Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 262: Dây Dưa




Tu vi Giang Như Triều dù gì cũng là Trúc Cơ Cảnh, làm sao có thể chịu được sự cười nhạo của Đoàn Thần Phong, lông mày hắn chau lên, trong mắt sát ý ngưng kết. Lập tức, ngón tay hắn hướng mặt Đoàn Thần Phong điểm ra một chỉ.



Chỉ thấy một đạo quang mang màu trắng nhàn nhạt, ngưng tụ thành luồng sáng, phát ra tiếng xì xì xé gió, bắn về phía Đoàn Thần Phong.



Vượt ngoài dự kiến của mọi người, đối mặt công kích như thế, Đoàn Thần Phong trên mặt không hề có chút hoảng sợ, không những không lùi mà còn tiến. Hắn bước ra một bước, nắm tay phải đột nhiên mở ra, trong bàn tay xuất hiện một vầng sáng lượn lờ, ngưng tụ thành đoàn, bảo hộ trước người hắn.



Giang Như Triều cười lạnh một tiếng, hai người tu vi chênh lệch một trời một vực, Luyện Khí Cảnh lục trọng cùng Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, không nói trên phương diện lực lượng chênh lệch có thể bù đắp hay không, chỉ xét phương diện chênh lệch cảnh giới, cảnh giới cao hơn phẩm chất chân khí hàm chứa bên trong cũng đủ lập tức phá vỡ phòng ngự của Đoàn Thần Phong, bắn thủng mặt hắn.



Quang mang màu trắng lóe lên, trong nháy mắt chạm đến quang đoàn trước người Đoàn Thần Phong. Chỉ nghe truyền ra một tiếng, “đùng”! vầng sáng bắn ra bốn phía.



Phút chốc toàn bộ quang ảnh màu trắng chiếu sáng phạm vi trăm trượng một cách rõ ràng rành mạch.



Bên trong quang ảnh, Giang Như Triều đứng chắp tay, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên, hắn đương nhiên là có tự tin, Đoàn Thần Phong căn bản không có khả năng ngăn cản được hắn dù chỉ một chiêu, cho dù không chết, cũng sẽ triệt để mất đi sức chiến đấu, bản thân trọng thương.



Quang ảnh tản đi, Giang Như Triều vẫn chắp tay đứng nhìn như trước, nhưng khi quang ảnh tiêu tán hẳn, một bóng người khác cũng đứng chắp tay dần dần hiện ra.



Cuối cùng, thân ảnh Đoàn Thần Phong hoàn toàn hiện ra, hắn đứng đấy không chút mảy may, trên mặt mang theo nét cười trào phúng, hắn không những không bị thương, mà còn cứng rắn chặn một chiêu của Giang Như Triều.



"Thực lực Trúc Cơ Cảnh, cũng chả có gì đặc biệt." Cho tới bây giờ, Đoàn Thần Phong vẫn luôn là kẻ không biết sống chết. Chặn được chiêu này, hắn lập tức lên tiếng mỉa mai.



Giang Như Triều căn bản không tin tưởng vào hai mắt của mình. Tu vi Đoàn Thần Phong chẳng qua là Luyện Khí Cảnh lục trọng, hắn nhìn qua là có thể biết được, tuyệt đối không có khả năng sai lầm, hơn nữa vừa rồi chân khí ẩn trong đoàn quang ảnh kia cũng không đặc biệt cường đại, dù cho có thể vượt cấp, cũng chỉ có thể so với Luyện Khí Cảnh thất trọng mà thôi, cùng phẩm chất chân khí của Trúc Cơ Cảnh hoàn toàn khác nhau.



Thế nhưng sự thật chính là như vậy, một tên gia hỏa Luyện Khí Cảnh lục trọng, lại có thể chặn công kích của hắn.



"Tiểu Dư Tử, ngươi nhìn thấy chưa? Sư tôn nói với chúng ta, thực lực Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cũng không cường đại giống như trong tưởng tượng. Thật không phải là gạt chúng ta, vừa rồi gia hỏa này công kích, ta cứng rắn ngăn cản vẫn tương đối dễ dàng." Đoàn Thần Phong quay người, nhìn Dư Minh Hồng nở một nụ cười.



Dư Minh Hồng vẫn còn sững sờ, vừa muốn mở miệng nói chuyện nhưng chợt thấy Đoàn Thần Phong chớp chớp mắt với hắn, sau đó sắc mặt Đoàn Thần Phong chuyển trắng, rồi lại có chút tím xanh. Cuối cùng Đoàn Thần Phong hít sâu một hơi, khôi phục lại bình thường.



Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong mỗi ngày đều tu luyện cùng một chỗ, vô cùng hiểu nhau, hắn biết rõ Hắc Bạch Nhị lão chưa từng có nói qua như vậy. Vừa định đặt câu hỏi liền thấy sắc mặt Đoàn Thần Phong biến hóa, trong lòng biết rõ, tuy rằng Đoàn Thần Phong vừa rồi tiếp được công kích của Giang Như Triều, nhưng hắn đã bị thương.



Sắc mặt bất động, Dư Minh Hồng gật đầu nói: "Sư tôn nói, tự nhiên không uổng."



Giang Như Triều nghe vậy, không khỏi giận tím mặt, rút cuộc nhìn không có được nửa phần ưu nhã, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, muốn lập tức phát tác.



"Đợi một chút." Mộ Dung Vô Ngân đưa tay, ngăn cản Giang Như Triều, trầm giọng hỏi: "Sư tôn hai người các ngươi là người phương nào?"



Đoàn Thần Phong sắc mặt đã khôi phục như thường, thương thế được hắn mạnh mẽ ép xuống, hơn nữa hắn quay người không đếm xỉa tới đồng thời uống hai quả đan dược chữa thương.



Đoàn Thần Phong quay người lại, cười cười nói: "Xem ra Mộ Dung huynh đệ đem tất cả chú ý đặt ở trên người tên Diệp Vân kia a, đối với chúng ta căn bản không hề biết tới."



" Tu vi Luyện Khí Cảnh, tự nhiên không đáng nhắc tới. Bất quá ta hình như là có chút xem nhẹ các ngươi, ta khinh địch rồi." Mộ Dung Vô Ngân không chút biểu tình, nói tiếp: "Ngươi vừa rồi có thể tiếp được một đạo công kích của Giang sư huynh, thật sự khiến ta lau mắt mà nhìn, không biết hai vị là đệ tử của vị Trưởng lão nào ở Vô Ảnh Phong?"



"Mộ Dung huynh đệ đã nói như vậy, nếu ta không nói là quá xem thường ngươi rồi. Sư tôn hai chúng ta, chính là Vô Ảnh Phong Thái Thượng Trưởng Lão, Hắc Bạch Nhị lão." Đoàn Thần Phong khuôn mặt một nghiêm túc, thoạt nhìn cực kỳ trịnh trọng.




"Nguyên lai là đệ tử Hắc Bạch Nhị lão, vậy chuyện lúc nãy dễ hiểu rồi." Mộ Dung Vô Ngân trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn Giang Như Triều, nói: "Giang sư huynh, xem ra chúng ta lần này thật có chút khinh địch, không thể tưởng được Vô Ảnh Phong lại có thể phái ra đệ tử Hắc Bạch Nhị lão."



"Vậy thì như thế nào?" Giang Như Triều trong tiếng nói tràn đầy phẫn hận, lạnh lùng nói: "Trúc Cơ Cảnh so với Luyện Khí Cảnh căn bản không phải tưởng tượng đơn giản như vậy, dù cho bọn hắn có thể ngăn cản một đạo công kích của ta, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản mười đạo trăm đạo sao? Nguyên bản ta còn cố kỵ tình đồng môn, muốn cho bọn hắn một con đường sống, hiện tại xem ra không cần."



Mộ Dung Vô Ngân mỉm cười, nói: "Lời nói cũng không nên nói như vậy, dù sao tất cả mọi người đều là đồng môn, Giang sư huynh nếu không cam lòng mà nói, chúng ta liền lấy của bọn họ một cánh tay cùng một cái chân, cũng coi như lưu lại cho bọn hắn một con đường sống."



"Như vậy cũng tốt, để cho máu tươi tràn lan, hẳn mùi máu tanh rất nhanh sẽ đưa những Linh Thú kia tới, như vậy cái chết của bọn hắn cùng chúng ta không quan hệ, người bên ngoài cũng không có thể nói chúng ta không để ý tình đồng môn." Giang Như Triều khóe miệng co quắp dữ tợn, vừa cười vừa nói.



Mộ Dung Vô Ngân cười to không ngớt, nói: "Đúng là như thế."



