Ban ngày theo tin tức ở trung học Thái An, làm cho công việc của cô chồng chất, Đồng Đồng phải ở lại trong đài thêm một lúc mới về nhà.
Lúc thu dọn xong xách ba lô rời đi, theo phản xạ cô nhìn thoáng qua về phía văn phòng của Cố Hoài, anh đang ngồi tại chỗ gọi điện thoại, lúc nói còn cực kỳ bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, tựa như đối với đối phương không có biện pháp.
Cô không có nhìn lâu, đi ra khỏi phòng làm việc, nhấn nút thang máy. Trong thời gian chờ đợi, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ hướng phòng cô truyền tới, cô nghiêng đầu theo bản năng khi thấy rõ người sau lưng thì sửng sốt. Anh ra làm gì?
Cố Hoài đi đến bên cạnh cô, cùng kề vai với cô đứng thành một đường thẳng, nhìn hiển thị con số tầng lầu của thang máy.
Đồng Đồng cầm điện thoại lên nhìn thời gian, mới vừa qua 8 giờ, cô có chút tò mò: “Lão đại, anh đây là… tan việc?”
Cố Hoài ừ một tiếng, giống như không có ý định giải thích nhiều.
Đồng Đồng đảo mắt, không đúng, có biến, từ lúc cô vào tổ đến nay, lão đại hình như chưa từng tan làm sớm như vậy, hay là có liên quan đến cuộc gọi điện thoại vừa rồi?
Theo bản năng cô cảm thấy, đầu kia điện thoại, hẳn là một phụ nữ.
Đinh một tiếng, thang máy từ tầng trệt chạy lên, cửa mở ra, bên trong không có người. Đồng Đồng và Cố Hoài lần lượt đi vào, Cố Hoài đưa tay nhấn nút tầng 1.
Anh đứng tương đối gần phía trước, Đồng Đồng đứng nghiêng phía sau, lặng lẽ đánh giá gương mặt nghiêng của anh, vẫn là dáng vẻ thanh nhã lạnh lùng.
Cô không khỏi bĩu môi, chậc chậc, thật sự là khó có thể tưởng tượng, một người bình thường có cái miệng khinh bỉ như vậy, anh em trong tổ không có ai mà không bị anh giận qua, người như vậy, không có cách nào gặp gỡ người khác…
Nghĩ đến đây, nội tâm cô lập tức dâng lên tò mò, a a a, thật muốn biết người kia là ai nha!
*
Thang máy tới tầng 1, Đồng Đồng theo cố Hoài ra khỏi tòa nhà, phát hiện anh cũng không có ý muốn tới bãi đỗ xe, mà lập tức đi về hướng cửa đài truyền hình.
Cô thoáng suy tư, lập tức vui mừng nhướng mày. Anh không lái xe của mình, mà trực tiếp đi ra ngoài, như vậy nói cách khác, đối phương tám phần là ở bên ngoài chờ anh?!
Suy nghĩ tới điểm này, cô theo phản xạ bước nhanh hơn, nhanh chóng theo phía sau, cô mơ hồ có loại dự cảm, bản thân sắp biết được một bí mật to lớn của anh.
Đi ra cửa đài truyền hình, Đồng Đồng nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, lại không thấy cô gái nhỏ xinh đẹp chờ đợi Cố Hoài như trong tưởng tượng của cô, thật ra lại nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông kia dựa nửa thân trên vào xe jeep, nhìn thấy bọn họ đi ra liền đứng thẳng người.
Cùng lúc đó, Cố Hoài đã đi về hướng người đàn ông kia, xem chừng là quen biết.
Đồng Đồng không khỏi có chút mất mát, cô còn tưởng rằng có thể đào được chuyện bát quái yêu đương của Cố Hoài…
Khẽ thở dài một cái, cô tiếp tục đi về phía trước, đường về nhà cô vừa vặn cũng là hướng này. Cô vừa đi vừa đánh giá người đàn ông kia, ủa? Sao lại có chút quen mắt?
Lúc này người đàn ông cũng nhìn thấy cô bước chầm chậm phía sau Cố Hoài, tầm mắt hai người giao nhau, đột nhiên cả hai đều giật mình, người đàn ông nói ra trước: “Là cô…”
Đồng Đồng lúng túng nặn ra một nụ cười, người đàn ông này không phải là sĩ quan cảnh sát bị nam phóng viên đeo kính đuổi theo phỏng vấn lúc sáng sao, hình như là họ Nghiêm? Diêm?
Cố Hoài nghe vậy quay đầu, quét mắt liếc Đồng Đồng một cái, lại xoay qua chỗ khác hỏi người đàn ông kia: “Hai người quen biết?”
