Thế giới thứ chín

Chương 781




Thời gian năm ngày ngắn ngủi trôi qua, Địch Cửu liền có thể từ Đệ Cửu thế giới của mình xuất ra thần tinh tu luyện.

Có thần tinh cùng các loại đan đạo chữa thương, còn có Kiến Mộc, thương thế của Địch Cửu cấp tốc khôi phục. Chỉ là Luân Hồi Kiều mà hắn tế ra, vì cưỡng ép khóa chặt hai tên Hợp Đạo có tu vi cao xa hắn, cuối cùng dẫn đến thức hải cũng thụ thương. Nói một cách khác, nếu không phải vì hắn có Thánh Thể nhục thân, thức hải so với tu sĩ tầm thường lại càng vững chắc hơn, chỉ sợ trận chiến kia hắn không chỉ mất đi một cái chân đơn giản như vậy.

Loại thương thế đáng sợ như này, dù Địch Cửu có tốc độ chữa thương lại nhanh, cũng vẫn phải trải qua một quá trình khá dài. Bởi vì hắn tu luyện Quy Tắc Đạo đại đạo, có được Đệ Cửu thế giới. Nếu không nhờ vậy dù cho tu vi của hắn có cao hơn, thiên địa uy áp liền có thể ép chết hắn.

Địch Cửu có chút may mắn mình rơi vào sơn thôn này, nơi này yên tĩnh an bình, không có đánh nhau quấy phá. Mặc dù người trong sơn thôn đều biết hắn có chút cổ quái, một mực trốn ở trong phòng, rất ít đi ra ngoài, nhưng cũng không có ai nói thêm gì. Thợ săn trung niên đã mang hắn về kia, mấy ngày trôi qua còn đưa chút lương khô tới.

Địch Cửu cũng biết chính mình vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút, tìm chút thời gian bỏ đi nghi hoặc của thôn dân.

Thế nhưng Địch Cửu thật sự không có thời gian để ra ngoài, hiện tại mỗi giây mỗi khắc hắn đều giành cho việc trị thương. Dù cho hắn đi tới một phàm nhân tinh cầu, hắn vẫn không dám có nửa điểm chủ quan. Nặc Lạp cùng Nghiệt Trường Bình bên kia, đều không phải là hạng người bình thường. Vạn nhất hai tên này đuổi giết hắn đuổi được tới nơi này, chỉ sợ hai tên này sẽ đem tinh cầu phàm nhân cùng hắn một chỗ bóp thành bã vụn.

Địch Cửu vẫn luôn điên cuồng chữa thương, thôn dân trong tiểu sơn thôn kêu Già Hà Lạc này lại ngạc nhiên phát hiện, có một số người sinh bệnh trong thôn bắt đầu hồi phục. Trong đó còn có một tên nam tử nằm trên giường đã mười một năm, hắn là bị trúng tà tại sâu trong Già Hà Lạc sâm lâm.

Không chỉ có như vậy, hoa màu do các thôn dân trồng trọt so với những năm trước còn tốt hơn mấy lần. Những năm qua bởi vì ruộng đồng không nhiều, những lúc rãnh rỗi các thôn dân cần đi sâu vào Già Hà Lạc sâm lâm để săn bắt một chút thịt rừng phụ cấp. Hiện tại dù cho không đi săn bắt thú rừng, lấy trạng thái sinh trưởng hiện tại của hoa màu được bọn họ trồng, cũng đủ cung cấp lương thực cho cả thôn.

Không chỉ có hoa màu, những thực vật bên ngoài Già Hà Lạc cũng càng ngày càng tươi tốt. Thậm chí một ít thỏ rừng, lợn rừng đều xuất hiện ở xung quanh gần khu núi rừng.

Kỳ thật thôn trang Già Hà Lạc tồn tại qua nhiều năm như vậy, những con mồi gần xung quanh thôn trang đều đã bị đánh hết. Nếu không lần trước, tại địa phương cách xa Già Hà Lạc thôn trang tới mấy chục dặm như vậy, Địch Cửu cũng không thể gặp được vị thợ săn trung niên kia.

Đông đảo thôn dân đều cảm giác được những biến hóa này có thể có liên quan đến Địch Cửu.

Bất quá cũng không có người cho rằng những biến hóa đó là do chính Địch Cửu tạo ra, bởi vì cách nơi mà Địch Cửu xuất hiện không xa, bọn hắn tìm được một cái tòa thiên thạch hình người to lớn.

