Thế giới thứ chín

Chương 75: Tinh anh ban 5




Ngay cả khi người khác không nhắc nhở, Địch Cửu cũng sẽ không gây sự với học viên tinh anh của Học viện Võ Thuật. Hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là lúc học sinh Học viện Võ Thuật đi thí luyện mang hắn theo là được.

Bàn về độ cao của tòa cao ốc, Học viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh kém xe tít tắp với tổng bộ Liên Minh Địa Cầu. Nếu bàn về diện tích, Học viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh không nghi ngờ gì là nơi lớn nhất của quảng trường Tiên Nữ tinh.

Đứng ở cửa của Học viện Võ Thuật là hai tên thủ vệ quanh thân huyết khí nhàn nhạt, Địch Cửu vừa nhìn đã biết hai người này là loại hình đã giết qua Yêu Thú.

- Hai vị đại ca, đây là thủ tín của Eddy đại nhân, đề cử Địch Cửu là học sinh của ban tinh anh.

Người mang Địch Cửu tới rất tôn kính với hai tên thủ vệ, không đợi đối phương mở miệng, liền chủ động lấy thủ tính có mô hình súng ngắn đưa cho tên thủ vệ dáng hơi cao kia.

Loại đề cử này ở Học Viện Võ Thuật tất nhiên rất phổ biến. Tên thủ vệ tiếp nhận thủ tín chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu với Địch Cửu, sau đó nói với người dẫn Địch Cửu tới:

- Trước tiên ngươi có thể trở về, để một mình hắn đi vào báo danh là được.

Sau khi chờ người mang Địch Cửu tới về, tên thủ vệ hơi cao này mới đưa thủ tín cho Địch Cửu:

- Chính ngươi có thể tự báo danh, Eddie đại nhân nói ngươi có thể lựa chọn bất kỳ ban tinh anh nào, chờ sau khi ngươi về ban, đạo sư của ngươi sẽ đăng kí thân phận cho ngươi. Ban tinh anh của học viện ở bên trái, ngươi đi tới là sẽ trông thấy.

- Đa tạ.

Địch Cửu tiếp nhận thủ tín sau đó cảm ơn một câu, lúc hắn chuẩn bị đi thì nghĩ đến một chuyện:

- Ta còn muốn hỏi một chút, ban nào sẽ phải tiến vào Tiên Nữ tinh thí luyện?

Vừa rồi người dẫn đường kia giới thiệu qua cho Địch Cửu, ở Học Viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh tổng cộng có 8 ban tinh anh, mỗi một ban có 30 người. Mỗi lần thí luyện lấy ban làm đơn vị, bình thường hai ban thí luyện một lần.

- Ban lần trước thí luyện là tinh anh ban 3 và tinh anh ban 4, lần này chắc tham gia thí luyện là ban ban 5 và ban 6, chắc là vào ba ngày sau.

Thủ vệ cao cũng không cảm thấy đây là bí mật gì, trực tiếp nói cho Địch Cửu biết.

Lần nữa cảm ơn một câu, Địch Cửu mới tiến vào Học Viện Võ Thuật.

Trong Học Viện Võ Thuật đều có thể nhìn thấy học sinh rèn luyện khí lực khắp nơi, Địch Cửu chỉ cần quét mắt nhìn một chút liền biết những học sinh này có thực lực tu vi cao hơn mấy cấp bậc so với học sinh của Học viện Võ Thuật Yến Đại. Xem ra là toàn bộ đệ tử tinh anh của viện Võ Thuật, mới có thể đi vào học viện Võ Thuật Tiên Nữ tinh tiếp tục học tập.

Ở xa xa Địch Cừu nhìn thấy bên trái có một loạt phòng ở màu đỏ, bên ngoài tất cả các ban đều có đánh dấu rõ ràng, từ tinh anh ban 1 đến tinh anh ban 8.

Tinh anh ban 5, một nữ lão sư rất trẻ trung đang giảng giải phải chú ý hạng mục công việc khi tham gia vào thí luyện Tiên Nữ TInh.

- Chuyện gì?

Trông thấy Địch Cửu đứng ở ngoài cửa, đang giảng giải, nữ lão sư quay đầu lại, ánh mắt có một tia hỏi thăm rơi trên người Địch Cửu.

Lúc này Địch Cửu mới thấy rõ ràng, nữ lão sư này không những tuổi còn trẻ, lại còn rất xinh đẹp, lông mày dài nhỏ giống như lá liễu, đôi mắt sáng. Hoặc là do nguyên nhân học võ, tóc nàng cắt rất ngắn. Cánh tay trắng nõn óng ánh kia nếu như không phải đang cầm một thanh trường kiếm, rất khó để người khác tinh tưởng đây là lão sư dạy ban tinh anh của học viện Võ Thuật.

Địch Cửu đi vào, đưa thủ tín của Eddie tới:

- Ta tới nơi này để báo danh.

Nữ lão sư này quan sát trên dưới Địch Cửu, nhìn balo lớn phía sau Địch Cửu một chút, sau đó ánh mắt đảo qua dao phay bên hông Địch Cửu, lúc này mới tiếp nhận thủ tín của Địch Cửu.