Người đàn ông nói: “Lúc sáng ở cổng trường trung học Thái An cô ấy đuổi theo xe cảnh sát.”
Cố Hoài lại quay đầu, nhìn chăm chú Đồng Đồng, mắt sáng như đuốc: “Em chạy đuổi theo xe cảnh sát?”
“…” Đột nhiên bị chất vấn, Đồng Đồng gấp đến độ mặt đỏ lên ngay lập tức, ấp úng nói: “Cái đó, cái đó do tôi không có biện pháp thôi, tất cả chứng cứ đều trên tay cảnh sát, đương nhiên nhanh nhất đáng tin nhất là trực tiếp hỏi bọn họ!”
Nói xong từ cuối cùng, cô đúng lý hợp tình vùng lên: “Là anh nói mọi việc phải nói chứng cứ, không thể dựa vào tự suy diễn nha.”
Cố Hoài không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn cô. Người đàn ông bên cạnh thấy thế, lại thấy hứng thú rồi, anh ta đi về phía trước hai bước, chủ động đưa tay về hướng Đồng Đồng: “Chào em, tôi là Diêm Ngôn, là bạn của cậu ấy.”
Đồng Đồng vội vươn tay tới, lễ phép bắt tay với anh ta: “Chào anh, tôi là Đồng Đồng, là học trò của anh ấy.”
Cố Hoài hừ một tiếng, ung dung thong thả nói: “Nếu em có thể vượt qua thử việc mới có thể nhận tôi là thầy.”
“…” Đồng Đồng trợn mắt với anh, không có nói tiếp.
Diêm Ngôn có chút ngoài ý muốn nhìn hai người: “Cố Hoài sao có thể nhận em làm học trò?” Hỏi xong, ý thức được có chút không ổn, bổ sung thêm: “Không phải tôi nói em không giỏi nha, tôi là nói cậu ta, trước giờ chưa bao giờ nhận học trò mới, sợ phiền. Xem ra em cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học phải không?”
Đồng Đồng thầm nghĩ, không hổ là cảnh sát, thật sự là nhãn lực tốt, nhưng làm thế nào để giải thích với anh ta đây, nói mình dựa vào mối quan hệ mới vào tổ của Cố Hoài? Không hay lắm đâu…
Cô còn chưa kịp nghĩ phải đối ứng thế nào, Cố Hoài đã nói trước: “Liên quan cái rắm gì đến cậu.”
Diêm Ngôn nhún vai, lơ đễnh, giống như đã quen với loại thái độ này của anh. Đồng Đồng bắt lấy cơ hội, vội vàng hỏi: “Cảnh sát Diêm, xin hỏi vụ án ở trung học Thái An do anh phụ trách sao?”
Diêm Ngôn gật đầu: “Đúng, vừa đúng lúc thuộc khu vực của tôi.”
Đồng Đồng cẩn thận: “Xin hỏi, học sinh nam kia là chết vì rớt xuống lầu sao?”
Lần này Diêm Ngôn có chút khó xử: “Xin lỗi, vụ án đang trong quá trình điều tra, tôi không thể cung cấp cho em thêm thông tin. Hơn nữa, phụ trách cung cấp nguyên nhân cái chết là pháp y, đến bây giờ vụ án này vẫn không thể tiến hành nghiệm xác, cho nên tôi cũng không có biện pháp cho em một tuyên bố chính xác, tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì tôi nói.” Nói xong anh ta cảm thấy có lỗi cười cười.
Đồng Đồng khoát tay lia lịa: “Không có việc gì không có việc gì, là tôi nên ngại mới đúng, không nghĩ rõ ràng đã hỏi anh vấn đề kỳ cục.”
Cố Hoài nhíu mày: “Sao đến bây giờ còn chưa nghiệm xác?”
Diêm Ngôn thở dài: “Cha mẹ cậu bé không đồng ý. Bằng không cậu nghĩ xem sao tôi có thời gian tới tìm cậu đi ăn khuya.”
Đồng Đồng khó hiểu: “Vì sao không đồng ý? Chẳng lẽ bọn họ không muốn biết chính xác nguyên nhân cái chết của con trai mình sao?” So với thi thể còn nguyên vẹn, tìm ra nguyên nhân cái chết không phải chuyện quan trọng hơn sao?
Cố Hoài liếc nhìn Diêm Ngôn một cái, đã đoán được nguyên nhân sự việc: “Hiện tại trên mạng tin đồn đã nổi lên tứ phía, người nhà không tin các người.”
Diêm Ngôn cười khổ. Đồng Đồng nhìn hai người, kịp phản ứng, trước khi tan làm cô có lướt một blogger, trên mạng đối với nguyên nhân gây ra cái chết của cậu học sinh có chứa nhiều suy đoán, nhưng thảo luận nhiều nhất, là vì chủ nhiệm lớp xâm hại gây nên, mà đồn đãi chủ nhiệm lớp kia, tương đối có bối cảnh.
