Thời gian hắn ở cùng với Lăng Hiểu Sương cũng không ngắn, Địch Cửu vừa cảm thụđược khí tức này, liền biết là khí tức của Lăng Hiểu Sương. Nói cách khác, Lăng Hiểu Sương đã từng nắm qua đao của hắn.
Địch Cửu cũng chưa từng đưa Thiên Sa Đao cho Lăng Hiểu Sương nắm giữ, đã như vậy, trong Thiên Sa Đao của hắn có khí tức của Lăng Hiểu Sương, vậy hiển nhiên là sau khi Lăng Hiểu Sương cùng hắn tách ra đã nắm chặt Thiên Sa Đao của hắn.
Thời điểm Mạch Tiêu đang muốn giải thích, Địch Cửu bỗng nhiên tế ra Thế Giới Sơn đánh về phía Mạch Quân đang bị trọng thương nằm dưới mặt đất.
Mạch Tiêu không biết Địch Cửu lên cơn điên gì, đã nói tốt lại đột nhiên động thủ. Bất quá loại tình huống như vậy hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, cơ hồ thời điểm Địch Cửu đánh Mạch Quân, kim bút của hắn huyễn hóa ra một mảnh kim quang không gian khóa lại Địch Cửu.
Lĩnh vực của Địch Cửu tại dưới sát thế Khốn Sát Trận của Mạch Trụ vốn có chút bất ổn, giờ phút này bị kim quang không gian của Mạch Tiêu khóa lại, lập tức liền sụp đổ ra.
Nếu là không có sát thế đáng sợ của Mạch Trụ, Địch Cửu hoàn toàn không sợ kim bút quang mang của Mạch Tiêu. Chỉ là sát thế Mạch Trụ khiến Địch Cửu phải phân ra hơn phân nửa tinh lực.
Vì để xử lý Mạch Tiêu trong thời gian ngắn nhất, thậm chí ngay cả kim bút quang mang của Mạch Tiêu Địch Cũng cũng đều không quản, Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mang bình thường ôn hòa bổ về phía Mạch Tiêu.
Mạch Tiêu trông thấy Địch Cửu thế mà không để ý thần thông 'Kim Quang Liệt Thể' của mình, trong lòng cuồng hỉ. Địch Cửu cường đại tới đâu, chỉ cần bị kim bút của hắn đánh vào thân thể, thân thể Địch Cửu lập tức liền sẽ chia năm xẻ bảy, hóa thành bã vụn. Huống hồ cho dù nhục thân Địch Thể cường đại, còn có sát thế Mạch Trụ khóa chặt. Coi như Địch Cửu ngăn cản được Kim Quang Liệt Thể thần thông của hắn, sát ý của Mạch Trụ cũng có thể xé rách thân thể của Địch Cửu.
Dưới sự kích động hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, Địch Cửu nhìn không giống một tên gia hỏa không có đầu óc, đã như vậy, vì sao lại dùng Hư Không sơn đối phó Mạch Quân, mà đối với hắn chỉ dung một đao bình thường.
Cái này có chút không đúng, Mạch Tiêu nghĩ đến không thích hợp, theo bản năng thu hồi một chút thần nguyên.
Cơ hồ ngay sau một khắc Mạch Tiêu thu hồi thần nguyên, Mạch Tiêu cũng cảm giác được kim quang kim bút của mình bỗng nhiên mất đi thần vận, thậm chí có xu thế tán loạn.
Đây là thần thông pháp tắc tán loạn? Mạch Tiêu liền lập tức minh ngộ, một đao của Địch Cửu đúng là phá toái thần thông pháp tắc. Giờ khắc này Mạch Tiêu cũng cảm giác được da đầu có chút tê dại, trên đời này còn có loại thần thông kinh khủng này, đánh vỡ thần thông pháp tắc của đối phương...
Giờ phút này Mạch Tiêu chỗ nào còn suy nghĩ đến việc tiếp tục xử lý Địch Cửu, bằng tốc độ nhanh nhất hắn thu hồi kim bút, chỉ là không chờ tới kim bút của hắn hóa thành kim quang hộ thân, sát ý Thiên Sa Đao của Địch Cửu liền đột biến, hóa thành một đạo Đao Đạo thẳng tiến không lùi khóa chặt Mạch Tiêu.
Giờ phút này Phong Tiêu Đao thần thông của Địch Cửu cũng không còn là Đao Đạo thần thông lúc trước ngộ ra được, mà toàn bộ đều là sát ý ác liệt.
Một khắc cảm nhận được đến tử vong kiềm chế, Mạch Tiêu hồn phi phách tán. Hắn điên cuồng muốn tế ra kim bút, chỉ là đao mang đã khóa lại sinh cơ của hắn.
Nếu không phải vừa rồi hắn thu hồi lại một bộ phận thần nguyên, giờ phút này đừng bảo là tế ra kim bút, cho dù là dùng kim bút bảo vệ lĩnh vực cũng làm không được.
"Răng rắc!" Phong Tiêu Đao cuốn lên một mảnh khí tức tiêu sát, xé rách lĩnh vực Mạch Tiêu.
Oanh! Kim bút hoàn toàn ngăn không được sát ý Phong Tiêu Đao rền vang, sát ý đã thẩm thấu tiến vào hồn thể của Mạch Tiêu.
Phốc! Phong Tiêu Đao đánh vào mi tâm của Mạch Tiêu, huyết vụ nổ tung.
