Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 11




Đồng Đồng được Cố Hoài cho phép, cô đi hẹn với đối phương. Phía bên kia vừa vặn ở tại Dung Thành, cho nên hẹn gặp lúc 12 giờ trưa.

Quán trà cách đài truyền hình rất gần, mấy người Đồng Đồng đến trước. Ông chủ của quán trà tương đối quen thuộc với người bên đài truyền hình, ông nhìn thấy Cố Hoài đến, lập tức sắp xếp cho anh một gian phòng nhỏ.

Đồng Đồng nhắn QQ cho đối phương biết tên phòng. Đây là lần đầu tiên cô hẹn gặp người trên mạng, không biết chi tiết chân thật của đối phương, cô rất sợ lát nữa bị mừng hụt. Cô có chút thấp thỏm hỏi: “Lão đại, anh nói xem, ngộ nhỡ đối phương không đến thì làm sao? Chẳng may, là kẻ lừa đảo thì phải làm gì bây giờ?”

Cố Hoài ngồi bên cạnh cô, thấy hai tay cô đang nắm thật chặt, ngón tay mũm mĩm bị xiết chặt hiện lên chỗ xanh chỗ trắng, anh biết cô đang lo lắng: “Nếu như đối phương không đến, chúng ta coi như tự ăn tự uống bữa này, nếu như là kẻ lừa đảo, có tôi ở đây, chẳng lẽ còn để cho cô bị lừa sao?”

Đồng Đồng nghe vậy nở nụ cười: “Cũng đúng.” Nghĩ đến có Lão đại bên cạnh, cô lập tức yên tâm. Kinh nghiệm xã hội của anh phong phú hơn cô, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn biết phải xử lý thế nào.

Một lát sau, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ: “Mời sang bên này.” Hẳn là người kia đến.

Quả nhiên, một lúc sau có hai người bước tới, một nam một nữ. Người nữ thoạt nhìn có hơi lớn tuổi, nhìn qua khoảng hơn 50 tuổi, tóc đã điểm bạc, được búi gọn gàng, người nam rất trẻ, khả năng chỉ hơn 20 chưa đến 30 tuổi, đeo kính gọng to, bộ dạng trắng trẻo nõn nà, rất nhã nhặn.

Đồng Đồng và Cố Hoài đứng lên.

Lúc người phụ nữ kia vào cửa, trên mặt vốn có chút do dự, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Hoài, lập tức không còn nữa. Bà bước tới, vươn tay về phía Cố Hoài, hơi kích động nói: “Cố tiên sinh, xin chào, tôi họ Tống, gọi là Tống Tố Chi, tôi rất hay xem tiết mục của cậu.”

Cố Hoài bắt tay bà, mỉm cười: “Xin chào.” Sau đó chỉ vào người bên cạnh: “Vị này là Đồng Đồng, trước đó là cô ấy liên hệ với hai người.”

Tống Tố Chi gật đầu với Đồng Đồng: “Xin chào”. Rồi nhìn ra phía sau: “Đây là tình nguyện viên của tổ chức chúng tôi, Đinh Hiện. Trước khi đến đây tôi còn có chút lo lắng, không biết có phải phỏng vấn của đài truyền hình hay không, cho nên mới để cho Đinh Hiện đi với tôi đến đây. Vừa thấy được Cố tiên sinh, tôi đã an tâm.”

Nói tới đây bà cười cười, nói tiếp: “Lần này tôi đến đây, một là muốn xác nhận tính chân thật của cuộc phỏng vấn này, hai là muốn biết nhu cầu phỏng vấn của các cậu, tiếp theo tôi có thể căn cứ theo nhu cầu của các cậu, cung cấp một vài người sẵn lòng chấp nhận phỏng vấn.”

“Được, ngồi xuống nói chuyện.” Cố Hoài gọi nhân viên phục vụ đưa nước lên, lấy menu. Sau khi chọn món xong, nhân viên lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng thật kỹ.

Trong thời gian chờ đợi thức ăn mang lên, Cố Hoài nói sơ qua ý định ban đầu của đề tài tuyển chọn kỳ này với Tống Tố Chi, cùng với các ý tưởng, và tuyên bố rõ người trả lời phỏng vấn phải xuất hiện trước ống kính.

Sau khi Tống Tố Chi hiểu rõ, bà nói: “Tôi sẽ thảo luận với người muốn được giúp đỡ một chút, nếu họ bằng lòng nhận phỏng vấn, tôi sẽ liên lạc lại với hai người. Theo quan điểm của tôi, tôi nhất định sẽ động viên các cô ấy nhận phỏng vấn của bên cậu.”