Tô Ngâm Tuyết một mực lẳng lặng đứng đấy, nữa câu cũng không hề mở miệng nói. Tiếng cười Mộ Dung Vô Ngân vừa phát ra, nàng đi lên phía trước, bảo vệ bọn Diệp Vân phía sau.



"Tô sư tỷ, một mình ngươi không là đối thủ của chúng ta." Trong tiếng nói Mộ Dung Vô Ngân mang theo vui vẻ.



"Ta không phải một người, chúng ta là một." Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, quay đầu nhìn về phía sau.



"Đúng vậy, chúng ta không phải một người." Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng đồng thanh hô ứng, đều bước tiến lên, sóng vai Tô Ngâm Tuyết.



"Còn có ta!" Trong giọng nói thanh thúy của Tô Linh mang theo phẫn nộ tột cùng, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một quang ảnh màu lam, phập phồng bất định, biến ảo ra các loại hình dạng.




Bốn người đứng sóng vai, phía sau Diệp Vân vẫn ngồi khoanh chân như trước, trùng kích Luyện Khí Cảnh tam trọng.



Mộ Dung Vô Ngân trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Các ngươi đã chọn lựa như vậy, ta đây đành phải tôn trọng lựa chọn của các ngươi rồi."



Chừng như chỉ đợi sẵn cái phất tay của hắn, bốn người bên cạnh vọt lên, Giang Như Triều đứng trước người Tô Ngâm Tuyết, mặt khác ba gã đệ tử ngăn phía trước ba người Đoàn Thần Phong.



"Hoa Sinh, Hoa Đô, Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng chính là đệ tử Vô Ảnh Phong Thái Thượng Trưởng Lão - Hắc Bạch Nhị lão, tu vi của các ngươi đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, đúng lúc cần tôi luyện cường đại kích thích các ngươi lĩnh ngộ đối với Trúc Cơ Cảnh, đem hai người bọn họ đánh tan, đối với các ngươi lĩnh ngộ Trúc Cơ Cảnh có trợ giúp rất lớn." Mộ Dung Vô Ngân căn bản không đem bốn người Đoàn Thần Phong để ở trong mắt, nghiêng đầu nói ra.



Hai tên thiếu niên lập tức gật đầu, trong tay hiện lên vầng sáng, một thanh huyết đao màu đỏ tươi, một thanh kiếm dài màu tím thình lình xuất hiện, tỏa ra hào quang quỷ dị.



"Ta hỏi các ngươi một điều?" Đoàn Thần Phong nhìn hào quang lập loè trong tay hai người, bỗng nhiên bước lên một bước, trầm giọng hỏi.



"Cái gì?" Hai tên thiếu niên khẽ giật mình, đồng thanh hỏi lại.



"Các ngươi cho là tu vi của các ngươi, có thể ngăn cản được công kích Trúc Cơ Cảnh sao?" Đoàn Thần Phong cười hỏi.



" Tất nhiên không được." Hai người khẽ giật mình, cùng nhau trả lời.



"Như vậy các ngươi so với tu vi Mộ Dung Vô Ngân sư huynh là dạng gì? So với tu vi Giang Như Triều sư huynh là dạng gì? Tu vi hai người đó ai lợi hại hơn một ít?" Đoàn Thần Phong trên mặt tươi cười, tiếp tục hỏi.



"Hai vị sư huynh đều là Trúc Cơ Cảnh cao thủ, thực lực bất phân sàn sàn nhau, nếu như phải phân rõ mà nói, tự nhiên là Mộ Dung Vô Ngân sư huynh mạnh hơn nửa thành." Hai người lại nhìn nhau, sau đó đồng dạng cùng nhau nói một câu dài, so với lúc trước không có nửa điểm khác biệt.




"Chiêu vừa rồi của Giang sư huynh, một trong các ngươi ngăn cản được sao?" Đoàn Thần Phong cười híp mắt hỏi.



Hoa Sinh cùng Hoa Đồ nhíu mày, đồng thời lắc đầu trả lời: "Không ngăn được."



"Nếu như một chiêu vừa rồi của Giang sư huynh cũng không đỡ nổi, các ngươi còn dám đối đầu với ta?" Đoàn Thần Phong lông mày nhíu lại, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh: "Còn không mau lui xuống cho ta."



Một tiếng này giống như sấm nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai Hoa Sinh Hoa Đồ.



Hai người không khỏi sững sờ, trong khoảnh khắc mặt mũi tràn đầy xấu hổ, Huyết Đao và Tử Kiếm trong tay lập tức biến mất, tiếp theo cả hai lui về sau hai bước.



