Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 57




Gần đến giờ tan làm, Đồng Đồng ngồi ở bàn làm việc sửa sang lại tư liệu phỏng vấn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh giày cao gót giẫm trên nền gạch, kèm theo tiếng hít vào của mọi người.

Cô theo bản năng ngẩng đầu. Trên hành lang, một người nữ dáng cao gầy đang đi tới, đôi môi đỏ mọng bắt mắt, tóc dài qua eo buộc đuôi ngựa, buộc thật cao sau ót, trên người mặc áo khoác da màu quả hạnh, trên đùi là quần jean bó sát, cộng thêm đôi giày bốt cao quá gối, bước đi tới mười phần hung hăng.

Dáng người này cùng khí chất này, đến Victoria's Secret làm người mẫu cũng không ai dám càn rỡ bb* cái gì, khó trách đám đàn ông kia đều sắp chảy cả nước miếng ra ngoài.

*bb: được sử dụng để mô tả lời nói khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, nói không đúng lúc hoặc thiếu ý nghĩa tương tự

Cô ta càng đi càng gần về hướng của Đồng Đồng, Doãn Thượng Ý bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, hô một tiếng: “Phong tỷ.”

Người phụ nữ cười, hướng về văn phòng của Cố Hoài nhìn lướt qua: “Hắn đâu?”

Doãn Thượng Ý giải thích: “Lão đại đi họp, lát nữa về.”

“Tôi đây vào trong chờ hắn.” Người phụ nữ nói xong, tầm mắt dừng trên người của Đồng Đồng, dừng một giây, sau đó đẩy ra cửa văn phòng của Cố Hoài, đi vào.

Đang lúc hai người nói chuyện Đồng Đồng theo bản năng thở một phào nhẹ nhõm, chờ cô ta đi vào mới lén lút tiến đến bên cạnh Doãn Thượng Ý, hạ giọng hỏi: “Ai vậy ạ?”

“Tùy Phong, bạn tốt của lão đại, chụp phim phóng sự, bình thường chạy khắp nơi trên cả nước, có đôi khi đến Dung Thành sẽ đến đài tìm lão đại. Nghe nói hai người là bạn học chung thời đại học, giao tình chừng 10 năm.”

“Ồ.” Đồng Đồng chép chép miệng, nhìn người phụ nữ trong văn phòng liếc mắt một cái, cô ta đang tùy ý ngồi ở chỗ của Cố Hoài, đang chơi di động. Quả nhiên là quan hệ với anh tương đối thân nha, bằng không làm sao dám ngồi chỗ của anh?

Cô đột nhiên cảm giác được ngực có chút buồn bực.

-

Trong chốc lát, Cố Hoài đi họp về, đẩy cửa vào văn phòng. Đồng Đồng chỉ nghe thấy câu nói, “Sao cậu lại tới đây”, tiếp theo cánh cửa bị đóng lại, rốt cuộc không nghe rõ được đối thoại bên trong.

Cô nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, lại không có cách tập trung lực chú ý, đầu thường thường lặng lẽ ngẩng lên, hướng bên trong liếc một cái. Tùy Phong vẫn ngồi ở vị trí của anh, Cố Hoài thư thái dựa nghiêng lên bàn làm việc, hai người giống như đang nói đùa chuyện gì đó, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, cười đến thật sâu, Tùy Phong còn nâng tay vỗ lên cánh tay anh một chút.

Đồng Đồng buồn bực đau đớn trong lòng. Cố Hoài bình thường rất ít tiếp xúc cùng người khác phái, tiếp xúc hoặc là đồng nghiệp trong đài, hoặc là đương sự phỏng vấn bên ngoài. Anh đối đãi với các cô ấy cực kỳ chuyên nghiệp, ranh giới rõ ràng, cũng không làm cho người ta hiểu lầm.

Tùy Phong xem như là người có giới tính nữ có quan hệ cá nhân với anh mà cô từng thấy, hơn nữa trước mặt cô ta, anh cười tự nhiên đến như vậy.

Suy nghĩ đến điểm này, Đồng Đồng có chút chán nản cúi đầu. Cũng đúng, người đẹp mắt giống như lão đại vậy, hẳn là nên thích người như Tùy Phong đi.

Tiếp theo cô như ý thức được gì đó, loại phản ứng thế này, cô đây là, đang ăn giấm chua?

Cô lấy tay che lại vị trí ngay tim mình, nơi đó đang khó chịu âm ỷ. Đúng rồi, cảm giác này không lừa được người, cô chính là đang ăn giấm chua.

Cô thích lão đại rồi.

Cho tới nay, đối với lão đại cô có chút cảm xúc không tên, không phân rõ rốt cuộc là cái gì, có lẽ là sùng bái, có lẽ là ỷ lại, có lẽ là cảm kích. Mãi cho đến giờ phút này, cô mới hiểu được cái loại này là muốn độc chiếm tâm tình của anh, là thích của phái nữ đối với phái nam.

