Tôi chưa từng khẩn trương như thế khi đối diện với người khác, lòng bàn tay đổ mồ hôi không ngừng, đầu lưỡi cứng đờ.
“Vẫn còn sớm mà đã dậy rồi, tôi nghĩ cậu còn đang ngủ, e rằng lại đánh thức cậu rồi.” Ngài Beckett chắp tay sau lưng, anh ta mặc đồ ngủ thoải mái, thoạt nhìn giống như vừa mới thức dậy không bao lâu. Tôi cẩn thận nhìn khoé mắt đuôi mày của anh ta, suy đoán có phải anh ta đã biết gì ồi không, có phải đến để dò xét tôi không?
“Chào buổi sáng.” Tôi nở nụ cười khó coi, “Có chuyện gì không?”
Anh ta cười nháy mắt với tôi: “Có một món quà cho cậu.”
Tôi cục xúc bất an mời anh ta vào phòng, đóng cửa lại.
Anh ta như làm ảo thuật, lấy một bộ tây trang ra từ sau lưng đưa cho tôi: “Thử đi, xem có vừa người không.”
“Ơ?” Tôi giật mình nhìn chằm chằm bộ đồ kia, nhìn là biết giá không hề rẻ, thứ đồ được chế tác tinh xảo mà tôi chưa bao giờ được tiếp xúc. Anh ta đưa cho tôi cái này làm gì, mua chuộc sao?
“Bá tước phân phó, ngày hôm nay có một vị khách quan trọng tới đây.” Ngài Beckett tựa như nhìn thấu nghi ngờ của tôi, “Tôi nhớ đồ cậu mang tới dường như đều là y phục thường ngày, nên tôi mới tìm một bộ trang trọng hơn cho cậu, hy vọng hợp với dáng người cậu. Nhanh thử đi.”
Thì ra là thế. Tôi thở dài một hơi, nhận đồ rồi đi vào phòng thay. Bộ đồ vô cùng vừa người, có thể là làm theo số đo của tôi, nhưng tôi biết đây cũng không phải là đồ mới, bởi vì viền tay áo và cúc áo màu đồng có khắc huy hiệu gia tộc Widenskere kia ít nhiều đã có dấu vết hư hại.
Có điều có được ‘lễ vật’ này, tôi có cảm giác như được lịch kiếp vậy, chí ít cái này cho thấy bá tước không nhận ra tôi, như vậy có thể nói là tôi ‘an toàn’ rồi.
Cho nên, khi tôi thay quần áo xong đi ra ngoài, chân mày vốn hơi nhíu bắt đầu giãn ra.
Ngài Beckett đang ngồi trên ghế sa lông kiên nhẫn chờ tôi, thấy tôi đi ra thì kinh ngạc vỗ tay một cái: “Wow, wow, không nghĩ lại vừa người như thế đấy, bộ đồ này giống như là đặt may riêng cho cậu vậy. Abel, cậu trời sinh đúng là nên mặc trang phục như thế này.”
Anh ta vội vội vàng vàng đẩy tôi đến trước cái gương lớn trên lò sưởi, nhiệt tình sửa cổ áo và tóc cho tôi, sau đó dừng trên hai vai tôi: “Cậu nhìn xem, thật sự là quá đẹp.”
Đúng vậy. Tôi cũng sợ ngây người, tôi ở trong gương như một người xa lạ: mái tóc màu bạc chải vuốt chỉnh tề, rũ xuống trước trán, áo khoác màu đen không hề giống trang phục hết sức rộng lớn trước kia của tôi, vô cùng vừa vặn ôm lấy cơ thể tôi. Tôi lập tức mang vẻ văn nhã cao quý, giống như một cậu ấm trong xã hội thượng lưu vậy.
Không nghĩ đến một bộ quần áo thôi mà đã có hiệu quả như vậy, tôi chầm chậm vuốt ve chất liệu cao cấp nơi cổ áo và vạt áo, thấy hơi khó tin.