"Ân, không tệ, còn biết tiếc cái mạng, coi như còn có thể cứu chữa." Đoàn Thần Phong gật gật đầu, hầu như không cách nào kìm chế vui vẻ hiện lên trong mắt, cố nén nói ra.



Dư Minh Hồng đứng bên cạnh, thấy Đoàn Thần Phong quát mắng như thế, trong lòng biết rõ, Đoàn Thần Phong chỉ muốn kéo dài thời gian, thương thế trong cơ thể hắn còn chưa có khỏi hẳn, có thể kéo dài thêm một khắc chính là có thêm một phần sinh cơ. Quan trọng nhất là, tùy thời Diệp Vân có thể trùng kích Luyện Khí Cảnh tam trọng thành công, một khi tỉnh lại, cục diện sẽ lập tức cải biến.



Mộ Dung Vô Ngân ở một bên nhìn thấy tất cả, nhíu mày quát.



"Chu Hoa Sinh, Chu Hoa Đô, các ngươi thật sự tin lời bọn chúng, ta thật không hiểu, đầu óc các ngươi ngu si đến vậy mà cũng có thể tu luyện đến trình độ này. Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra bọn chúng chỉ muốn kéo dài thời gian? Còn không mau động thủ."



Hai huynh đệ Hoa Sinh Hoa Đô kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong khoảnh khắc trên mặt tràn đầy phẫn nộ, Huyết Đao Tử Kiếm một lần nữa xuất hiện, sau đó hung hăng giao nhau trên không trung, phát ra tiếng ngâm trong trẻo, rồi phân biệt chém về phía Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng.



Đoàn Thần Phong cười ha ha, tu vi của hắn mặc dù chỉ là Luyện Khí Cảnh lục trọng, nhưng hắn đã có bí pháp có thể tiếp được một đạo công kích của Giang Như Triều - cao thủ Trúc Cơ Cảnh, như vậy đối mặt tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, hiển nhiên không có nửa phần sợ hãi.



"Tới tốt lắm." Trong tay hắn, chiến thương thoáng hiện, tia sáng trắng ngưng tụ một thời gian rồi bắn ra, hướng Huyết Sắc Chiến Đao ngênh đón.



Dư Minh Hồng nét mặt bình thản, không có lấy nửa điểm sợ hãi, một thanh chiến giản(1) ngăm đen, phong cách cổ xưa, xuất hiện ở bàn tay. Dư Minh Hồng lay động cổ tay, chiến giản mang theo một vầng sáng ngăm đen, hướng kiếm dài màu tím nghênh đón.



(1) Giản: tuy dài như Kiếm, có chuôi và chắn như Kiếm, nhưng thân Giản cân lượng nặng hơn lưỡi kiếm vì Giản thuộc loại binh khí chấn nện như Chùy.



Trong khi đó, phía bên kia, Tô Linh đối mặt một đệ tử khác, nàng trợn mắt, căm phẫn chăm chăm nhìn đối thủ, nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn đối phương đã bị chết trăm ngàn lần.



P/S – Zz Khóc Vô Lệ zZ: Ây da, phụ nữ thiệt lợi hại. Ta phục, ta phục!



Trên người nàng tỏa ra một cỗ khí thế, có lẽ là đến từ thân phận của nàng, có lẽ là đến từ mặt khác, tóm lại tên thiếu niên kia tuyệt nhiên không dám động thủ, bộ dáng cực kỳ do dự, lúng túng.



" Giang Như Triều, ngươi không phải là đối thủ của ta." Tô Ngâm Tuyết ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó nhìn thẳng vào mặt Giang Như Triều mà nói.



" Ai không phải là đối thủ của ai, đánh qua mới biết được. Bất quá ta luôn luôn ngưỡng mộ Tô sư tỷ, nếu như ngươi có thể thần phục, ta hứa sẽ không giết ngươi." Giang Như Triều cười ha ha, trận chiến này với hắn mà nói, căn bản không có gì gọi là khó.



Bởi vì, sau lưng hắn là Mộ Dung Vô Ngân, mà sau lưng Tô Ngâm Tuyết, vỏn vẹn chỉ là một phế vật vẫn còn đang trùng kích Luyện Khí Cảnh tam trọng, trong mắt hắn loại phế vật này không đáng nhắc tới, nhưng phế vật này lại được Mộ Dung Vô Ngân nhiều lần nhắc tới, Diệp Vân!