Thế giới thứ chín

Chương 89: Dọa sợ Tiểu Thụ Nhân




Thời điểm Địch Cửu trở về, cảm nhận khí thế Du Tiệp ngày càng tăng cao, loại khí thế này dường như không tấp hơn Võ Thừa, rõ ràng là Du Tiệp muốn bước vào Tiên Thiên.

Xem ra Du Tiệp lấy được sinh cơ màu xanh kia là một cái đại cơ duyên a, sinh cơ kia tuyệt đối không chỉ có tác dụng thúc đẩy sinh mạng, Tiểu Thụ Nhân này cũng không rõ cơ màu xanh kia của mình có bao nhiêu tác dụng.

- Đại ca...

Thấy Địch Cửu trở về, Tiểu Thụ Nhân nịnh nọt kêu một tiếng, rất muốn Địch Cửu giải khai cấm chế trên người nó.

Oanh!

Nguyên khí cuồng bạo vờn xung quanh Du Tiệp, sau đó tạo thành một vòng xoáy nguyên khí trên đầu cô ấy, khí tức của Du Tiệp trong nháy tăng đến điểm giới hạn, Địch Cửu có thể cảm nhận chấn động sau khi Du Tiệp đột phá.

Du Tiệp mở mắt, lộ vễ mừng rỡ không thể che giấu, sau đó đứng dậy cúi người hành lễ trước Địch Cửu.

- Địch Cửu, đa tạ ngươi đã cứu ta, còn để cho ta có cơ duyên tấn cấp Tiên Thiên.

Sau đó, nàng hướng về phía Tiểu Thụ Nhân ôm quyền nói tiếp.

- Mặc dù ngươi giết 5 đồng học của ta, ta vẫn cảm tạ ngươi cho ta bảo vật kia, để ta bước vào Tiên Thiên cảnh.

Tiểu Thụ Nhân cười nhạo một tiếng.

- Đừng khoác lác, ngươi còn chưa bước vào Tiên Thiên đâu.

Du Tiệp ngây người một lúc, trong lòng tự nhủ, có phải bước vào cảnh giới Tiên Thiên hay không, trong lòng chính nàng rất rõ, Tiểu Thụ Nhân nói vậy có ý gì?

- Tiểu Thụ Thụ, ngươi có ý gì? Ta thấy nàng đích thật đã bước vào Tiên Thiên mà?

Địch Cửu vỗ đầu Tiểu Thụ Nhân.

Tiểu Thụ Nhân không dám tùy tiện đối với Địch Cửu như với Du Tiệp, tranh thủ thời gian nghiêm mặt nói.

- Đại ca, Tiên Thiên cường đại tương đương với Trúc Cơ cường giả. Nàng bất quá chỉ vừa đột phá đến Thiên cấp trong Võ Đạo mà thôi, khoảng cách đến Tiên Thiên còn cách xa vạn dặm.

Du Tiệp sững sờ nhìn Tiểu Thụ Nhân, theo lời hắn nói, vậy toàn bộ mọi người đang ở Tiên Nữ tinh không ai có thể bước vào Tiên Thiên rồi? Thập đại Tiên Thiên càng là một chuyện cười?

Địch Cửu có chút minh bạch lời nói của Tiểu Thụ Nhân, hắn cảm thấy lời củaTiểu Thụ Nhân nói là thật. Xem ra nơi này, Tiên Thiên tương đương với cường giả Võ Vương, Thiên cấp cũng chỉ là Đại Võ Sư mà thôi.

Khó trách tại Tể quốc, cường giả Võ Vương cực ít, đây tương đương với võ giả có cảnh giới Trúc Cơ, có nhiều mới lạ.

- Ngươi hiểu biết không ít a.

Địch Cửu nhìn Tiểu Thụ Nhân, trong lòng đang nghĩ đến việc làm sao mang nó đi theo mình, về sau, Tiểu Thụ Nhân tùy thời có thể nói cho hắn biết một chút tri thức tu chân, đương nhiên là còn có Trận Đạo và cấm chế, đây một cái từ điển di động nha.

Tiểu Thụ Nhân dương dương đắc ý.

- Đương nhiên rồi!

Hiện tại, nó thấy Địch Cửu hiện vẻ kinh ngạc, tự nhiên là cực kỳ đắc ý.

Địch Cửu tiện tay giải khai cấm chế cho nó, sau đó nói với Du Tiệp đang ngây người,

- Du Tiệp, chúng ta đi thôi!

Nói xong quay đầu hướng Tiểu Thụ Nhân.

- Nhanh mở khốn trận đi, ta phải đi rồi.

Tiểu Thụ Nhân nghe Địch Cửu muốn buông tha nó, kích động, đầu cây gật như gà con mổ thóc.

- Tốt, tốt, ta lập tức mở khốn trận ra, để đại ca ngài rời đi.

Du Tiệp lấy lại tinh thần, nàng không ngờ Địch Cửu lại buông tha cho Tiểu Thụ Nhân này, nếu đã như vậy, nàng tự nhiên sẽ không động thủ. Nàng nhìn ra, Tiểu Thụ Nhân này hút máu tu luyện, cảm giác giống như hấp thu thổ nhưỡng dinh dưỡng dưới mặt đất để tu luyện vậy, cùng một đạo lý, căn bản chưa ai dạy bảo, thứ gì có thể hút để tu luyện, thứ gì không thể.