Thủ tín có hình dạng súng ngắn, Địch Cửu cũng đã nhìn qua, phía trên có ẩn danh của Eddie. Nữ lão sư nhìn vào chỗ ẩn danh, chân mày nàng cau lại. Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, chẳng lẽ Eddie dám lừa hắn? Đây không phải là thủ tín của hắn.

Trọn vẹn qua nửa phút, nữ lão sư mới đưa tay thu thủ tín vào, lạnh lùng nhìn Địch Cửu nói:

- Trước ngươi tìm một chỗ ngồi xuống, chờ sau khi ban này kết thúc, ta giúp ngươi đăng kí.

Địch Cửu cảm thấy tâm tình đối phương không tốt, cũng không muốn nói nhiều.

Lúc hắn đi đến một cái ghế trống trong phòng học, nghe được lão sư kia bất mãn nói nhỏ:

- Học viện Võ Thuật chính là do những người cầm quyền tự cho mình là đúng làm hư, động một chút là thích nhét đồ vô dụng vào.

Địch Cửu sờ sờ mũi, xem ra hắn không phải là người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng.

Chỗ ngồi hàng trước không có chỗ trống, Địch Cửu ngồi xuống hàng cuối cùng.

- Huynh đệ, có cá tính.

Nhìn thấy Địch Cửu đeo một balo lớn, bên hông cắm một thanh dao phay có vết rỉ, một tên đệ tử ngồi trước mặt Địch Cửu cố ý quay đầu dựng ngón cái với Địch Cửu.

Trên thực tế ở Học viện Võ Thuật mang theo vũ khí rất bình thường, đại đa số mọi người mang trường kiếm hoặc là trường đao, nếu không thì là vũ khí khác. Địch Cửu mang dao phay thực sự có chút chói mắt.

- Yên tĩnh một chút.

Trên bục giảng, nữ lão sư dùng trường kiếm gõ gõ bảng đen, hiển nhiên rất không hài lòng vị học sinh tìm Địch Cửu nói chuyện kia.

Chờ sau khi thanh âm nghị luận Địch Cửu mang dao phay trong phòng học yên lặng lại, nữ lão sư mới tiếp tục nói:

- Ba ngày sau ban 5 chúng ta và ban 6 sẽ thí luyện, cũng chính là ngày 21 tháng 9. Nhiệt độ không khí ở nơi đó gần giống Địa Cầu, cho nên chúng ta không cần mang theo nhiều quần áo. Còn tuyến đường đi, ta sẽ vẽ lên trên bảng đen, mọi người nhìn một chút, đến lúc đó không bị một mình lạc đường. Ở Tiên Nữ TInh, một khi lạc đường một mình, cuối cùng chỉ có thể đứng trên bờ tử vong...

- Du lão sư ta nghe nói mỗi lần thí luyện đều có người mất tích và tử vong, năm ngoái ban 2 có Phạm Dự sư huynh tu vi Địa Cấp cũng mất tích, bọn họ mất tích là bởi vì rời đi một mình sao?

Một nữ sinh đứng lên hỏi, từ trong giọng nói của nàng, Địch Cửu có thể nghe ra trong lòng nàng có chút sợ hãi.

Rõ ràng ánh mắt của nữ lão sư họ Du kia ảm đạm đi xuống, nàng nhẹ gật đầu, giọng nói cũng trầm thấp hơn rất nhiều:

- Đúng vậy, lần đó ta cũng đi. Lúc ấy là Thang đạo sư dẫn đường, chúng ta ngủ ngoài trời bên chân núi. Phạm Dự không phải bị lạc, mà do chúng ta gặp một Huyễn trận, không phải chỉ có một mình Phạm Dự mất tích, mà có 12 người mất tích trong sự kiện kia.

Bầu không khí trong phòng học nặng nề hơn rất nhiều, nữ lão sư hình như không có ý định nói tiếp, dứt khoát nói:

- Tri thức chuẩn bị cho buổi thí luyện chỉ nói đến đây, mọi người có cái gì thắc mắc hay không hiểu, đều có thể đến hỏi ta. Bạn học mới tới kia, ngươi tên là gì?

Địch Cửu đứng lên:

- Ta gọi là Địch Cửu.

Không biết có phải bởi vị sự kiện năm ngoái thiên tài Phạm Dự cùng 12 người mất tích hay không, mà thái độ của nữ lão sư hòa hoãn hơn rất nhiều:

- Bàng Phàm, ngươi và Địch Cửu ở lại, một chút nữa những vật Địch Cửu không biết ngươi có thể nói cho hắn biết, tan học.

Nói xong nàng cắm thanh kiếm đang cầm trên tay vào vỏ, quay người đi ra khỏi phòng học.

- Huynh đệ, ta chính là Bàng Phàm. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tới ký túc xá.

Trước đó tên học sinh quay đầu nói Địch Cửu có cá tính đứng lên vỗ vai Địch Cửu nói.

