Buổi sáng ngày tiếp theo.
Cố Hoài cùng với Trần Dĩ Nam có một cuộc họp ngắn, sau đó vội vã chạy về văn phòng, tiếp theo còn có một buổi phỏng vấn đã hẹn trước, cũng sắp đến giờ.
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Đồng Đồng, phát hiện không thấy người, anh nâng cổ tay nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ, vì thế anh dừng lại, hỏi Doãn Thượng Ý: “Cô nhóc này còn chưa tới?”
Doãn Thượng Ý bất đắc dĩ nhún vai: “Đúng vậy, không biết có chuyện gì, ngày thường cô ấy chưa bao giờ đến trễ.”
Cố Hoài hơi nhíu mày. Bởi vì trước đó Đồng Đồng nói muốn phỏng vấn chủ nhiệm lớp bị đồn đại xâm hại học sinh, cho nên ngày hôm qua anh đã bảo Doãn Thượng Ý liên hệ giáo viên đó. Ban đầu người thầy đó không muốn nhận bất cứ phỏng vấn gì, nhưng khi nghe nói là tổ chuyên mục “Nơi đây", xuất phát từ sự tin tưởng, mới quyết định cho phép bọn họ phỏng vấn độc quyền.
Sau khi xác định thời gian địa điểm, tối hôm qua anh đã đem kế hoạch phỏng vấn gửi vào nhóm wechat, cũng tag @ mọi người. Dựa theo thói quen cũ của Đồng Đồng, nhận được thông tin phỏng vấn đều sẽ phản hồi trong nhóm, nhưng khác thường là tối hôm qua cô không có bất cứ động tĩnh nào, ngay cả một cái icon ok cũng không có.
Mắt thấy đã tới giờ xuất phát, vẫn còn thiếu một người, Cố Hoài cau mày móc di động ra, gọi vào số của Đồng Đồng, một lát sau, đầu bên kia truyền đến: Số máy vừa gọi hiện đang tắt máy.
“...” Tay đang nắm điện thoại không khỏi siết chặt, anh châm chước một lát, nói với Doãn Thượng Ý: “Tôi có việc ra ngoài một chút, chờ lát nữa gặp ở chỗ phỏng vấn.” Nói xong liền vội vã rời đi.
*
Lái xe đến dưới phòng trọ của Đồng Đồng, là khu nhà cũ thập niên 90 không có thang máy, Cố Hoài ba bước thành hai lên lầu, dùng sức gõ cửa phòng cô, không có ai đáp, lại gõ.
Gõ nửa ngày bên trong vẫn không có ai ra mở cửa, tâm trạng anh có chút nôn nóng. Không phải là hôm qua gặp lại bạn trai cũ, nên cả buổi tối không về nhà đấy chứ? Tưởng tượng đến cảnh cô cùng một người đàn ông xa lạ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, trong lòng anh đột nhiên có chút không thoải mái không thể hiểu được.
Anh lại dùng sức gõ vài cái, bên trong vẫn không có động tĩnh, anh thở dài, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc anh vừa muốn xoay người, mơ hồ nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng dép lê loẹt xoẹt, sau đó cửa phòng mở ra, Đồng Đồng xuất hiện phía sau cánh cửa, trên người còn mặc nguyên cái váy ngắn ngày hôm qua, đầu tóc rối loạn, còn buồn ngủ, chì kẻ mắt và mascara lem khắp mặt, mí mắt sưng vù, cả người đầy mùi rượu còn chưa biến mất.
Đây là, khóc sao? Đột nhiên anh có chút không biết nói gì. Muốn hỏi cô tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì với bạn trai cũ hay không, lại cảm thấy đó là việc riêng của cô, anh quan tâm như vậy, có chút quá phận.
Trái lại Đồng Đồng bên này, thấy Cố Hoài đứng ở cửa giống như thấy quỷ, nháy mắt liền bừng tỉnh, đầu lưỡi líu lại: “Lão, lão đại, anh, anh sao lại ở đây?”
Cô vừa mở miệng, mùi rượu ập vào mặt, Cố Hoài nhịn xuống xúc động muốn bịt mũi, cắn răng: “Em nói xem, giờ này còn chưa đi làm? Ngày hôm qua tôi gửi thông tin phỏng vấn em không xem?”
