Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 55




Sau khi Đinh Hiện chết, video clip phỏng vấn được phát trên weibo chính thức của . Có rất nhiều cư dân mạng tò mò, do đó video clip được một lượng lớn phát lại. Nắm một tin đôc nhất vô nhị, Đồng Đồng cũng cảm giác quét một làn sóng mạnh mẽ tồn tại ở trong nghề, mọi người bắt đầu để ý tới người con gái dưới quyền của Cố Hoài.

Công việc như ý, tình trường khó tránh khỏi không như ý. Quan hệ giữa cô và Lục Trần Tây gần đây quả thật không thể tệ hơn nữa, cơ hội hai người gặp mặt vốn không nhiều, vừa gặp còn luôn cãi nhau. Trước là vì tiếng tăm của Đồng Đồng dần dần xa, trên mạng ngày càng có nhiều người đồn đoán mối quan hệ giữa cô và Cố Hoài, anh ta mất hứng, sau đó lại bởi vì trên mạng đồn đãi Đồng Đồng sở dĩ có thể lấy được tin độc nhất vô nhị, là vì cấu kết với Đinh Hiện, anh ta tức giận, lại muốn để cho cô từ chức.

Câu nói sau cùng anh ta rống lên với cô: “Sao em lại không thể giống như những người con gái khác, ngoan ngoãn nghe lời bạn trai nói?!”

Cô không hề yếu thế chút nào hét trở lại: “Vậy anh đi mà tìm mấy người con gái khác!”

Sau đó hai người tan rã trong không vui. Nhớ tới ngày đó, Đồng Đồng lập tức đau đầu.

Gần hết giờ làm, cô nhận được một cuộc điện thoại, liếc thấy người gọi đến xong, sắc mặt cô lập tức lạnh đi, kính cẩn nhận cuộc gọi: “Chú Lục.”

Lục Kỳ Lương ở đầu dây bên kia chậm rãi nói: “Sắp tan làm chứ?”

Đồng Đồng dạ: “Chú có chuyện gì ạ?”

“Cùng ăn cơm, xe của ta đợi cháu ở cổng đài truyền hình.” Nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.

Đồng Đồng nhanh chóng dọn dẹp này nọ, chạy chậm ra ngoài. Ra cổng đài truyền hình, một chiếc xe hiệu Rolls- Royce đã đậu bên đường. Cô nắm thật chặt cổ áo khoác ngoài, mở cửa xe, khom lưng ngồi vào.

Lục Kỳ Lương ngồi ở ghế sau, một đoạn thời gian không gặp, ông ta gầy rất nhiều, sắc mặt có chút tiều tụy, Đồng Đồng lễ phép lên tiếng chào ông ta.

Sau đó lái xe chở bọn họ đến một hội sở. Sau khi ngồi vào ghế lô, Đồng Đồng phát hiện Lục Trần Tây quả nhiên không có đó. Nhận được điện thoại của Lục Kỳ Lương cô đã có loại dự cảm, hôm nay ông ta hẳn là có lời muốn nói riêng với cô.

Không ngoài ý muốn, giữa bữa ăn, Lục Kỳ Lương đánh giá kỹ nhìn cô: “Chú nghe Trần Tây nói, gần đây hai đứa hình như ầm ĩ không phải rất vui vẻ.”

Đồng Đồng không nghĩ tới Lục Trần Tây sẽ nói này đó cho ba anh ta nghe, cô lúng túng hít hít mũi: “Dạ, có chút xung đột nhỏ.”

Lục Kỳ Lương dường như không đồng ý với chữ nhỏ kia của cô: “Trong khoảng thời gian này, trong công việc Trần Tây dễ dàng phạm sai lầm, vẫn là bị ảnh hưởng rất nhiều.” Nói tới đây, ông ta thoáng ngừng lại: “Hai nhà chúng ta biết mấy năm, Trần Tây vẫn luôn rất thích cháu, chú cũng xem cháu như con dâu tương lai. Cháu có biết, Phong Thần là xí nghiệp đưa ra thị trường, ngoài hàng chục nghìn nhân viên bên dưới, chú và Trần Tây vẫn còn phải ăn nói với cổ đông.”

Đồng Đồng thấp thỏm nhìn ông ta, không biết ông ta nói vậy là có ý gì.

Lục Kỳ Lương tiếp tục nói: “Kỳ vọng của chú đối với bạn đồng hành khác của Trần Tây, có vẻ truyền thống. Chú hy vọng cô gái ấy không cần xuất đầu lộ diện bên ngoài, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con. Với tuổi này của chú, rất nhanh sẽ lui về phía hậu đài, Trần Tây về sau tất nhiên là người đứng đầu Phong Thần, công tác có thể bận rộn hơn so với hiện tại, cho nên làm một người đồng hành của nó chỉ có thể phối hợp với thời gian và hành trình của nó.”

Đồng Đồng nghe ra ý ở ngoài lời của ông ta, có chút chán nản rũ mắt xuống.

Lục Kỳ Lương nói lời xâu xa: “Công việc của cháu bây giờ, không phải nói không tốt, chỉ là không thích hợp với Trần Tây. Thứ nhất thời gian đi công tác quá nhiều, thứ hai cũng tương đối nguy hiểm, hơn nữa lần trước cháu bị bắt cóc, đến bây giờ vẫn còn lời đồn đãi đang truyền đi, đối với thanh danh của một người con gái thật không tốt.”

Đầu ngón tay của Đồng Đồng co rúc. Ông ta đang đề cập đến suy đoán trên mạng rằng cô từng bị Đinh Hiện xâm hại. Nuốt xuống nước bọt, cô nói: “Cái này đều là tin đồn.”

“Chú biết.” Lục Kỳ Lương nói chuyển hướng: “Nhưng lời người đáng sợ. Cho nên lần này chú đến đây, là hy vọng cháu từ chức công việc hiện tại, an tâm ở một chỗ cùng Trần Tây, Nếu cháu thật sự không chịu ngồi yên, không muốn làm một người nội trợ, vậy đến Phong Thần đi làm, quản lý tài vụ, cũng hỗ trợ cho Trần Tây một ít.”

“...” Đồng Đồng mím môi, cảm giác bản thân rốt cuộc bị đẩy tới ngã 3 đường. Cô an tĩnh hồi lâu, giống như đang đưa ra một quyết định trọng đại, sau đó mới mở lời, giọng có hơi khàn: “Chú Lục, thực xin lỗi, yêu cầu của chú cháu không có biện pháp làm được.”

*

Chào tạm biệt Lục Kỳ Lương, Đồng Đồng trở về chỗ của Kiều Huỳnh.

Mở cửa xong, cô đứng ở huyền quan thay giày, Kiều Huỳnh lười biếng nằm trên sofa xem tivi, nghe thấy tiếng khóa cửa thì ngồi dậy: “Về rồi à?”

Đồng Đồng ừ một tiếng.

Kiều Huỳnh thấy sắc mặt cô nặng nề: “Sao vậy?”

Đồng Đồng thay xong giày, đi đến trước sofa ngồi xuống, lấy qua một cái gối tựa ôm vào: “Buổi tối ba của Lục Trần Tây tìm tớ đi ăn cơm.”

“...” Kiều Huỳnh hơi nhướng mày: “Sao ông ta có thể tìm cậu hả? Đã nói gì với cậu.”

Đồng Đồng thở dài: “Còn có thể nói cái gì, kêu tớ từ chức, nói về sau Lục Trần Tây phái tiếp quản Phong Thần, công việc hiện tại của tớ không thích hợp, nói rằng ông ta kỳ vọng tớ giúp chồng dạy con, tóm lại là không muốn để cho tớ làm gì.”

“Fu*k, vậy cậu nói thế nào?”



“Đương nhiên tớ cự tuyệt.” Đồng Đồng có hơi tức giận: “Chuyện của hai người, dựa vào cái gì muốn tớ từ chức, sao ông ta không kêu Lục Trần Tây? Lục Trần Tây vốn cũng không thích công việc kia. Lại nói, cũng bởi vì tớ kiếm được ít tiền, cho nên tớ phải từ chức là chuyện hiển nhiên?”

Kiều Huỳnh tức giận nói: “Đúng vậy, đây là thời nào rồi, còn muốn phụ nữ ở nhà giúp chồng dạy con, chẳng lẽ chúng ta lại không thể có cuộc sống của chính mình sao? Ông ta nói không làm việc liền không làm, vậy ngộ nhỡ về sau Lục Trần Tây không cần cậu thì thế nào?”

“Đúng vậy á, cho nên tùy tiện đến đây an bài cuộc sống của người khác, thật sự rất đáng ghét. Ông ta kêu tớ đi làm cái gì mà tài vụ, tớ căn bản là không thích được không, từ trước tới giờ toán học đã không tốt. Vả lại, tớ cũng chưa cân nhắc qua chuyện sinh con, tớ muốn gia đình DINK*.”

