Tiêu Đát có chút hoài nghi mới rồi không phải Địch Cửu phát âm không chuẩn, mà là hắn cố tình gọi gã là Tiêu Đản. Nhưng nếu không phải đụng chuyện gì lớn, gã thật sự không muốn đánh nhau với Địch Cửu, bởi vì từ trên thân của Địch Cửu gã lại nhìn ra bóng dáng của một vị cố nhân năm xưa: Diệp Mặc.
Nếu như nói trên đời này, Tiêu Đát còn có một người khiến gã kiêng kỵ, vậy nhất định người đó là Diệp Mặc không thể nghi ngờ. Thân là một Hỗn Nguyên Thánh Đế mà lại bị một tu sĩ Đạo Nguyên áp chế, ngoại trừ Diệp Mặc thì gã còn chưa thấy người thứ hai nào có thể bá đạo như y.
Nhớ năm đó Diệp Mặc mới chỉ là tu sĩ Đạo Nguyên cảnh, nhưng lại có thể đánh gã tới nỗi gã không dám nói nhảm lung tung dù chỉ là nửa chữ.
Đã qua bao năm rồi, không ngờ hôm nay rốt cục Tiêu Đát cũng nhìn thấy một tu sĩ Đạo Nguyên cảnh thứ hai có thể mạnh mẽ ngạnh kháng với khí thế lĩnh vực của gã. Loại người này, Tiêu Đát thật sự là không muốn đắc tội.
Gã dám khẳng định tu vi của Địch Cửu vẫn còn chưa tới Hỗn Nguyên cảnh, tên nhóc này và họ Diệp kia là cùng một dạng người, đều không phải là loại lương thiện gì.
"Hư Đình đan các này không biết xấu hổ, chuyên môn lừa gạt tu sĩ mới tới, đặc biệt là tu sĩ Nhân tộc, bọn họ tới đây thuê người điều chế đan dược chắc chắn sẽ bị ức hiếp, lừa gạt tới thê thảm. Đệ tử của ta có một gốc Cửu Tinh Trúc, không nghĩ lại bị Hư Đình đan các vô sỉ này lừa gạt mất, nếu không phải đệ tử ta có chút thủ đoạn, đoán chừng đã bị bọn họ lừa tới sạch túi rồi..." Tiêu Đát tức giận thuật lại.
Địch Cửu giật mình, hắn chợt nhớ tới Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc. Hai người kia có một viên Càn Nguyên Quả cũng bị người ta lừa gạt đi mất. Địch Cửu cho rằng khi hắn đã phô bày thực lực của mình ra thì đôi phu thê Loan Văn Tinh nhất định sẽ nói cho hắn biết là ai lừa gạt đi Càn Nguyên Quả. Không nghĩ tới về sau Loan Văn Tinh thế mà không có xin hắn giúp đỡ. Còn bản thân Địch Cửu thì lo mở cửa hàng rồi lu bu chuyện buôn bán ngọc bài tiến vào Đạo Quả Tháp cho nên quên béng mất chuyện đó.
Hẳn là kẻ lừa gạt phu thê Loan Văn Tinh cũng là Hư Đình đan các? Nếu như quả thật là bọn chúng, vậy thì việc vì sao Loan Văn Tinh lại không nói cho hắn nghe có thể lý giải rồi. Nhìn thoáng qua thì có vẻ mối quan hệ giữa hắn cùng Yêu tộc Phiền Viễn tựa hồ không tệ. Hơn nữa hắn còn lấy đi một mảnh địa bàn từ đan các của Yêu tộc mà bọn họ chẳng làm khó dễ gì. Có lẽ Loan Văn Tinh cho rằng Yêu tộc là bằng hữu của hắn, nghĩ nếu y nói chuyện này ra thì sẽ khiến hắn khó xử, cho nên mới ỉm đi luôn chứ không kể lại.
