Chương 4 : Rowan
Đế quốc Ardens, khu ổ chuột là một nơi đặc thù lại vô cùng n·hạy c·ảm khu vực, nó là nơi chứa chấp những người có gia đình hoặc dòng tộc phạm đại tội.
Chẳng hạn như có người cận huyết trở thành tà ác ma pháp sư, hoặc là cấu kết ngoại tộc, làm hại loài người, bị kết tội phản quốc.
Tất cả đều bị xã hội khinh thường ruồng bỏ, bắt buộc phải sống ở ngoại thành, chịu đựng nghèo khổ qua ngày, thậm chí không may mắn, liền bị hung thú xơi tái lúc nào không hay!
Việc một đứa trẻ ở khu ổ chuột tiến tới, mặc dù Drake không quá để ý, nhưng đối với cửa tiệm nói không ảnh hưởng là không thể nào!
“ Chẳng lẽ là do cửa hàng khác ám chiêu...?! “
Drake khẽ cau mày, tiệm của hắn lên như diều gặp gió, được nhiều quý tộc đặt hàng, việc này đối với những cửa hàng khác mà nói tuyệt đối cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Mặc dù có Irene bảo hộ, bọn họ khẳng định không dám công khai làm gì, tuy nhiên trong bóng tối đùa nghịch thủ đoạn, coi như Drake cũng cảm thấy đau đầu!
“ Về sau nói bảo an chú ý một chút, đừng để nàng tới gần là được! “
“ Ừm, chỉ là sáng nay ta nhìn đứa bé đó bị một đám hài tử khác vây quanh đ·ánh đ·ập, coi như nàng là khu ổ chuột xuất thân, bộ dạng cũng thật đáng thương a! “
Rowan sắc mặt đau lòng, ngược là Drake gương mặt vẫn tỉnh bơ, nữ nhân trời sinh mẫu tĩnh, đối với hài tử thương cảm, hắn cũng không trách nàng!
Chỉ là so với Rowan, Drake thấy được mặt tối của xã hội càng nhiều, cửa tiệm phát đạt đến mức này, hắn bỏ không ít công sức.
Đương nhiên sẽ không vì một chút thương hại mà trở nên bất cẩn!
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi tối khách đến tiệm càng nhiều, quả thực như Rowan nói, ngày nghỉ lễ sắp tới, số lượng khách hàng cơ hồ tăng gấp ba!
Mãi đến mười giờ mới xem như tiếp xong một đợt khách cuối cùng, Drake cũng an âm đóng của tiệm.
“ Rowan, còn chưa về sao?! “
Thấy Rowan còn trong tiệm, hắn không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Phía nam thành phố vốn là vắng vẻ, buổi đêm càng không một bóng người, Rowan lại là một cái thiếu nữ trẻ tuổi, cho nên bình thường vẫn để nàng về sớm.
Không nghĩ tới quay mặt đi quay mặt lại, Rowan vẫn còn ở nơi này!
“ Hì hì, lão bản, đừng nghĩ ta không để ý trong máy tính hoàng kim đơn, để ngươi một mình làm, đến hết ngày mai cũng không xong a! “
“ Không bằng để Rowan ta, siêu cấp mỹ nữ làm bánh, ở lại giúp ngươi đi! “
Rowan cười trêu chọc, thiếu nữ tràn ngập sức sống giọng điệu, cũng khiến Drake bật cười, mệt mỏi tan đi không ít.
“ Được...! “
“ Hừ, lão bản, ngươi rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn ta, mà sao bộ dạng cứ như lão già vậy đâu?! “
Cạch! Cạch!
Hai người còn đang trêu chọc nhau, đúng lúc này bị phía ngoài cửa thanh âm làm cho giật mình!
“ Ân...?! “
Hai đường đồng loạt quay sang, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một cái gầy gò nữ hài, quần áo rách nát bẩn thỉu, đầu tóc lộn xộn, tuy nhiên xuyên qua lớp kính Drake vẫn có thể nhìn được rõ ràng hai con mắt sáng tựa tinh thần.
Xoạt!
Rowan lấy tay chọc vào người hắn, miệng khẽ lẩm bẩm.
“ Là nàng...! “
Drake nghe vậy liền giật mình, lập tức nhớ tới cô bé khu ổ chuột mà Rowan nói buổi chiều, hắn còn định đi ra mở cửa thì lập tức bị Rowan kéo lại.
“ Lão bản, ngươi làm gì vậy, nàng chính là người khu ổ chuột đó, buổi chiều ngươi còn chẳng phải nói tránh xa sao? “
Rowan khẽ nói nhỏ, sắc mặt mười phần lo lắng.
“ Không sao, giờ cũng không có người, lại nói chỉ là hài tử, ngươi sợ cái gì chứ...?! “
Drake khẽ lắc đầu, một đứa trẻ đêm hôm tới tiệm của hắn, khẳng định là có chuyện, hắn cũng không thể để nàng một mình ở ngoài!
Hơn nữa còn một phần là lúc nhỏ sinh tồn trong rừng, ngày ngày đối diện hiểm nguy đã rèn luyện cho hắn một loại bản năng, đối với ác ý cực kì mẫn cảm.