*DINK: là từ viết tắt của "thu nhập kép, không có trẻ em". Nó mô tả một cặp vợ chồng không có con sống chung trong khi cả hai đối tác đang nhận được thu nhập; bởi vì cả hai tiền lương của họ đang ở trong cùng một gia đình, họ có thể tự do sống thoải mái hơn so với các cặp vợ chồng sống chung và dành tiền nuôi con. (Nguồn internet)

“Nhưng mà giống như đã nói, tớ cảm thấy có chút kỳ lạ…” Kiều Huỳnh suy nghĩ: “Ba của Lục Trần Tây sao có thể nói những thứ này với cậu? Cậu với anh ta tuổi đều còn nhỏ, cậu mới 22, anh ta mới 25, khoảng cách nói chuyện cưới gả còn sớm mà, sao lại liên quan tới chuyện giúp chồng dạy con?”

Đồng Đồng cũng mang vẻ mặt lờ mờ: “Tớ không biết.” Nói xong cô an tĩnh một lúc: “Nhị hắc, tớ cảm thấy tớ và Lục Trần Tây sắp không đi tiếp nổi. Hôm nay ba anh ta tới tìm tớ, quay về khẳng định nói quyết định của tớ cho anh ta biết. Tớ cảm thấy ba anh ta khẳng định không thích tớ, mà trước giờ anh ta lại rất nghe lời ba anh ta nói.”

“... Cậu cảm thấy anh ta sẽ chia tay với cậu?”

Đồng Đồng gật đầu, trầm mặc một lúc: “Tớ luôn cảm thấy, chia tay với anh ta là chuyện sớm muộn. Càng lúc tớ càng cảm thấy tớ với anh ta không quá thích hợp, gần đây số lần cãi nhau có hơi nhiều, không có cách nào bình tâm tĩnh khí ngồi xuống giao tiếp. Anh ta luôn kỳ vọng tớ là một bạn đồng hành, nghe lời giống những cô gái khác, được anh ta cưng chìu nuôi dưỡng. Tớ đứng trước mặt anh ta, nhưng dường như từ đầu tới đuôi, anh ta chưa từng thấy qua chính tớ.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa cô và Lục Trần Tây trở nên không có lòng tin như thế. Cô nhớ mang mang thời điểm năm nhất đại học, cô cảm thấy đời này đều phải ở bên nhau cùng người đàn ông này, mà bây giờ, liếc nhìn sang, cô dễ dàng nhìn thấy phần cuối của bọn họ.

*

Cùng lúc đó, Lục Trần Tây đang làm ổ trên sofa trong nhà chơi game đánh nhau trên di động. Chỉ cần vừa nghĩ tới Đồng Đồng, anh ta lập tức cáu kỉnh khó hiểu, chỉ có thể dựa vào trò chơi để tự làm tê liệt bản thân.

Ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ nặng nề, mí mắt cũng chưa nâng lên anh ta đã hỏi: “Ai đó?”

“Ta.” Giọng nam trầm thấp.

Lục Trần Tây sửng sốt, vội vàng bỏ di động xuống đi mở cửa: “Ba, sao ba tới đây?”

Lục Kỳ Lương nghiêm mặt đi tới, trên tay cầm túi giấy kraft: “Có chút chuyện nói với con.”

Lục Trần Tây thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, thu hồi lại tư thế cà lơ phất phơ: “Chuyện gì ạ?”

Lục Kỳ Lương ngồi xuống ghế sofa: “Ba đi gặp Đồng Đồng.”

Trực giác làm Lục Trần Tây khẩn trương ngay tức khắc: “Ba đi gặp cô ấy làm gì?”

Lục Kỳ Lương nhướng mày: “Gần đây trạng thái làm việc của con kém như vậy, cho nên ba đi hỏi cô ấy, có thể nghỉ việc và ở bên con thật tốt hay không.”

Lục Trần Tây nóng nảy: “Ba! Sao ba có thể hỏi cô ấy cái này? Đây là tử huyệt của cô ấy!”

“Ba không thể không hỏi.” Lục Kỳ Lương nói xong đưa túi giấy kraft tới: “Nhìn một chút đi.”

Lục Trần Tây nhận lấy, mở nó ra, bên trong là giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh của bệnh viện, ba anh ta bị bệnh tim…

“Với thân thể này của ba, chống đỡ cũng không được bao lâu, phải nhanh chóng đến bệnh viện an dưỡng.” Lục Kỳ Lương nói xong mày cũng nhíu lại: “Vì ổn định giá cổ phiếu, tin tức về bệnh tình của ba không được công bố. Ba vốn cũng muốn cho con chút thời gian để bắt đầu, không muốn tạo cho con áp lực quá lớn, nhưng bây giờ trong nội bộ có một số người biết chuyện này, cho nên ba cần con nhanh chóng tiếp quản công việc, để tránh dao động lòng người. Đây chính là nguyên nhân vì sao ba đi tìm cô ấy.”

