Diệp Tử Phong hít vào một hơi, bỗng nhiên truyền một câu cho Độ Tử Ngấn, Độ Tử Ngấn nghe nói như thế sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, lập tức hắn vừa sải bước lền rơi vào trước mặt Diệp Tử Phong, ngữ khí băng hàn nói, "Nói, ở đâu?"
Diệp Tử Phong cười ha ha, "Độ Tử Ngấn, ngươi rất mạnh, ta biết. Bất quá muốn ăn chắc Diệp Tử Phong ta, ngươi cũng không đủ tư cách. Nếu như nguyện ý tin tưởng, liền cùng đi với ta, nếu như không nguyện ý tin tưởng, vậy liền xong."
"Được rồi, ta và ngươi cùng đi." Ngữ khí của Độ Tử Ngấn trở nên ngưng trọng.
Ứng xong Diệp Tử Phong, Độ Tử Ngấn lúc này mới quay đầu nói với Địch Cửu, "A Cửu, ta nhất định phải cùng người này đi một chuyến..."
Thấy Địch Cửu muốn nói chuyện, Độ Tử Ngấn khoát tay áo, tiếp tục nói ra: "A Cửu, đạo của ngươi rất đáng gờm. Thậm chí chính ngươi đều không có cảm thấy được, ta chỉ cảm giác được đại đạo của ngươi đang thay đổi, hơn nữa còn là vừa mới bắt đầu thay đổi. Ta đoán chừng sau khi ngươi Hợp Đạo mới cảm ngộ, đây cũng là chuyện tốt. Sở dĩ hiện tại ngươi còn không phải đối thủ của người này, đó là bởi vì đạo của ngươi còn không có chân chính dung hợp. Khi đạo của ngươi thật sự thay đổi thành thứ mà ngươi cần, thậm chí sau khi dung hợp, người này trong mắt ngươi chỉ là một thứ cặn bã. Dù tu vi ngươi không có nửa điểm tăng lên, ngươi cũng không cần sợ người này."
Nói xong câu đó, Độ Tử Ngấn nhìn chằm chằm Diệp Tử Phong, "Dẫn đường."
.
Độ Tử Ngấn rời đi thật xa, Địch Cửu vẫn còn đang ngây người, Độ Tử Ngấn giống như một ngọn đèn chiếu sáng, giúp cho hắn minh ngộ.
"Địch đại ca, người này thật sự rất lợi hại." Diệp Ức Mặc theo bản năng nói ra, dáng vẻ không ai bì nổi của Diệp Tử Phong kia khiến cho nàng hận không thể dùng lôi châu đem hắn nổ cháy. Thế nhưng trong nội tâm nàng hiểu rất rõ, đừng bảo là hiện tại, liền xem như là thời điểm thực lực của nàng mạnh nhất cũng đều không phải là đối thủ của Diệp Tử Phong.
Địch Cửu theo bản năng nói ra, "Thật sự lợi hại..."
Sự lợi hại của Diệp Tử Phong đối với Địch Cửu cũng không tính là cái gì, Độ Tử Ngấn nói rất đúng, chỉ cần hắn tạo dựng đầy đủ cơ sở pháp tắc, tạo thành càng nhiều quy tắc vũ trụ thuộc về mình, để cho đạo của mình càng thêm dung hợp, Diệp Tử Phong cũng sẽ không làm gì được hắn, thậm chí hắn có thể nghiền ép Diệp Tử Phong.
Theo Địch Cửu, người thật sự lợi hại mới là Độ Tử Ngấn. Độ Tử Ngấn cùng Diệp Tử Phong khác biệt, Độ Tử Ngấn mới là người thật sự đã vẫn lạc rồi trùng sinh, đại đạo so với năm đó, chỉ sợ trăm không còn một. Dù là như vậy, Độ Tử Ngấn cũng có thể ngăn chặn Diệp Tử Phong, có thể thấy được năm đó Độ Tử Ngấn cường đại cỡ nào.
"Địch đạo hữu, đa tạ cứu giúp chi ân." Sở Mạn Hà đi tới cảm tạ ân cứu mạng của Địch Cửu.
Địch Cửu cười nói, "Ta hẳn cũng phải đa tạ Mạn Hà sư tỷ, nếu không có Mạn Hà sư tỷ, ta sợ cũng không thể minh ngộ đạo của chính mình."
Hắn ở trên Vọng Sơn cảm ngộ đạo của chính mình, sau đó Hợp Đạo thành công. Từ một khắc hắn Hợp Đạo kia trở đi, hắn đã có tư cách đứng tại đỉnh của vũ trụ này, thậm chí có một ngày, hắn có thể siêu việt vùng vũ trụ này.
Nói xong Địch Cửu nhìn Phá Hư cùng Tả Trọng Nhân nói ra, "Phá Hư, lão Tả, chúng ta có thể rời đi nơi này."
Tả Trọng Nhân lại hắc hắc một tiếng rồi ngăn cản đường đi của Thủy Ngân.
Diệp Tử Phong cùng Độ Tử Ngấn rời đi, nơi này không còn có đầu lĩnh, theo lý thuyết Thủy Ngân hẳn là hạ thấp tư thái mới đúng. Khiến cho Địch Cửu kinh ngạc chính là Thủy Ngân không có nửa điểm ý muốn hạ thấp tư thái cầu xin tha thứ, mà lại lạnh lùng nhìn Tả Trọng Nhân khinh thường nói ra, "Liền ngươi, còn không có cách nào ngăn cản ta."
Sau khi nói xong câu này, Thủy Ngân giống như một khối băng gặp phải liệt hỏa, bằng tốc độ nhanh nhất hòa tan, trong nháy mắt lập tức biến mất không thấy, thật giống như tiêu thất trong hư không.
Chính Địch Cửu cũng rung động nhìn về nơi mà Thủy Ngân biến mất, thần niệm của hắn vẫn một mực khóa Thủy Ngân lại, thế nhưng sau khi Thủy Ngân biến mất, hắn lại không cảm nhận được nửa điểm quy tắc Không Gian biến hóa.
Gia hỏa này quá mức quỷ dị, loại độn thuật này cùng với Quy Tắc độn thuật của hắn mặc dù hoàn toàn khác biệt, lại đồng dạng là không có chút nào vết tích nào.
"Địch đạo hữu, chuyện này là ta làm sai, ta cũng không có nghĩ đến Thủy Ngân lại là con chó mà Diệp Tử Phong nuôi." Tả Trọng Nhân rất là hổ thẹn, trong lòng của hắn biết rõ, nếu như không phải hắn, Diệp Tử Phong sẽ không xuất hiện ở chỗ này. May mắn Địch Cửu nhận biết Độ Tử Ngấn, nếu không có Độ Tử Ngấn, chuyện này liền nguy hiểm.
Địch Cửu khoát tay ngăn lại, "Liền xem như không có Thủy Ngân có lẽ còn có những người khác, nơi này về sau ta sẽ còn đến nữa, bất quá hiện tại ta hi vọng chúng ta mau rời khỏi đây. Ta cũng không tin, không có Thủy Ngân ta sẽ không thể ra khỏi Đại Đạo uyên."