Tại Hắc Trạch tinh, đế quốc Xương Nguyên chính là đế quốc hùng mạnh nhất.
Đế quốc Xương Nguyên cường đại, không chỉ bởi vì thực lực quân đội của đế quốc Xương Nguyên cường đại, quan trọng hơn là đế quốc Xương Nguyên có một tên quốc sư không gì không làm được.
Bất luận là sự việc gì không giải quyết được, chỉ cần quốc sư ra mặt, đều có thể nhẹ nhàng giải quyết. Thậm chí ngay cả thời điểm khô hạn, loại chuyện cầu mưa như thế này cũng có thể nhờ đến quốc sư ra mặt.
Tất cả vương quốc ở xung quanh đế quốc Xương Nguyên, hàng năm đều phải tiến cống cho Xương Nguyên đế quốc.
Không chỉ có như vậy, các nước chư hầu hoặc là châu thành phụ thuộc vào đế quốc Xương Nguyên hàng năm cũng phải tiến cống. Cũng may đế quốc Xương Nguyên vốn là thiên hạ giàu có, cũng không thèm để ý đến những thứ tiến cống trân quý đến đâu, chỉ cần mới lạ đặc sắc là được rồi.
Hôm nay chính là thời gian mà chư hầu thành quốc tiến cống cho đế quốc Xương Nguyên, quốc quân Tham Pháp của Xương Nguyên đế quốc đoan chính ngồi trên Kim Loan Đại Điện, trên vương miện có những chuỗi ngọc với đủ màu sắc đem mặt của hắn che đi hơn phân nửa.
Chỉ là giờ phút này không có bất kỳ thần tử nào dám ngẩng đầu lên nhìn, nếu có người ngẩng đầu, nhất định có thể trông thấy dưới vương miện kia lộ ra nhan sắc với sắc mặt tái nhợt không khỏe. Không chỉ có như vậy, gương mặt lõm sâu, thấy rõ đó chính là chứng cứ lưu lại của việc túng dục quá độ.
Trên Kim Loan điện không người nào dám ngẩng đầu, thế nhưng lại có một ngoại lệ, đó chính là quốc sư Nại Dị Thăng. Có thể nói Xương Nguyên đế quốc có được địa vị như hôm nay, chính là nhờ Nại Dị Thăng xuất lực lớn nhất. Quốc quân Tham Pháp của Xương Nguyên đế quốc đối với Nại Dị Thăng tín nhiệm vô cùng, nói gì nghe nấy.
Giờ phút này Nại Dị Thăng ngồi bên cạnh Tham Pháp, thậm chí cũng không thế coi rằng dưới một người trên vạn người, mà là quyền lực ngang hàng với Tham Pháp.
Ánh mắt Tham Pháp nhìn về phía Nại Dị Thăng, Nại Dị Thăng đối với Tham Pháp nhẹ gật đầu. Lúc này Tham Pháp quét mắt xuống đông đảo các thân tử đang quỳ rạp dưới đất, sau một hồi lâu sau mới hài lòng nói một câu, "Các khanh bình sinh đi, Yết Hành, để các vị thần khanh bắt đầu dâng lễ vật đi."
"Vâng." Một tên thái giám mặt trắng không râu đứng phía dưới nhanh chóng khom người trả lời, sau đó lại cao giọng nói ra, "Xin mời các vị thần khanh tiến cống theo đúng trình tự dâng tặng lễ vật!"
Sau khi âm thanh của tên thái giám truyền bá ra, những thần khanh dâng lễ vật đầu tiên đã dẫn đầu từ tiểu hoàng môn đi tới phía dưới đại điện.
Âm thanh bén nhọn của Yết Hành lại vang lên, "Xương Nguyên đế quốc địa bàn quản lý Sa Hách Vương Khấu Thực dâng lên trăm cân tử kim, trăm cân cực phẩm Tiên Hương, một khối Tinh Ngoại Vẫn Thiết..."
Theo Yết Hành tuyên đọc, lễ vật được người giơ cao lên rồi từ phía sau lưng Yết Hành đi một vòng, sau đó lại rời đi Kim Loan điện.
Yết Hành đọc trong trọn vẹn mười cái hơi thở, lúc này mới đem lễ vật báo hết ra.
Trông thấy Đế Quân Tham Pháp gật đầu, Yết Hành tiếp tục nói, "Lễ vật vào cung, Sa Hách Vương vất vả từ xa tới, xin mời vương điện an vị."
Nghe được thanh âm này, nam tử quỳ trên mặt đất nhanh chóng hô to vạn tuế tạ ơn, sau đó liền đứng lên đi theo một tên thái giám rời khỏi Kim Loan Đại Điện.
Sau khi Sa Hách Vương rời đi, lại có một tên nam tử tiến đến và quỳ xuống, Yết Hành tiếp tục tuyên đọc, "Xương Nguyên đế quốc địa bàn quản lý Dực Ung Vương Bách Bạt dâng lên một cặp sinh đôi hương nữ, 108 viên Thâm Hải Minh Châu..."
Tham Pháp ngồi tại đỉnh cao nhất nghe được một cặp sinh đôi hương nữ, con mắt liền phát sáng lên, thời điểm khi hắn trông thấy hai thiếu nữ tuyệt sắc thướt tha đi tới, lập tức cười ha ha một tiếng nói ra, "Dực Ung Vương có lòng, hai mỹ nhân cũng không cần đi xuống, đến, ngồi tại bên người quả nhân."
Hai thiếu nữ rất là nhu thuận nói một tiếng vâng, sau đó thướt tha đi đến hai bên trái phải của Tham Pháp.
Tham Pháp ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, càng cao hứng, thậm chí là đưa tay đem hai thiếu nữ ôm vào trong ngực.
Yết Hành vẫn y nguyên đang đứng đọc lễ vật, lễ vật được đem diện kiến một vòng trên Kim Loan điện. Bất quá những thứ này đều không khơi dậy được sự chú ý của Tham Pháp, hiện tại toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt tại trên thân của hai thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh. Mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, khiến hắn có chút mất hồn mất vía.
"Xương Nguyên đế quốc địa bàn quản lý thành Già Châu thành chủ Vọng Tà dâng tặng mười quả Lạc Nhật Đào..."
Yết Hành thật sự kinh ngạc, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn đảm nhiệm việc tuyên đọc lễ vật, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đưa đến mười quả Lạc Nhật Đào. Hắn rất muốn nghĩ là do hắn vẫn chưa đọc hết lễ vật ở phía sau, thế nhưng ở phía sau mười quả Lạc Nhật Đào này, thật sự chính là không có bất kỳ vật gì.
"Tê!" Yết Hành đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, đây là không biết chết sống sao? Chẳng những Yết Hành người tuyên đọc lễ vật, còn có tất cả các đại thần trong đại điện đều yên lặng không dám nói gì. Người này rõ ràng là đến tìm chết. Có thể coi như muốn chết cũng đừng tới đây a, chính mình tự vẫn liền tốt, quốc quân của Xương Nguyên đế quốc cũng sẽ không để cho ngươi chết một cách tử tế.
"Ừm!" Tựa hồ cảm nhận được xung quanh yên tĩnh, Tham Pháp ngẩng đầu, "Có chuyện gì?"
Vừa rồi hắn cũng không có chú tâm nghe Yết Hành tuyên đọc.
"Bệ hạ, vừa rồi có một vị thành chủ chỉ đưa mười quả Lạc Nhật Đào." Một tên hương nữ dựa sát ở bên người Tham Pháp trầm thấp trả lời một câu.
"Cái gì? !" Một ngọn lửa giận từ đáy lòng Tham Phát bốc lên.