Đồng Đồng nhớ tới cái gì, ảo não la lên: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi tắt di động, là thực sự không nhìn thấy.” Tối hôm qua Kiều Huỳnh đưa cô về nhà, muốn ở cùng cô, nhưng cô lại muốn một mình yên tĩnh, liền từ chối, tự mình ở nhà uống rượu, nhưng vì wechat không ngừng báo tin đến, cô thấy phiền nên mới tắt máy…
Cố Hoài nhướng mày: “Tôi không phải đã nói với em phải mở máy 24 giờ? Lỡ như có sự việc khẩn cấp tôi không liên lạc được thì phải làm sao?”
Đồng Đồng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là tôi sai, sẽ không có lần sau.”
Cố Hoài thấy bộ dáng đáng thương của cô, ngữ khí không tự chủ được mềm xuống: “Không phải em nói muốn phỏng vấn thầy chủ nhiệm kia sao? Còn không đi rửa mặt nhanh lên?”
Đồng Đồng sửng sốt, ngẩng đầu, vui mừng mở to đôi mắt: “Cho nên hôm nay chúng ta đi phỏng vấn anh ta?”
Thấy đôi mắt cô từ xám xịt đột nhiên có thần thái, không biết tại sao, Cố Hoài nhẹ nhàng thở ra, chỉ lên mặt đồng hồ của mình, ngữ khí lạnh lùng như cũ: “Nhanh một chút, tôi chỉ chờ em 10 phút thôi.”
“Đủ rồi!” Đồng Đồng lập tức xoay người, chạy như bay vào phòng vệ sinh. Cố Hoài đẩy cửa ra đi vào, ngồi ở trên sô pha phòng khách chờ cô.
Đây không phải lần đầu tiên anh đến chỗ cô ở, nhưng lại là lần đầu tiên bước vào lúc cô tỉnh táo. Anh ngồi trên sô pha, nghe thấy âm thanh cô đang đánh răng rửa mặt ở phòng vệ sinh. Sau một lúc, thấy cô chạy như bay từ bên trong ra, vừa chạy vừa nói: “Lại chờ tôi một chút, nhanh thôi.” Sau đó vọt vào phòng ngủ, đóng cửa, hẳn là thay quần áo.
Vài phút sau, chờ đến khi cô từ phòng ngủ ra tới, đã trở lại dáng vẻ ban đầu. Trang điểm trên mặt toàn bộ được tẩy đi, sạch sẽ, để mặt mộc, tóc cũng buông xuống tự nhiên rũ bên tai, váy đã thay ra, mặc đơn giản áo thun và quần đùi.
Tầm mắt Cố Hoài theo bản năng dừng lại trên người cô vài giây. Tuy rằng dáng vẻ cô lúc trang điểm cũng rất đẹp, nhưng anh vẫn cảm thấy, cô bây giờ thoạt nhìn càng thoải mái, càng chân thật, càng… giống cô.
*
Hai người vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm phỏng vấn, là một tiểu khu gần đường Thanh Dương, chính là chỗ ở của giáo viên chủ nhiệm kia. Phòng ở có chút cũ kỹ, không thang máy, cao nhất là tầng sáu, dây điện cao thấp chạy giữa mấy tòa nhà, giống như bức tranh trong các bộ phim điện ảnh cũ.
Tiểu khu tuy rằng cũ nát, nhưng bởi vì là ở khu hành chính cho nên giá cả xa xỉ, khai phá và di dời sẽ không có lời, cho nên không ai muốn mảnh đất này, tiểu khu cứ như vậy mà tồn tại đến bây giờ.
Cố Hoài chạy xe đến cửa, lúc muốn đi vào, bảo an vội vã chạy ra đình canh gác, biểu tình cảnh giác: “Đến làm gì?”
Cố Hoài mở cửa sổ xe, đưa ra thẻ phóng viên của mình: “Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh, tới phỏng vấn thầy giáo Lữ.”
Bảo an nửa tin nửa ngờ nhìn anh chằm chằm, cảm thấy anh có chút quen mặt, lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cố Hoài nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta, bổ sung một câu: “Phỏng vấn đã được thầy Lữ đồng ý, anh có thể gọi điện thoại cho anh ta để xác minh.”
Bảo an bừng tỉnh đại ngộ chạy về đình canh gác, lấy điện thoại bàn, sau khi nói vài câu, chạy ra giải thích: “Tôi vừa mới hỏi thầy Lữ, xác thực có chuyện này. Thật ngại quá, lúc trước phóng viên tới quá nhiều, phỏng vấn không được thầy Lữ liền đứng lì ở cửa không chịu đi, làm cho những người chủ khác rất bất tiện, cho nên hiện tại chúng tôi phải quản lý nghiêm một chút.”
Cố Hoài mỉm cười: “Không sao.”