- Đúng rồi, Du lão sư, ngươi nghĩ xem ngươi tấn cấp nhanh như vậy, sau khi trở về có người hỏi thăm chuyện của ngươi hay không?

Địch Cửu bỗng tùy ý hỏi một câu.

Du Tiệp gật đầu,

- Khẳng định sẽ có người hỏi.

- Vậy ngươi sẽ nói sao?

Địch Cửu hỏi thăm như không có chuyện gì xảy ra.

- Ta chỉ có thể ăn ngay nói thật, ta là lão sư của Võ Đạo học viện, khai phát Tiên Nữ tinh vốn là trách nhiệm của ta, huống chi Tư Tháp đồng học còn chết ở chỗ này.

Du Tiệp ảm đạm trả lời.

- Vậy không lẽ những cường giả kia sẽ tìm tới nơi này, hỏi Tiểu Thụ Nhân về sinh cơ màu xanh kia sao?

Thời điểm Địch Cửu nói câu này, giả bộ giật mình.

Du Tiệp còn chưa kịp phản ứng, đã thản nhiên gật đầu.

- Đúng thế.

Nàng căn bản sẽ không vì Tiểu Thụ Nhân mà giấu diếm bất kỳ vật gì, đừng bảo Tiểu Thụ Nhân xém chút đã giết nàng, còn năm đồng học tinh anh ngã xuống ở đây nữa.

Tiểu Thụ Nhân sợ run cả người, vội vàng kêu.

- Đại tỷ, sinh cơ màu xanh ta đều đã cho các ngươi, hiện giờ, một giọt đều không còn nữa.

Nó hiện tại hối hận muốn chết, dạy Địch Cửu cấm chế, kết quả Địch Cửu dùng cấm chế nó dạy chế trụ nó. Cho Du Tiệp lục bích sinh cơ, kết quả dẫn tới càng nhiều người hỏi nó hơn nữa.

Du Tiệp áy náy nhìn Tiểu Thụ Nhân, không trả lời, còn sinh cơ màu xanh hay không, không phải điều Tiểu Thụ Nhân định đoạt. Con người vốn có tính tham lam, nàng rất rõ ràng. Có người biết nàng thu được sinh cơ màu xanh, nếu không hỏi thăm đến nơi, thì không phải con người nữa rồi.

- Ai!

Địch Cửu thở dài.

- Kỳ thật, lấy thủ đoạn của Tiểu Thụ Thụ, lúc đầu cũng không cần sợ hãi. Ta chỉ lo lắng, những người này sau khi hỏi thăm Du lão sư, sẽ dùng thủ đoạn đến công kích hắn, cuối cùng, cầm đủ loại hỏa diễm đến, vừa nghĩ tới chuyện này, ta đang nghĩ đến việc muốn giúp hắn... Thôi quên đi, những người kia không chừng ngay cả ta cũng đánh, ta vẫn nên đi sớm một chút thì tốt hơn.

- So với những ngoan nhân kia, ta đơn giản hiền lành như một thỏ trắng mà thôi. Ta vừa đến quảng trường Tiên Nữ tinh, thì đã bị rất nhiều ngoan nhân lợi hại vây quanh. Có một tên còn xuất ra một đại hỏa cầu uy hiếp ta, cuối cùng ta không thể làm gì khác, giao ra hết những thứ quý báu trên người mình, lúc đó mới có thể thoát thân. Vậy... Rễ cây nhỏ, ngươi tranh thủ thời gian mở khốn trận ra đi.

Tiểu Thụ Nhân bị Địch Cửu dọa đến nổi khuôn mặt biến sắc, một tên Địch Cửu thôi đã chút nữa lột da của nó rồi, nếu còn đến một đống người như vậy, vậy... Không đúng, những người đến sau này có thể còn ngoan độc hơn so Địch Cửu này nữa... Còn có đại hỏa cầu ngay cả Địch Cửu đều cũng không dám tiếp kia nữa, ta ta...

Hậu quả kia Tiểu Thụ Nhân không dám nghĩ đến, nó giờ quýnh tới đít rồi, còn thời gian đâu mà nghĩ nhiều, vội vàng la lên.

- Đại ca, đại ca, ngươi có thể đưa ta đi cùng hay không?

Sau khi nói xong, tựa hồ còn lo lắng Địch Cửu lờ nó, lại vội vàng nói bổ sung.

- Đại ca, ta trên tinh thông tinh văn, dưới tường địa lý, còn có thể tiếp tục dạy ngươi cấm chế và trận pháp.

Địch Cửu nhíu mày một cái, do dự nói.

- Cái này a... không được a, nếu như ta cũng bị những người kia truy sát, vậy coi như xong đời. Với lại, nhưng hình như ngươi đi không được nha.

- Đại ca, Tiên Nữ tinh rất lớn, chúng ta trốn đi, những người kia khẳng định đuổi không kịp.

