Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 60




Những ngày sau đó, luôn ra ngoài lúc trời chưa sáng, trở về đêm đã khuya, thậm chí có thể ở lại bệnh viện canh giữ suốt đêm khi tình hình cấp bách.

Ba mẹ mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi tình hình của Đồng Đồng, xác nhận cô có mạnh khỏe hay không.

Mỗi lần nhận điện thoại xong ánh mắt của cô đều đỏ giống như con thỏ, nghề này, không có cách nào khác không làm mọi người thất vọng.

Rất nhanh số người bị nhiễm đã đột phá con số 5000.

Trái tim của Đồng Đồng giống như rơi vào vực không đáy, không xác định bản thân cách việc bị nhiễm còn xa lắm không.

Trong đài tìm cho bọn họ toa thuốc nâng cao miễn dịch, muốn bọn họ dùng hàng ngày. Đồng Đồng cứng nhắc nuốt viên thuốc, không biết là có hữu dụng thật không nữa.

Có lẽ, cũng chỉ là thuốc an ủi.

Một ngày kia đi phỏng vấn về, ở trong chùa Đại Từ, Đồng Đồng thấy Doãn Thượng Ý dùng mu bàn tay sờ trán, dường như đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể, trong lòng cô hồi hộp một chút, đi qua hỏi: “Có phải không thoải mái hay không?”

Sắc mặt Doãn Thượng Ý nặng nề, cau mày không nói chuyện.

“Muốn hay không…” Lấy nhiệt kế đo một chút?

Cô còn chưa nói cho hoàn chỉnh, Doãn Thượng Ý đã hiểu ý của cô, gật gật đầu.

Đồng Đồng quay về thiện phòng cầm nhiệt kế thủy ngân đi ra.

3 phút dài dằng dặc trôi qua, đến lúc xem vạch nhiệt độ, Doãn Thượng ý không dám nhìn, đưa cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng đón lấy, tay hơi run lên, thở sâu, bắt buộc bản thân ổn định, cẩn thận phân rõ mức độ của thủy ngân, 38.9 độ, sốt…

Cô trầm mặc nhìn sang.

Doãn Thượng Ý hiểu tất cả từ sắc mặt của cô. Trên mặt anh ta hiện ra bối rối, bất an xoắn tay, không biết nên nói gì.

Dựa theo yêu cầu, người có nhiệt độ cơ thể vượt qua 38.5 độ, phải báo cáo, tiến hành cách ly.

Lúc này Cố Hoài và Hà Dương trở về, thấy hai người đứng trong sân, trên tay của Đồng Đồng cầm nhiệt kế, sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi lớn, khẩn trương đi qua, mu bàn tay anh sờ lên trán cô: “Phát sốt sao?”

Hình như không có. Anh nhẹ nhàng thở ra.

Đồng Đồng khó khăn mở miệng: “Là anh trai Đinh Đinh.”

Cố Hoài quay đầu nhìn Doãn Thượng Ý, anh ta mím môi ngập ngừng: “Xế chiều bắt đầu có chút không thoải mái, tối về cặp nhiệt một chút, thì…”

Đồng Đồng an ủi: “Cũng không nhất định là trúng chiêu, có lẽ chỉ là cảm mạo thông thường, gần đây chúng ta đều quá mệt mỏi.”

Doãn Thượng Ý cúi đầu: “Tôi đi thu dọn đồ đạc, đi cách ly.”

Rất nhanh, anh ta mang theo túi từ trong phòng đi ra, cố chấp không cần người đưa đi, tự mình lái xe đến khu cách ly.

Cố Hoài chở Đồng Đồng và Hà Dương, đi theo sau anh ta, kiên trì đưa anh ta đến nơi.

Sau khi xuống xe, Doãn Thượng Ý sợ bọn họ lại đến gần anh ta, tự mình ôm túi chạy vào.

Cố Hoài đuổi theo anh ta, Đồng Đồng giữ chặt tay áo của Doãn Thượng Ý: “Anh trai Đinh Đinh, mọi người chờ anh ra, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Hà Dương cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi đều sẽ chờ cậu.”