Ngài Beckett thấy dáng vẻ ngẩn người của tôi trong gương, bày ra biểu cảm ‘tôi có thể hiểu được’: “Sao, hài lòng chứ?”
Tôi gật đầu: “Rất hài lòng, cám ơn ngài, ngài Beckett.”
“Không cần khách sáo, hài lòng là tốt rồi, phải không?”
Ánh mắt anh ta vẫn dừng lại ở tôi trong gương, ánh mắt phức tạp này khiến tôi tin rằng nhất định anh ta không chỉ đơn thuần là tán thưởng. Nghĩ đến một màn tối qua, người tôi tê rần, quay đầu đi ra: “Ngài Beckett… Vị khách quan trọng của ngài bá tước là ai vậy?”
“Ngài Merry Gidey, kiểm sát trưởng ở đây.” Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, “Đại khái là muốn ông ta liên hệ với bên Hy Lạp, để giải quyết việc của ngài Enek.”
Ngài thật sự muốn khởi tố ngài Enek sao?”
“Tố cáo?” Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, “Không, không phải. Tới bây giờ chúng tôi vẫn không có ý định làm thế, chỉ là gây áp lực với ông ta thôi, để ông ta có thể quyết định nhanh hơn chút, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Có điều, Abel à, đôi lúc cậu đúng là rất thiện lương.”
Anh ta nói xong rồi cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười lừa gạt.
“Vậy được rồi.” Anh ta đứng lên, vỗ vai tôi, tôi thấy lúc cổ áo anh di động hiện ra vài vệt hồng, “Sáng nay bá tước sẽ cho biết chúng ta phải làm gì, lát nữa xuống sớm một chút.”
Tôi đồng ý, tiễn anh ta ra ngoài.
Trở lại trước gương, nhìn cần cổ trống trơn của mình, lại bắt đầu do dự có nên đi hoa viên một chuyến không, nếu như bá tước không biết người tối qua chính là tôi, thì việc sáng sớm hôm nay chạy đến ‘hiện trường’ tìm đồ chẳng phải là tự động ‘đầu thú’ sao?
Tôi quyết định bỏ qua chuyện dây chuyền, làm xong việc ngày hôm nay cái đã, để xem sự tình sẽ tiến triển như thế nào rồi hẵng tính.
Vì thế tôi quyết tâm giống mấy ngày qua, đúng 8 giờ xuống phòng ăn dưới lầu.
Tôi biết mình bước vào liền thu hút hoàn toàn ánh mắt của bá tước, dường như hắn cũng rất hài lòng khi tôi mặc bộ đồ này nên nhìn tôi chằm chằm không hề che giấu. Từ khi tôi xuất hiện ở cửa, mãi cho đến khi tôi ngồi xuống, đôi mắt màu lục bích của hắn không hề liếc nhìn tờ báo trong tay lấy một lần. Mà ngài Beckett rất tự hào về hiệu quả thay đổi trang phục của tôi, cứ như đây là kiệt tác của anh ta vậy. TÔi nhìn thấy anh ta thấp giọng nói với bá tước điều gì đó, hai người lập tức nở nụ cười.
Nói thật, tôi rất ghét bị người ta xoi mói như thế, nó làm tôi cảm thấy thứ cao quý nhất của dân nghèo đó là tự tôn bị tổn hại không hề nhỏ.
Tôi ngồi ở vị trí cũ, cầm dĩa phát ra tiếng kêu leng keng. Bá tước vẫn nhìn tôi, tay phải mở ra đóng lại chiếc đồng hồ bằng vàng. Sao hắn lại nhìn chăm chăm tôi vậy? Chẳng lẽ… tôi nhìn thoáng qua ngài Beckett, không phải, tôi không hứng thú làm “phụ nữ”.
Tôi ho khan một tiếng, thử phá vỡ hoàn cảnh đáng ghét này: “Chuyện là… thưa ngài, hôm nay diện kiến ngài kiểm sát trưởng cũng cần tôi có mặt sao?”
“Đương nhiên.” Âm điệu của bá tước vô cùng tự nhiên, dường như không hề cảm nhận được sự khó chịu của tôi, “Ta hy vọng cậu có thể ghi chép lại. Abel, cậu cũng tốc kí được mà phải không?”
“Tôi sẽ làm hết sức, thưa ngài.” Tôi cúi đầu, phát hiện ngài Beckett đang mím môi cười trộm.
Đúng là một bữa sáng khiến người ta mất vui.
Tôi đang trên đường đến morning room, cảm thấy mặc bộ đồ này đúng là mang đến cho tôi không ít phiền phức. Người hầu tựa như thấy sự thay đổi của tên nhà quê như tôi thì rất kinh ngạc, trố mắt nhìn tôi như nhìn thấy quái vật vậy. Tuy vẻ mặt bọn họ như thế cũng chỉ trong một giây, nhưng tôi thề rằng tôi nghe được tiếng cười của bọn họ ở rất xa sau lưng tôi.
(Morning room: một dạng phòng đón được nhiều ánh sáng buổi sớm, dùng để tiếp khách, uống trà hoặc cà phê sáng. Thường được làm bằng kính hoặc cửa sổ kính từ chân tường lên đến trần nhà để đón ánh sáng.)
Điều này khiến tâm tình tôi càng thêm hỏng bét.
Tôi tức giận đùng đùng đẩy cửa morning room, mấy người hầu nữ đang quét dọn, vừa thấy tôi xông tới thì cũng giật mình, một người trong số đó nhắc nhở tôi: “Ngài Brian, bây giờ là thời gian quét dọn buổi sáng.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, bản thân đúng là tức đến chập mạch luôn, cách thời gian làm việc còn một tiếng đồng hồ, tôi vội vã đi ra khỏi nhà ăn, lại quên mất thời gian biểu của trang viên.
“Xin lỗi.” Tôi nhìn gương mặt quen thuộc của người hầu gái, “Cô là Annie à? Cám ơn đã nhắc nhở.”
“Đừng khách sáo.”
Tôi lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nét mặt của cô ta lúc mới gặp tôi thoạt nhìn như nuốt phải con ếch, đôi mắt màu xám tro dấy lên ngọn lửa nho nhỏ. Phẫn nộ à? Tôi nghĩ khoảnh khắc đó cô ấy đã tức giận. Cô ấy tức giận vì tôi cản trở công việc của bọn họ sao? Tôi lại phạm sai lầm rồi.
Tôi hơi chán nản ở bên ngoài chờ bọn họ quét dọn xong, ngồi vào bàn làm việc đọc báo ngày hôm nay để giết thời gian, mãi đến khi ngài Beckett tiến đến trêu ghẹo tôi mới lên tinh thần được.
Khoảng chừng 10 giờ, một người làm tới thông báo, nói rằng xe ngựa của ngài Merry Gidey đã tới.
“Ừm, biết rồi, mau đi nói cho ngài bá tước.” Ngài Beckett phân phó, quay đầu nói với tôi, “Đi thôi, Abel, chúng ta phải đi nghênh đón ông ta trước.”
Tôi lo lắng bất an theo sát sau lưng anh ta đi về phía cửa lớn, hơi khẩn trương. Tôi chưa từng gặp gỡ nhân vật tầm cỡ như vậy, rất sợ bản thân sẽ tay chân luống cuống.
Chúng tôi tới đại sảnh, vị đại nhân và tuỳ tùng đã tới, đang giao mũ và gậy chống cho người làm nam. Ông ta một gã đàn ông trung niên thân hình cao lớn, chòm râu xồm xoàm, mặt mày hồng hào, vừa nhìn cũng biết là một người tinh lực dồi dào.
“Chào mừng ngài đến với Athos, ngài kiểm sát trưởng.” Ngài Beckett tươi cười nghênh đón, “Được gặp ngài thật sự là quá vinh hạnh, cám ơn ngài đã đích thân đến vì chuyện nhỏ này.”