-

Trong văn phòng, Tùy Phong đột ngột đứng lên, Cố Hoài cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, sắp tới giờ tan làm, xem ra hai người phải đi. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, giả vờ làm việc, lỗ tai lại dựng thẳng thật cao.

Cũng không lâu lắm, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng giày cao gót đi ra: “Đây là tiểu đồ đệ ông mới nhận?”

Đồng Đồng nghe thấy trong lòng căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với Cố Hoài, trong đáy mắt anh che giấu ý cười, anh ậm ừ một tiếng.

Tùy Phong lập tức bước về hướng cô: “Hi, chúng ta còn chưa từng gặp qua, tôi là Tùy Phong, là bạn tốt của Cố Hoài.”

Đồng Đồng vội vàng đứng lên khỏi nơi làm việc, có chút mất tự nhiên nói: “Xin chào, tôi gọi là Đồng Đồng.”

Tùy Phong cao thấp đánh giá cô một lượt: “Ài, dáng vẻ thật đáng yêu quá.” Sau đó tự nhiên vươn tay, nhéo má cô: “Làn da cũng đẹp, quá mềm.”

Đồng Đồng nhất thời không phản ứng kịp, bị sự mạnh dạn của cô ta hù cho ngây ngẩn cả người. Cố Hoài thấy thế, đưa tay bắt lấy cổ tay của Tùy Phong, dùng sức đè xuống, trong giọng nói có phần căng thẳng: “Đây là người của tôi, bà đừng mơ tưởng có ý nghĩ không đứng đắn.”

Tùy Phong sửng sốt, như có điều suy nghĩ nhìn Đồng Đồng một cái, tiếp theo thức thời thu tay lại: “Được được được, người của ông. Đi thôi, tôi đói bụng rồi, đi ăn cơm.”

Hai người một trước một sau đi rồi, còn lại Đồng Đồng ngây người tại chỗ, mặt có chút nóng. Người của tôi?

Sao mà nghe qua, xấu hổ cực kỳ…



-

Tan làm về nhà, cô ôm laptop lên sân thượng, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn câu nói kia của anh. Người của tôi.

Rốt cuộc có ý gì đây? Người phụ nữ của anh? Hay là người trong tổ?

Tuy rằng lão đại đối với cô vẫn luôn tốt lắm, vượt qua cả anh trai Đinh Đinh và Béo ca, nhưng cô cảm thấy đó là bởi vì cô là người con gái duy nhất trong tổ. Lần trước cô bị Đinh Hiện bắt cóc, khi anh tới rồi cứu cô, cô từng có ảo giác ngắn ngủi, nghĩ rằng anh thích cô.

Nhưng sau đó nghĩ lại, đổi thành anh trai Đinh Đinh hoặc là Béo ca bị bắt cóc, anh cũng sẽ khẩn trương giống như thế thôi.

Đoán không được tâm tư của anh, cô có chút phiền chán gãi đầu một cái, bắt đầu tìm kiếm trên laptop: Giữa nam và nữ, thật tồn tại loại quan hệ bạn bè tốt sao?

Nhìn một hồi đáp án như đúng mà là sai, cô thấy càng phiền, cô để bút laptop xuống, dựa vào trên ghế nằm thở dài. Kiều Huỳnh ở tầng cuối, sân thượng gần như có thể thu hết phân nửa Dung Thành vào tầm mắt.

Giờ phút này dưới chân đèn đuốc sáng choang, không biết Lão đại với Tùy Phong đang ở nơi nào trong thành phố này, hiện tại đang làm gì?

Hai người trưởng thành, buổi tối ở cùng nhau, có thể làm gì?

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra một ít hình ảnh không thể miêu tả, cô rùng mình lắc đầu nguầy nguậy. Sẽ không đâu, chỉ là bạn tốt, cũng không phải bạn gái.

Có lẽ là không… phải không?

Lúc sau, Kiều Huỳnh đã về, thấy cô ngồi ở sân thượng thở ngắn than dài, hỏi: “Sao đấy?”

Đồng Đồng một mặt rầu rĩ: “Nhị Hắc, làm sao bây giờ? Tớ dường như thích lão đại rồi…”

Hai mắt của Kiều Huỳnh lập tức sáng choang: “Thật sao thật sao? Thật ra tớ cảm thấy anh ấy dường như cũng thích cậu nha.”

“...” Đồng Đồng nheo mắt lại, không tin: “Cậu với anh ấy cũng chưa gặp được mấy lần, đâu ra cái kết luận này?”