Doãn Thượng Ý quay đầu với đôi mắt ngấn lệ, một lúc sau bỏ tay Đồng Đồng ra: “Đừng tiếp cận sát nữa. Mọi người đều biết, tỷ lệ bị cảm mạo là rất nhỏ.” Nói xong anh ta nhìn về phía Cố Hoài: “Xin lỗi Lão đại, em không muốn lại liên lụy mọi người, anh dẫn bọn họ đi thôi.”

Cố Hoài giữ vai Đồng Đồng, khống chế không cho cô tiến lên nữa, nhịn xuống nghẹn ngào nói: “Cậu đi trước làm kiểm tra, những chuyện khác giao cho tôi.”

Doãn Thượng Ý nén nước mắt quay đầu, từng bước một, không quay đầu lại đi vào khu cách ly.



Mấy người Cố Hoài không có rời đi, mà canh giữ bên ngoài khu cách ly, ngồi ở mép đường, im lặng tập thể.

Đồng Đồng cúi đầu, xoa xoa bàn tay, Cố Hoài phát hiện cô căng thẳng, đưa tay nắm lấy tay phải của cô giữ chặt, không nói gì.

Ba người cả đêm không ngủ, ngồi ở ven đường một đêm.

Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra đã có, Doãn Thượng Ý được chẩn đoán chính xác bị nhiễm, được chuyển đến bệnh viện cách ly. Cố Hoài báo cáo kết quả lại cho Lão Tạ.

Lão Tạ giống như điên rồi chạy tới, dưới sự giao thiệp của Cố Hoài, giúp anh ta mượn được bộ quần áo hóa chất bảo hộ dùng tạm, anh ta có thể mặc để đi vào gặp Doãn Thượng Ý.

Lúc hai người gặp nhau, bọn người Cố Hoài chờ ở bên ngoài bệnh viện. Đồng Đồng đứng ở bên đường, toàn thân lạnh run, không ngừng run rẩy, Cố Hoài đi lên ôm lấy cô, bị cô đẩy ra: “Anh đừng tới đây, ngày hôm qua anh trai Đinh Đinh luôn ở cùng một chỗ với em, tụi em còn ngồi chung xe trở về, nếu anh ấy bị nhiễm, có thể em cũng bị.”

Cố Hoài khẽ giật mình, đi theo kéo tay cô, dùng sức đem cô ôm vào lòng, gắt gao siết chặt, sau đó nắm cằm cô cậy mạnh ngang ngược hôn lên. Đồng Đồng mở to mắt nhìn anh, dùng sức đẩy anh ra, nhưng làm sao địch nổi sức lực của anh, cái ót cũng bị anh cố định, không cách nào lùi lại.

Anh thậm chí còn cạy mở răng cô, tùy ý thăm dò.

Thật lâu sau anh mới buông ra, trán cụng lên trán cô, giọng nói dĩ nhiên khàn khàn: “Nếu em bị nhiễm, vậy anh cũng vậy, muốn chết thì cùng chết.”

Đồng Đồng đột nhiên khóc ra.

Lão Tạ vào bệnh viện, không có trở ra, chỉ có bộ quần áo bảo hộ được trả ra.

Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, nếu không thể cùng nhau già đi, vậy thì, cứ cùng nhau chết đi.

Cố Hoài cầm bộ quần áo bảo hộ, trầm mặc rất lâu, sau đó chuyển cho Hà Dương, nhờ anh ta cầm trả lại cho người bên khu kiểm soát bệnh.

Hà Dương hỏi anh: “Hôm nay vẫn phỏng vấn sao?”

Cố Hoài ngắm nhìn Đồng Đồng, khẽ gật đầu: “Hôm nay cứ vậy đi, nghỉ ngơi 1 ngày, điều chỉnh lại tâm tình.”

Hà Dương đón nhận bộ quần áo bảo hộ, lái xe của Doãn Thượng Ý đi rồi.