Dưới tình huống như vậy, người nhà khẳng định sợ nghiệm xác không thể tiến hành công bằng, chủ nhiệm lớp muốn tự bảo vệ mình, trường học cũng muốn giữ mặt mũi.
Nhưng không nghiệm xác thì không thể tiến hành xác định nguyên nhân cái chết một cách chặt chẽ cẩn thận, liên lụy đến thời gian cảnh sát điều tra ra chân tướng, lời đồn sẽ càng xôn xao, người nhà bởi vì vậy càng sợ nghiệm xác không công bằng, đây quả thực là một vòng tuần hoàn ác tính.
Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, ánh mắt Đồng Đồng lập tức sáng lên, nói với Diêm Ngôn: “Nếu người nhà vì nghi ngờ tính công bằng chính trực của cảnh sát mà không đồng ý nghiệm xác như anh nói, vậy lúc này nếu như có một bên thứ ba tham gia, mà bên thứ ba này lại có hình tượng tốt trong công chúng, người nhà có thể gỡ bỏ phòng bị, phối hợp với công tác của các anh.”
Diêm Ngôn thoáng suy tư: “Em nói không phải không có đạo lý, nhưng đi chỗ nào tìm bên thứ ba có chính nghĩa đây?”
Ánh mắt Đồng Đồng chậm rãi dời về phía Cố Hoài, Diêm Ngôn nhìn theo ánh mắt của cô, bỗng nhiên hiểu ra, lập tức tiến lên vỗ vai Cố Hoài nói: “Người anh em, chuyện này nhờ vào cậu nha, ngày mai cùng tôi đi gặp người nhà, làm công tác tư tưởng cho bọn họ.”
Cố Hoài ghét bỏ cản tay anh ta: “Tôi không có nghĩa vụ này.”
“Lão đại, chúng ta chỉ đi nhìn nhìn thôi.” Đồng Đồng cũng ở bên cạnh năn nỉ: “Vụ án này là tuyến báo đầu tiên của tôi mà, tôi rất muốn biết chân tướng của sự việc, hơn nữa, nói không chừng về sau vụ án này cũng có thể trở thành cuộc điều tra chuyên sâu của chúng ta trong tương lai thì sao?”
Cố Hoài nhìn Đồng Đồng qua khóe mắt, cô lại lộ ra biểu tình đáng thương như con chó nhỏ. Sau một lúc lâu, anh khẽ thở dài: “Chỉ lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
“Yeah!” Đồng Đồng vui mừng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Cảm ơn lão đại nhiều!”
Diêm Ngôn có chút hăng hái nhìn một màn trước mắt, nói với Đồng Đồng: “Haizz, tôi cùng Cố Hoài đi ăn khuya, em cũng đi cùng đi, giúp tôi việc lớn như vậy, phải mời em ăn ngon một chút.”
Trực giác Đồng Đồng cho biết không ổn lắm, người ta là bạn bè tụ họp, cô kẹp giữa định làm gì, quá lúng túng: “Không cần không cần, các anh đi ăn đi, tôi không quấy rầy, tôi về trước.”
Diêm Ngôn không tiện ép ở lại, đành phải nói: “Được rồi, lần sau có cơ hội lại mời em, trên đường cẩn thận một chút.”
Đồng Đồng gật đầu: “Được, tạm biệt cảnh sát Diêm, tạm biệt lão đại.”
*
Diêm Ngôn chở Cố Hoài, bảy quẹo tám rẽ lái vào một con đường mòn, đi vào một cửa hàng không thu hút lắm. Đẩy cửa đi vào, ông chủ ngồi sau quầy thu ngân cũ kỹ, vừa thấy hai người bọn họ lập tức đứng lên: “Tới rồi? Như cũ?”
Diêm Ngôn gật đầu. Ông chủ gân giọng gọi ra sau bếp: “Hai tô mì thịt bò, thêm thịt thái, một tô cay nhiều một tô không cay, lấy thêm hai mươi xâu thịt dê.”
Cố Hoài đi thẳng tới góc trong cùng, đưa lưng về phía cửa ngồi xuống, Diêm Ngôn đi qua ngồi xuống đối diện anh, rút ra đôi đũa dùng một lần, vừa chà xoẹt xoẹt vừa nói: “Nói đi, thu học trò nữ khi nào thế, sao tớ không biết?”
Cố Hoài cũng rút đôi đũa: “Vừa nhận không lâu.”
“Không phải cậu không nhận người vừa tốt nghiệp sao, nói bọn họ tâm cao khí ngạo, chỉ vì cái trước mắt, lại không chịu nổi cực khổ.”