Vẻ mặt của Kiều Huỳnh đầy kiêu ngạo: “Trực giác.” Sau đó giải thích: “Cậu xem nha, mỗi lần phỏng vấn xong anh ấy đều đưa cậu về nhà, đối với yêu cầu của cậu gần như ngàn theo trăm thuận, lần trước cậu sốt, không phải anh ấy còn đến nhà cậu nấu cháo sao? Nếu không thích cậu, có thể vì cậu làm những cái đó?”

Đồng Đồng bĩu môi: “Nhưng cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng nói qua thích mà. Lỡ như anh ấy chỉ vì tớ là con gái, cho nên mới nhường tới chăm sóc cho tớ thì làm sao? Sẽ sai rất xấu hổ được chứ?”

Kiều Huỳnh xoa xoa cằm: “Có thể anh ấy không biết biểu đạt, cậu có biết có loại đàn ông này, muốn người ta nói ra mấy chữ tôi thích em, so với lên trời còn khó hơn. Hoặc là, anh ấy sợ bị cậu từ chối, nếu thổ lộ với cậu nhưng cậu lại không thích người ta, lúc này thầy trò đều làm không được, về sau làm sao còn làm việc cùng nhau.”

“...” Bị Kiều Huỳnh nhắc nhở như vậy, Đồng Đồng đột nhiên giác ngộ, mặc kệ trước kia Cố Hoài nghĩ thế nào về cô, đã nói cô thích Cố Hoài, cô có thể đi thổ lộ sao? Chẳng may hiểu sai ý, về sau thật là không có mặt mũi làm việc dưới quyền anh…

-

Tối hôm đó, Đồng Đồng ngủ không ngon lắm. Sau đó nhìn thấy Cố Hoài, cô cũng không dám hỏi chuyện của Tùy Phong, sợ nghe thấy đáp án không phải như cô mong muốn.

Cô thậm chí không dám biểu hiện ra chút dấu hiệu thích anh.

Có thể là rất quan tâm, ngược lại sợ đông sợ tây, sợ chẳng may thổ lộ thất bại, ngay cả đồng nghiệp đều không có cách để làm.

Vừa nghĩ tới không thể tiếp tục đợi ở bên cạnh anh, cô lập tức khổ sở muốn khóc.

-

Đảo mắt đã đến tháng 5, nhiệt độ trong không khí dần dần tăng cao, muỗi chuột hoạt động thường xuyên, tốc độ sinh vật biến chất tăng nhanh.

Tổ chuyên mục không có sắp xếp phỏng vấn bên ngoài vào hôm đó.

Cố Hoài đang trong phòng làm việc thảo luận về bảng phân cảnh với biên tập viên, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trần Dĩ Nam, không có làm nền gì cả, vào thẳng vấn đề: “Lập tức đến văn phòng tôi.”

Giọng điệu của ông nghiêm túc, Cố Hoài không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, lập tức đi qua. Vào văn phòng, phát hiện Trần Dĩ Nam đang lo lắng đi lại, chữ xuyên giữa chân mày xoắn chặt vào nhau.

Từ sau trận động đất lớn 10 năm trước, anh chưa bao giờ thấy qua nét mặt lo lắng và bất an như thế trên mặt của Trần Dĩ Nam. Trực giác nói cho anh biết, có chuyện lớn xảy ra.

“Một tuần trước, Hoa Tây tiếp nhận một bệnh nhân bị sốt, nhưng không chữa được, đã tử vong.” Trần Dĩ Nam lau mồ hôi trên trán: “Khu bệnh mà bệnh nhân kia đang truyền dịch, liên tục xuất hiện mấy mươi người có triệu chứng giống bệnh nhân kia, có vài người đã tử vong, số còn lại chỉ là kéo dài hơi tàn.”

Cố Hoài đã nghe ra tính nghiêm trọng trong câu chuyện: “Bệnh truyền nhiễm?”



Vẻ mặt Trần Dĩ Nam nặng nề gật đầu: “Lây lan trong không khí, trước mắt không có thuốc điều trị hiệu quả, tỷ lệ tử vong là 100%.”

Cố Hoài rơi vào trầm mặc: Lây nhiễm trong không khí, có nghĩa virus lây lan theo cấp số nhân, nếu như tình thế không khống chế được, sớm muộn gì Dung Thành cũng sẽ biến thành thành phố chết: “Bên phía khống chế bệnh tật có tính toán gì?”

“Nếu như không thể nghiên cứu ra thuốc điều trị kịp thời, dựa theo hình thức lây lan, không tới 4 tháng, tất cả mọi người ở Dung Thành sẽ bị nhiễm.” Trần Dĩ Nam khó khăn nói: “Bên trên ngay từ đầu đã đè chuyện này xuống, sợ làm cho quần chúng hoang mang, nhưng bây giờ không che đậy được rồi. 5 giờ chiều, tôi sẽ triệu tập mọi người họp, công bố tin tức này, bởi vì tính chất nguy hiểm đặc biệt lớn, cho nên đến lúc đó sẽ áp dụng chọn phóng viên đi vào theo cách thức tự nguyện.”

