Khúc Kiều nhìn mọi người, trong lòng hơi hoảng. Nàng nhớ ra chuyện gì, áy náy cất lời: “A, đúng rồi, ta quên nói cho mọi người biết, trong sơn cốc kia có rất nhiều yêu vật chiếm cứ.”Những lời này của nàng nghe thật nhẹ nhàng khiến cho mọi người không khỏi ồn ào.
Thư Hoàng cắn răng, giận dữ chất vấn: “Đây là cô thừa nhận sao?!”
“Thừa nhận cái gì?” Khúc Kiều không hiểu.
Thư Hoàng đã sớm mất sạch kiên nhẫn nói chuyện, cậu ta cầm binh khí lên, tấn công Khúc Kiều. Khúc Kiều kinh hãi, vội vã né sang một bên. Thư Hoàng thấy đòn của mình thất thủ đang định tiếp tục tấn công lại bị ai đó giữ chặt cổ tay. Cậu ta giận dữ không kìm được, quay đầu ra sau nhìn kẻ cản trở mình, là Mục Vũ.
“Thư Hoàng, chuyện còn chưa rõ, chớ nóng nảy.” Mục Vũ nói, “Sợ là có gì đó hiểu lầm …”
“Có thể có hiểu lầm gì được, chính mồm ả ta cũng thừa nhận đấy thôi! Trong sơn cốc có yêu vật, thế mà không phải là gài bẫy sao?” Thư Hoàng cực kỳ phẫn nộ.
Mục Vũ không đáp lời, ngước mắt nhìn về phía Khúc Kiều.
Khúc Kiều biết hắn đang đợi nàng giải thích, nàng thở dài nói: “Ta không biết gài bẫy gì cả. “Vân chi cam lộ” đúng thực có thể giải ma độc cho nên ta mới nói cho các vị biết để đi tìm. Nhưng vật này không chỉ có ích với con người mà với yêu tộc cũng có tác dụng bồi bổ cơ thể. Mỗi khi tới đợt cam lộ được chiết ra, mùi thơm đó sẽ hấp dẫn yêu quái tới. Giờ là mùa đông, lượng cam lộ chiết ra càng ít hơn, đương nhiên là phải tới cướp.”
“Cô …” Thư Hoàng không biết nên nói gì, quay lại nhìn Mục Vũ bảo, “Sư huynh! Huynh nghe xem, đây là thứ đạo lý gì?!”
Mục Vũ chợt thấy thật khó xử, cũng không biết nên khuyên bảo ra sao.
Đúng lúc ấy, tiếng của Thanh Thương vang lên, cất lời nói với mọi người: “Đứng yên đó mãi làm gì, còn không mau đi chữa thương?”
Mọi người nghe vậy, sao dám chậm trễ, vội vàng đưa người bị thương chạy vào trong lều trại.
Thư Hoàng vừa tức vừa sốt ruột, bước lên trước nói: “Thanh Thương sư tỷ, cô gái này …”
“Không cần nói gì hết.” Thanh Thương khoát tay chặn lại lời của Thư Hoàng, đi tới bên cạnh Khúc Kiều.
Khúc Kiều hơi sợ sệt, đang định giải thích thêm chợt thấy Thanh Thương lên tiếng: “Tính tính vị sư đệ này của ta hơi nóng nảy, Khúc cô nương chớ nên để trong lòng. Chuyện Cam lộ, hẳn đây chỉ là hiểu lầm.”
“Sư tỷ!” Thư Hoàng nghe thấy lời này, cực kỳ bất mãn.
Thanh Thương thở dài, tiếp tục nói với Khúc Kiều: “Hôm nay không thể làm gì khác hơn là phiền cô nương đi với ta tới sơn cốc kia một chuyến, đương nhiên là để sáng tỏ mọi hiểu lầm.”
Khúc Kiều lắc đầu một cái, đáp: “Ta không đi được.”
Thanh Thương nghe vậy, lại cười bảo: “Chuyện này vốn không nên phiền tới cô nương nhưng nếu cô nương không đi, chỉ sợ ta cũng không có cách nào nói rõ với đồng môn. Kính xin cô nương theo cùng, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cô nương chu toàn.”
