Vừa dứt lời, Lăng Hiểu Sương không chút khách khí mở rộng lĩnh vực của mình, nhưng lập tức sắc mặt Lăng Hiểu Sương liền thay đổi, lĩnh vực của nàng đánh vào trên lĩnh vực của Mộc Liên Kỳ, cũng chỉ khiến không gian từng đợt dao động. Mà Không Gian lĩnh vực của Mộc Liên Kỳ lại không có nửa điểm bị xé mở.
Lăng Hiểu Sương đã hiểu rõ, nếu như lúc này Mộc Liên Kỳ động thủ với nàng, chỉ sợ ngay cả nửa nén hương nàng đều không thể kiên trì được. Trừ phi nàng thiêu đốt tinh huyết xông ra khỏi Không Gian lĩnh vực của đối phương.
Lăng Hiểu Sương thu hồi lĩnh vực của mình, cơ hồ ngay lúc Lăng Hiểu Sương vừa thu hồi lĩnh vực, Mộc Liên Kỳ cũng thu hồi lĩnh vực của mình.
Lăng Hiểu Sương hổ thẹn nói, "Thực lực tiền bối quá cường đại, vãn bối không thể so được."
Giờ phút này nàng đã minh bạch, vì cái gì Mộc Liên Kỳ cảm giác được có người đến, mà nàng một chút động tĩnh đều không cảm nhận được. Đó là bởi vì tu vi của nàng nhìn có vẻ cao hơn Mộc Liên Kỳ một chút, trên thực tế thực lực của nàng lại kém xa Mộc Liên Kỳ. Buồn cười nhất chính là trước đó nàng còn tưởng rằng chính mình có thể ở chỗ này tựbảo vệ bản thân, nếu như nàng không gặp được người tốt như Mộc Liên Kỳ, nàng nơi nào còn có đường sống?
Mộc Liên Kỳ lắc đầu, "Thực lực của ta rất yếu ớt, tại Thất Đạo giới, chỉ sợ ta là một trong những kẻ yếu nhất. Bởi vì ta vẫn một mực quẩn quanh khu biên giới, cho tới bây giờ đều không đi tới giữa khu vực Thất Đạo giới rêu rao, cho nên cũng có thể tùy tiện sống đến hôm nay."
"Chẳng lẽ thực lực của hai người vừa rồi so với tiền bối còn mạnh hơn?" Lăng Hiểu Sương ngạc nhiên hỏi.
Thực lực Mộc Liên Kỳ đã đủ mạnh, hiện tại Mộc Liên Kỳ lại nói thực lực của hắn không cao.
Mộc Liên Kỳ thở dài, "Ngươi nói không sai, bọn hắn so với ta đều mạnh hơn. Hai người kia sở dĩ không có đuổi theo, là bởi vì lo lắng ta có mai phục, cũng không phải vì bọn hắn đuổi không kịp. Tại Thất Đạo giới, rất nhiều ngoại vi tu sĩ, đều liên thủ để đối phó với tu sĩ bên trong. Mai phục là tính chất thường xuyên, một khi mai phục thành công, thu hoạch cũng sẽ không tệ. Cho nên hai người kia sẽ đi báo cáo lại bên trên, bọn hắn phát hiện ngươi là từ bên ngoài tới, tuyệt đối sẽ không để mặc cho ngươi đào tẩu."
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Giờ phút này Lăng Hiểu Sương không còn có nửa điểm hoài nghi Mộc Liên Kỳ.
Mộc Liên Kỳ nói ra, "Thời gian để bọn họ triệu tập nhân thủ đến vẫn còn một đoạn, hiện tại ta dẫn ngươi đi một chỗ, có lẽ nơi đó có thể giúp cho đạo vận của ngươi ngưng được một chút, sau đó tăng lên một chút thực lực của ngươi. Người ở nơi này, mỗi một tên đều đã trải qua đại đạo khai thiên tích địa đổ vào, đại đạo ngưng thực, ngươi tuyệt đối không thể so sánh được."
"Đa tạ tiền bối." Lăng Hiểu Sương cũng minh bạch, vì cái gì nàng so với những người nơi này đều kém xa rất nhiều, đó là vì cùng là bắt đầu, nhưng vạch xuất phát của bọn họ vốn dĩ đã cao hơn nàng rất nhiều.
...
Oanh! Thức hải của Địch Cửu truyền đến một trận chấn động, Địch Cửu cũng cảm giác được thức hải của mình đột ngột tăng trưởng một cấp độ. Theo đó là thần niệm vẫn luôn một mực bị Địch Cửu áp súc tại phạm vi nhất định kia, đã không còn cảm giác bị xé nứt thôn phệ nữa.
Thức hải lại lên cấp, Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn không thể chờ đợi nữa liền đem thần niệm của mình mở rộng đến chỗ xa hơn.