Bảo an lùi lại một chút, mở thanh chắn ra, cho bọn họ đi vào. Xe lão Kim đi theo sau xe Cố Hoài, cũng thuận lợi tiến vào tiểu khu.
Thầy giáo Lữ ở tầng 3. Hà Dương khiêng máy quay đi lên, đi ở đằng trước, anh ta nhạy bén chú ý tới trong khe hở của một góc hàng hiên là tiền giấy dùng cho người chết, giấy màu vàng hình tròn, chính giữa có một lỗ trống hình vuông.
Anh ta dứt khoát mở máy quay ra trước, quay lại tình hình ở chỗ hành lang. Rất nhanh đi đến nửa tầng 2, lúc đi lên tầng 3, nghe thấy phía trên có người lớn tiếng oán trách: “Tại sao lại có? Thật đen đủi!”
Đoàn người nhìn lên trên. Tầng 3 có một hộ gia đình trước cửa để vòng hoa, rải đầy tiền giấy, một bà dì tay xách giỏ rau đi xuống dưới, vừa đi vừa ghét bỏ nhìn chằm chằm cái vòng hoa, lớn tiếng nói: “Mỗi ngày mỗi ngày đều đem tới, còn chưa đủ? Có để cho những người bình thường như chúng tôi sinh sống không hả?”
Bà dì nói xong quay đầu lại, vừa lúc đối diện với máy quay trên vai Hà Dương, sửng sốt, che mặt đi nhanh, dán sát vào tường đi xuống lầu.
Gia đình kia chắc là nghe được tiếng mắng, mở cửa ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi từ bên trong đi ra, thấy vòng hoa và tiền giấy, sửng sốt một chút, biểu tình sau đó lại bình tĩnh lại, không có một tia gợn sóng.
Đồng Đồng trong nháy mắt nhìn anh ta đi ra, nhận ra anh ta chính là giáo viên chủ nhiệm lớp kia. Anh ta có ảnh chụp, không, bây giờ ở trên mạng đâu đâu cũng có. Vóc dáng anh ta không cao, bả vai thon gầy, mang kính thật dày, dáng vẻ nghiêm túc lại cổ hủ, một thân áo sơ mi màu lam, cài đến nút trên cùng, thoạt nhìn thật là… nóng.
Người đàn ông theo bản năng nhìn xung quanh hành lang, phát hiện dưới cầu thang có bốn người đang đứng, trong đó có một người anh ta nhận ra, đã từng nhìn thấy trên TV.
Cố Hoài đi lên trước, vươn tay ra: "Xin chào thầy Lữ, tôi là Cố Hoài, phóng viên chuyên mục “Nơi đây”, hôm qua chúng tôi có gọi cho anh.”
Thầy giáo Lữ duỗi tay bắt tay anh, có chút xấu hổ nhìn cái vòng hoa kia, trên mặt viết dòng chữ to đùng tên của anh ta cùng với lời nguyền rủa: “Mọi người vào trong ngồi đi, tôi dọn chỗ này một chút.”
Doãn Thượng Ý chạy nhanh đến, đem dải băng trên vòng hoa kéo xuống: “Đừng đừng đừng, thầy Lữ, tôi dọn giúp anh, anh vào trước đi.”
Đồng Đồng cũng bước lên, ngồi xổm trên mặt đất nhặt tiền giấy: “Đúng vậy thầy Lữ, chúng tôi đông người, một lát là dọn xong rồi, anh vào trong ngồi đi.”
Thầy Lữ sững sờ tại chỗ, lát sau, tầm mắt sau cặp kính trở nên nhu hòa, cố nhịn nức nở nói: “Cảm ơn.”
*
Phòng ở là ba phòng ngủ và hai sảnh, trang hoàng đơn giản, lấy ánh sáng ngoài. Hà Dương chú ý tới trên tường phòng khách có treo bằng khen giáo viên ưu tú, anh ta đi qua, quay cận cảnh những tờ giấy khen đó.
Thầy Lữ từ phòng bếp bước ra, trên tay bưng một khay gỗ, phía trên đựng vài ly trà mới pha, phát cho mỗi người một ly. Hà Dương đi theo sau lưng quay lại nhất cử nhất động, mới đầu anh ta có chút không quen, nhưng không lâu sau thì thích ứng.
Cố Hoài cầm ly trà, ý bảo anh ta ngồi xuống: “Thầy Lữ, giống như hôm qua tôi đã nói với anh, không cần xem buổi phỏng vấn này là chính thức, cũng không cần cảm thấy áp lực, chúng ta thoải mái nói chuyện là được rồi.”
Thầy Lữ gật gật đầu, ngồi xuống sô pha.