Lục Trần Tây nhìn xấp giấy chẩn đoán đoán bệnh kia ngây ngẩn cả người. Cho tới nay anh ta chưa coi trọng công việc, cảm thấy trời sập xuống đã có ba anh ta chống đỡ, nhưng bây giờ ba anh ta đã không chịu nổi.

“Đồng Đồng đó, quá mức có chủ kiến, cô gái như thế không thích hợp với con, cô ấy sẽ không tình nguyện làm người nội trợ tài đức của con, cũng sẽ không dễ dàng nghe lời con nói, cho nên hai đứa không thể đi tiếp.” Lục Kỳ Lương nói tới đây thoáng dừng lại, đi đến kết luận: “Nếu con phải thừa kế Phong Thần, nhất định phải chọn một cô gái có thể ủng hộ con vô điều kiện, phối hợp với con.”

*

Sau đó, Đồng Đồng vẫn luôn có loại dự cảm, cảm thấy Lục Trần Tây rất nhanh sẽ nói chia tay với cô. Lục Kỳ Lương trở về khẳng định hung hăng giáo huấn anh ta, để cho anh ta không phải ở cùng một chỗ với cô, nhưng biểu hiện của Lục Trần Tây giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, không chỉ chủ động xin lỗi chuyện gây gổ trước đó, còn thân mật với cô hơn so với trước đó.

Cô đoán không ra tâm tư của anh ta, cũng không có đề cập tới chuyện Lục Kỳ Lương đi tìm cô. Cô từng nghĩ thầm tới việc chủ động chia tay, lại cảm thấy có chút không đành lòng, dù sao lần chia tay đầu tiên là cô nói, không tốt khi nói lần thứ hai.

Nháy mắt đã đến sinh nhật cô. Để ăn mừng sinh nhật cô, Lục Trần Tây hẹn một nhóm bạn, một đám người lắc lư lắc lư đi ăn ở nhà hàng dưới lòng đất, lại điên điên khùng khùng đi KTV náo loạn đến nửa đêm.

Lục Trần Tây uống vào chút rượu, người đã ngà say, nghiêng ngã ngã vào sofa, đầu tựa vào vai của Đồng Đồng, tay ôm eo cô, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Đồng Đồng cũng an tĩnh để cho anh ta dựa vào. Trong phòng ánh sáng rất tối, thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng cô cảm thấy anh ta có chút gì đó là lạ.

Trên màn hình TV đối diện, không biết ai chọn bài “Đàn đứt dây” của Châu Kiệt Luân.



Chặt đứt huyền như thế nào đi nữa ngay cả

Cảm giác của ta ngươi thôi nghe không được

Của ngươi chuyển biến giống gảy mất huyền

Như thế nào đi nữa đón âm đều không đúng



Đồng Đồng nghe được trong lòng run rẩy.

Lúc này người phục vụ mở cửa đi vào, đẩy vào một chiếc xe đẩy, bên trên có một bó hoa hồng lớn màu đỏ, chung quanh là một vòng nến, còn có bánh gato và rượu đỏ, trên bánh gato cắm nến số 23.

Có người làm đầu têu bắt đầu ồn ào, kêu to lên: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Đồng Đồng không nghĩ tới anh ta còn sắp xếp chuyện này, có chút bất ngờ nhìn về phía anh ta.

Lục Trần Tây đã ngẩng dậy khỏi vai cô, đi đến trước mặt cô quỳ 1 gối xuống, lấy từ trong túi ra 1 cái hộp nhung, mở ra, đưa tới trước mặt cô.

Những người chung quanh lập tức hét chói tai, có bạn nữ thậm chí kích thích đến mức che miệng.

Trong hộp nhung kia có một chiếc nhẫn kim cương, màu hồng tinh khiết, ít nhất từ 3 cara trở lên, trị giá ít nhất hơn một triệu tệ.

Đầu óc của Đồng Đồng trống rỗng, khó có thể tin được nhìn anh ta, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào. Cô cho rằng, chỉ là tổ chức sinh nhật thôi.

Lục Trần Tây quỳ trên đất, nhìn cô, nét mặt cũng đủ tỉnh táo: “Bằng lòng gả cho anh không?”