Cố Hoài tỉ mỉ chà đôi đũa, không lên tiếng. Người phục vụ bưng tới cho bọn họ nước trà miễn phí.
Diêm Ngôn nhíu mày một cái: “Vừa rồi trước mặt con gái nhà người ta không tiện truy vấn, cậu không phải là ngay cả tôi cũng không chịu nói thật chứ?”
Cố Hoài cân nhắc một lúc, ngẩng đầu: “Còn nhớ rõ năm đó tôi đã từng nói với cậu về em gái mũm mĩm chứ?”
“Hả?” Vẻ mặt Diêm Ngôn lờ mờ, bắt đầu nhớ lại. Đào lại mớ chuyện xưa trong quá khứ, mới nhớ lại loáng thoáng là có chuyện này: “Cậu là nói, em gái mũm mĩm năm xưa xem cậu là kẻ lang thang còn chia bánh rán cho cậu?”
Cố Hoài gật đầu.
Vẻ mặt Diêm Ngôn khiếp sợ: “Ý của cậu là, Đồng Đồng chính là em gái béo mũm mĩm kia?”
Cố Hoài nở nụ cười hiếm hoi, ánh đèn rọi vào đồng tử, giống như những vì sao: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“…” Diêm Ngôn vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi: “Nhưng mà chuyện này đã nhiều năm về trước, phải là 16 17 năm đi, cậu làm thế nào xác định được hai người này là một?”
“Giáo sư Đồng Tùng Niên chỉ có một cô cháu gái. Huống chi, đuôi mắt trái cô ấy còn có nốt ruồi kia, vẫn không thay đổi.” Nói tới đây, ánh mắt Cố Hoài từ từ trở nên đăm chiêu: “Mười sáu năm trước cô ấy đã từng nói muốn làm phóng viên, không nghĩ tới mười sáu năm sau cô ấy thật sự đi con đường này.”
“Khó trách cậu nhân nhượng cô ấy như vậy, thì ra cô ấy chính là em gái mũm mĩm kia.” Diêm Ngôn chà đôi đũa xong đem gác lên miệng ly trà, thở dài: “Thị hiếu của xã hội bây giờ phù phiếm như vậy, rất nhiều người lúc còn nhỏ muốn làm khoa học gia, nhà du hành vũ trụ, hiện tại đều chỉ nghĩ muốn kiếm tiền. Có thể kiên trì với sơ tâm như cô ấy, cũng không nhiều.”
“Tôi cũng từng mơ màng qua, cho nên càng hiểu cái khó của cô ấy. Không nghĩ tới mơ ước lúc còn nhỏ, cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ.” Nói tới đây Cố Hoài cười cười: “Lúc ấy tôi cũng không cho là thật, nghĩ là trẻ nhỏ nói đùa, mãi đến năm nay thông báo tuyển dụng trong trường học, nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô ấy mới biết được, thì ra cô ấy vẫn chưa từng quên.”
“Năng lực cô ấy thế nào? Rõ ràng chỉ có ước muốn không thì không được nha, năng lực không xứng cũng không tốt.”
“Cô ấy học này nọ rất nhanh, cũng chịu khổ được. Nghề như chúng ta, năng lực không phải thứ quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là lương tâm. Hiện tại bầu không khí truyền thông này không tốt, vì lưu lượng có đôi khi làm người ta mất đi điểm mấu chốt. Trước mắt theo tôi quan sát được, cô ấy có lương tâm, nền tảng tốt, đợi một thời gian, có thể sẽ đi được xa hơn tôi.”
Diêm Ngôn chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Như đã nói qua, cô ấy nhận ra cậu sao?”
“…” Cố Hoài sững người một chút, thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc: “Không có.” Khi đó cô ấy chỉ 6 tuổi, có khả năng không nhớ rõ anh đã sớm xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Diêm Ngôn thốt lên âm thanh tiếc rẻ: “Vậy sao cậu không nói cho cô ấy? Không chừng cậu nói cô ấy sẽ lập tức nhớ ra. Rất nhiều chuyện khi tôi còn bé đều còn nhớ đấy.”
Cố Hoài hừ một tiếng: “Nói cho cô ấy có tác dụng sao?”
Diêm Ngôn nghĩ lại: “Cũng đúng, nếu nói cho cô ấy mà cô ấy lại nhớ không ra, cậu cũng cảm thấy lúng túng, nhất định chính là tự cảm thấy bẽ mặt.”
“…” Cố Hoài liếc trắng mắt: “Tôi chỉ không muốn cô ấy nghĩ rằng chúng tôi có quen biết nhau trước đây và hy vọng tôi sẽ ra tay nhân nhượng với cô ấy.”