Bặc Du Diễm cười ha ha, "Thiên Phủ đại ca, ta thế nhưng cũng bị ngươi hại thảm, chẳng những không chiếm được thứ gì, còn kém chút xông vào Hỗn Độn Nham Tương, hiện tại cũng chỉ làm trò cười cho người khác thôi."
Thiên Phủ Viêm cười khan vài tiếng, "Du Diễm sư muội, chuyện này ta cũng không có nói trước vơi người, là ta không đúng. Lúc đầu ta chỉ dự định bắt lấy hạt châu kia, sau đó bắt được Lăng Hiểu Sương liền giao cho ngươi. Chỉ là không nghĩ tới nửa đường liền xuất hiện một tên gia hỏa nghịch thiên ngăn cản, tên gia hỏa này không biết từ nơi nào đến, đáng sợ tới cực điểm."
Thiên Phủ Viêm chỉ vẻn vẹn nửa câu, liền đem những chuyện không thoải mái trước đó gạt qua một bên.
Bặc Du Diễm trong lòng cười lạnh, nều lúc này nàng tin tưởng lời của Thiên Phủ Viêm mới là chuyện lạ.
"Thất Luân Vương, lần này một chút Hỗn Độn Nham Tương chúng ta đều không thu thập được." Tên thanh niên đứng phía sau Thất Luân Vương đi tới, cúi người hành lễ rồi nói ra.
Thiên Phủ Viêm chau mày, nhưng không có lên tiếng, hắn biết đây là ý gì. Đạo Hỏa của Địch Cửu ngăn cản Hỗn Độn Nham Tương bộc phát, người của hắn vốn đang bày trận ở phía dưới để thu được Nham Tương chảy xuống, này còn thu thập được gì?
Thời gian mười cái hơi thở liền trôi qua, lúc này Thất Luân Vương mới chậm rãi nói, "Đi tụ tập toàn bộ tu sĩ thuộc Trung Xu Luân thành, chúng ta tiếp tục ở chỗ này bố trí khốn trận. Chỉ cần chúng ta khốn trụ Hồ Hỗn Độn Nham Tương, chờ thời điểm Hỗn Độn Nham Tương tán đi, tên kia liền lại không có cách nào ẩn trốn. Hắn ăn được bao nhiêu, chúng ta liền bắt phải hắn phun ra bấy nhiêu."
"Vâng." Ánh mắt thanh niên mịt mờ nhìn về Thất Luân Vương, trong lòng cười lạnh, chỉ là một tên gia hỏa bị mất hơn phân nửa thực lực, còn dám nói khoác mà không biết ngượng, muốn tụ tập toàn bộ tu sĩ Trung Xu Luân thành vì hắn bán mạng? Gia hỏa này chỉ sợ là đang nằm mơ.
Mặc dù biết thế, thanh niên này vẫn lùi lại mấy bước, nhanh chóng rời khỏi vị trí cạnh hồ Hỗn Độn Nham Tương.
Hắn cũng thật sự muốn tụ tập toàn bộ tu sĩ Trung Xu Luân thành, bất quá không phải vì Thất Luân Vương, mà là hắn đã chờ quá lâu, cũng không còn kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa.
...
Sau một khắc Lăng Hiểu Sương tiến vào Thánh Dương Châu, nàng liền minh ngộ. Thất Luân Vương Thiên Phủ Viêm vì muốn chiếm đoạt Thánh Dương Châu của nàng, nên liền làm ra một cấm chế giả. Buồn cười là nàng vẫn ngây ngốc chờ đợi thời cơ để phá đi cấm chế, đây quả thực là bị người bán đi, còn vì người kiếm tiền.
Những lão gia hỏa này quả nhiên không có một kẻ nào là ngớ ngẩn, nàng lịch duyệt cũng coi như không kém, nhưng đem ra so với những lão gia hỏa này, nàng vẫn còn quá non.
Lăng Hiểu Sương thở dài, nàng quyết định ở trong Thánh Dương Châu Suy ngẫm.
Dù Thất Luân Vương Thiên Phủ Viêm thực lực mạnh hơn, muốn luyện hóa được Thánh Dương Châu, cũng cần một khoản thời gian, thời gian này cũng đủ để nàng tìm cách.
Ngay tại thời điểm thần niệm của nàng quét tới thấy được Thiên Phủ Viêm thủ ấn sắp bắt được Thánh Dương Châu, nàng lại gặp được một đường đao mang màu xanh bổ về phía Thiên Phủ Viêm.
Khí tức tử vong kia, cho dù Lăng Hiểu Sương đang ở trong Thánh Dương Châu, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Đao quang xanh nhạt kia nàng thật sự quá quen thuộc, nàng cũng bởi vì thanh đao này mà rơi vào Địa Ngục tuyền qua.
Giờ khắc này Lăng Hiểu Sương bỗng nhiên cảm giác được nội tâm có chút xúc động, nàng khẳng định là Địch Cửu tới. Nếu không phải Địch Cửu, cũng không có người thứ hai có thể đem Thiên Sa Đao thi triển ra loại đao ý bá đạo như thế.