“...” Đồng Đồng theo phản xạ đứng lên, cảm giác bản thân sắp không thở được nữa. Lúc này cô mới hiểu thì ra ở trước mặt nhiều người bị anh ta cầu hôn như vậy, phản ứng đầu tiên của cô không phải vui vẻ, mà là khó xử. Cô không biết nên trả lời thế nào mới có thể không làm tổn thương đến anh ta…

Không biết nên nói gì, cho nên cô đành phải trầm mặc.

Lục Trần Tây cũng không thấy ngoài ý muốn đối với phản ứng của cô, quỳ gối chờ trong giây lát, thấy cô vẫn cứng đơ, nhìn có vẻ luống cuống, anh ta cười tự giễu một cái, thu nhẫn lại đứng lên, khàn giọng nói: “Lần này anh rốt cuộc có thể chết tâm.”

Người chung quanh lập tức bối rối, ai cũng không ngờ rằng nội dung vở kịch sẽ là thế này. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào.

Nước mắt của Đồng Đồng rơi xuống. Chỉ có cô hiểu được, đây là cách anh ta buông tay cô. Thật ra anh ta làm sao lại không biết câu trả lời của cô, ngay cả chỗ ở cô còn không bằng lòng với anh ta, sao lại có thể đồng ý cầu hôn? Bởi vì chỉ có bị cô từ chối ở trước mặt nhiều người như vậy, bị tổn thương đến mức sâu nhất, anh ta mới có thể quay đi.

Có thể bọn họ đợi nhau 3 năm, không phải là vì đợi ở bên nhau, mà là vì chờ một kết cục, chờ một cơ hội, cơ hội để có thể buông tay nhau.

“Lục Trần Tây, thực xin lỗi.” Cô khóc không dừng được, toàn bộ cơ thể đều run rẩy. Tuy rằng cô biết chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đến giờ phút chia tay thật sự, cô còn khổ sở hơn so với những gì cô nghĩ.

Hai mắt Lục Trần Tây đỏ ngầu, bước hai bước về hướng cô, dang tay ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Thật ra anh vẫn luôn hiểu rõ, em không thích anh đến vậy, là anh vẫn luôn theo đuổi em, em mới đồng ý ở bên anh. Nhưng bây giờ anh không thể không buông tay, em cũng có thể tự do.”

Nói xong, anh ta buông lỏng tay đang ôm cô. Thiếu niên áo trắng rực rỡ như ánh mặt trời kia, dường như đã chết ngay lúc đó.

Vì thế, vào đêm mùa đông đó, hai người chia tay, đạt được nhận thức chung, là kiểu không thể thay đổi.

Đồng Đồng rời đi cùng Kiều Huỳnh, sau khi khóc xong, cô trầm mặc, dần dần chấp nhận hiện thực này. Cô và anh ta vì hiểu rõ nhau mà chia tay, coi như không tệ, ít nhất giữa hai người không có sự oán hận.

Sau đó không lâu, tuần san tài chính và kinh tế đưa tin, Lục Kỳ Lương chủ tịch của Phong Thần bởi vì ngã bệnh phải nhập viện dưỡng bệnh, công việc được con trai Lục Trần Tây toàn quyền xử lý.

Sau Kiều Huỳnh lại hỏi cô: “Này, nói thật đi, cậu không đồng ý lời cầu hôn của Lục Trần Tây, sau này cậu có hối hận không?”

Đồng Đồng cười cười: “Không. Tớ không có cách trở thành dáng vẻ anh ta cần, anh ta cũng không có cách trở thành người tớ cần, cho nên cách tốt nhất, chính là tách ra.”

Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ *.

*Thuật ngữ này có nguồn gốc từ di tích văn hóa khai quật Đôn Hoàng là “Thỏa thuận thả vợ”. Nguyên văn có đoạn: " Nhân duyên bất quá, ba kiếp trước kết giao, hiện tại mới hợp nhau, kết hôn không hợp thì thêm oán, nên tương thân... Vì hai tâm khác nhau nên khó trở lại như xưa, chẳng mấy chốc mà gặp người thân". Mọi người đền đáp. Mong phu nhân se lại thái dương, quét lông mày lưỡi liềm sau khi ly biệt, chọn ra chủ nhân của các quan chức cao. Để giải quyết bất bình và giải tỏa các nút thắt, để mỗi người được hạnh phúc."

Nghĩa là: Nếu chúng ta kết hợp với nhau là sai lầm, không bằng sảng khoái mà chia tay không gò bó, hy vọng người trọng chỉnh núi sông lại bám cành cao, cũng còn hơn hai người xem không vừa mắt chèn ép cho nhau." (Nguồn Internet).