Bàng Phàm nhìn có chút béo, chỉ là đi vài bước, Địch Cửu cũng cảm giác được, giả hỏa này ít nhất là Hoàng cấp trung kỳ võ giả.

- Ta gọi là Địch Cửu, cảm ơn, ngươi rất giống một người bạn của ta.

Địch Cửu cười một cái, hắn nhớ tới Khúc Tiểu Thụ.

Khúc Tiểu Thụ giống như Bàng Phàm đều có chút béo, chỉ là thấp hơn Bàng Phàm một chút.

- Ngươi cảnh giới gì?

Bàng Phàm nghịch gõ gõ dao phay bên hông Địch Cửu:

- Hắc hắc, ngươi nhìn có chút giống đầu bếp.

- Ta không tu võ, nhưng ngược lại biết mấy chiêu đao kĩ, tạm thời không có vũ khí tốt hơn, cây đao này cũng tương đối tiện tay.

Địch Cửu rất hài lòng với thanh đao này, chờ lúc một mình, trước tiên hắn muốn luyện hóa đao này, sau đó nhìn xem nó có thể phi hành hay không.

- A, ngươi không tu võ? Vậy ba ngày sau ngươi muốn cùng chúng ta đi thí luyện sao?

Bàng Phàm kinh ngạc nhìn Địch Cửu, hỏi xong không đợi Địch Cửu trả lời lại tăng thêm một câu:

- Địch Cửu, sau khi tham gia thí luyện sẽ không có người bảo vệ ngươi, toàn bộ đều nhờ vào chính mình.

- Ta biết, ngươi không cần lo lắng cho ta, đao pháp của ta cũng không tệ lắm.

Lúc Địch Cửu trả lời Bàng Phàm, cuối cùng cũng trải nghiệm sự lạnh nhạt của ban tinh anh.

Sau khi hắn tiến vào ban tinh anh, ngoài trừ Bàng Phàm nhiệt tình bên ngoài với hắn, những người khác chỉ chú ý dao phay bên hông hắn mà thôi. Hiện tại sau khi tan học, tất cả mọi người đồng thời giải tán, không có một vị đồng học tới chào hỏi.

- Vậy ngươi đi theo ta, chỉ là thực lực của ta tại ban 5 xếp hạng chót.

Bàng Phàm nói có chút ý tứ không được tốt.

Địch Cửu cười cười:

- Ta nhìn thấy hình như mấy người kia rất mạnh, đến lúc đó ngươi có thể theo một chỗ với đám bọn họ.

Bàng Phàm vuốt vuốt tóc, thở dài nói ra:

- Những người này con mắt đều mọc trên đỉnh đầu, ta chỉ là mập một chút mà thôi, nói nhiều một chút mà thôi... Có gì đặc biệt hơn người đâu...

Hai câu cuối cùng của Bàng Phàm có chút không khớp, Địch Cửu nghe lại hiểu, tại ban 5 tinh anh, Bàng Phàm hẳn không có ai làm bạn. Mọi người chắc có chút xem thường Bàng Phàm, cho nên gia hỏa này chỉ có thể ngồi dưới cuối cùng.

- Lúc đó ngươi có thể theo bên người nữ đạo sư kia, như vậy nguy hiểm sẽ ít hơn một chút.

Câu này Địch Cửu cũng là thật tâm nói, sau khi hắn đến Tiên Nữ TInh, sẽ tìm cơ hội một mình rời đi. Mà Bàng Phàm không có bằng hữu, đi theo bên cạnh nữ lão sư, hẳn sẽ an toàn hơn nhiều.

Theo Địch Cửu, tu vi chít ít của nữ lão sư kia là Địa Cấp trung kỳ.

Bàng Phàm lắc đầu:

- Khẳng định đến đó Du Tiệp lão sư sẽ không quản ta, khi ban có chuyện, nàng mới nghĩ đến ta.

Địch Cửu chau mày, hắn ghét nhất người lợi dụng người khác khi cần hỗ trợ, lúc không cần hỗ trợ thì đá giá hỏa này đi chỗ khác.

Bàng Phàm nhận ra Địch Cửu hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Cái này không có quan hệ với Du Tiệp lão sư, con người Du Tiệp lão sư rất tốt. Lúc thí luyện đều là học sinh tổ đội. Thời gian của mỗi một học sinh ban tinh anh đều thực quý giá, dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ không tình nguyện làm việc không có quan hệ với việc tu luyện.

Nói bóng gió là Du Tiệp chỉ có thể chỉ huy Bàng Phàm hắn hướng dẫn Địch Cửu, còn những người khác đều sẽ không làm.

Địch Cửu vuốt vuốt tóc Bàng Phàm, lại vỗ vỗ dao phay bên hông nói:

- Đến lúc đó đi theo ta lăn lộn, ta bảo kê cho ngươi.

- Hắc hắc, ta nhìn chắc là ta chiếu cố ngươi, chờ ngươi ra quảng trường Tiên Nữ thì biết, Yêu Thú ở nơi này có bao nhiêu hung hãn.

Bàng Phàm cũng không thèm để ý lời nói của Địch Cửu, chỉ cười hắc hắc một tiếng.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé