Trong khi chờ đợi Hà Dương đào hố cho Đỗ Quốc Ngọc, Đồng Đồng tranh thủ thời gian học bù. Bởi vì cô chưa từng tham gia điều tra ngầm bao giờ, Cố Hoài và Diêm Ngôn tiến hành hướng dẫn cường độ cao với cô, ba người dường như làm việc thâu đêm suốt sáng.
Diêm Ngôn làm bên cảnh sát hình sự, quen thuộc tâm lý tội phạm, cho nên do anh ta chủ đạo hướng đi của nhiệm vụ trinh thám. Anh ta phân tích cho Đồng Đồng giả dạng sinh viên tiếp cận Đỗ Quốc Ngọc, khả năng các tình huống khác nhau phát sinh, cùng với mỗi trường hợp cô cần phải đối ứng như thế nào.
Trước khi nổi tiếng Cố Hoài đã tham gia không ít lần điều tra ngầm, ở phương diện này anh có kinh nghiệm phong phú, cho nên anh dạy cho Đồng Đồng các loại kỹ xảo đối với điều tra ngầm, làm thế nào thành công lừa gạt nhân vật mục tiêu, cũng như cách tự bảo vệ bản thân.
Ngoại trừ ăn cơm, bọn họ gần như không dừng lại nghỉ ngơi, thế nhưng thế giới này vĩnh viễn sẽ không chờ bạn chuẩn bị tốt. Diêm Ngôn tạm thời có nhiệm vụ bị trong cục gọi về, Cố Hoài ở lại hướng dẫn còn chưa xong, Hà Dương bên kia đã gửi tin nhắn tới, Đỗ Quốc Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng thân phận thương nhân của anh ta, có thể tiến hành bước kế tiếp.
Lúc nhận được tin tức này Cố Hoài đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong phòng khách sạn, huấn luyện Đồng Đồng lúc đối mặt với Đỗ Quốc Ngọc nên dùng giọng nói gì. Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía cô, vẻ mặt bất giác nghiêm túc lại.
Đồng Đồng nhìn vẻ mặt anh, cho dù anh không mở miệng, nhưng trong lòng cô đã hiểu rõ – cô phải ra sân.
Khẩn trương đột nhiên tăng lên mức cao nhất, lúc cô thi vào trường đại học cũng là như thế này, rõ ràng đêm trước cuộc thi diễn ra đều không khẩn trương gì, nhưng khi cô đi vào trường học, một khắc kia lúc sắp bước vào trường thi, bỗng nhiên khẩn trương đến mức adrenalin tăng như bão táp.
Từ băng ghế đứng lên, cô lấy ra túi vải bố đã chuẩn bị từ trước, cái loại này không bao nhiêu tiền, bỏ một vài vật nhỏ tùy thân cùng với usb dùng chép dữ liệu vào, tiếp theo lấy điện thoại di động cũ mà trước đó Vu Viện cho cô mượn bỏ vào, cái loại đặc biệt chỉ có thể nhắn tin hoặc gọi điện thoại này, vỏ ngoài đều là hoa.
Sau khi thu thập xong, cô phải đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại dừng lại, móc điện thoại di động của mình, cô đưa cho Cố Hoài: “Bảo quản giúp tôi.” Cô bây giờ là sinh viên nghèo ngay cả mấy ngàn đồng tiền học phí đều không trả nổi, sao dùng nổi điện thoại Iphone.
Cố Hoài đứng lên nhận lấy điện thoại, trầm mặc nhìn cô.
Sau khi Đồng Đồng xác nhận lại toàn thân của mình đã phù hợp với sinh viên nghèo đã đưa ra, thở sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Lão đại, tôi đi đây.”
Môi Cố Hoài giật giật, chú ý an toàn hay mấy thứ linh tinh nói không có ý nghĩa, thật sự nói không nên lời, bởi vì cô sắp phải đối mặt, là tội phạm chân chính. Chỉ có thể bất đắc dĩ trần thuật sự thật: “Nhiệm vụ lần này chỉ có thể dựa vào em và Bạng tử tùy cơ ứng biến, anh cùng với Đinh Đinh mặc dù sẽ hết sức trợ giúp, nhưng mà vẫn tồn tại khả năng không thể chạy đến đúng lúc, em phải có chuẩn bị tâm lý.”
Đồng Đồng gật đầu, nhớ tới cái gì, cô nhìn anh muốn nói lại thôi.
Cố Hoài nhìn ra sự khác thường của cô, khó có được ôn nhu: “Sao vậy?”
Đồng Đồng ra vẻ thoải mái lắc lắc đầu: “Không có gì, là tôi muốn nói chẳng may tôi có chuyện gì, ngoại trừ đã chết, nếu không không cần nói cho người nhà tôi biết.”
Cho dù cô không có nói thẳng ra, nhưng Cố Hoài nghe hiểu. Trầm mặc một lúc, anh gật đầu, nhìn cô đi thẳng ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
*
Dưới sự dẫn dắt của Vu Viện, Đồng Đồng đi tới cửa văn phòng của trường, diện tích không lớn, có khoảng mười cái bàn làm việc, chỉ có mấy nhân viên công tác ngồi ở vị trí của mình, có người lên mạng, có người cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe thấy có người đi vào, lười biếng ngẩng đầu lên liếc các cô một cái, lại rất nhanh cúi đầu.
Đồng Đồng đánh giá mấy người kia, họ rõ ràng không biết việc làm bí mật này của Đỗ Quốc Ngọc. Vu Viện từng nói với cô, văn phòng có mấy người bình thường phụ trách tiếp nhận và xử lý bưu kiện, nói trắng ra chính là không có chuyện gì làm, ngồi đấy để lấp đầy mặt tiền, bởi vì có đôi khi người quyên tặng sẽ đến văn phòng khảo sát.
Tận cùng trong phòng làm việc, có một phòng riêng, cửa phòng đóng chặt. Vu Viện dẫn theo cô đi về hướng phòng kia, nói vậy nơi đó chính là văn phòng của Đỗ Quốc Ngọc. Tim Đồng Đồng bỗng nhiên đập rộn lên, cảm giác trái tim sắp bật ra khỏi lồng ngực, cô lập tức hít thở sâu vài cái, áp chế xuống cảm giác khẩn trương trong lòng.
Đi vào phòng phía trước, Vu Viện hướng về phía cô liếc mắt một cái, ý bảo cô đi vào, Đồng Đồng gật đầu, ra dấu bản thân cô đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó để Vu Viện gõ cửa phòng, sau khi nghe bên trong “mời vào”, cô đẩy cửa ra đi vào, trên mặt nở nụ cười: “Thầy Đỗ, tôi có dẫn theo một sinh viên đến đây, cô ấy nghe nói chúng ta là đơn vị hỗ trợ học tập, cho nên liên hệ với tôi, muốn hỏi một chút xem chúng ta có thể giúp đỡ cô ấy trong vấn đề học phí đại học hay không.”
Đỗ Quốc Ngọc ngẩng đầu lên từ máy tính, tầm mắt phía sau mắt kính rơi xuống người Đồng Đồng, ánh mắt hắn lập tức phát sáng, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới xong, hỏi: “Tên gì?”
Vu Viện đáp thay: “Là Trương Đình Đình.”
Không biết có phải do biết trước chuyện hắn ta là người biến thái hay không, mà Đồng Đồng cảm thấy hắn ta có tướng mạo xấu xí thô tục, một tướng mạo bỉ ổi chán ghét. Có điều nếu là người không biết gì nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy hắn ta đeo kính, thoạt nhìn gầy yếu nhã nhặn, không giống như người xấu.
“Như vậy đi.” Đỗ Quốc Ngọc đẩy đẩy kính mắt, nói với Vu Viện: “Trước mắt cô cho cô ấy đăng ký tư liệu, tôi muốn nói vài câu với cô ấy.”
“Được.” Vu Viện sảng khoái đáp ứng, rời khỏi phòng, còn lại Đồng Đồng co quắp đứng ở cửa.
Đỗ Quốc Ngọc hướng về phía cô vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”
Đối điện bàn làm việc của hắn ta có cái ghế, Đồng Đồng do dự một chút, vẫn đi tới.
Đỗ Quốc Ngọc dường như rất có hứng thú với cô, ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chăm vào cô: “Là Trương Đình Đình đúng không, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đồng Đồng nhớ tới Cố Hoài đã từng nói qua không thể biểu hiện quá tự tin, bị đối phương nhìn chằm chằm, không cần dũng cảm đón tầm mắt của hắn, mà phải trốn tránh, giả bộ giống con thỏ nhỏ dễ hốt hoảng, mới có thể được cho rằng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, cho nên cô đúng lúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “18.”
Đỗ Quốc Ngọc hài lòng cười rộ lên: “Trong nhà còn có những ai?”. Truyện Ngược
Đồng Đồng vẫn cúi thấp đầu, nhút nhát dịch chuyển thân mình: “Chỉ có mẹ và bà ngoại, ba mất sớm.”
Đỗ Quốc Ngọc nghe cái này xong càng hài lòng, trong nhà chỉ có phụ nữ, có nghĩa gia đình này yếu thế cỡ nào: “Vừa thi lên đại học năm nay?”
Đồng Đồng khẽ dạ một tiếng, tiếp đó để lộ ra chút nét mặt khổ sở: “Nhà của em ở nông thôn, thật sự là không có tiền, mẹ em nói thi đậu đại học cũng vô dụng, không có tiền cho em đi học, nhưng em thật sự không muốn cứ như vậy mà vứt bỏ. Nghe nói các anh chuyên giúp đỡ sinh viên nghèo, anh có thể giúp đỡ em không?” Nói xong cô ngẩng đầu, năn nỉ nhìn hắn ta.
Đỗ Quốc Ngọc cố ý thở dài thật mạnh: “Tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của em, tuy nhiên giúp đỡ sinh viên thật sự là nhiều lắm, tất cả mọi người đều theo thứ tự, tôi không dám khẳng định khi nào thì sẽ đến lượt em.”
Đồng Đồng lập tức bối rối, dáng vẻ hốt hoảng không biết nên làm gì bây giờ: “Nhưng mà đã sắp nhập học, nếu như không có học phí, em sẽ không được học.”
Đỗ Quốc Ngọc nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Đồng Đồng, trong lòng cơ bản đều đã biết, cô bé trước mắt này hướng nội, không có chủ kiến, lá gan lại nhỏ, tương đương với người dễ dàng khống chế. Hắn ta đứng lên đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: “Có phải thật sự rất muốn học đại học hay không?”
Đồng Đồng theo bản năng dùng khóe mắt cảnh giác hắn, gật đầu.
Đỗ Quốc Ngọc đi đến phía sau cô, giơ hai tay nắm lấy bả vai cô, vuốt ve: “Không tiếc bất cứ giá nào.”
Bàn tay hắn ta đụng tới da cô, Đồng Đồng buồn nôn, nổi da gà đầy cả người, trốn tránh theo bản năng. Đỗ Quốc Ngọc dường như đã quen với loại phản ứng này, cũng không tức giận, thả lỏng tay vòng đến trước mặt cô: “Có điện thoại di động không? Lưu lại số của tôi, thuận tiện liên hệ.”
Đồng Đồng lấy từ túi quần ra cái điện thoại, Đỗ Quốc Ngọc cố ý đưa tay đến lấy, rồi mượn cớ cầm lấy tay cô, Đồng Đồng sửng sốt, nhanh chóng rút tay ra, lo lắng nhìn chằm chằm xuống đất.
Đỗ Quốc Ngọc cười cười, nhập số điện thoại của bản thân vào, gọi qua máy hắn, nghe thấy tiếng chuông vang lên mới ngắt cuộc gọi, sau đó hắn trả lại cho cô: “Nhà em ở chỗ nào?”
Đồng Đồng nhận lấy điện thoại di động: “Thôn Hồng Nguyên.”
“Vậy rất xa, đi tới Vĩnh An mất mấy giờ.” Đỗ Quốc Ngọc quay lại ngồi vào ghế sau bàn làm việc: “Tình huống của em tôi đại khái đã biết, khai giảng sắp tới, tôi sẽ nghĩ một vài cách, xem có thể chen em vào hàng ngũ đã có hay không. Có điều tôi cần em ở lại chỗ này chờ tin tức, có nhà trọ cho công nhân viên có thể cho em ở miễn phí, lỡ như có thể chen được em có thể đúng lúc đến đây ký thỏa thuận giúp đỡ, chậm là hủy bỏ.”
“…” Nghe thấy hắn miệng lưỡi trơn tuột như thế, trong lòng Đồng Đồng cực kỳ chán ghét, không biết hắn ta dùng lý do thoái thác thế này gài bẫy hết bao nhiêu cô gái. Cũng may trước đó Diêm Ngôn đã diễn thử loại tình huống này, cho nên cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không cần ạ, chị Vu nói với em, nếu không kịp trở về, sẽ để cho em ở nhờ chỗ của chị ấy.”
Nghe được câu trả lời này, Đỗ Quốc Ngọc thật có chút ngoài ý muốn, chẳng qua suy nghĩ một chút, cũng hợp tình hợp lý, Vu Viện vốn chính là tình nguyện viên thật sự, đối xử với những cô gái nhỏ cần tài trợ này luôn rất thân thiện. Nếu bản thân cô không có lý do gì để nán lại, liền vẫy cô đi thôi: “Đi, vậy em về trước đi, chờ tin tức.”
Đồng Đồng dạ, đứng dậy rời khỏi văn phòng. Vu Viện ở bên kia đã dựa theo lưu trình ghi thông tin giả của cô vào, sau đó chụp ảnh nửa người của cô để lưu vào trang web hỗ trợ học tập.
Trở lại khách sạn tụ họp với mấy người Cố Hoài, Đồng Đồng nói hết một lần chuyện phát sinh ở văn phòng của Đỗ Quốc Ngọc, sau đó mọi người tiếp tục phân tích trạng thái tâm lý trước mắt của Đỗ Quốc Ngọc cùng các bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
Diêm Ngôn cho rằng: “Hắn ta cho sinh viên về đợi tin tức chính là treo lên lòng ham muốn của các cô ấy, đợi càng lúc càng đến gần ngày đi học, sinh viên không có tin tức của học phí thì càng lo lắng, đến lúc đó hắn ta lại tung một đường cơ hội sống, bảo các cô ấy qua ký thỏa thuận, sinh viên gần như tuyệt vọng rất có khả năng bí quá hóa liều mà đi qua, dê vào miệng cọp.”
“Bây giờ mục tiêu của hắn ta là Đồng Đồng, thế nên tuyệt đối không thể để hắn ta ở một mình với Đồng Đồng vào buổi tối, bằng không tình hình sẽ không thể kiểm soát.” Cố Hoài trầm tư một lát, nói với Doãn Thượng Ý: “Liên lạc Bạng tử, để cho cậu ta đi thăm dò Đỗ Quốc Ngọc.”
*
Sau khi Hà Dương đến Vĩnh An, vì để phù hợp với thân phận nên khách sạn cấp ba sao, ở một nơi như Vĩnh An đã coi như là yêu cầu rất cao. Sau khi nhận được chỉ thị của Cố Hoài, cậu ta liên hệ với Đỗ Quốc Ngọc, mời hắn đi ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng, thuận tiện thương lượng một chút chuyện đầu tư ở địa phương.
Đỗ Quốc Ngọc sau khi nhận được lời mời của kim chủ, đi qua không chút do dự -- xuất thân của hắn là nông dân, trong nhà có mảnh đất, đang lo không có người đầu tư, mà ông chủ Ngụy lại kinh doanh địa ốc ở Dung Thành, tài sản hơn trăm triệu, nếu có thể lấy tiền của hắn đầu tư, đây chẳng phải là kiếm được món hời sao. Chút tiền quyên góp của sinh viên nghèo kia, còn không bằng kế hoạch của hắn đầu tư buôn bán.
Hai người ăn bữa cơm đã hơn năm ngàn đồng, Hà Dương hào phóng trả tiền. Sau khi ăn uống no say, anh ta dựa vào ghế, xỉa răng ưỡn bụng hỏi: “Đỗ tổng này, tôi hỏi thăm một chút hả, ở Vĩnh An này, có phục vụ chuyện kia không, chất lượng cao cao một chút? Cánh cửa kia bị nhỏ quá, mắt kém, nhìn không thấy.”
Đỗ Quốc Ngọc cũng là người hiểu chuyện, sao có thể nghe không hiểu ý của đối phương, hắn do dự một chút, lấy điện thoại di động ra, mở ra trang web hỗ trợ sinh viên, sau đó đưa tới: “Ông chủ Ngụy, anh xem xem, phía trên này, có thể tìm thấy cái anh để ý?”
Hà Dương nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó làm như giật mình ngẩng đầu: “Đây không phải là những sinh viên cần giúp đỡ sao?”
Đỗ Quốc Ngọc đẩy kính mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ông chủ Ngụy nếu không có hứng thú, thôi quên đi, về sau tôi cũng không nhắc lại.”
Hà Dương đảo tròng mắt, giả bộ trở lại dáng vẻ có chút ý vị, xoa xoa cằm nói: “Đừng, như vậy thì kích thích, có điều…” Anh ta nhích lại gần, hạ giọng hỏi: “An toàn không? Thoạt nhìn các cô ấy đều còn nhỏ tuổi, sẽ không có vấn đề gì chứ? Vạn nhất sau khi xong chuyện ra ngoài nói loạn thì làm sao đây?”
Đỗ Quốc Ngọc cười ý vị thâm trường: “Ông chủ Ngụy anh không cần nhọc lòng như vậy, tôi tự nhiên có biện pháp làm cho các cô ấy kín như miệng bình, anh chỉ cần chọn, coi trọng người nào tôi sắp xếp cho anh.”
Ngón tay Hà Dương trượt trên màn hình vài cái, sau đó chỉ vào ảnh của Đồng Đồng nói: “Tôi xem người này không tệ, hẳn là non.”
Đỗ Quốc Ngọc thò đầu qua vừa thấy, sững sốt một chút, vẻ mặt lộ ra khó khăn. Người này mới tới hắn còn chưa được ăn qua, đã bị người khác nhìn trúng…
Hà Dương nhìn ra sự do dự của hắn ta, cố ý nói: “Chẳng lẽ là Đỗ tổng luyến tiếc?”
“Đâu có đâu có.” Đỗ Quốc Ngọc bật cười: “Đối với ông chủ Ngụy, tôi đây nhất định là hữu cầu tất ứng, ngày mai tôi lập tức sắp xếp cho anh.”