát hiện ra chút trục trặc cho nên chỉ cần bật trò chơi lên là màn hình lại đen xì … = =
[Na Chích: Ngụ ý, không đen xì là sẽ chơi ngay đó…]
[Hồ Ly: …]
Khụ khụ, tóm lại có thể viết thêm được chương mới thế này là mình đã ổn rồi.
Như mọi người đã chứng kiến, chương này từ “phần diễn của đám nấm cũng rất nặng” đã biến thành “cõi lòng của lệnh chủ dường như sụp đổ” … khụ khụ khụ, mình thực sự xin lỗi đám nấm … mình sám hối …
[ Lệnh chủ: Mi cmn rửa sạch sẽ cái cổ cho bổn tọa!]