Nếu đầu đuôi câu chuyện quả thật là như thế, vậy thì lần này là do Loan Văn Tinh tính toán sai lầm. Địch Cửu mà biết người của Hư Đình đan các lừa gạt Càn Nguyên Quả của đôi phu thê Loan Văn Tinh thì đời nào còn giả lả cười nói thương lượng với Phiền Viễn? Hắn đã trực tiếp phá nát Hư Đình đan các ấy xong chiếm lấy nơi này luôn rồi.
"Tiền bối, Hư Đình đan các thật sự không có làm chuyện này..." Tên tu sĩ Đạo Nguyên bị Tiêu Đát vứt dưới mặt đất kia vội vã kêu lên.
Khoáng Hòa đứng ở một bên cũng lao nhao hùa theo: "Đúng vậy a, hai vị tiền bối, Hư Đình đan các tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy. Huống hồ, loại bảo vật như Cửu Tinh Trúc ấy ta chỉ từng nghe nói qua chứ chưa từng trông thấy lần nào."
Tiêu Đát cười ha ha một tiếng, nói thẳng: "Hảo đồ đệ, chính ngươi đi ra tự mình nhìn, xem xem có phải cửa hàng đan dược rác rưởi này đã lừa gạt ngươi hay không?"
Tiêu Đát vừa nói dứt lời, một thanh niên tóc đen liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Rất hiển nhiên, nãy giờ thanh niên tóc đen đó vẫn ở bên trong Chân Linh thế giới của Tiêu Đát.
Thanh niên tóc đen vừa xuất hiện chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên, y nhìn chằm chằm một vòng quanh cửa hàng rồi lớn giọng chỉ điểm: "Lúc ấy kẻ lừa gạt ta chính là người này, còn có một nữ tử nữa, nhưng nữ tử kia bây giờ không có mặt ở đây."
Tu sĩ Đạo Nguyên trong lòng nhảy một cái, đang muốn tiếp tục phản bác thì thanh niên tóc đen nọ đã lấy ra một quả thủy tinh cầu, "Sư phụ, khi đó ta lo lắng đối phương giở trò nên cố ý ghi chép lại tình huống một chút."
Hình ảnh bên trong thủy tinh cầu hiện ra rõ ràng, thanh niên tóc đen này cầm một gốc Cửu Tinh Trúc tới nhờ Hư Đình đan các luyện chế Đạo Tinh Đan.
Tiêu Đát hừ lạnh một tiếng, gã xách cổ tu sĩ Đạo Nguyên lên lần nữa: "Còn muốn giảo biện nữa không? Dám lừa gạt đệ tử của thái gia ta, xem ra lá gan ngươi lớn quá rồi. Năm đó Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc ngươi còn chẳng dám lừa gạt lão tử, không ngờ tiểu bối như ngươi lại có lá gan này."
"Tiêu đạo hữu, đừng bóp chết người..."
Địch Cửu vừa mới nói một câu, Tiêu Đát lập tức chau mày, nhìn chằm chằm Địch Cửu, thái độ cực kỳ không hài lòng, gã nói: "Thế nào, chuyện bây giờ đã rõ ràng rồi mà ngươi còn muốn trợ giúp đám rác rưởi đó sao? Không lẽ ngươi thật sự có cấu kết với đám Yêu tộc này?"
Địch Cửu rất khó chịu với sự nóng nảy của Tiêu Đát, hắn lạnh lùng nói: "Ta có cấu kết với ai thì cũng không tới phiên Tiêu Đản ngươi tra khảo. Ta chỉ muốn hỏi gia hỏa này một câu thôi. Xong thì tùy ngươi xử lý hắn."
Nghe thấy Địch Cửa đáp trả ngang hàng như vậy, Tiêu Đát rất tức giận, nhưng gã vẫn cố đem lửa giận đè ép xuống. Nếu như Địch Cửu hiện tại là Hỗn Nguyên Thánh Đế, gã ngược lại không thèm sợ đối phương. Mấu chốt Địch Cửu chỉ mới là Đạo Nguyên Thánh Đế, lúc này mới đáng sợ.