Cùng lúc đó, thức hải của Địch Cửu bị kinh khủng sát ý xâm nhập, lập tức sát ý đáng sợ kia hóa thành thực chất xé rách mạch lạc của Địch Cửu, sau đó muốn xé mở nhục thân Địch Cửu từ trong ra ngoài.
Thức hải Địch Cửu nứt ra vết tích nhỏ xíu, cảm giác đau đớn xé rách truyền đến, chớp mắt đao ý của Địch Cửu ngừng một lát. Mạch Tiêu vốn đã bị Địch Cửu bổ ra hai nửa chớp mắt lui lại, hai nửa thân thể lần nữa khép lại.
Cùng một thời gian, Mạch Quân phát ra một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Hư Không sơn đánh vào trên người hắn. Lúc trước hắn liền trọng thương, hiện tại Địch Cửu đột ngột đối với hắn đánh lén, hắn căn bản cũng không kịp tránh thoát đi.
Nguyên Thần Mạch Quân vọt ra, còn không kịp chạy đi, Thiểm Điện đã nhào tới. Tại thời điểm Thiểm Điện cắn nuốt Nguyên Thần Mạch Quân, Địch Cửu liền ngã ngồi trên mặt đất, đồng thời đem Thiểm Điện đưa vào trong Đệ Cửu thế giới.
Cấp bậc Thiểm Điện còn quá thấp, nuốt Nguyên Thần của một tu sĩ Hợp Đạo, chỉ sợ có chút quá sức.
Sắc mặt Mạch Tiêu tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, dù thân thể của hắn chớp mắt liền khép lại, nhưng trong lòng Mạch Tiêu rất rõ ràng, hắn hiện tại chỉ có thể đào tẩu, nếu không hắn nhất định sẽ chết. Thực lực của hắn hiện tại còn không bằng một nửa lúc trước, mà thức hải lại còn có một vết nứt.
Trong lòng của hắn lửa giận ngập trời, mặc dù thời điểm Địch Cửu đánh lén, hắn phản ứng rất nhanh, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Địch Cửu lại dám đánh lén. Ở ngay bên dưới sát ý của Mạch Trụ vẫn muốn đối với hắn đánh lén, đó là muốn chết sao?
"Bành!" Mạch Tiêu bị một đạo màn chắn vô hình đánh tới, rơi xuống trên mặt đất.
Cấm chế vô hình? Trong lòng Mạch Tiêu khẩn trương, giờ phút này hắn mới hiểu được, chính mình đã đánh giá thấp Địch Cửu. Chẳng những thực lực của Địch Cửu so với hắn mạnh hơn, Trận Đạo cấm chế cũng mạnh hơn hắn.
Hắn dứt khoát đứng lên quay đầu lại, nếu chạy không thoát, vậy liền liều mạng đi.
Rõ ràng giờ phút này là thời khắc tốt nhất để giết Mạch Tiêu, Địch Cửu lại động cũng không có động. Sắc mặt của hắn so với Mạch Tiêu không khá hơn bao nhiêu, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Mặt ngoài nhìn vào, tựa hồ hắn cũng không có bao nhiêu vấn đề. Chỉ có trong lòng Địch Cửu biết rõ, thương thế của mình có bao nhiêu đáng sợ. Sát ý của Mạch Trụ trực tiếp xâm nhập thức hải của hắn, xé rách mạch lạc của hắn. Giờ phút này thức hải cùng mạch lạc của hắn đều đã thụ thương.
Bất quá Địch Cửu ngược lại cũng rất tỉnh táo lại, đúng như lúc trước hắn đã dự liệu, sau khi hắn động thủ thật là có thể giết chết Mạch Tiêu cùng Mạch Quân, vậy hắn cũng chết chắc rồi, bởi vì hắn rốt cuộc chạy không thoát.
Loại thương thế như hắn lúc này, căn bản cũng không phải trong ngắn hạn liền có thể khôi phục, nếu đã không thể nhanh chóng khôi phục vết thương, lại không phá nổi Khốn Sát Trận của Mạch Trụ, vậy dĩ nhiên chỉ có thể chờ chết.
Cũng may Mạch Trụ cũng không có cách nào cùng hắn mặt đối mặt, nếu như Mạch Trụ còn có thể hành động, hắn thật nguy hiểm.
Cuồng bạo sát ý lại một lần nữa tuôn về hướng Địch Cửu, Địch Cửu có thể cảm nhận được loại phẫn nộ cùng quyết tâm tất giết hắn của Mạch Trụ. Hắn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, một bên điên cuồng ngăn cản sát ý của Mạch Trụ, một bên phòng bị Mạch Tiêu.
Hắn tại trong Khốn Sát Trận cấp tám này còn cần bố trí một cái pháp tắc trận kỳ Khốn Sát Trận, Địch Cửu nghĩ đến, hắn tuyệt đối không thể để cho Mạch Tiêu chạy thoát, một khi để Mạch Tiêu chạy, vậy hắn sẽ càng nguy hiểm.
Hiện tại hắn chạy không thoát, hắn dứt khoát không trốn. Nếu để cho Mạch Tiêu rời đi, Mạch Tiêu tuyệt đối sẽ không để hắn an tĩnh bị vây ở chỗ này...
Dứt khoát không trốn? Địch Cửu nghĩ đến bốn chữ này, bỗng nhiên cảm giác được bản thân mở ra một đường sinh cơ.