Người đàn ông kia cười: “Anh vẫn như thế, Harrison. Có điều… chuyện của nhân vật lớn như bá tước tuyệt đối không phải là ‘việc nhỏ’, anh đừng nói hời hợt như thế.”
Ngài Beckett nhỏ bé hạ thấp người: “Ngài thật sự là quá khách sáo.” Anh ta ý bảo tôi đi lên trước, “Vị này là trợ thủ mới tuyển gần đây nhất của ngài bá tước, ngài Abel Brian, lát nữa cậu ấy cũng có mặt, ngài không ngại chứ?”
“Vô cùng vinh hạnh khi được gặp ngài, đại nhân.” Tôi cẩn thận chào vị thân sĩ cao lớn này.
Ông ta liếc mắt nhìn toi rồi đột nhiên mở to hai mắt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, cuối cùng cũng không nói, vẻ mặt ngạc nhiên cũng biến thành kiêu căng, cuối cùng hừ một tiếng với tôi, gật đầu.
Ngài Beckett ra hiệu: “Xin mời ngài. Ngài bá tước đang ở trong thư phòng đợi ngài.”
Bọn họ lần lượt rời khỏi phòng khách, tôi đi theo phía sau, lại bối rối với biểu cảm của ngài Gidey, tôi kiểm điểm lại lời nói và việc làm của mình thì không tìm ra lỗi sai nào cả. Rốt cục cũng chỉ có thể cho là người đó quá mức cao ngạo mà thôi.
Tôi kiềm chế bất mãn trong lòng, mắt nhìn những nhân vật lớn hàn huyên, yên lặng cầm giấy bút ngồi bên cạnh.
Ngài bá tước tựa như rất thân thiết với kiểm sát trưởng, nhưng tôi luôn cảm thấy trong sự thân thiết đó còn mang theo chán ghét. Bọn họ thảo luận về việc của ngài Enek, tôi nghe ra ý tứ của bá tước là muốn kiểm sát trưởng dùng quan hệ của ông ta với bên Hy Lạp làm áp lực, dứt khoát thu hồi nợ nần của ngài Enek, niêm phong công ty của ông ta để gán nợ. Mà kiểm sát trưởng khá là lưỡng lự, sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông ta, mà lại không dám hoàn toàn cự tuyệt, chỉ không ngừng ậm ừ.
Tôi rất không thích loại mệnh lệnh mang theo châm chọc của bá tước, đối với nội dung cuộc trò chuyện này cũng khiến tôi căm hận vô cùng. Trong mắt tôi chẳng khác nào một con sói bắt hồ ly đi bắt một con thỏ đáng thương về làm cơm cho hắn.
Có điều phải nói thật, cho dù vào lúc này tôi cũng phải thừa nhận rằng ngài bá tước là một con sói quá mức ưu nhã, quá mức mê người. Hắn vẫn ngồi trên ghế da dài, hút xì gà, dùng âm thanh trầm thấp chậm rãi mà áp bức kiểm sát trưởng lên trên vách đá. Sợi tóc rũ xuống bên mặt hắn cùng với đôi mắt màu lục bích khiến tôi nghĩ đến tượng sáp tinh mỹ không ai giận được, nhưng khác biệt với tượng sáp đó là trong thân thể hắn còn có một trái tim được làm từ đá tảng.
Mà ngài Beckett lần này vô cùng yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, không nói dù chỉ một câu, chỉ mỉm cười nhìn kiểm sát trưởng trên trán toát mồ hôi lạnh. Tôi cảm thấy gương mặt đó, đôi môi đỏ hồng đó không chừng sẽ tuôn ra vài câu khen hay.
“Được rồi, được rồi.” Bá tước rốt cục hơi mất kiên nhẫn với thái độ của kiểm sát trưởng. Hắn đứng lên, đốt điếu xì gà thứ hai: “Ngài Gidey, lý do ngài vừa nói khiến tôi không biết phải làm sao. Philitos Enek ở Hy Lạp chỉ là một thương buôn lái thuyền đang cận kề phá sản, ta không biết rốt cục là ngài đang sợ chuyện gì? Hơn nữa, tôi chỉ muốn nhận lại những gì của ta mà thôi, có gì phạm pháp không?”
“Thưa ngài bá tước tôn kính.” Ngài kiểm sát trưởng Gidey vừa mới cao ngạo đã đổi sang vẻ mặt tươi cười hoà hoãn, “Tôi phải giải thích với ngài thế nào đây? Ngài Philitos Enek đúng là vô danh tiểu tốt, nhưng dù sao ông ta cũng mang họ Enek, là họ hàng xa của gia tộc Enek, bên phía Hy Lạp nhất định sẽ che chở ông ta. Hơn nữa nếu tôi ra mặt, chắc chắn chuyện sẽ trở nên ầm ĩ, mà quan hệ giữa ngài và gia tộc Enek lại là…”
“Ngài Gidey!” Bá tước lạnh lùng ngắt lời ông ta, “Ngài suy tính nhiều quá rồi đấy. Có điều tôi cũng hiểu được tình cảnh của ngài, nghe nói ngài đang tích cực tham gia cuộc tranh cử sắp tới.”
“Chuyện này…”
“Ta đương nhiên biết rõ ngài có năng lực này, nhưng ngài cũng biết chỉ mỗi năng lực đó là không đủ. Thánh St. Dyke vừa đề cập với ta mấy hôm trước. Ngài có hiểu ý ta không?”
Kiểm sát trưởng không nói gì, bờ ngực cường tráng phập phồng lên xuống, sắc mặt thâm trầm bất định. Tôi thấy ông ta đã sắp thuận theo rồi, đáng tiếc là trong lòng tôi cũng không đồng tình với ông ta.
“Thưa ngài, tôi nghĩ ngài kiểm sát trưởng nhất định cần thời gian suy tính một chút.” Ngài Beckett rốt cục cũng lên tiếng trong bầu không khí lạnh lẽo này, “Không bằng mọi người nghỉ ngơi vài phút, đợi một lát lại tiếp tục thương lượng.”
“Cũng được.” Bá tước tiếp nhận kiến nghị của thư kí. “Ta cũng có chút việc cần xử lý trước. Abel, gọi người lấy chút rượu whisky tới, ta muốn ngài Gidey thả lỏng một chút. Xin thứ lỗi.”
Hắn đi ra ngoài, ngài Beckett cười xin lỗi với kiểm sát trưởng rồi cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn tôi mặt đỏ lên đợi ở trong phòng. Tôi để bút xuống, gọi một người hầu gái tới, phân phó cô đi lấy rượu rồi đi ra ngoài.
Tôi thật sự không thể tin bá tước cứ thế để khách ở trong thư phòng. Sự ngang ngược và vô lễ của hắn lại lần nữa khiến tôi mở rộng tầm mắt. Xem ra hắn căn bản không hề xem vị kiểm sát trưởng này vào mắt, chỉ coi ông ta là công cụ để đạt được mục đích. Hắn vẫn luôn dùng thái độ khách sáo nhất để làm việc tàn nhẫn nhất như vậy sao?
Bây giờ tôi không có can đảm quay về thư phòng, nói không chừng kiểm sát trưởng đang bực bội kia lại coi tôi là nơi trút giận, e rằng ông ta đang muốn ra đối sách thương lượng.
Chỉ chốc lát sau, người hầu gái bưng một bình rượu cùng hai cái chén không đi tới, tôi tiếp nhận khay, trở lại trước cửa thư phòng, lấy hết dũng khí muốn đẩy cửa đi vào, một trận rít gào từ phía trong truyền tới.
Tôi lập tức đứng lại!
“Tên khốn kiếp đó!” Là ngài Merry Gidey, “Hắn cho rằng hắn là ai? Dám uy hiếp ta! Hắn thật sự coi mình là bá tước Widenskere sao? Hắn ta chỉ là lấy họ Pankhurst mà thôi. Tên khốn lòng dạ độc ác, vì tước vị mà không tiếc sát hại anh em của mình. Sớm muộn gì hắn ta cũng xuống địa ngục!”
Tôi sợ đến không dám động đậy. Thượng Đế ơi, có phải ông ta giận đến điên rồi không, nói nhăng nói cuội gì vậy? “Tàn hại”? Tôi không phải là đã nghe được cái gì không nên nghe đó chứ? Trực giác phản ứng xoay người rời đi, tôi mới vừa quay đầu lại…
“A!” Tôi hít vào một hơi, đối diện một gương mặt anh tuấn, “Ngài bá tước.”
Không biết hắn đứng sau lưng tôi từ lúc nào, mặt không đổi sắc nhìn tôi không biết làm sao.
Hỏng rồi! Hắn liệu có nghe được tiếng chửi bới của ngài Gidey không?
Nhưng trên mặt hắn không có dấu hiệu nổi giận, chỉ cầm khay rượu lên nhìn, sau đó trả lời rồi gật đầu với tôi: “Tốt, đi vào thôi.”
“Vâng.”
Tôi cẩn thận gõ cửa một cái rồi vào, cung kính châm rượu cho hai người.
Ngài Merry Gidey vừa mới chửi bới một trận xong, gương mặt còn đỏ ửng. Tôi len lén liếc nhìn, bá tước chưa lại gần đây. Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cục hắn ta đang suy nghĩ gì?
Tôi lo lắng về lại chỗ ngồi của mình. Thượng Đế ơi, hắn hay ngài Beckett cũng được, một người hãy lại đây đi, đừng để tôi như thằng ngốc ngồi đợi trong này chứ.
“À, ngài… Brian phải không?” Ngài Gidey đột nhiên bắt chuyện với tôi.
“À, vâng.” Tôi lập tức căng thẳng, “Có gì phân phó sao, thưa ngài?”
“Cậu đến công tác ở đây từ khi nào vậy?” Ông ta đột nhiên hỏi một vấn đề điên khùng, khiến tôi thấy thật kì quái.
“Tôi vừa tới hai ba ngày thôi.” Chuyện này liên quan gì đến ông ta à?
“Là ai giới thiệu cậu tới?”
“Dạ? Tôi xem thông báo tuyển dụng trên báo nên tới, sau khi ngài Beckett phỏng vấn thì ngài bá tước đã nhận tôi.”
“Vậy sao…” Người đàn ông kia cười húng hắng, bộ râu xồm xoàm di động không ngừng khiến tôi càng ghét hơn, “Đúng là thương cảm. Được rồi, đi mời bá tước qua đây đi, ta đã nghĩ xong rồi. Cứ theo ý hắn mà làm.”
Thì ra ông ta vẫn bị khuất phục. Tôi bĩu môi, vừa cho rằng ông ta miệng cọp gan thỏ như thế là không đúng, vừa hoang mang về sức ảnh hưởng vô hình của chủ nhân. Người tôi đang làm việc cho thật sự là một con quỷ à?
Việc “đàm luận” như vậy là được rồi. Ngài Merry Gidey tức giận rất rõ ràng, thậm chí không hề ở lại ăn cơm trưa, có điều ngài bá tước không hề quan tâm. Thế mà ngài Beckett còn nói gì mà “vị khách quan trọng”.
Sau bữa cơm tôi trở lại gian phòng của mình, việc đầu tiên là cởi trang phục trên người.
Tôi coi như là hiểu rồi, bản thân căn bản không có phúc khí mặc được bộ trang phục tốt như thế, vừa mặc vào liền khiến ma vương đố kị, khiến tôi gặp không may. Tôi thay bộ đồ cũ của mình vào, cảm thấy xúc cảm quen thuộc trên làn da, trong lòng ung dung. Tôi cẩn thận xếp gọn bộ đồ tốt chỉ mặc nửa ngày kia, quyết định lát nữa sẽ trả lại cho ngài Beckett, và chân thành cám ơn anh ta, ‘khách quý’ đã đi rồi, tôi cũng không cần thiết phải giữ lại nó.
Tôi đặt trang phục nghiêm chỉnh lên sô pha, đi tới trước gương vuốt lại mái tóc rối xù.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào cửa sổ, ánh nắng vàng óng ánh chiếu rọi xuống mặt sàn trắng như tuyết, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Nhưng lòng tôi lại trở nên lạnh lẽo, giống như đứng ở một nơi lạnh cóng.
Trên cổ của thiên sứ ở trước gương lại treo một món đồ vô cùng quen mắt, thứ đồ đó ánh lên màu bạc ảm đạm, đó là vòng cổ hình Thập giá vừa bé vừa cũ của tôi.
Tôi nhìn chăm chăm, tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Đúng ra nó phải nằm ở nơi nào đó trong hoa viên mới đúng. Nó đã bị tôi vứt bỏ rồi, là ai nhặt được nó vậy? Là bá tước hay ngài Beckett? Tại sao lại đem về phòng tôi? Bọn họ muốn nói điều gì với tôi đây?
Tôi bỏ lược xuống kinh hồn bạc vía mà xông ra cửa, cố gắng kéo dây chuông, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng đập cửa.
“Ngài Brian.”
Là Allie, tôi mở cửa ra rồi kéo cô ấy vào.
“Ngài Brian, ngài làm sao thế?” Trên mặt người hầu gái lộ ra vẻ kinh sợ, có lẽ là vẻ mặt tôi đã doạ sợ cô ấy.
“Allie, nói cho tôi biết, cái này là ai đưa tới?”
Cô ấy nhìn theo hướng ngón tay tôi nhìn thấy dây chuyền đang bị gió thổi mà lay động, nở nụ cười: “Cái đó à, sáng sớm nay người làm vườn nhặt được trong vườn hoa. Anh ta hỏi nhiều người đều nói không biết, tôi thấy hơi giống của ngài nên đưa tới. Sợ ngài không nhìn thấy nên mới treo ở đó. Có vấn đề gì à?”
“Vậy à…” Tôi chầm chậm buông cô ấy ra, cố gắng tìm sự thật trên mặt cô, nhưng cô gái này vẫn nở nụ cười ngọt ngào, khiến tôi không còn cách nào nhìn ra thật giả.
Tôi nhìn thoáng qua chiếc vòng cổ, ở trên nền đá cẩm thạch màu trắng nó lại càng tầm thường hơn. Thứ này là mẹ tôi xin từ cha cố trong thôn, mẹ tin rằng Thượng Đế nhất định sẽ bảo vệ đứa con trai duy nhất của bà, vì thế nên tôi vâng lời mà đeo nó gần mười năm. Ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ mộc mạc đến kì lạ của nó, tôi không có can đảm chạm vào nó, chỉ xúc động muốn ném nó đi.
“Ngài Brian, ngài còn gì muốn dặn sao?” Allie thấy thôi đứng sững sờ thì lấy làm lạ.
“Không, không sao. Cám ơn cô.”
Tôi đóng cửa lại, vô lực tựa lên cửa. Đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉ hy vọng là như thế.
Bắt đầu đau đầu rồi đây.
“Abel, cậu đang làm gì thế?” Ngài Beckett kinh ngạc nhìn tôi.
“Cám ơn ngài, ngài Beckett.” Tôi cung kính đặt trang phục lên bàn, “Ngài Gidey đã đi rồi, đồ này tôi không cần nữa nên trả lại cho ngài thì hơn.”
“Cậu đúng là quá khách sáo.” Ngài Beckett đứng lên đi về phía tôi, anh ta ở trong phòng mình thì ăn mặc rất tuỳ tiện, vạt áo ngủ mở rộng lộ ra lồng ngực trắng nõn. Tôi hơi đỏ mặt nhìn đi nơi khác.
Anh ta nhìn bộ đồ, tựa như hơi nuối tiếc vỗ vai tôi: “Abel à, đôi khi cậu rất câu nệ đấy, khiến tôi cảm thấy cậu đang xa lánh tôi.”