Địch Cửu nhìn tên tu sĩ Đạo Nguyên đang bị Tiêu Đát nắm cổ, lạnh lùng hỏi: "Trước đó bằng hữu của ta là Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc có đến Hư Thị, lấy ra một viên Càn Nguyên Quả..."
Hắn mới nói đến đây thì bỗng cảm nhận được quy tắc chung quanh tên tu sĩ Đạo Nguyên này có một chút ba động.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, thản nhiên nói: "Xem ra ta không cần hỏi nữa rồi, Càn Nguyên Quả của Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc quả nhiên là bị tên rác rưởi nhà ngươi lừa gạt mất."
Tu sĩ Đạo Nguyên kia biết mình tránh không khỏi, vội vàng bán đứng kẻ khác: "Tiền bối, Càn Nguyên Quả kia không phải là ta lừa gạt, là Tĩnh Tuệ San..."
Thanh niên tóc đen tức giận quát lớn, cắt ngang lời của hắn: "Tĩnh Tuệ San chẳng phải là người của Hư Đình đan các các ngươi sao, nói nàng ta không nhận chỉ thị của ngươi mà tự ý làm việc? Quỷ cũng sẽ không tin tưởng."
Địch Cửu hé tay ra, chiếc nhẫn trên ngón tay của tên tu sĩ Đạo Nguyên đang bị Tiêu Đát nắm cổ kia liền rơi vào trong tay Địch Cửu.
Tiêu Đát trong lòng khẽ giật mình, loại thủ đoạn này...
"Ha ha, Địch huynh, Tiêu huynh... Ta tới chậm một chút, a, đây là có chuyện gì?" Phiền Viễn vội vã đi tới, đương khi nói chuyện thì ánh mắt thản nhiên liếc qua tên tu sĩ Đạo Nguyên trong tay Tiêu Đát kia, biểu tình thoải mái như thể y không phải vì chuyện này mà tới đây.
Sắc mặc Tiêu Đát rất khó coi, gã nói: "Phiền Viễn, đừng tìm ta lôi kéo quan hệ. Tên tu sĩ này của Yêu tộc các ngươi lừa gạt Cửu Tinh Trúc của đệ tử nhà ta, còn lừa lấy Càn Nguyên Quả của Địch đạo hữu."
Đối với Phiền Viễn, Tiêu Đát cũng không dám tùy tiện xưng thái gia.
Phiền Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tu sĩ Đạo Nguyên kia, gằn giọng hỏi: "Phất Luân, lá gan của ngươi không nhỏ a. Yêu tộc tại Hư Thị này vẫn luôn là tiếng lành đồn xa, ngươi lại dám dùng chút thủ đoạn vô sỉ làm bại hoại thanh danh của Yêu tộc ta? Hẳn là ngươi cho rằng chính mình là một Hóa Đạo Đan Thánh nên có thể hành xử vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung có phải không?"
Đúng lúc đó, Địch Cửu xuất ra một cái hộp ngọc đưa cho Tiêu Đát, "Tiêu đạo hữu, ta đã tìm thấy Cửu Tinh Trúc trong nhẫn của hắn, đưa lại cho ngươi này, về phần đồ đạc còn lại của hắn thì ta sẽ không khách khí."
Địch Cửu phát hiện trong chiếc nhẫn của Phất Luân có rất nhiều thần linh thảo, hơn nữa cấp bậc còn không tệ chút nào. Nghĩ đến chính mình khi luyện đan cũng sẽ cần rất nhiều thần linh thảo, Địch Cửu liền quyết định tịch thu chiếc nhẫn của tên Phất Luân kia.
Phiền Viễn tự nhiên biết trong chiếc nhẫn của Phất Luân có bao nhiêu đồ tốt, thấy Địch Cửu vô sỉ cướp ngang như vậy, y đang há miệng muốn nói chuyện thì Địch Cửu bỗng giành lời trước: "Phiền đạo hữu, ngươi thật là không tử tế a."
"A..." Phiền Viễn không nghĩ tới chính mình còn chưa mở lời, Địch Cửu đã diễn vai ác nhân cáo trạng trước, đây là có chuyện gì?