Từ trên người cô bé này hắn không cảm nhận được chút ác ý nào, đây mới thực sự là lý do hắn đồng ý cho nàng vào!
Lão bản đã nói như vậy, Rowan cũng không còn lý do nào để ngăn cản, huống hồ nàng nhìn hài tử này bộ dạng cũng thật đáng thương.
“ Cô bé, có chuyện gì không...?! “
Drake đi ra mở cửa, một chân khụy xuống, thanh âm hòa ái nói.
Lúc này hắn mới nhìn rõ được cô bé này gương mặt, làn da ngăm đen, tay chân đầy vết xước, cơ thể gầy trơ xương, khuôn mặt còn ẩn hiện vết tím bầm.
Có lẽ cũng chỉ có đôi mắt của nàng là thật sự làm Drake rung động.
Thật đẹp đôi mắt!
Như một khối bảo ngọc trong đống bùn đất, sáng đẹp rạng ngời!
“ Đại...đại nhân, ngài có bánh không...?! “
Nữ hài thanh âm run rẩy, bộ dạng sợ hãi rụt rè, dường như chỉ việc mở miệng, cũng khiến nàng tiêu hao tất cả dũng khí vậy!
“ Ngươi muốn mua bánh sao?! “
Drake mỉm cười, thanh âm kinh ngạc hỏi lại.
“ Vâng, Alice muốn mua bánh sinh nhật cho mụ mụ, tiệm bánh đại nhân, ngài có thể bán cho ta không...?! “
Alice giọng nói vẫn run run, từ trong túi nhỏ nhóc ra một vài đồng tiền cũ nát, gầy yếu bàn tay đưa về phía Drake.
“ Tiệm bánh đại nhân sao...?! “
Nghe câu nói này Drake cũng thật không nhịn được cười, sau đó hắn lại nhìn về Alice trên tay mấy đồng tiền rách.
Chỉ có mười đồng!
Drake thật không biết nói thế nào, tiệm của hắn một chiếc bánh quy cũng có giá hai mươi đồng rồi!
“ Đại nhân, không đủ sao...?! “
Alice cúi đầu rụt rè, nhưng có thể nhìn rõ trong mắt nàng thất lạc, chỉ thấy Drake khẽ xoa đầu nàng, lắc đầu nói.
“ Tiền này đủ rồi, ngươi mua bánh sinh nhật cho mẹ sao...?! “
“ Ưm, mụ mụ ngày ngày kiếm được đồ ăn đều đưa ta, cho nên ta cũng muốn mua bánh sinh nhật cho nàng! “
Alice nghe vậy khuôn mặt liền mười phần mừng rỡ, vội vã gật đầu!
“ Phụ thân của ngươi đâu...?! “
“ Mụ mụ nói ba ba đi xa, sau này mới trở về...! “
Drake nghe vậy hai mắt khẽ xoay chuyển, cũng đoán được phần nào tình trạng của cô bé này.
Ngoài ra nhớ lại câu truyện Rowan nói, sắc mặt hắn càng trở nên phức tạp.
Cô bé này một mực đến gần tiệm bánh mấy ngày, cũng chỉ vì muốn mua bánh sinh nhật cho mụ mụ sao?
“ Ngươi đợi ta một chút! “
Drake khẽ thở dài, đi vào trong tiệm lấy ra một hộp bánh nhỏ, đó là một chiếc ngọt ngào bánh kem chocolate, đi ra ngoài cửa đưa cho Alice!
Chỉ là Alice thấy chiếc bánh này xong liền vội vã xua tay.
“ Đại nhân, ta không...ta chỉ cần một miếng nhỏ thôi! “
Alice mặc dù xuất thân khu ổ chuột, nhưng lại mười phần thông minh, có thể nàng không biết một chiếc bánh giá bao nhiêu, nhưng mấy đồng lẻ kia không thể nào mua được nhiều thế này!
“ Hài tử phải biết nghe lời, còn nữa cầm lấy! “
Drake xoa đầu nàng, cũng đồng thời từ trong túi lấy ra một tờ giấy bạc một trăm đồng.
“ Con mắt của ngươi rất xinh đẹp, lại còn là một cái hết sức ngoan ngoãn hài tử, cầm số tiền này ăn uống đầy đủ, phải khỏe mạnh mới chăm sóc được mẹ ngươi, rõ chưa...?! “
“ Ta...! “
Alice cầm một trăm đồng trên tay, thân thể run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, một trăm đồng với người bình thường, không hơn không kém một bữa ăn!
Nhưng đối với nàng cùng mụ mụ mà nói, tuyệt đối là số tiền khổng lồ!
“ Cảm ơn đại nhân! “
Alice khóc nức nở, một cô bé xuất thân khu ổ chuột, nàng mặc kệ đi tới đâu đều bị người xua đuổi đ·ánh đ·ập.
Nhưng sau hôm nay nàng liền biết, trong cái thế giới đầy ác quỷ này, ngoài mụ mụ ra còn có cái thứ hai thiên thần!