Căn cứ theo lời nói của vị trung niên thợ săn đã mang Địch Cửu trở về, vị trí Địch Cửu xuất hiện là ngay tại phía trước của thiên thạch hình người to lớn này. Thôn dân của Già Hà Lạc sơn thôn đối với tình huống xung quanh Già Hà Lạc sâm lâm hiểu rất rõ, bọn hắn khẳng định trước khi Địch Cửu đến, thiên thạch hình người này không có tồn tại.

Hiện tại Địch Cửu tới, thiên thạch hình người cũng xuất hiện, như vậy cũng đã thể hiện rõ Già Hà Lạc được Thần Linh che chở, loại che chở này là được Địch Cửu mang tới.

Mặc cho thiên thạch hình người này cao khoảng chừng hơn một trượng, rộng tới nửa trượng, bọn hắn vẫn muốn nghĩ biện pháp đem thiên thạch hình người này kéo về Già Hà Lạc sơn thôn.

Trong lúc Địch Cửu bế quan chữa thương, bọn hắn thậm chí đã thành lập một cái miếu thờ, đem thiên thạch này cúng bái.

Liên tục bế quan hơn nửa tháng, Địch Cửu rốt cục đình chỉ tiếp tục bế quan, hắn thử đi ra ngoài xem xét.

Nơi này là một phàm nhân sơn thôn, hắn nếu một mực không xuất hiện, liền không thể tiếp tục lưu lại nơi này. Địch Cửu hiện tại muốn lưu lại nơi đây nên hắn cần thiết ra ngoài.

Thời gian ngắn ngủi chỉ hơn nửa tháng, thương thế của Địch Cửu cũng chưa khôi phục tới 1%, bất quá hắn đã cảm thấy, việc lưu lại trong thôn này chữa thương đối với hắn, tốt hơn so với việc ở lại một mình trong rừng rồi bế quan.

Nguyên nhân cũng vì sinh cơ cùng nhân khí.

Hắn sau khi bước vào bước thứ hai Đạo Nguyên, sớm đã hiểu rõ đại đạo pháp tắc giữa thiên địa. Hắn tu luyện Thiên Địa Quy Tắc Đạo, loại đạo này không phải là đạo không có sinh cơ, khi mà đạo pháp của hắn càng sâu, cảm ngộ đối với sinh mệnh cùng sinh cơ cũng càng sâu.

Già Hà Lạc tiểu sơn thôn này rất ít người, lại an bình, tĩnh lặng. Quan trọng nhất chính là, nơi này có một đám người truy cầu cuộc sống tốt đẹp. Bọn hắn thiện lương, vất vả cần cù, lạc quan!

Những điều này đều ảnh hưởng đến đại đạo của Địch Cửu, con đường của hắn ngay từ đầu chính là từ đạo tắc thứ chín diễn hóa mà đến, cho tới bây giờ đều không phải là thứ bình thường, đó là sự tồn tại chí thượng từ thuở khai thiên tích địa.

Hiện tại Địch Cửu rơi xuống tiểu sơn thôn bình thường này, cảm nhận được loại sinh cơ bừng bừng từ đám người bình thường này, đạo tâm của hắn dần dần có một loại lột xác biến đổi, sự thay đổi này hình thành từ khi quanh hắn gia nhập loại khí tức sinh mệnh tầm thường nhất này, còn có loại xinh đẹp truy cầu cuộc sống an bình cùng sự sinh tồn cơ bản nhất.

Thôn dân của Già Hà Lạc sơn thôn đều rất nhiệt tình, mỗi một người nhìn thấy Địch Cửu đều là nhiệt tình chào hỏi, cho dù bọn họ căn bản không hề biết Địch Cửu tên gọi là gì, từ đâu tới đây, lại phải đi nơi nào. Bọn hắn cũng không có bất cứ ai đi nhìn ngó chân gãy của Địch Cửu, trong mắt bọn hắn, Địch Cửu cùng người bình thường không có gì khác biệt.

Bất kỳ một thôn dân nào chào hỏi Địch Cửu, Địch Cửu đều sẽ dừng lại trò chuyện một phen.

Dù là một câu nói bình thường nhất, Địch Cửu cũng sẽ cảm nhận được có thu hoạch mới hoặc là cảm ngộ mới, loại này cùng với cảm ngộ trong tu luyện hoàn toàn khác biệt, nhưng lại để Địch Cửu cảm thấy không thể thiếu.

Ngắn ngủi hơn một canh giờ, Địch Cửu đã biết danh tự của sơn thôn này, cũng biết vị thợ săn trung niên đã cứu hắn kêu Quy Hải.

Địch Cửu không có hỏi thăm thôn trang này là do vị Đế Vương nào quản, hắn chẳng mấy chốc sẽ rời đi nơi này. Những thứ này với hắn mà nói cũng không trọng yếu.