Cố Hoài nắm tay Đồng Đồng, lại xoa xoa đầu cô: “Đừng có đoán mò, chúng ta đi một chút.”

Đồng Đồng kìm lại nước mắt gật đầu.

Thời kỳ ủ bệnh của loại bệnh này lại không có biện pháp hữu hiệu nào để kiểm tra ra, chỉ đến khi xuất hiện triệu chứng mới có thể tìm ra. Rốt cuộc cô có bị nhiễm hay không, tất cả đều còn là một ẩn số.

Trước đó, coi như chỉ còn sống trên cõi đời này 1 ngày, hãy sống hết mình.

Trên đường gần như không có 1 bóng người, thành phố giống như trống rỗng, ánh mặt trời chói mắt, con đường bê tông phản chiếu ánh sáng trắng. Hai người tay trong tay lang thang đi trên phố, nói chút chuyện vụn vặt trong quá khứ.

Những thứ lúc 2 người chưa gắn bó với nhau, quãng thời gian trong đời, hiện tại từng cái đều nói cho đối phương nghe, háo hức chia sẻ.

Nói đến ba mẹ mình, cuối cùng Cố Hoài nói ra sự thực: “Thật ra, người ký giả mà em sùng bái kia, An Nhiễm, là mẹ anh.”

Đồng Đồng ngớ ra, giật mình nhìn anh một lúc lâu, mới nói: “Thật sao?”

Cố Hoài lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh cho cô xem, ảnh đen trắng, màu đã ố vàng, nhưng có thể nhìn rõ diện mạo của một nhà 3 người.

Người phụ nữ xinh đẹp kia ôm 1 đứa bé trong lòng, đúng là An Nhuyễn không sai.

Đồng Đồng đột nhiên cảm giác được sinh mệnh rất kỳ diệu, cô thế mà lại yêu con của thần tượng: “Vậy sao trước kia anh không nói cho em?”

“Anh không muốn cố ý nhắc tới, người trong đài biết chuyện này, cũng chỉ có Trần Dĩ Nam.”

Đồng Đồng hiểu rõ cách nghĩ của anh, giống như cô không muốn người khác biết biết ông nội cô là Đồng Tùng Niên vậy.

Cố Hoài nhìn về phía xa: “Anh cũng không giống em, vẫn luôn kiên định muốn làm phóng viên. Năm 17 tuổi đó khi đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, anh vô cùng mơ màng, ông nội không muốn anh học báo chí, muốn anh tới tiếp quản xí nghiệp của ông, anh không biết nên lựa chọn thế nào.”

Đồng Đồng hơi kinh ngạc: “Vậy sau đó anh làm thế nào mà nghĩ thông rồi?”



Cố Hoài nhìn cô, cẩn thận quan sát nét mặt của cô: “Năm ấy anh trở về Dung Thành, gặp được 2 người thay đổi cả cuộc đời anh, một ông cụ và một cô bé, bọn họ nói cho anh biết, phải kiên trì với lý tưởng của chính mình.”

Vẻ mặt của Đồng Đồng không hiểu rõ lắm.

Cố Hoài nói tiếp: “Cô bé kia tròn tròn, trên vai đeo cặp hoạt hình màu hồng, bên trong chứa đầy bánh rán. Anh khi đó đang ngủ trên băng ghế đá, cô bé tưởng anh đã chết, nhặt một nhánh cây nhỏ khều khều mặt anh, sau khi khều làm anh tỉnh, tự cô bé thở phào một hơi, hỏi anh có phải đói bụng không, rồi tự nhiên lấy ra bánh rán cho anh ăn.”

Đồng Đồng nghe anh miêu tả, càng nghe vẻ mặt càng kinh ngạc, đến cuối cùng bụm miệng hoảng hốt.

Từ vẻ mặt hiểu rỏ tất cả của cô, Cố Hoài kinh ngạc: “Em còn nhớ rõ?”

“Cho nên anh chính là bạn trai bí ẩn của em năm đó?” Đồng Đồng gần như hét toáng lên, quả thật không thể tin được!