Alice khóc xong liền cầm hộp bánh rời đi, Drake vẫn còn có chút không yên lòng liền lặng lẽ đi theo, đợi đến khi nàng đi tới đường lớn, lúc này mới hài lòng trở về!
Chỉ thấy trong tiệm bánh lúc này Rowan đã trầm mặc ngồi một chỗ, đôi mắt vẫn còn đỏ, nhưng vẫn cố tỏ ra mình bình thường.
“ Sao thế, cảm động muốn khóc rồi...?! “
Drake nghiềm ngẫm cười, càng khiến Rowan đỏ mặt, lườm nhìn về phía hắn.
“ Khóc cái gì chứ, chỉ thấy nàng quá đáng thương thôi! “
“ Ai, thật là một cái bất hạnh cô bé, nếu như nàng sinh ra có một người phụ thân như ngươi thì tốt rồi! “
“ Ha ha, ta có tốt như vậy sao...?! “
“ Trước đây thì không, nhưng sau đêm nay ngươi là ta gặp qua tốt nhất nam nhân...! “
...
Một buổi tối lại không có sự tình gì, mãi đến ba giờ sáng, hai người mới làm xong một nửa số hóa đơn.
Không có cách, quý tộc đơn hàng, tỷ mỉ không chịu được, mỗi một chiếc bánh đều hao tổn Drake đại lượng thời gian.
Nếu như người bình thường làm việc lâu như vậy, chỉ sợ đã mệt c·hết, Drake sắc mặt ngược lại vẫn như bình thường.
So với tám năm trước trong rừng sinh hoạt, mỗi đêm đều ngủ không yên, tinh thần căng cứng, làm bánh công việc này, quả thực cùng múa tay múa chân không khác nhau chút nào!
Một chút áp lực cũng không có!
Ngược lại Rowan sắc mặt mờ mịt, mắt nhắm mắt mở, hiển cả ngày làm việc, thân thể nàng đã đến giới hạn rồi!
“ Ngươi đi ngủ trước đi, dù sao đơn hàng cũng không gấp! “
Drake nhếch miệng nói, tiệm bánh có giường ngủ, hắn ngược lại không ngủ cũng không vấn đề gì!
Bất quá Rowan thì không được, buổi sáng hắn phải đi học, chuyện ở quán còn phải trông cậy vào nàng đây!
“ Ha ha, không có việc gì, lại nói hết trứng gà rồi, để ta ra tiệm mua tạm a! “
Rowan vỗ ngực, vừa ngáp ngủ vừa nói.
Drake cũng liếc nhìn trong tủ, quả thực hết trứng gà rồi, khóe miệng hắn cũng co giật, hắn còn nhớ tối hôm trước mình còn để sẵn gần một ngàn quả...đúng không?
“ Vậy ngươi cẩn thận...! “
Chỗ bán trứng cũng chỉ cách cửa tiệm một hai km, bình thường hắn đều gọi chủ quán lái xe mang đến, nhưng nhìn Rowan bộ dạng, Drake cảm thấy để nàng ra ngài khuây khỏa một chút cũng không vấn đề gì!
“ Tốt a! “
Rowan khẽ vươn vai, sau đó mở cửa cất bước ra ngoài, Drake cũng không để ý, tiếp tục chú tâm vào công việc, chỉ có điều gần ba mươi phút sau, hắn mới nhìn vào đồng hồ cau mày!
“ Chuyện gì vậy, Rowan chẳng lẽ còn đi dạo xung quanh...?! “
Một hai km khoảng cách, bình thường di chuyển cũng chỉ mười lăm, hai mươi phút là cùng!
Mãi đến 45 phút sau, lúc này Drake tâm tư làm bánh một chút cũng không còn, lập tức mặc áo khoác mở cửa đi ra ngoài, tay bấm điện thoại.
Tút! Tút!
“ C·hết tiệt, chẳng lẽ thật gặp chuyện...?! “
Điện thoại trầm mặc, càng khiến Drake nội tâm nóng nảy, quen biết Rowan một năm, hắn cũng hiểu tương đối Rowan tính cách.
Nàng tuyệt đối không phải là một người thích la cà, hiện tại quá nửa tiếng không thấy về, điện thoại cũng không được, chỉ sợ quá bảy tám thành là gặp chuyện.
Rowan dù sao cũng chỉ là một cái mười tám tuổi thiếu nữ, khu vực này lại vắng vẻ như vậy, nếu nàng thật xảy ra chuyện...!
“ C·hết tiệt, biết vậy không để nàng ra ngoài! “
Drake khẽ cắn răng, thân thể chạy như bay, đồng thời cũng hướng bốn phương liếc nhìn, tuy nhiên mới đi được nửa đường, hắn lúc này đột ngột dừng lại.
Xoạt!
Tay nắm chặt, trên trán gân xanh nổi lên, nhãn thần cũng biến thành cực kì đáng sợ, cứ như một con thú săn mồi.
Bởi hắn có thể ngửu rõ ràng mùi hương bay qua mũi lúc này, đã quá lâu rồi hắn chưa gặp lại.
Mùi huyết tinh!