Cho dù là các nước láng giềng xung quanh cũng không có người dám đưa loại Lạc Nhật Đào tầm thường nhất này, chỉ là một cái thành phụ thuộc vào sự quản lý của Xương Nguyên đế quốc mà lại dám đưa Lạc Nhật Đào. Đưa Lạc Nhật Đào thì cũng thôi đi, vẫn chỉ đưa mười quả, đây là muốn đánh vào mặt Tham Pháp hắn sao?
Tuy hắn không thèm để ý đến việc cống lên bao nhiêu lễ vật, nhưng loại tiến cống muốn đánh mặt hắn như này lại là một chuyện khác.
Là ai đưa đến mười quả Lạc Nhật Đào này?" Tham Pháp cưỡng chế áp xuống nội tâm phẫn nộ, tận lực làm chậm ngữ khí của mình.
Yết Hành vội vàng nói, "Bệ hạ, là thành chủ Vọng Tà của thành Già Châu."
Tham Pháp lạnh lùng nhìn đến Vọng Tà đang quỳ trên mặt đất, "Quả nhân thật đúng là không biết thành Già Châu lại có thể nghèo đến trình độ này, xem ra để cho ngươi sống tại thành Già Châu thật đúng là ủy khuất ngươi..."
Vọng Tà nghe được câu nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích, "Bệ hạ, thần lần này sở dĩ đưa lên mười quả Lạc Nhật Đào, là bởi vì mười quả Lạc Nhật Đào này cùng Lạc Nhật Đào khác không giống nhau, đây mới là Lạc Nhật Đào chân chính, hương vị tươi đẹp, chỉ cần một ngụm cũng có thể giúp cho thần khí thanh sảng thoải mái..."
"Ha ha..." Tham Pháp cười ha ha, đường gân máu trên mặt cũng lộ ra, "Quả nhân còn chưa bao giờ thấy qua loại Lạc Nhật Đào này, đã như vậy, ngươi đem Lạc Nhật Đào mang lên, quả nhân muốn nhìn xem đến cùng thì quả Lạc Nhật Đào này có gì đặc biệt."
Yết Hành nhanh chóng bưng một cái mâm ngọc từ trong tay người cầm lễ vật, sau đó tự mình đem mâm ngọc dâng lên.
Trên chiếc mâm ngọc còn có một chiếc nắp ngọc, Yết Hành đem mâm ngọc bưng đến địa phương cách Tham Pháp mười mấy bước liền dừng lại, sau đó lại mở nắp ngọc ở trên mâm ra.
Mùi hương thanh dịu nhàn nhạt truyền đến, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mâm ngọc kia, đại đa số người đều mở miệng thật to.
Bọn hắn đã thấy qua Lạc Nhật Đào rất nhiều lần, sở dĩ nó có tên như vậy, đó chính là vì sau khi quả đào này chính, sẽ có một đường màu đỏ nhàn nhạt, nhìn giống như ánh chiều tà, rất là đẹp mắt.
Nhưng cho dù quả đào này nhìn xinh đẹp như thế nào, nếu để ăn thì lại rất khó nuốt, ê ẩm lại còn chát, bình thường chỉ có người nghèo khổ không có tiền mới ăn loại quả này.
Thế nhưng Lạc Nhật Đào trước mắt, đơn giản cũng là Lạc Nhật Đào, lại không chỉ có mỗi một đường màu đỏ nhàn nhạt như ánh chiều tà, toàn bộ quả đào đều giống như được tắm rửa tại dưới ánh trời chiều. Ánh chiều tà kia không giống như là màu sắc, mà là một loại ánh sáng chiếu vào Lạc Nhật Đào.
Quả đào này không cần để ăn, chỉ cần để ngắm một chút, cũng đã là một loại hưởng thụ. Mùi hương nhàn nhạt kia, bao quanh toàn bộ đại điện, để cho người nghe được cũng cảm thấy tâm hồn thanh thản.