“Không phải, không phải đâu.” Tôi vội vàng phủ nhận, “Xin ngài ngàn vạn lần đừng nói thế, tôi… chẳng qua là tôi thấy… như vậy không tốt lắm…”
Ngài Beckett nhẹ nhàng cười thành tiếng, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, “Cậu nhìn cậu xem, lúc này mặt đỏ hồng giống hệt một đứa nhỏ vậy.”
Hửm? Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, lời này không giống như đang tán dương mà ngược lại có ý trêu đùa. Chẳng lẽ anh ta đối với tôi… Một cơn ác mộng như vậy đã đủ phiền rồi!
“Được rồi, hôm nay cậu cũng mệt rồi. Bộ đồ này tôi giữ lại, cũng không miễn cưỡng cậu mặc. Nghỉ ngơi tốt nhé.”
Hả? Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Những lời này của anh ta là tạm biệt, tôi còn tưởng rằng…
“Vậy thì làm phiền ngài rồi. Ngủ ngon.”
Tôi chạy ra khỏi gian phòng của ngài Beckett, đồng thời vì ý nghĩ xấu xa của mình vừa rồi mà đỏ mặt. Mình có bị thần kinh không vậy.
Tôi tôi từ hành lang phía tây đi mãi đến gian phòng của mình ở phía xa tít. Đồng hồ lớn đã đánh mười lần, tôi thầm nghĩ phải nhanh đi ngủ thôi để thả lỏng thần kinh căng thẳng cả ngày trời.
Mới vừa rời khỏi hàng lanh phía tây, từ phía xa tôi đã nhìn thấy thân ảnh thon dài đang dựa vào cửa sổ ở hành lang phía đông, dưới ánh lửa nhập nhoè lúc một giờ khuya. Tuy không nhìn rõ mặt hắn ta, nhưng đã trễ thế này còn có thể tự do đi lại trong nhà thì chỉ có…
Tôi kiên nhẫn đi tới: “Ngài bá tước.”
“À, là cậu à Abel.” Hắn ra như tỉnh lại từ trầm tư, quay đầu nhìn tôi. Tôi ngửi được mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu cồn. Hắn chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, thậm chí còn đi chân trần, trông không hề lạnh lùng như lúc ban ngày.
“Trễ thế này rồi cậu tới đây làm gì?”
“Tôi… Tôi trả trang phục cho ngài Beckett.”
“Và?” Hắn nhìn tôi, “Sao lại không mặc nữa? Cậu mặc rất vừa mà.”
“Cái đó… nếu là mặc để đón khách thì khi vị khách đó đi rồi tôi cũng không cần mặc nữa, quần áo tốt như vậy…”
“Quá đáng tiếc.” Hắn dụi tắt điếu xì gà trong tay, “Cậu mặc bộ quần áo đó trông rất đẹp.”
“Cám ơn. Có thể không phải là đồ của tôi, nên tôi cảm thấy không quen lắm.”
“Vậy thì liên quan gì?” Đôi mắt hắn ta biến thành xanh thẫm, vì bóng tối sao? “Abel, thật ra bộ quần áo đó rất phù hợp với mái tóc màu bạc của cậu… rất xứng đôi… vô cùng xinh đẹp…”
“Ơ? Vậy sao? Tôi…” Mặt tôi nóng bừng, đang trong lúc nghĩ ngợi phải nói gì thì đột nhiên tay hắn xoa mặt tôi, khiến tôi lập tức ngừng lại.
Cả người tôi căng thẳng, chỉ cảm giác lực ngón tay hắn chuyển từ hai má của tôi ra sau ót, chậm rãi len vào mái tóc, lướt qua rất êm ái như là âu yếm.
“Ngài, ngài bá tước.” Tôi lấy dũng khí lui về phía sau một bước, “Khuya lắm rồi, xin… xin lỗi… tôi… tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi rồi. Tôi cũng nên… ưm!”
Miệng tôi đột nhiên bị một thứ ấm nóng mềm mại chặn lại.