Địch Cửu tìm được tới đây, vô luận có phải bởi vì khí tức của Thiên Sa Đao mà đến hay không, sau khi Địch Cửu khi lấy được Thiên Sa Đao, vẫn y nguyên tiến vào Địa Ngục tuyền qua để tìm kiếm Lăng Hiểu Sương nàng, phần ân tình này, Lăng Hiểu Sương cũng không có cách nào quên được. Lần này cứu nàng, cùng với lúc ở Tuế Hàn cốc tại Thái Cực giới xuất thủ cứu nàng hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Tại Tuế Hàn cốc, Địch Cửu chỉ là tiện tay mà làm. Lần này Địch Cửu đã liều lĩnh tính mạng, cố tình xông vào Địa Ngục tuyền qua để cứu Lăng Hiểu Sương nàng.
Lăng Hiểu Sương sững sờ nhìn đến đao mang bổ về phía Thiên Phủ Viêm, trong lòng in dấu thật sâu một hình bóng. Giờ khắc này, Lăng Hiểu Sương cũng không có cách nào quên đi cái tên này.
Nàng nhớ tới sư phụ đã từng cùng nàng nói, "Ngươi quá mức cẩn trọng, đây là một loại tu dưỡng, cũng là một loại chế ước. Tương lai ngươi cuối cùng sẽ phát hiện, bởi vì ngươi thận trọng, ngươi sẽ mất đi thứ ngươi muốn nhất."
Nàng biết sư phụ nói tới ai, thế nhưng nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu thất lạc, hoặc là nơi sâu nhất trong nội tâm của nàng đều minh bạch, đây đều không phải điều nàng muốn nhất.
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy đã trả lời sư phụ, "Sư phụ, ta cũng không có gì mong muốn nhất."
Lúc đó sư phụ mỉm cười, cũng không trả lời nàng.
Mà bây giờ, nàng bỗng nhiên rất muốn lớn tiếng nói cho sư phụ, nàng đã có điều mong muốn nhất, nếu như giờ khắc này nàng có thể xông ra khỏi Thánh Dương Châu, Lăng Hiểu Sương nàng tuyệt đối sẽ không lại cẩn trọng quá mức.
Sau khi cảm giác được nhiệt độ xung quanh Hỗn Độn Nham Tương hạ thấp, Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, Hư Không sơn của hắn vẫn luôn thời thời khắc khắc chuẩn bị, một khi hắn ngăn không được nhiệt độ của Hỗn Độn Nham Tương, hắn liền tế ra Hư Không sơn. Cũng may sau khi đã trải qua nhất trọng ngăn cản của Đạo Hỏa, cuối cùng Hỗn Độn Nham Tương cũng không đem hắn thiêu chết.
Cường độ của nhục thân lần nữa tăng cao một cấp độ, Địch Cửu lập tức mở rộng lĩnh vực của bản thân, lập tức hắn phát hiện ra bên trong lĩnh vực của mình, Hỗn Độn Nham Tương cực nóng đã trở nên không còn gì nguy hiểm.
Địch Cửu nhanh chóng gọi Vu Tương Băng ra, lúc này Vu Tương Băng còn không lợi dụng Hỗn Độn Nham Tương, chỉ sợ cũng không có cơ hội.
"Hỗn Độn Nham Tương!" Vu Tương Băng vừa ra tới liền cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ ở xung quanh, lập tức đã nhìn thấy Hỗn Độn Nham Tương dưới chân.
"Không sai, ngươi tranh thủ thời gian tiến vào khôi phục đi, Hỗn Độn Nham Tương ở dưới lĩnh vực của ta, hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn đối với ngươi.
"Đa tạ Địch đại ca." Trong lòng Vu Tương Băng cũng rất rõ ràng, lúc này không phải thời gian để nói nhảm, cơ hội này nếu như nàng không bắt được, nàng muốn lần nữa khôi phục thực lực, chỉ sợ phải tiêu tốn mấy chục vạn năm cũng chưa chắc đã có khả năng.
Vu Tương Băng nhanh chóng tiến vào Hỗn Độn Nham Tương, cơ hồ xuất ra toàn bộ tốc độ khôi phục nhục thân, điên cuồng bạo phát tu vi. Địch Cửu đoán chừng, Vu Tương Băng khôi phục lại Hợp Đạo khẳng định không có vấn đề gì.
Hắn cũng không có tiếp tục tu luyện, cẩn thận tới gần Đạo Hỏa, thần niệm xuyên qua Đạo Hỏa, muốn tìm được vết tích của Thánh Dương Châu. Chỉ là thần niệm Địch Cửu vừa mới thẩm thấu qua, lập tức liền bị Hỗn Độn Nham Tương trực tiếp đốt cháy hầu như không còn.
Địch Cửu thở dài, trừ phi Lăng Hiểu Sương chế ngự được Thánh Dương Châu thoát khỏi Hỗn Độn Nham Tương, hoặc là thời điểm Hỗn Độn Nham Tương biến mất, hắn mới có thể tìm được Thánh Dương Châu. Bằng không, vậy hắn chỉ có thể tiến vào Đệ Cửu thế giới. Tiến vào Đệ Cửu thế giới cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn vẫn không có cách nào tìm tới Thánh Dương Châu.
Theo hiểu biết của Địch Cửu, Lăng Hiểu Sương muốn khống chế Thánh Dương Châu thoát khỏi Hỗn Độn Nham Tương là không có khả năng. Thần niệm của hắn đều không thể tồn tại bên trong Hỗn Độn Nham Tương, thần niệm Lăng Hiểu Sương lại càng không được.
Các duy nhất hiện tại, chỉ có thể chờ đợi Hỗn Độn Nham Tương tiêu tán.