Cố Hoài vui vẻ ra mặt, chỉ bắt lấy mấy chữ trọng điểm: “Bạn trai?”

Đồng Đồng bỗng nhiên nghẹn lại, hỏng bét, nói lộ hết rồi…

Cố Hoài thấy cô không nói, gấp đến độ dừng chân lại: “Nói cho xong.”

Lúc này Đồng Đồng mới ngượng ngùng mở miệng: “Khi đó mấy ngày liền đều nhìn thấy anh ở cùng 1 chỗ, anh còn chơi với em, sau đó em bị một đám học sinh tiểu học bắt nạt, họ muốn cái cặp của em, là anh cứu em. Anh chỉ đứng ở chỗ đó, rất hung dữ nói với bọn họ, giao cái cặp ra đây! Họ liền giao ra. Khi đó em liền thích anh. Về sau anh nói phải rời đi, em cuối cùng tìm không ra anh, thời gian lâu dài, em cũng dần dần nhớ không rõ mặt anh nữa, chỉ nhớ rõ có 1 người như thế, không nghĩ tới vậy mà là anh.”

Cố Hoài chưa từng nghĩ cô sẽ nhớ rõ nhiều như vậy, anh nhìn cô thật sâu: “Cho nên, anh mới là mối tình đầu của em?”

“...” Đồng Đồng xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.

Trái tim Cố Hoài rung động, anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, giống như ôm một món đồ quý báu.

Ngày hôm đó, bọn họ đi mãi đến khi trời tối mới quay về Đại Từ tự.

Trước khi ngủ, Đồng Đồng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi mở, Cố Hoài ôm chăn đệm đứng bên ngoài: “Anh sợ em một mình không ngủ được.”

Đồng Đồng nghi ngờ nhìn anh.

“Anh ngủ dưới đất.” Nói xong anh chen lên đi vào, bắt đầu trải chăn đệm trên đất.

Đồng Đồng đi qua, giúp anh trải ra. Thời tiết đã sang tháng 6, ngủ dưới đất thật ra cũng không lạnh.

Sau khi tắt đèn, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau.

Trong bóng tối, Đồng Đồng trở mình, hướng về phía Cố Hoài: “Ngày mai chúng ta có thể đi thăm anh trai Đinh Đinh sao?”

“Trước tiên để anh hỏi xem có thể mượn lại quần áo hóa học được hay không.” Cố Hoài cũng nhìn sang hướng cô, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy được gương mặt cô: “Đừng lo lắng, có Lão Tạ ở cùng, cậu ấy không cô đơn.”

Đồng Đồng yên lặng một hồi: “Anh gặp qua hình ảnh bệnh nhân qua đời chưa?”

“Gặp qua, cũng chụp được một ít, nhưng không dám phát trên tivi, sợ gia tăng hoang mang. Loại virus này sẽ gây mất chức năng của phổi, người bệnh cuối cùng vì hít thở không thông mà chết đi.”

“Từ bị nhiễm đến tử vong, thông thường mất bao lâu?”

“Bởi vì mỗi người khác nhau, ít thì 1 tuần, nhiều gần 1 tháng.”

Thời kỳ ủ bệnh của virus từ 3 đến 5 ngày, nếu cô thực sự bị nhiễm, dưới tình huống không lạc quan nhất, cô chỉ còn 10 ngày.

Im lặng một lát, Đồng Đồng ngồi dậy, xuống giường, đi đến nằm xuống bên cạnh Cố Hoài, cọ cọ tiến vào lòng anh: “Ôm ôm em.”

Cố Hoài tự nhiên đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ.”

“Nếu em thực sự bị nhiễm, nếu vacxin phòng bệnh không nghiên cứu phát triển thành công, anh giúp em tiêm thuốc trợ tử được không? Em không muốn chết quá khó coi.”

“Lại nói ngớ ngẩn.” Cố Hoài không trả lời vấn đề của cô, chỉ nhè nhẹ vuốt ve lưng cô, giúp cô thả lỏng.

Đồng Đồng vòng tay ôm lấy eo anh, gương mặt dí trong ngực anh, dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ.