Địch Cửu ngã ngồi trên mặt đất, Hư Không sơn đã hóa thành một tòa cự phong che xung quanh người hắn. Khốn Sát Thần Trận cấp tám với vô tận sát mang đều đang đánh vào Hư Không sơn, chí ít trong khoảng thời gian ngắn nó cũng không làm gì được Địch Cửu.
Nuốt vào mấy viên đan dược, lại phục dụng mấy giọt Diễn Nhất Chân Lộ, Địch Cửu cũng không phát hiện Mạch Trụ, trong lòng của hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đoán không sai, hiện tại đích thật hắn đi cũng không nổi. Nếu như hắn nhất quyết phải chạy trốn, rất có thể sẽ bị Mạch Trụ xử lý.
Bất quá phương pháp của hắn rất tốt, nếu đi không nổi, vậy dứt khoát không đi. Hai tên Hợp Đạo của Mạch thị bị hắn xử lý, từ một góc độ khác mà nói, hắn tạm thời đang ở trạng thái an toàn. Đương nhiên, trạng thái này giữ được với điều kiện tiên quyết là Mạch Trụ sẽ không đích thân động thủ với hắn. Địch Cửu suy đoán Mạch Trụ sẽ không chạy ra, bởi vì nếu như Mạch Trụ dám ra thì cũng đã sớm ra rồi, cũng sẽ không chờ đến bây giờ.
Đồng thời hắn cũng may mắn, đây là Khốn Sát Thần Trận không phải Giảo Sát Thần Trận. Nếu như là Giảo Sát Thần Trận, vậy căn bản hắn cũng không có cách nào sử dụng Hư Không sơn ngăn cản sát mang, chỉ có thể không ngừng đối kháng Giảo Sát Thần Trận cấp tám. Đối với tình huống như thế hắn còn thời gian nào để chữa thương?
Lúc này khắp người Địch Cửu đều là máu me, nhìn vô cùng thê thảm. Nhưng trong lòng Địch Cửu rõ ràng, đối hắn mà nói ngoại thương như thế này căn bản cũng không tính là thương thế. Chân chính tổn thương là Tinh Không mạch lạc đã bị sát ý Mạch Trụ xâm nhập xé rách, thức hải của hắn cũng xuất hiện vết rách, nếu như hắn không nhanh chóng chữa trị, thậm chí có khả năng sẽ sụp đổ.
Cũng may trên người hắn có nhiều đồ tốt, trọng yếu nhất chính là, hắn đã hoàn thiện bước thứ hai Quy Tắc Đại Đạo của chính mình tại tiểu sơn thôn Già Hà Lạc. Điều này khiến thương thế của Địch Cửu khôi phục tốc độ càng nhanh.
Chỗ sâu nhất của Mạch thị, một tên nam tử gầy yếu cùng khô lâu không hề khác gì nhau đang nhìn chằm chằm về hướng Bạch Sa điện của Mạch thị, hừ lạnh một tiếng. Giết hai tên Hợp Đạo của Mạch gia, còn muốn ở nơi này an tĩnh chữa thương? Đừng có nằm mơ.
Hắn đưa tay cầm ra một viên đạo quả màu đen, trực tiếp đem đạo quả nuốt vào, lập tức hai tay thủ thế vạch ra một mảnh đạo quyết.
Hắn cũng không tin chính mình đã từng là một cường giả bước thứ ba, sát ý còn không làm gì được một tên kiến hôi như Địch Cửu. Cho dù đã sớm dùng xong Hắc Nguyên Đạo Quả, thời gian khôi phục phải mất mấy vạn năm, hắn cũng phải xử lý tên sâu bọ này. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu không phải vì Mạch gia, mà là bởi vì tên này có một tòa Hư Không sơn.
Oanh! Oanh! Oanh!
không gian quanh người Địch Cửu chợt bộc phát ra âm thanh xé rách hư không trầm muộn, không gian từng đợt run rẩy.
Đây là cực hạn sát ý tạo thành thực chất, muốn xé rách thức hải cùng nhục thân của hắn.
Một đạo âm Dương Thái Cực Đồ đột ngột xuất hiện ở quanh người Địch Cửu, đem Địch Cửu hoàn toàn bảo vệ, vô tận khủng bố sát ý sớm đã hình thành thực chất kia bị âm Dương Thái Cực Đồ ngăn lại.
Dù có âm Dương Thái Cực Đồ ngăn cản, Địch Cửu vẫn là lần nữa phun ra mấy đạo huyết tiễn, cả người càng uể oải không chịu nổi đứng lên.
Thức hải sớm đã có vết rách, chẳng những không vì hắn chữa thương mà khôi phục một chút, ngược lại còn vỡ ra lớn hơn. Nếu không phải vì Địch Cửu đã từng trải qua các loại đau đớn kinh khủng, đối với loại xé rách thức hải này, hắn cũng không thể tiếp nhận được.
Địch Cửu thở một hơi, hắn có chút rung động nhìn xem vị trí của Mạch Trụ. Hắn khẳng định vừa rồi Mạch Trụ bạo phát ra khí tức sát ý so với trước đó cường đại gần gấp đôi, nếu thời điểm trước đó hắn đối phó Mạch Quân cùng Mạch Tiêu, Mạch Trụ có được sát ý cường đại này, hắn thật sự không nhất định có thể giết chết được Mạch Tiêu cùng Mạch Quân.
Liền xem như giết chết được, thương thế của hắn so hiện tại cũng càng đáng sợ.
"m Dương Thái Cực Đồ?" Mạch Trụ so với Địch Cửu càng rung động, Địch Cửu có Hư Không sơn cũng đủ khiến cho hắn đỏ mắt, không nghĩ tới bây giờ tại trên người Địch Cửu hắn còn nhìn thấy âm Dương Thái Cực Đồ.
Hắn năm đó cũng không phải kẻ yếu, Mạch Trụ hắn sở dĩ bị tên tu sĩ kiến hôi tu vi không bằng hắn khi dễ, đó là bởi vì hắn không có pháp bảo cấp cao nhất. Thế nhưng loại pháp bảo cấp cao nhất này, tại trên thân của tên tu sĩ nhỏ bé Địch Cửu này lại có tới hai kiện.
Hắn thật sự không nghĩ ra, Địch Cửu có âm Dương Thái Cực Đồ, vì sao thời điểm trước đó đối phó Mạch Tiêu cùng Mạch Quân lại không lấy ra. Nếu như lúc đó hắn chịu lấy ra, chẳng phải sẽ càng có lợi hơn? Bởi vì Hư Không sơn không cách nào ngăn cản được sát ý khí thế của hắn, mà âm Dương Thái Cực Đồ lại là hoàn toàn có thể làm được điểm này.
Trên thực tế tại thời điểm đối phó Mạch Tiêu cùng Mạch Quân, Địch Cửu đã nghĩ tới việc dùng Thái Cực Đồ ngăn cản sát ý của Mạch Trụ, bất quá ý nghĩ này rất nhanh liền bị hắn bỏ qua.
Một mình hắn đối mặt hai tên Hợp Đạo, còn phải khống chế Hư Không sơn. Thần niệm của hắn dù có cường đại tới đâu, cũng có chút quá sức.
Nếu như hắn lại tế ra âm Dương Thái Cực Đồ, vậy hắn đích thật có thể thụ thương nhẹ một chút, chí ít sẽ không bởi vì sát ý của cường giả bước thứ ba như Mạch Trụ làm cho trọng thương.
Nhưng như vậy thì cũng có ích lợi gì? Nếu làm như thế, hắn khẳng định bản thân cũng sẽ không giết được Mạch Tiêu. Bởi vì hắn sẽ từ một người công kích biến thành người phòng thủ.
Khốn Sát Trận bên ngoài Bạch Sa điện là của Mạch gia, lúc trước hắn lâm thời dùng cấm chế pháp tắc khóa lại Mạch Tiêu, để Mạch Tiêu trong thời gian ngắn không thể chạy được.
Một khi hắn không giết được Mạch Tiêu trong khoảng thời gian đó, Mạch Trụ kia rất có thể sẽ khiến cho Mạch Tiêu đào tẩu thành công.
Hắn sở dĩ dám ở lại trong khốn trận mà không rời khỏi, nguyên nhân có hai cái, một cái là hai tên Hợp Đạo của Mạch gia đều bị hắn đồng dạng giam cầm ở chỗ này, còn một nguyên nhân còn lại chính là vì Mạch Trụ không dám cùng hắn mặt đối mặt. Một khi Mạch Tiêu rời đi, kế hoạch của hắn này chẳng khác nào thất bại.
Hắn cho dù mạnh hơn, cũng chỉ là một tên Hỗn Nguyên sơ kỳ. Mạch Tiêu Hợp Đạo trung kỳ chạy khỏi Bạch Sa điện, triệu tập nhân thủ liên hợp cùng Mạch Trụ đối phó một tên bị giam cầm bên trong Khốn Sát Thần Trận cấp tám, nếu như nói hắn còn có thể thắng, Địch Cửu chính mình cũng không thể tin.
Mạch Tiêu đã bị hắn giết chết, Thái Cực Đồ đương nhiên có thể bảo vệ cho thân thể của hắn. Sát ý của Mạch Trụ quá mức đáng sợ, hắn cũng không muốn thời điểm chữa thương bị Mạch Trụ đánh lén. Chỉ cần Mạch Trụ dùng sát ý công kích, âm Dương Thái Cực Đồ tự nhiên liền hiển lộ ra.
Điều duy nhất khiến Địch Cửu không có nghĩ tới là, lần công kích này của Mạch Trụ so với những lần công kích trước đó còn mạnh hơn, thậm chí mạnh hơn gấp đôi. Đối mặt với loại sát ý cường đại này, dù Địch Cửu dùng âm Dương Thái Cực Đồ bảo vệ mạch lạc cùng thức hải của chính mình, vết thương vẫn nghiêm trọng hơn.
Hắn biết Mạch Trụ còn không có xuất toàn lực, Địch Cửu càng điên cuồng vận chuyển công pháp chữa thương, rất nhiều đạo đan như thác nước đổ vào miệng Địch Cửu.