Khúc Kiều vẫn lắc đầu như cũ.
Thanh Thương thấy phản ứng nàng như vậy, càng thêm nghi ngờ, đang định tiếp tục phân tích rõ mặt lợi hại, Mục Vũ chợt mở miệng trước, nói với Khúc Kiều: “Cùng đi nào. Cũng nên chứng minh cho trong sạch của mình chứ.”
Khúc Kiều nghe hắn nói như vậy, không khỏi sinh ra cảm giác mất mát: nàng không tự đi chứng minh thì không thể trong sạch sao? Nàng nhìn hắn, mang theo cảm giác xa cách, cất lời: “Ta … không thể đi tới nơi xa như vậy.”
Lúc này Mục Vũ mới hiểu ra, quay sang nói với Thanh Thương: “Sư tỷ, hay là thế này, để đệ cùng đi với tỷ cũng như nhau mà.”
Thanh Thương có phần không hiểu, đang ngẫm nghĩ lại mọi việc thật cẩn thận chợt nghe Thư Hoàng lẩm bẩm: “Một mực từ chối, rõ ràng là trong lòng có quỷ…”
Thanh Thương cau mày, quở trách cậu ta: “Thư Hoàng!”
Thư Hoàng vốn đã căm phẫn, lại thấy cả Thanh Thương lẫn Mục Vũ đều đứng về phía Khúc Kiều, lòng càng thêm bi ai. Giờ nghe câu khiển trách này, nhất thời không thể khống chế tâm trạng, cậu ta nén nước mắt, gào lên: “Sư tỷ, rõ ràng Cam lộ kia là bẫy, vì sao hai người còn tin ả? Chẳng lẽ bọn đệ bị tập kích là giả? Vết thương của các sư huynh, tất cả đều là giả sao?” Cậu ta vừa nói xong, chợt nghĩ ra điều gì, tiếp tục lên tiếng: “Nàng ta nói rằng mình không thể đi tới nơi xa như vậy, thì vì sao lại biết rõ mọi chuyện trong sơn cốc kia tới thế, không phải rất kỳ lạ sao?”
Thanh Thương cũng có vài phần nghi hoặc, bị Thư Hoàng nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời cũng thấy không ổn. Nàng ấy quay lại nhìn Khúc Kiều, dường như muốn dò hỏi.
Khúc Kiều thoáng thấy rầu rĩ, chỉ đành thành thực trả lời: “Thực sự ta chưa từng tới đó, ta chỉ là biết …” Nàng nói đến đây, tự ngừng lời lại. Có một số việc nàng cũng không biết có nên nói ra hay không, ví dụ như: sau khi yêu tộc tu luyện ra thần thức đều sẽ nhanh nhạy hẳn ra, biết được thiên đạo, thấu hiểu tự nhiên …
Nhưng nếu nói tiếp như thế, sợ sẽ càng thêm hiểu lầm. Thư Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, mỉa mai: “Vậy mà cũng dám nói … ta xem cô rõ là cùng một phường với yêu ma, chưa biết chừng còn là người của Cức Thiên Phủ nữa!”
Nói tới đây, chợt một giọng nữ vững vàng truyền tới, “Ai là người của Cức Thiên Phủ?”
Mọi người nghe theo tiếng vọng, chỉ thấy một cô gái đang dẫn theo một số đệ tử Hỏa Thần giáo bước nhanh tới. Lúc này trời đã sáng bảnh, không gian xung quanh đều là một vẻ trắng trong sạch sẽ. Nàng kia một thân váy đỏ, tựa như một mảnh đỏ rực nhanh nhẹn đi tới gần.
Thấy người này, mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc, nhất tề hành lễ: “Toàn Cung sư tỷ.”
Cô gái tên Toàn Cung đang định lên tiếng chợt để ý thấy Mục Vũ. Sắc mặt nàng không kiềm nổi sự vui mừng, gật đầu cười bảo: “A Vũ, đệ đã trở lại rồi.”
Mục Vũ ngẩng đầu, cung kính thưa: “Đa tạ sư tỷ quan tâm.”