Cố Hoài hỏi: “Tôi xem phòng ở này, chắc phải đến 100 ngàn?”
Thầy Lữ đẩy đẩy mắt kính: “130 ngàn.”
“Phòng lớn như vậy chỉ có mình anh ở?”
“Còn có vợ và con gái tôi. Nhưng mà hiện tại họ không ở đây, về nhà mẹ đẻ rồi.”
Cố Hoài giống như nhận ra điểm gì đó: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
Thầy Lữ nhấp nhấp miệng: “Ở đây tôi sợ không an toàn.”
Cố Hoài hiểu rõ. Những bình luận trên mạng anh đã xem qua, từ lúc thân phận của thầy Lữ bị đưa ra, không ít người tuyên bố trừ hại vì dân, càng có nhiều người cực đoan, nhắm đến con gái anh ta, nói muốn cho anh ta nếm thử cảm giác con gái của mình bị cưỡng gian.
Anh thay đổi đề tài: “Anh còn nhớ rõ tình hình ngày Quách Hiểu Phi xảy ra chuyện không?”
Thầy Lữ thở dài: “Nhớ thì nhớ rõ, nhưng mỗi lần nhớ lại đều hoảng sợ, thời gian mấy ngày này cảm giác giống như mấy đời. Buổi sáng hôm đó, tôi rời giường không bao lâu, đi ra cửa tiểu khu mua bánh quẩy và sữa đậu nành, trên đường trở về nhận được điện thoại, nói học sinh lớp tôi nhảy lầu tự tử.”
“Cảm giác lúc ấy là gì?”
“Trời đất sụp đổ.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi chạy tới trường, nhưng đã chậm, người không cứu được, cảnh sát đang lấy lời khai.”
“Lúc ấy anh có nghĩ tới chính mình sẽ bị liên lụy hay không?”
“Có nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới lại là phương thức này. Tôi cho rằng cậu ta nhảy lầu, có thể là có gì đó luẩn quẩn trong lòng, tôi nghĩ có khi nào là do ngày thường tôi đối với học sinh quản thúc quá nghiêm khắc, tạo nên áp lực quá lớn cho bọn chúng, mới đưa đến bi kịch như vậy.”
“Khi nào thì anh biết được chính mình là đối tượng bị công kích?”
“Vào ban đêm, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn và điện thoại của một số người xa lạ, nội dung cơ bản là mắng tôi.” Thầy Lữ nói xong, lấy di động đã tắt âm thanh ra, đưa ra nội dung tin nhắn, toàn là ngôn ngữ ô uế khó coi: “Mới đầu tôi cũng không hiểu sao lại như thế, bởi vì ngày thường tôi cũng không thường lên weibo, sau đó đồng nghiệp nói cho tôi biết toàn bộ thông tin cá nhân của tôi bị công bố trên mạng, tôi mới biết tôi bị nhắm vào.”
“Sau khi bị công kích như vậy, anh đã trải qua những gì?”
Thầy Lữ theo bản năng xoa huyệt thái dương, giống như vừa nhớ tới những chuyện đó liền thấy đau đầu: “Ngay từ đầu, giống như tôi vừa nói, nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi, tôi không chịu nổi quấy rầy, nhưng không dám tắt máy, sợ trường học liên hệ không được, nên chỉ có thể tắt tiếng, nếu là người lạ thì không nhận, nhưng mặc dù là vậy, di động cũng rất nhanh bị hết pin.”
“Phản ứng của người nhà anh thì sao?”
“Vợ tôi không ngừng an ủi tôi, cô ấy tin tưởng nhân cách của tôi. Sau khi con gái tôi biết chuyện này, vẫn luôn xem bình luận trên mạng, xem đến tức giận rồi khóc. Buổi tối hôm đó tôi và vợ đều ngủ không ngon, phòng con gái tôi nửa đêm còn sáng đèn, tôi đoán con bé cũng không ngủ được.”
“Thái độ bên phía trường học thế nào?”
“Ngày hôm sau hiệu trưởng gọi điện thoại cho tôi, cho tôi tạm thời nghỉ phép, nói hiện tại gia đình học sinh có ý kiến rất lớn đối với tôi, lúc này trở về trường ảnh hưởng không tốt. Đến nỗi thời gian nào có thể quay lại trường, cũng không nói với tôi.”
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở nhà?”
“Đúng vậy.”
“Anh có để ý bắt đầu từ khi nào có vòng hoa và tiền giấy đưa đến đây?”