Cố Hoài đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 3 giờ.

Trần Dĩ Nam nhìn ra thắc mắc của anh: “Nói cho cháu biết trước, là do chú có chút tư tâm. Cháu cũng biết, mẹ cháu với chú là bạn học, chú cảm thấy có trách nhiệm chăm sóc cháu. Cháu có thể tận dụng chút thời gian này, sắp xếp thật tốt người bên cạnh mình, nên đưa đi thì đưa đi, đừng chậm trễ.”

“Cháu cảm ơn.”

Từ văn phòng của Trần Dĩ Nam đi ra, lòng bàn tay của Cố Hoài đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Đã thật lâu anh chưa có khẩn trương như vậy.

Nhất định không thể để cho Đồng Đồng ở lại nơi này.

Anh hiểu cô rất rõ, nếu để cho cô tham gia cuộc họp 5 giờ, cô tuyệt đối sẽ tự nguyện đi bệnh viện phỏng vấn, đến lúc đó lành ít dữ nhiều.

-

Đồng Đồng đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Cố Hoài trở về, cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc: “Cầm theo túi, theo anh ra ngoài.”

Cô sửng sốt, vội vàng nắm lấy túi: “Lão đại, chúng ta muốn đi chỗ nào hả?”

“Đến rồi em sẽ biết.” Cố Hoài bước đi như bay, Đồng Đồng gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.

Sau khi lên xe, anh đạp một cước lút chân ga, chiếc xe lao vút ra khỏi đài truyền hình, chen vào trong dòng xe cộ. Đồng Đồng bị lắc lư theo phản xạ nắm lấy tay vịn: “Lão đại, đi chỗ nào mà gấp như vậy hả?”

Ánh mắt Cố Hoài gắt gao nhìn chằm chằm mặt đường, tiếp tục lái xe với tốc độ cao: “Anh nói, đến nơi rồi em sẽ biết.”

Đồng Đồng không hỏi lại. Ước chừng sau nửa giờ, xe rẽ vào đường cao tốc vào sân bay. Chẳng lẽ có phỏng vấn khẩn cấp?

Nghĩ lại, không đúng. Anh trai Đinh Đinh và Béo ca cũng chưa đến, khẳng định không phải phỏng vấn.

Qua một lúc nữa, điện thoại di động của Cố Hoài reo vang, anh nhận cuộc gọi: “Chúng tôi sắp tới, mọi người ở đâu?”

“Cửa số 5? Được, lập tức tới ngay.”

Cúp điện thoại, anh lại một trận bão táp, trong vài phút đã đến đại sảnh khởi hành của sân bay, dừng lại trước cửa số 5.

Đồng Đồng thấy ba mẹ mình đang đứng trước cửa, thần sắc lo lắng nhìn bốn phía. Cô bàng hoàng đẩy cửa bước xuống xe, ba mẹ nhìn thấy cô, lập tức vây quanh.

Cố Hoài cũng xuống xe, Đồng Bản Ngôn cảm kích nói với anh: “Cảm ơn cháu đưa con bé tới đây.”

Cố Hoài: “Nên làm ạ.”

“Đây là xảy ra chuyện gì chứ?” Đồng Đồng mờ mịt nhìn mọi người, cảm giác bản thân mình bị lừa không hay biết gì.

Đồng Bản Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Bà ngoại con bệnh nặng, chúng ta phải vội vàng đi qua gặp bà ấy.”

Trực giác của Đồng Đồng cho biết có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được không ổn chỗ nào.

Mẹ Đồng thúc giục: “Được rồi, đừng dây dưa, chúng ta đi thôi.”

“A.” Đồng Đồng u mê muốn theo ba mẹ cô đi vào, tay bỗng nhiên bị kéo lại. Cô kinh ngạc quay đầu, Cố Hoài đang nhìn cô: “Anh có chút chuyện muốn nói với em.”

Mẹ Đồng với ba Đồng liếc nhau, tránh ra một chút, lưu lại không gian cho hai người.

Tay Đồng Đồng bị anh kéo, mặt nhanh chóng nóng rần lên, đột nhiên cà lăm: “Muốn, muốn nói cái gì?”

Cố Hoài kéo cô sát vào người mình, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô, nội tâm dường như đang giãy giụa.

Một lúc sau, anh nâng tay, nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng giữ lấy, lại cúi đầu bao phủ lấy môi cô.

Đồng Đồng vô thức mở to mắt nhìn, cảm giác được trong đầu mình, pháo hoa nổ mạnh bay đầy trời.