“Không sao là tốt rồi.” Toàn Cung dứt lời, lại hỏi Thư Hoàng, “Đệ vừa mới nói yêu ma gì cơ, Cức Thiên Phủ?”
Thư Hoàng nghe nàng hỏi liền vội vàng tiến lên, trình báo hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Toàn Cung nghe xong, nhìn về phía Khúc Kiều.
Khúc Kiều chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng ta tựa như dao, đâm vào sống lung nàng, lạnh cả người.
Toàn Cung cứ nhìn nàng như vậy, chậm rãi nói: “Bọn ta phụng lệnh Thượng Dương chân quân tra xét tung tích Cức Thiên Phủ mới tới gần đây. Đêm qua chợt thấy ma chướng dày đặc, cho rằng có chuyện xấu xảy ra, mới theo dấu chạy tới. Nghĩ rằng các đệ bị Cức Thiên phủ tập kích chứ không ngờ còn có chuyện Cam Lộ này. Cức Thiên Phủ quỷ kế đa đoan, còn biết biến hóa lừa gạt dụ dỗ, sao có thể không cẩn thận cho được.”
Khúc Kiều vừa nghe, trong lòng càng thêm rầu rĩ vạn phần. Lúc này, Mục Vũ chợt đi tới, bảo vệ nàng ở phía sau, tách rời khỏi ánh mắt Toàn Cung.
“Toàn Cung sư tỷ, vị cô nương này là ân nhân cứu mạng của đệ, tuyệt không phải yêu ma Cức Thiên Phủ.” Mục Vũ nói.
“Ồ? Nếu có thể cứu tính mạng đệ, hẳn cũng có chút bản lĩnh, không biết vị cô nương này học y hay là tu tiên? Kế thừa môn phái nào?” Toàn Cung lạnh giọng hỏi.
Những vấn đề này đương nhiên Mục Vũ không trả lời được. Toàn Cung thấy thế, nói tiếp: “Muốn nghiệm chứng xem vị cô nương này có phải yêu ma hay không rất đơn giản.”
Nghe thấy vậy, Mục Vũ không khỏi kinh ngạc, thốt: “Sư tỷ, khoan đã!”
Toàn Cung không thèm để ý tới, nàng ta giơ tay lên khấu quyết*, miệng hô: “Khởi đàn!”
(khấu quyết có thể hiểu là câu nói ngắn gọn, bao hàm chiêu số, chiêu thức của các môn phái.)
Chỉ trong một thoáng, trên mặt tuyết thụt xuống những khe rãnh ngang dọc, hiện ra dấu ấn phù chú. Khúc Kiều chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, nhưng lại không thể nào cử động.
Đạo đàn? – Khúc Kiều chợt hiểu ra. Nghe nói tiên gia truyền dạy đạo pháp, tất cả đều hướng tới lập đàn. Mô phỏng những biến đổi dịch chuyển của con người, phương pháp này không chỉ cho phép mời thực thần tới mà còn có tác dụng hàng yêu phục ma. Hôm nay nàng đang ở trong đàn tế, chỉ sợ …
(Đạo đàn: đàn tế của đạo giáo; khởi đàn, lập đàn: lập đàn tế)
Khúc Kiều đang hoài nghi lo lắng, phù văn dưới chân chợt phát sáng, trải ra khắp nơi. Ánh sáng kia rực rỡ chói lọi, tựa như một tờ giấy trắng. Rồi sau đó, vết mực màu hiện lên trên “giấy”, uốn lượn phác họa. Khúc Kiều nhìn bức phác họa kia, không khỏi kinh ngạc.
Thân cây vững chãi, cành cây khúc khuỷu, thế cây là hình “bàn cầu ngọa long”, cao vút che trời. Cây cổ thụ trên mặt “giấy” này chính là chân thân của nàng.
Mọi người thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi.
Mục Vũ đang giận mình không thể ngăn cản Toàn Cung, lại nghe Toàn Cung lạnh giọng nói: “Quả nhiên là yêu vật.”
Thấy Toàn Cung lại sắp sửa có hành động mới, Mục Vũ tiến lên trước, che trước người nàng, nói: “Sư tỷ, thật ra thì …”
Lời hắn còn chưa dứt, người đã bị Toàn Cung đẩy ra. Nàng ta không chút do dự, khấu quyết hô: “Phù hỏa!”