“Ngay ngày hôm sau. Vợ tôi buổi sáng ra ngoài mua bữa sáng, mở cửa ra liền thấy, cũng không bắt được là do ai làm. Sau đó lại còn có người đưa hủ tro cốt, phát nhạc buồn, bởi vậy hàng xóm đối với tôi cũng có ý kiến rất lớn, ảnh hưởng cuộc sống bọn họ.”
“Tôi nghe nói sau đó sự việc lại tăng mức độ lên phải không?”
“Là có vài người tương đối cực đoan, lập thành nhóm, tới gõ cửa, muốn nói chuyện.”
“Anh có sợ không?”
Thầy Lữ cười khổ: “Muốn nói không sợ là giả, là sĩ diện. Tôi không biết những người đó lúc đánh mất lý trí có thể làm ra chuyện gì, tôi không dám mở cửa, sợ bọn họ làm hại tôi, hại người nhà tôi, cho nên tôi báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát tới bọn họ mới bỏ đi, nhưng tôi cảm thấy không an toàn, nên mới nói vợ và con gái về nhà mẹ đẻ để tránh.”
“Tại sao anh không cùng đi?”
“Thật ra tôi muốn đi, bởi vì ở lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Có đôi lúc ra ngoài mua đồ, đều sợ có người mai phục, đột nhiên nhảy ra đập gạch vào đầu.”
“Vậy tại sao không đi?”
Thầy Lữ yên lặng thật lâu: “Đây cũng chẳng phải quyết định lý trí gì. Tôi chỉ là cảm thấy, đi chính là thua, chuyện trên mạng nói tôi không có làm, cho nên không cần phải trốn.”
Cố Hoài yên lặng một lát, hỏi: “Anh cho rằng, bạo lực mạng lần này đã mang đến thương tổn lớn nhất của anh và gia đình anh là gì?”
“Tổn thương nhất, chính là con gái tôi. Con bé năm nay mới học lớp 6, tâm lý còn chưa có thành thục đến mức có thể chống lại sự đen tối của thế giới này. Trên mạng bôi nhọ ba của con bé, nó cảm thấy đau lòng và tức giận, trong thực tế lại có người lén lút mang vòng hoa đến, có người trực tiếp tìm tới cửa, những hành vi điên cuồng đó khiến con bé sợ hãi, tôi là người lớn còn thấy sợ, huống chi chỉ là một đứa nhỏ. Tôi không biết ở trường học con bé có bị công kích hay không, con bé không muốn nói.”
Dứt lời, thầy Lữ lắc lắc đầu, lần đầu tiên có chút kích động: “Tôi cảm thấy thật không công bằng, con gái tôi không là gì sai, tại sao phải chịu tra tấn bởi những chuyện này. Tục ngữ nói, không được có lỗi với cha mẹ, không được gây họa cho vợ con, những người đó dựa vào cái gì lại làm tổn thương người nhà của tôi? Bọn họ đều không quen biết tôi, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, càng không biết tôi là người thế nào, ai cho bọn họ quyền lực tới trừng phạt tôi?”
Cố Hoài không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ra, chờ đợi cảm xúc của anh ta bình phục. Ở trong trường, anh ta là giáo viên dạy ngữ văn, đã đọc sách khắc chế, nếu không phải đã bị chọc trúng chỗ đau, anh ta sẽ không kích động như vậy.
Cảm thấy mình mất khống chế, thầy Lữ hít sâu vài cái, cố gắng ép mình bình tĩnh lại. “Nếu muốn nói tổn thương của bản thân tôi, thì chính là đã mất đi tin tưởng đối với thế giới này. Tôi không nghĩ tới bình thản và thiện ý chỉ là giả dối, thế giới phía sau, ác ý che giấu lại thâm sâu như vậy.”
“Có nghĩ tới đi tìm người đặt điều không?”
“Có nghĩ tới, nhưng không biết tìm từ đâu. Người tung tin đồn nhiều như vậy, làm sao biết được bắt nguồn từ đâu? Huống chi, chuyên mục của mọi người đã giúp tôi thoát khỏi tin đồn, nhưng vẫn không thể ngăn chặn những người xa lạ ác ý, bởi vì có một số người chỉ tin những gì họ muốn tin, bọn họ vẫn luôn cho rằng tôi là người xấu, chỉ là dùng thủ đoạn để tránh khỏi luật pháp. Cho dù tìm được người bịa đặt, những thương tổn mà tôi và gia đình đã chịu cũng đâu thể biến mất.”
Dứt lời, thầy Lữ thở dài, phiền muộn nhìn phía ngoài cửa sổ: “Tôi chỉ hy vọng, mọi chuyện có thể nhanh chóng trôi qua.”