Quả nhiên, lần này thần niệm Địch Cửu không còn bị thôn phệ, hắn rõ ràng cảm nhận được tình huống xung quanh. Mặc dù khắp nơi đều là quy tắc phá toái lộn xộn, thế nhưng những quy tắc phá toái lộn xộn này vẫn là có mạnh có yếu. Địch Cửu lý giải quy tắc giữa vũ trụ rất sâu sắc, trong thời gian ngắn nhất hắn đã tìm được quy tắc mỏng manh nơi đây.
Hắn phát hiện, quy tắc càng thấp cấp, lực công kích sẽ càng yếu kém.
Địch Cửu khống chế âm Dương Thái Cực Đồ phóng tới nơi yếu kém, lần này Địch Cửu dùng thần niệm để lần nữa câu thông Đệ Cửu thế giới. Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, thần niệm của hắn rốt cục đã câu thông được đến Đệ Cửu thế giới. Trong lòng của hắn mơ hồ có chút minh bạch, lúc trước hắn không thể câu thông với Đệ Cửu thế giới, hẳn bởi vì mảnh vỡ quy tắc phá toái xung quanh có đẳng cấp vượt qua quy tắc đại đạo của hắn.
"Bành!" Hai chân Địch Cửu rơi vào trên mặt đất, vụn băng xung quanh nổ tung thành một mảng băng hoa lớn cực đẹp.
Thần niệm Địch Cửu lập tức quét ra ngoài, sau nửa nén hương, sắc mặt hắn có chút không dễ nhìn lắm. Hắn khẳng định bản thân xác thật đã tới Tiên giới, nếu từ bụi quy tắc phá toái của Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ năm tiến đến, rơi xuống Tiên giới. Vậy cũng nói rõ, nơi này có một cái đường hầm hư không, đường hầm hư không này có thể thông hướng Đạo giới Hạo Hãn Đại Khư.
Thê nhưng thần niệm Địch Cửu quét mấy lần, cũng không thể tìm thấy được nửa điểm vết tích của thông đạo. Thiên địa quy tắc xung quanh, cũng không có nửa điểm biến hóa.
Địch Cửu thở dài, nếu như không phải vì tu vi của hắn không đủ, thì chính là do bên trong bụi quy tắc phá toái có một cái truyền tống phá giới tự nhiên.
Mặc kệ là loại tình huống nào, hiện tại hắn cũng không có thời gian để nghiên cứu.
Bên trong thần niệm Địch Cửu, khắp nơi đều là một mảnh sông băng, loại băng hàn cực hạn như thế này, khiến Địch Cửu hoài nghi cho dù là Tiên Đế tới đây, cũng không nhất định có thể kiên trì lưu lại. Bất quá loại băng hàn này, đối với hắn mà nói cũng không khác gì nước lạnh cả.
Địch Cửu chỉ nhấc chân bước một chút, không gian ngay dưới chân của hắn liền biến mất, sau đó hắn liền xông ra khỏi sông băng có phương viên mấy trăm vạn dặm này.
Hai tên tu sĩ trẻ tuổi một nam một nữ đang đứng bên ngoài sông băng, cả hai đều là một mặt rung động nhìn Địch Cửu từ trong sông băng đi ra. Trong đó nữ tử kia còn dụi dụi con mắt, nàng kém chút nữa đều tưởng rằng mình nhìn lầm, sông băng này có thể vào? Đạo vận mang thuộc tính băng hàn bên trong, cho dù có là Tiên Đế đi vào cũng sẽ vẫn lạc, người này sao lại có thể từ bên trong đi ra?
"Xin hỏi một chút, đây là nơi nào?" Địch Cửu ôm quyền hỏi một câu.
Nam tu kia kịp thời phản ứng, vội vàng khom người thi lễ, "Tiền bối, đây là Đế Cấm Băng Xuyên, phương viên mấy trăm vạn dặm không cách nào náu thân. Bởi vì xung quanh Đế Cấm Băng Xuyên có một ít Cực Địa Băng Kim, chúng ta cũng ở lân cận quanh đây để thử thời vận."
Địch Cửu khẽ nhíu mày, hỏi lần nữa, "Đây là Tiên Vực nào?"
Nam tu nghe Địch Cửu hỏi như thế, theo bản năng giật mình. Hắn tu luyện đến Đại Ất Tiên tự nhiên không phải là đồ ngốc, một câu của Địch Cửu khiến hắn hiểu được, Địch Cửu không phải người của Vi Mộc Tiên Vực.
Không phải tu sĩ Vi Mộc Tiên Vực, đi tới Vi Mộc Tiên Vực, tiến nhập Đế Cấm Băng Xuyên còn có thể không chịu chút thương tổn nào mà đi ra, có thể thấy được đây là một cường giả tuyệt thế.
Hắn càng kính cẩn nói, "Bẩm tiền bối, nơi này là Vi Mộc Tiên Vực."