Tiếng hô vừa dứt, đạo đàn dấy lên ngọn lửa hừng hực, quấn quýt bùng lên, chỉ chớp mắt đã cắn nuốt Khúc Kiều.
“Khúc Kiều!” Mục Vũ hoảng sợ khôn cùng, vội vã đọc lời chú giải, muốn dập lửa.
Toàn Cung thấy thế tóm lấy cổ tay hắn, trách mắng: “Đệ dám!”
Lòng Mục Vũ sốt ruột nào có thể nghe theo, không tránh được tranh chấp với Toàn Cung.
Thấy tình hình như vậy, Thanh Thương vội vàng đi tới lên tiếng khuyên giải.
Trong hỗn loạn, chợt vang lên tiếng thét kinh hãi. Ba người nghe thấy tiếng vang nhìn sang chỉ thấy thế lửa hừng hực kia đã lụi tàn. Chưa được bao lâu ngọn lửa đã dập tắt, chỉ còn bụi khói mờ mịt thoảng qua mặt mọi người rồi nhẹ nhàng tản đi…
Bên trong đạo đàn, Khúc Kiều chẳng tổn hại một cọng lông nào – đây là đương nhiên. Nhớ năm đó nàng suýt nữa bỏ mạng trong biển lửa, sau khi được cứu trợ, thứ nàng vất vả học tập đầu tiên chính là thuật Ngự Hỏa. Bao nhiêu năm như vậy, nàng trải qua biết bao lần thiên hỏa, lửa binh đao, gió nồm, thậm chí là quỷ lửa yêu ma … thế lửa hôm nay, vẫn chưa tính là gì.
Khuôn mặt Khúc Kiều mang vẻ bất đắc dĩ, hắng giọng một cái rồi lên tiếng: “Chúng ta có chuyện gì cũng từ từ, đừng vội động thủ có được không?”
Mọi người đều ngơ ngác, trong nhất thời cũng không có lấy một người đáp lời.
Mi mày Toàn Cung cau chặt, im lặng cởi xuống hồ lô bên hông.
Mục Vũ thấy thế, đè lấy bàn tay đang chuẩn bị mở nắp của nàng ta, thốt lên: “Sư tỷ! Tỷ thật đúng là không biết phải trái, còn định dùng cả “Thận Diễm” sao?”
Toàn Cung nhìn hắn, đáp: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Thân là đệ tử Hỏa Thần, há có thể dung thứ cho yêu ma. Nếu đệ còn tiếp tục ngăn trở, ta sẽ coi đệ cũng như yêu ma, không thể không thanh lý môn hộ!”
Mục Vũ vẫn không lui bước, chỉ một mực khuyên nhủ: “Sư tỷ, tỷ nghe đệ giải thích!”
Thấy hai người giằng co, trái tim Khúc Kiều càng thêm phần bất đắc dĩ. Nói đi nói lại, cục diện “chính tà bất lưỡng lập” này trông cũng thật quen. Nàng còn nhớ, bản thân mới chỉ nói đùa chơi “hút dương khí con người” thôi, Mục Vũ đã cầm bình khí lên muốn “trừ ma vệ đạo”. Nghĩ tới đây, phẩm tính oai phong lẫm liệt này quả đúng là cha truyền con nối mà …
Nàng nghĩ thế rồi nhìn Toàn Cung một cái lại liếc Thanh Thương một chốc, càng cảm thấy thật thú vị. Nhưng mà giờ phút này cũng không phải thời điểm cảm thấy thú vị. Nàng nghĩ một lát rồi cất cao giọng hỏi: “Có thể nghe ta nói mấy câu trước được không?”
Mọi người nghe vậy, tạm hoãn cử động.
Khúc Kiều gật đầu một cái, nói tiếp: “Ặc … đúng vậy, ta là yêu nhưng ta thực sự không có quan hệ gì với Cức Thiên Phủ. Chuyện “Vân chi cam lộ” là thật, ta không hề lừa các vị. Bởi vì chân thân của ta ở trên núi, không thể đi xa được cho nên mới không thể đi cùng các vị tới cốc lấy cam lộ.” Nàng nói tới đây thì thở dài, “Chuyện chỉ có vậy, nếu các vị còn không tin, ta cũng chẳng có cách nào …”
Lời này tuy là thật nhưng từ miệng yêu vật nói ra, mọi người tất nhiên đều chỉ nửa tin nửa ngờ. Lúc này Thanh Thương chợt lên tiếng nói với Toàn Cung: “Sư tỷ, chuyện này còn nhiều điểm chưa rõ, nên chờ tra rõ chân tướng rồi mới quyết định.”
Toàn Cung vẫn cau mày như trước, dường như không muốn thỏa hiệp.
Mục Vũ thấy thế, lùi lại mấy bước, ôm quyền hành lễ thưa: “Chỉ cần lấy được cam lộ là chân tướng sẽ tự rõ ràng. Kính xin sư tỷ minh giám.”
“Nếu là cạm bẫy thì sao?” Toàn Cung lạnh lùng hỏi, “Há có thể vì chứng minh cho trong sạch của yêu ma mà đưa đồng môn vào hiểm cảnh?”
“Sư tỷ không cần lo lắng.” Mục Vũ nói, “Cứ để mình đệ đi trước là được.”
“Sao thế được!” Thanh Thương phản đối.
Mục Vũ quay lại nhìn Khúc Kiều, mỉm cười với nàng. Nụ cười dịu dàng quen thuộc, xoa dịu lòng người.
Khúc Kiều đang định mỉm cười đáp lại, Mục Vũ đã quay đầu đi, nói với Thanh Thương và Toàn Cung: “Mạng đệ là do nàng cứu, có lý nào lại để mặc nàng rơi vào cảnh nguy nan, tiếc cho thân thể mình mà khoanh tay đứng nhìn?” Hắn nói tới đây, lại tiếp tục thi lễ, “Kính xin nhị vị sư tỷ cho đệ đi trước, đệ chắc chắn sẽ mang Cam lộ về, hóa giải hiểu lầm.”
Toàn Cung im lặng một lát mới cau mày đáp: “Được. Ta cho đệ thời gian một ngày.”
Mục Vũ đương nhiên rất cảm kích, hành lễ tạ ơn.
Khúc Kiều bất chợt mở miệng, nói xen vào: “Ặc … một ngày này không đủ đâu.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tràn ngập sát khí của Toàn Cung đã chĩa thẳng về Khúc Kiều.
Khúc Kiều rùng mình một cái, lấy thêm mấy phần can đảm mới tiếp tục nói: “Cái này, cam lộ chỉ có buổi tối mới có thể chiết ra…”
Toàn Cung nghe vậy, phất tay áo đáp trả: “Hai ngày là được rồi!”
Khúc Kiều cuống quýt gật đầu, không có chút ngập ngừng chần chừ nào nữa.
“Được!”
~
Tác giả:
Khụ, xin lỗi cả nhà, mình lại chậm … hị hị hị ~~~
Đọc xong chương này, hẳn cả nhà đã biết vì sao nam chính lại lựa chọn sách lược “giả vờ như mình đã chết” phải không …
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, đàn ông con zai có chị gái là cực kỳ phiền phức, huống hồ cậu chàng còn có tận 2 bà chị gái!!!
[Na Chích: Cái quỷ gì v~!!!]
Khụ khụ ~
Thật ra thì nội dung chương này hơi bị ít, quá đơn giản, kính mong cả nhà rộng lòng …
Mình bảo đảm! Chương sau sẽ ngọt ngào! Nhất định! Nhất định!!
Vì vậy, xì poi chương sau: Thật ra thì mọi người đều là người tốt …
[Na Chích: ngươi đủ rồi đấy!!!]
~
Lion: không hiểu mấy bác Hỏa Thần giáo này học hành thế nào, không nghe thấy phương châm của Lão Tử là ngồi một chỗ biết chuyện thiên hạ sao, nhỡ người ta đọc sách mà biết thì sao, thế mà cũng lấy ra làm cớ chỉ trích bạn cây được.
p.s: Tháng này mình vướng lịch thi rồi, truyện sẽ ngừng trong một tháng nhé:3