Đồng Đồng có chút tò mò với Tống Tố Chi: “Dì Tống, sao dì lại nghĩ đến chuyện đảm nhiệm việc cứu giúp người dân?”

Tống Tố Chi yên lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Năm năm trước, con gái tôi bị chồng đánh chết.”

“...” Đồng Đồng không nghĩ tới phía sau dì ấy lại là câu chuyện như vậy.

“Khi đó tôi vẫn luôn không biết con gái đang chịu khổ, nó không nói gì với tôi cả, có thể do sợ tôi lo lắng. Đợi đến lúc tôi biết được, là lúc phải đưa nó đi bệnh viện cấp cứu, kết quả không cứu được phải bỏ mạng.” Tống Tố Chi nói tới đây thì dừng lại, hít sâu một hơi nói tiếp: “Sau đó, tôi liền thành lập tổ

chức cứu giúp này, tôi không muốn có cô gái nào khác lại xảy ra bi kịch như con gái tôi. Lần này trên mạng tôi nhìn thấy bài post của cô, tôi cũng ôm tâm lý muốn thử, không nghĩ tới lại là chuyên mục “Nơi đây”.”

Đồng Đồng ngượng ngùng: “Lúc ấy tôi không dám viết trực tiếp là đảm nhiệm tiết mục “Nơi đây”, nếu viết như vậy, nhất định tôi sẽ thu được rất nhiều tin tức giả, tiếng tăm của “Nơi đây” quá lớn, nhưng nếu viết quá mịt mờ, nhìn qua lại không đáng tin cậy lắm.”

Tống Tố Chi cười cười: “Đây là Khương Thái Công câu cá rồi. Nếu không phải tôi muốn mượn lực ảnh hưởng của đài truyền hình, đến đây phổ biến tư tưởng của bạo hành gia đình, tôi cũng sẽ không ôm tâm tư đi liên hệ cô, lúc ấy liền nhớ lại, chẳng may là thật thì sao?”

*

Vài ngày sau, bên Tống Tố Chi truyền đến một tin tức tốt, có bà Chu từng được bà cứu giúp đồng ý nhận phỏng vấn của đài truyền hình. Đồng Đồng lập tức nói tin tốt này cho đoàn đội, Hà Dương nghe xong giơ ngón tay cái lên: “Nhị Đồng của chúng ta thật cừ, mới vào được thời gian ngắn thôi đã lập được một công lao.”



Doãn Thượng Ý cũng cười đùa trêu chọc: “Xem ra qua thêm một thời gian nữa, tôi e là liên kết bên ngoài của mình phải nhường lại cho Nhị Đồng rồi.” Dừng một chút, anh ta nhìn về phía Cố Hoài, “ Lão đại, anh cảm thấy biểu hiện lần này của Nhị Đồng thế nào?”

Cố Hoài quét mắt qua Đồng Đồng, phun ra hai chữ: “Thượng khả*.”

*Thượng khả: Hợp cách, có thể thông qua kiểm tra.

Đồng Đồng mờ mịt rồi. Thượng khả? Chính là vừa đạt tiêu chuẩn?

Hà Dương nhìn ra Đồng Đồng nghe không hiểu, lập tức phiên dịch cho bạn tốt: “Nhị Đồng, thượng khả trong mắt Lão Đại, chính là ý làm rất tốt. Đây là đang khen ngợi em, ngay cả tôi còn chưa được đãi ngộ này.”

Đồng Đồng nghe xong, lập tức cười như hoa nở: “Cảm ơn Lão Đại rất nhiều!” Nỗ lực được trả công bằng sự tán thành, không còn chuyện gì vui vẻ hơn.

Thấy mặt cô tươi cười vui vẻ, Cố Hoài cố kìm nụ cười nơi khóe môi, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Có thời gian ngốc ở chỗ này, còn không mau sắp xếp đi phỏng vấn.”

“Dạ!” Đồng Đồng đáp lời chạy về bàn làm việc sắp xếp công việc tiếp theo.

*

Phỏng vấn được tiến hành ngay tại đài truyền hình. Hôm đó Tống Tố Chi có việc không thể đến, cho nên để Đinh Hiện đại diện, dẫn theo bà Chu đến.

Đồng Đồng phụ trách tiếp đãi. Đây là lần thứ hai cô gặp mặt Đinh Hiện, lần đầu là ở quán trà, trong ấn tượng của cô anh ta là người ít nói, một nam sinh rất im lặng. Chẳng qua bởi vì tuổi không kém nhau bao nhiêu, cho nên Đồng Đồng không có cảm giác xa cách với anh ta.

Cô sắp xếp cho hai người đợi ở phòng khách, rồi hỏi Đinh Hiện: “Hôm nay dì Tống không tới được sao?”

Đinh Hiện chậm rãi giải thích: “Dì Tống có một nhà máy giày cần phải quản lý, hôm nay trong xưởng có việc. Làm cứu trợ phải có tiền, cho nên chuyện trong xưởng không thể không trông nom.”

“À.” Đồng Đồng quay sang hỏi bà Chu: “Những tài liệu có nói qua trước đó, không biết dì có mang không ạ?”

Bà Chu đáp lời: “Đều mang đủ.”

Đồng Đồng yên lòng. Bà Chu tuổi ngoài bốn mươi, là người thành công thoát khỏi bạo hành gia đình, cho nên cô nhờ bà mang theo bằng chứng xác định “tính chất”, đến lúc đó có thể đem phương pháp này chỉ lại cho người khác.

Không bao lâu, Cố Hoài, Hà Dương cùng Doãn Thượng Ý đi tới, trong phòng khách nháy mắt đã bận bịu lên. Hà Dương chuẩn bị xong máy quay, Doãn Thượng Ý xem xét lại và chỉ trọng điểm của buổi phỏng vấn cho bà Chu, Cố Hoài kiểm tra lại lần cuối đề cương phỏng vấn của mình xem có sơ sót gì hay không.

Đồng Đồng cùng Đinh Hiện rất thức thời đứng qua một bên.

Phỏng vấn rất nhanh đã bắt đầu. Cố Hoài vẫn bắt đầu từ những vấn đề như thường lệ, tuy nhiên bà Chu là người có án lệ thành công, cho nên anh bắt đầu hướng dẫn bà làm cách nào để thu thập bằng chứng.

Bà Chu bày tỏ, giám định thương thế rất quan trọng, cho nên sau khi gặp phải bạo hành gia đình, cần phải đến đồn công an xin được làm giám định thương thế. Nói tới đây, bà Chu quay sang đối mặt với ống kính bày ra một phần báo cáo giám định thương thế của mình, có mộc giám định đỏ thẫm.

Tiếp theo, còn cần phải chứng minh những vết thương này của mình thật sự do chồng mình gây nên. Một phương pháp của bà Chu là khiến cho chồng mình viết giấy cam đoan, hứa không được tiếp tục đả thương mình, đồng thời lăn tay vào.

Thêm một cái trực tiếp hơn, chứng cứ quyết định “bản chất” chính là video quay lén. Bà thừa dịp chồng mình không ở nhà cho người tới lắp một camera ẩn, ghi lại quá trình chồng mình sử dụng bạo lực.

Đối diện ống kính, bà đưa ra một đoạn clip đã ghi lại, trong clip, người đàn ông túm lấy tóc bà, không thương tiếc đập xuống đất, bà liều mạng chống cự lại, nhưng vì khí lực không bằng, phản kháng thất bại.



Cố Hoài hỏi bà: “Trong quá trình quay lén, bà có gặp khó khăn gì đặc biệt không?”

Bà Chu suy nghĩ: “Chỗ khó khăn nhất, là ở chỗ phải tự nhiên khi đối mặt với ông ta, phải làm giống như máy quay lén không tồn tại. Có vài lần ánh mắt ông ta nhịn không được nhìn về hướng máy quay, tôi rất khẩn trương, sợ ông ta phát hiện ra, nhưng vận may của tôi coi như không tồi, không bị phát hiện. Còn nữa là, phải lưu lại một bản video, nhất định phải dự phòng một bản, hoặc là gửi cho người bạn mình tin tưởng nhất giữ giúp. Chẳng may rủi ro bị ông ta phát hiện muốn thủ tiêu, ít nhất chúng ta vẫn còn chứng cứ có thể tố cáo.”

Bà Chu bày tỏ tiếp,sau khi có chứng cứ, chính là khởi tố ly hôn, có thể đến văn phòng luật sư tìm luật sư. Nếu như bản thân mình hoàn toàn không biết nên làm gì, cũng có thể giống như bà, tham gia vào tổ chức cứu giúp, người có kinh nghiệm sẽ nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào, sẽ hướng dẫn chúng ta từng bước một, thoát khỏi vực sâu.

Cố Hoài hỏi: “Vậy trong toàn bộ quá trình, bà cảm thấy bước khó khăn nhất là bước nào?”

Bà Chu không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Khó khăn nhất chính là sự hạ quyết tâm của bản thân, muốn phản kháng lại chuyện này, phải tin tưởng bản thân làm được đến cùng.”

“Trước khi buổi phỏng vấn kết thúc, bà có lời gì muốn nói với bạn bè, khán giả toàn quốc không?”

Bà Chu nghiêm túc nhìn vào ống kính, có thể nhìn ra được bà rất khẩn trương, nhưng bà đang cố gắng tự bình tĩnh lại, nói đầy đủ: “Tôi muốn nói với những người phải chịu hoàn cảnh giống tôi trước kia, nhất định phải luôn tin bản thân mình làm được, luôn tin bản thân mình thoát được hoàn cảnh đó. Nếu bản thân tôi không có được sự tin tưởng này, hôm nay có lẽ không thể bình an ngồi chỗ này nói chuyện với mọi người. Trình độ văn hóa của tôi không cao, người cũng có tuổi, tôi có thể làm được, các bạn cũng như thế. Tôi xuất hiện trong tiết mục này, là vì muốn về sau, trong xã hội không còn nhiều những người giống như tôi trước kia, bị đánh đập nhưng chỉ biết nhẫn nhịn.”

Cố Hoài bỗng muốn bổ sung thêm một vấn đề: “Trước kia chúng tôi đã từng tiếp xúc qua người bị hại giống như bà, nhưng những người đó đối với việc lên tivi thường hay kháng cự, sợ bị người khác chê cười, bà thấy thế nào về vấn đề này? Bà không sợ bị chê cười sao?”

Bà Chu nở nụ cười: “Chê cười tôi thì thế nào, ít nhất hiện tại tôi có chỗ dựa vững vàng, có cuộc sống tự tại, không cần phải dè dặt nhìn sắc mặt người khác mỗi ngày, lo sợ bản thân làm sai gì đó, lại bị đánh tàn nhẫn. Nếu có người muốn cười, cứ để bọn họ cười thôi, tôi tự do là tốt rồi.”

Buổi phỏng vấn dừng lại ngay hình ảnh bà Chu đang cười sang sảng. Bà Chu của hiện tại, cùng với người phụ nữ bị đánh mà không có lực đánh trả trong clip kia, quả thực giống như hai người.

Đồng Đồng hỏi Đinh Hiện ngay lúc đó: “Dì Tống hẳn là giúp dì ấy không ít việc đúng không?”

Đinh Hiện vẫn như lúc nãy, chậm rãi nói: “Đúng vậy, Dì Tống bỏ tiền mời luật sư giúp dì ấy, phương pháp lắp máy quay lén cũng là dì Tống dạy. Bao gồm lần phỏng vấn này nữa, vẫn là do dì Tống động viên dì ấy đến.”

Đồng Đồng không khỏi cảm thán: “Dì Tống thực sự là người tốt.”

Đinh Hiện thấy phỏng vấn đã xong, nói: “Vậy tôi đi trước, sau này nếu có người khác chịu nhận phỏng vấn, tôi sẽ liên lạc lại với cô.”

Đồng Đồng cười nói: “Được, cám ơn anh, đến lúc đó có tin tức cứ gọi cho tôi.”

*

Sau đó không lâu, Tống Tố Chi cùng với Đinh Hiện lại giúp cô tìm được thêm một người chịu phỏng vấn, hơn nữa Doãn Thượng Ý cũng tìm được vài người chịu phỏng vấn, án lệ thu thập đã gần hoàn chỉnh.

Vào một buổi sáng, Đồng Đồng đang tập trung tinh thần sửa lại tư liệu phỏng vấn, bỗng nhiên có người gõ nhẹ hai cái lên bàn, cô ngẩng đầu nhìn lên, Cố Hoài không biết bị gì mà lúc này đã tới, đang đứng cạnh bàn làm việc của cô, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Theo tôi ra ngoài.”

Đồng Đồng có chút không nắm bắt được ý nghĩ của anh: “Đi ra ngoài? Đi chỗ nào?”

Cố Hoài đã sắp đi tới bên ngoài: “Gặp một nhà chuyên môn.”

Đồng Đồng vội vàng túm túi xách chạy theo.

Cố Hoài dẫn cô đến bãi đỗ xe, Đồng Đồng ngồi vào ghế lái phụ: “Chúng ta đi gặp nhà chuyên môn nào?”

Cố Hoài cho xe chạy: “Thẩm Kiến Sinh, giáo sư tâm lý học và tình dục học, mới trở về từ Mỹ vào hai năm trước, người đã được tiếp xúc với nhiều phương pháp điều trị tâm lý về bạo lực gia đình."

Đồng Đồng à một tiếng. Mỗi kỳ tiết mục “Nơi đây” đều sẽ mời một hai chuyên gia đến để thảo luận án lệ. Tiết mục kỳ này, chắc là mời Thẩm tiên sinh.