Tiểu Thụ Nhân ngữ tốc cực nhanh, hận không thể nói hết ý nghĩ của mình ra một lúc.

- Thế nhưng ngươi hiện tại đi không được mà.

Địch Cửu giang hai tay, lui về phía sau mấy bước.

Tiểu Thụ Nhân vội vàng kêu lên.

- Đại ca, ta đi được, chỉ cần ngươi cùng ta ký một cái hữu hảo tinh huyết khế ước, là có thể dẫn ta đi. Sau khi đi ra thì mọi người giải khai khế ước là được.

Địch Cửu khinh bỉ nhìn Tiểu Thụ Nhân nói.

- Ta nói này Tiểu Thụ Thụ, ta chẳng những vì ngươi hấp dẫn những ngoan nhân trên quảng trường Tiên Nữ tinh, bị rất nhiều người truy sát, còn muốn ta đưa ngươi đi, ngươi cho ta chỗ tốt gì?

Tiểu Thụ Nhân rất muốn nói, ta không phải đã cho ngươi một đống sinh cơ màu xanh, rồi còn dạy ngươi cấm chế và trận đạo hay sao? Nhưng mà khi nhìn ánh mắt khinh thường của Địch Cửu, thì đã biết, mình một khi nói ra, thì Địch Cửu sẽ khinh bỉ nó. Sinh cơ màu xanh là đền bù cho việc nó nhốt Địch Cửu ở đây, dạy Địch Cửu cấm chế và Trận Đạo, là đền bù để Địch Cửu không giết hắn. Một tên Địch Cửu thôi đã đáng sợ như thế rồi, một khi những người ác hơn đều tới nữa...

Tiểu Thụ Nhân không dám nghĩ tới, tranh thủ thời gian nói tiếp.

- Đại ca, vậy ngươi có biện pháp tốt hơn hay không?

Địch Cửu sờ cằm, đi tới đi lui nhìn Tiểu Thụ Nhân, do dự rất lâu, sau đó lên tiếng.

- Nhìn ngươi vẫn có chút đáng yêu...

- Đúng, đúng, ta rất đáng yêu, ta phi thường đáng yêu là đằng khác, ta còn biết nhăn mặt...

Tiểu Thụ Nhân nói xong liền làm mặt quỷ.

Du Tiệp ở một bên không nhịn được cười, mặt quỷ của nó làm được chả có nửa điểm đáng yêu, hoàn toàn là bộ dáng của ác quỷ. Nàng đã hiểu rõ ý định của Địch Cửu, muốn mang Tiểu Thụ Nhân này đi theo.

- Ngừng!

Địch Cửu trực tiếp kêu dừng.

- Nếu không chúng ta ký một cái tôi tớ linh hồn khế ước đi.

- A...

Tiểu Thụ Nhân ngơ ngác nhìn Địch Cửu, tôi tớ linh hồn khế ước? Điều đó có nghĩa, từ nay về sau Địch Cửu bảo nó đi đông, nó không thể hướng tây được a.

- Nếu không nguyện ý, vậy người chờ người khác tới đốt ngươi đi.

Địch Cửu xoay người rời đi.

- Không cần, ta nguyện ý.

Tiểu Thụ Nhân thấy Địch Cửu xoay người rời đi, vội vàng kêu lên. Vừa nghĩ tới cấm chế Địch Cửu đang dùng đều do nó dạy, nó hận không thể đập đầu vô đậu hủ mà chết.

Tôi tớ linh hồn khế ước rất đơn giản, chính là Tiểu Thụ Nhân cho phép Địch Cửu để lại một cấm chế trong chỗ sâu nhất trong linh hồn của nó, đạo cấm chế này chỉ có Địch Cửu mới có thể khống chế. Một khi Tiểu Thụ Nhân không nghe lời, Địch Cửu tùy thời có thể lấy mạng nhỏ của nó.

Quả nhiên sau khi để lại lạc ấn linh hồn, Địch Cửu cảm nhận được sự khống chế của mình đối với Tiểu Thụ Nhân.

Đối với Tiểu Thụ Nhân này, Địch Cửu không có nửa điểm áy náy. Gia hỏa này rất hung ác đấy, vì tấn cấp, không biết hút mau bao nhiêu người vô tội rồi.

Sau khi bị Địch Cửu in xuống lạc ấn, Tiểu Thụ Nhân lập tức thoát ly bản thể, biến thành thụ nhân chân chính cao hơn một thước. Về sau, nó chỉ có thể cầu mong Địch Cửu không có chuyện gì, nếu Địch Cửu xảy ra chuyện, nó cũng tan thành mây khói.

...

Sau khi khi khỏi khốn trận, hai người Địch Cửu và Du Tiệp tách ra, Du Tiệp một mình tiến về quảng trường Tiên Nữ tinh, Địch Cửu mang theo Tiểu Thụ Nhân, lần nữa đi tới động phủ Yêu thú lúc trước. Hiện tại, điều trọng yếu với hắn bây giờ, chính là luyện hóa cốt giới kia, nhìn xem có phải nhẫn trữ vật hay không.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.