"Huyên di, lần này ta nguyện ý." Ấn Nguyệt Xu đột ngột thốt lên, nàng đã nghĩ kỹ, cũng đã hạ quyết tâm.
Khi xưa Ấn Nguyệt Xu tự cao tự đại, bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất đời mình, lần này nàng đã thề, vô luận như thế nào cũng phải nắm bắt cho bằng được cơ hội trước mắt.
Năm đó Huyên di không có nhìn lầm Ninh Đạo Quân, vậy thì bây giờ chắc chắn Huyên di cũng sẽ không nhìn lầm Địch Cửu kia.
Ấn Nguyệt Xu sống trong sự tán thưởng của mọi người quá lâu, đã tự động quên mất một chuyện quan trọng, ấy là liền xem như năm xưa, dù nàng có nguyện ý thì Ninh Đạo Quân y cũng sẽ không đặt nàng vào mắt.
Huyên di gật đầu, trông thấy Địch Cửu đã tiến tới gần bèn mỉm cười chào hỏi hắn: "Ngươi tên là Địch Cửu à? Ta là Sầm Như Huyên, đến từ Thái Tố giới Trầm Ngư cung, Ta tin tưởng ngươi biết rõ Thái Tố giới Trầm Ngư cung là..."
Địch Cửu cười ha ha, đánh gãy lời nói của Sầm Như Huyên: "Thật có lỗi, ta vốn chẳng biết gì về Thái Tố giới, lại càng không có hứng thú muốn tìm hiểu. Ngươi có việc gì thì nói mau đi. Nếu không có gì quan trọng thì làm phiền tránh đường, bọn ta có việc gấp cần rời đi."
Sầm Như Huyên nghe vậy liền nhíu mày, nàng chợt phát hiện tên Địch Cửu trước mắt này vừa có điểm giống mà vừa cũng có điểm rất khác biệt so với Ninh Đạo Quân khi xưa.
Dựa theo suy nghĩ của nàng, Địch Cửu vô luận như thế nào cũng sẽ khách khí nói chuyện cùng hai người bọn nàng, sau đó dùng thủ đoạn khéo léo để thoát đi. Nào ngờ hắn lại không làm thế. Cách nói chuyện quá đỗi gọn gàng, dứt khoát từ chối như vậy, Sầm Như Huyên quả thật chưa từng thấy qua.
Ấn Nguyệt Xu nhìn thấy Huyên di nhíu mày bèn vội truyền âm cho nàng ta: "Huyên di, tính cách hắn chính là ngông cuồng như vậy. Lúc còn ở Tuế Hàn cốc, hắn cũng dùng giọng điệu bất cần hệt như thế để trò chuyện với Nhậm Tễ Sát và Tuế Hàn cốc Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu."
Sầm Như Huyên cố gắng cưỡng ép đè sự khó chịu của mình xuống, chậm rãi mở lời: "Địch đan sư chưa từng nghe nói qua về Thái Tố giới cũng không sao, để ta nói cho ngươi biết vậy. Còn nhớ năm xưa, Thái Dịch mới là giới vực dẫn đầu Ngũ Thái giới, Thái Tố vẫn phải xếp ở phía sau. Bất quá bây giờ, trong Ngũ Thái giới, Thái Tố đã hoàn toàn xứng đáng xếp ở vị trí thứ nhất. Đây cũng là nhờ ơn Ninh Đạo Quân chữa trị cho Thái Tố giới, hiện tại quy tắc thiên địa nơi đây cực kỳ hoàn thiện, liền xem như xuất hiện cường giả bước thứ ba thì cũng không phải chuyện ly kỳ gì.
Hôm nay là Sầm Huyên Như ta đại biểu cho Trầm Ngư cung tới mời Địch đan sư di chuyển một chuyến đến Thái Tố giới làm khách. Ta tin tưởng Địch đan sư chỉ cần ghé thăm Trầm Ngư cung một lần, phương diện Đan Đạo tất nhiên sẽ rất nhanh bước vào cấp bậc Đạo Nguyên thậm chí Hỗn Nguyên Đan Thánh, ngay cả tu vi cũng vậy, Trầm Ngư cung có rất nhiều tài nguyên tu luyện, chắc chắn sẽ đủ thực lực trợ giúp Địch đan sư thăng tiến lên Đạo Nguyên hoặc là Hỗn Nguyên cảnh giới."
"Cám ơn, ta không có hứng thú. Đi thôi, Hiểu Sương." Địch Cửu không chút do dự từ chối, sau đó liền muốn vượt qua bên người Sầm Như Huyên, đi về phía trước.
Sầm Như Huyên khó mà có thể kiềm xuống cơn giận dữ, nàng đưa tay liền chộp thẳng về hướng Địch Cửu.
Địch Cửu ngay cả động cũng không hề động, ngược lại là Lăng Hiểu Sương đang đứng một bên đã vỗ bàn tay tới.
"Đùng!" Sầm Như Huyên rõ ràng trông thấy một tát này của Lăng Hiểu Sương đánh tới, thế nhưng nàng ta hoàn toàn không thể tránh khỏi. Không gian của nàng, ý thức của nàng, toàn bộ đều bị một cái tát ấy phong bế xuống dưới.
"Phốc!" Sầm Như Huyên bị đánh bay ra ngoài, nhịn không được mà phải phun ra một ngụm máu tươi, cả người đổ cái rầm xuống đất, dáng vẻ trông chật vật không thể tả.
Giờ khắc này, Sầm Như Huyên cũng cảm giác được toàn bộ xương cốt trong thân thể của chính mình đều nứt vỡ, thần nguyên kéo lên không nổi nửa điểm, ngay cả thức hải lẫn thần niệm đều lâm vào trạng thái nhất thời chậm lại.
Trong lòng Sầm Như Huyên hoảng hốt đến tột độ, lẽ nào tu vi căn cơ của nàng đã bị phế rồi? Nàng vội vã nén đau di chuyển thử một vòng chu thiên thêm lần nữa, cũng may lần này thần nguyên của nàng đã phản ứng, thế nhưng tốc độ vẫn cực kỳ trì trệ.
Sầm Như Huyên nhẹ nhàng thở ra, nàng biết không phải là vận khí bản thân mình tốt, mà là do đối phương tốt tính không có hạ sát thủ. Nếu như đối phương mà có lòng muốn giết Sầm Như Huyên nàng thì chỉ bằng một cái tát kia, nàng nhất định đã hồn phi phách tán.
Đến tận lúc này, nếu như Sầm Như Huyên còn chưa hiểu rõ sự tình gì đang diễn ra thì không bằng nàng tìm một khối đá đi đập đầu chết cho rồi. Nữ tử tên Lăng Hiểu Sương kia nào có phải Hóa Đạo? Đây rõ ràng là một cường giả Hợp Đạo tuyệt thế. Cường giả có thực lực khủng khiếp như vậy, điểm qua toàn bộ Thái Tố giới cũng không bói ra được một người.
Vì sao Mại Vưu không thể vây khốn Địch Cửu và Lăng Hiểu Sương, đồng thời bắt giữ bọn họ quay về Tuế Hàn cốc? Hiện tại Sầm Như Huyên so với bất kỳ ai khác đều có thể rõ ràng hơn, khẳng định là lão già ấy đã bị nữ tử trước mắt này giết chết rồi.
Xấu hổ cho nàng còn dự định bắt cưỡng ép bắt Địch Cửu đi từ trong tay một cường giả Hợp Đạo chân chính như vậy, quả thực là nàng không biết sống chết.
Thanh âm của Địch Cửu đúng lúc vang lên bên tai Sầm Như Huyên: "Cút đi, chớ xuất hiện ở trước mặt ta lần nào nữa. Nếu không phải tâm tính Hiểu Sương thiện lương thì mệnh chó của ngươi đã không còn rồi."
Nếu không phải tùy ý vứt bỏ đạo lữ của mình rồi đi lang chạ với nam tử khác, thì cũng là hơi tí lại cậy mạnh lên mặt muốn bắt giữ người về tông môn của mình. Đối với những hành động phản cảm ấy của Trầm Ngư cung, Địch Cửu phải nói là chán ghét đến cực hạn.
Ấn Nguyệt Xu đứng ở một bên đã sớm sợ đến ngây người, nàng chưa bao giờ nghĩ tới một nữ tỳ có thể bị người tùy ý ức hiếp kia, sau khi được Địch Cửu chữa thương cho xong thì lại trở nên đáng sợ như thế.
Địch Cửu chậm rãi đi tới trước mặt Ấn Nguyệt Xu, lạnh lùng nhìn nàng ta rồi khẽ gằn từng tiếng: "Coi như nhờ vào ngươi mà ta mới dễ dàng thu được Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm về tay, ta lười phải so đo với ngươi. Bất quá trước khi đi, ta có một câu muốn tặng cho ngươi, nếu như đã lập gia đình thì hãy nên tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, đừng suốt ngày ở bên ngoài tao lãng hệt như một con chó cái như thế."
"Ngươi..." Ấn Nguyệt Xu bị câu nói của Địch Cửu làm cho tức giận đến nỗi suýt đã phun ra một đạo huyết tiễn. Nàng chưa bao giờ đem Nhậm Hạc kia xem là đạo lữ của chính mình, hoặc là nói đúng hơn, ở trong mắt nàng, Nhậm Hạc chẳng là cái thá gì, nơi nào có tư cách trở thành đạo lữ của Ấn Nguyệt Xu này?
Thế nhưng đáng căm hận là hiện tại nàng bị Địch Cửu chỉ vào mặt rồi mắng nàng không khác gì một con chó dơ bẩn, mà nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, nửa điểm cũng không dám đuổi theo nói lý lẽ.
"Nguyệt Xu, chúng ta đi nhanh lên, mau trở về Trầm Ngư cung thôi." Sắc mặt Sầm Như Huyên tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng đứng lên. Nàng ta nuốt nhanh mấy viên đan dược chữa thương vào người rồi kéo theo Ấn Nguyệt Xu, cấp tốc tế ra phi thuyền rời đi.