Thế giới thứ chín

Chương 690: Minh Chủ Của Thánh Đạo Liên Minh




Sau khi biết Địch Cửu là Đạo Nguyên Đan Thánh xong, trong lòng Đinh Trì càng thêm háo hức. Y dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, hận không thể lập tức có mặt ngay ở trong Đạo Quả Tháp, sau đó cố gắng gom thật nhiều Đạo Nguyên đạo quả tới. Đạo Nguyên đạo quả tuy khá quý giá, nhưng Đạo Nguyên đạo đan mới đúng là thứ cực kỳ hiếm gặp.

Thời điểm Địch Cửu mang theo Thiểm Điện cùng Đinh Trì đi vào quảng trường Đạo Quả Tháp thì nơi này sớm đã là kín người hết chỗ.

Đinh Trì ngược lại không quá quan trọng, chờ Đạo Quả Tháp mở ra, hắn chỉ cần đi vào bên trong Đạo Quả Tháp là được. Nhưng Địch Cửu lại khác, hắn muốn tìm kiếm một địa phương để mở một cái quầy hàng, bởi vì hắn là muốn thu mua đạo quả.

Chỉ là hiện tại xung quanh quảng trường đã đầy ắp các quầy hàng chen chúc lẫn nhau, điều này khiến Địch Cửu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Địch Cửu liền phóng thần niệm ra quét một vòng, rất nhanh thần niệm của hắn liền dừng lại ở một nơi tương đối bắt mắt. Nơi này sớm đã đặt một cái lệnh bài cực lớn, trên đó có viết mấy chữ: Hư Đình đan các thu mua đạo quả. Bên dưới quầy hàng có ghi rõ nội dung đổi đạo quả nào để lấy đạo đan nào, bất quá đạo đan cao nhất mà bọn họ luyện được cũng chỉ là Hóa Đạo đạo đan.

Địch Cửu lập tức đi tới đó, bởi vì hắn nhìn thấy một người quen ngay tại cửa ra vào của Hư Đình đan các.

Phiền Viễn từ xa đã nhìn thấy Địch Cửu đang sải bước về phía bên này. Nếu như y sớm biết Địch Cửu sẽ tìm đến mình, y tuyệt đối sẽ không lảng vảng đứng ở bên ngoài đan các làm gì.

Phiền Viễn thật lòng hi vọng Địch Cửu chỉ là tiện đường đi ngang qua chứ không phải là đến tìm y, cho nên y vội vã xoay người tiến nhập vào trong cửa hàng đan các. Phiền Viễn chỉ mong Địch Cửu đừng tới đây, để y có thể thanh tĩnh một chút.

Nếu như nói trong vùng hư không này, còn có một người nào khiến Phiền Viễn phải e ngại, vậy kẻ đó nhất định là Địch Cửu không thể nghi ngờ. Cũng như nói nếu trong vùng hư không này, còn có một kẻ mà Phiền Viễn không bao giờ muốn trông thấy nhất, Địch Cửu tuyệt đối đứng hàng đầu.

Nếu không phải gần nhất thực lực của Yêu tộc cứ trì trệ không tăng tiến, cộng thêm nguy cơ của giới vực sắp sửa xảy ra ở trước mắt, vì muốn gia tăng thực lực cho Yêu tộc nên Phiền Viễn mới cố ý an bài người đi tìm kiếm Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, vậy thì y tuyệt đối sẽ không tự mình đến Đạo Quả Tháp.

"Ngươi tìm ai?" Địch Cửu vừa tới cửa ra vào Hư Đình đan các liền bị một tu sĩ Hóa Đạo của Yêu tộc ngăn lại.

Địch Cửu ôm quyền đáp: "Ta nghe nói Phiền đạo hữu ở chỗ này, ta đang định đến tìm..."

Địch Cửu còn chưa dứt lời thì liền bị thanh âm âm lệ đột ngột cắt ngang: "Mau dừng lại."

Người vừa lên tiếng là một nam tử tóc thưa thớt, dáng người cao gầy, đôi mắt tam giác xấu xí. Gã vừa nói vừa nhanh chân bước tới gần Địch Cửu.

Tu vi của gia hỏa này là Đạo Nguyên sơ kỳ, ánh mắt có chút âm lãnh bất thiện khiến Địch Cửu thấy cả người đều không thoải mái.

"Có chuyện gì?" Ngữ khí của Địch Cửu cực kỳ lạnh nhạt, sở dĩ hắn còn nín nhịn chứ chưa ra tay động thủ, là bởi vì nam tử tóc thưa thớt ấy là một tu sĩ Nhân tộc.

Ở Hư Thị này, Địch Cửu đã từng thấy qua không ít tu sĩ Nhân tộc, phần lớn đều là tu vi bước đầu tiên, kẻ có thể bước vào Đạo Nguyên cảnh thật đúng là không nhiều.

Tu sĩ Đạo Nguyên có mái tóc thưa thớt ấy không buồn để ý đến Địch Cửu, mà là nhanh chân bước tới đối diện tu sĩ Hóa Đạo của Yêu tộc - kẻ đang đứng gác bảo vệ bên ngoài Hư Đình đan các, đoạn ôm quyền, ngữ khí kính cẩn nói: "Khoáng huynh, tên này chỉ là kẻ ngoại lai, cũng không phải là tu sĩ của Thánh Đạo liên minh ta, cho nên hắn mới không biết quy củ như vậy, ta sẽ lập tức dẫn hắn đi, còn xin Khoáng huynh thứ lỗi."

Tên Yêu tộc Hóa Đạo này liếc mắt nhìn nhìn lướt qua Địch Cửu, lại nhìn chằm chằm tu sĩ Đạo Nguyên tóc thưa thớt ấy, giọng điệu lạnh lùng: "Hành đạo hữu, hi vọng chuyện như ngày hôm nay là lần đầu và cũng là lần cuối cùng, sau này đừng bao giờ lặp lại lần nữa."

"Ta cam đoan sẽ không để tình huống tương tự xuất hiện, người này hẳn là vừa tới Hư Thị không lâu..." Tu sĩ họ Hành kia vội vàng giải thích.

Nói xong mấy câu đó, tu sĩ họ Hành liền quay đầu, giương mắt lạnh lùng nhìn Địch Cửu, "Ngươi hẳn là vừa tới Hư Thị a? Thân là tu sĩ Nhân tộc, đã đến Hư Thị lại dám không tới Thánh Đạo liên minh ghi danh. Ai cho ngươi lá gan này?"

"Ngươi là ai?" Địch Cửu động cũng không động, thản nhiên hỏi ngược lại.

Tu sĩ họ Hành này hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực Đạo Nguyên liền phóng ra, dự định bao phủ Địch Cửu lại.

Đương khi Địch Cửu đang muốn động thủ thì bỗng có một tu sĩ mặc áo xám vội vàng lao đến, y cung kính khom người trước tu sĩ họ Hành, bày ra ngữ khí khiêm tốn, nói: "Hành minh chủ, Địch đạo hữu chỉ mới vừa tới Hư Thị cho nên chưa rõ quy củ, không biết là Nhân tộc khi đến Hư Thị thì nên tới thẳng Thánh Đạo liên minh đăng ký, còn xin minh chủ đại lượng, không nên so đo cùng một kẻ tiểu bối như hắn."

Tu sĩ họ Hành trông thấy tên nam tu áo xám này liền nhướng mày, ngữ khí bất thiện, nói: "Loan Văn Tinh, món nợ của ngươi ta còn chưa tính đâu."

Địch Cửu cũng nhận ra người vừa đến là Loan Văn Tinh, đạo lữ của y chính là Quý Linh Trúc, không biết cả hai có đang ở cùng một chỗ hay không. Thần niệm của Địch Cửu tò mò quét ra ngoài, quả nhiên liền trông thấy Quý Linh Trúc đang đứng cách đó không xa.

"Loan đạo hữu, tại sao ngươi lại quay về đây?" Địch Cửu ngạc nhiên hỏi, hắn biết Loan Văn Tinh cùng vị đạo lữ Quý Linh Trúc kia bởi vì một viên Càn Nguyên Quả nên bất đắc dĩ phải rời khỏi Hư Thị.

"Địch huynh, việc này đợi lát nữa lại nói." Loan Văn Tinh nói xong liền ôm quyền lần nữa với tu sĩ họ Hành nọ, "Hành minh chủ, danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp của Hám đạo hữu quả thật là do trao đổi từ kẻ khác, ta có thể khẳng định..."

Không đợi Loan Văn Tinh dứt lời, tu sĩ họ Hành lại hừ lạnh một tiếng, "Hành Tư Nguyệt ta làm việc còn không cần ngươi đến huơ tay múa chân trước mặt ta, không lẽ ngươi là Thánh Đạo liên minh minh chủ sao? Sự tình gì cũng đều muốn quản? Hám Tử Đồng chẳng những ỷ vào việc nàng ta từ Thánh Đạo giới đi ra, hoành hành bá đạo tại Hư Thị, làm bẩn thanh danh của Thánh Đạo giới, thậm chí còn cùng chủng tộc khác trở mặt, nhiêu đó tội lỗi há lại chỉ đáng giá có một cái danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp? Ta nhốt nàng ta lại là vì..."

Hám Tử Đồng? Địch Cửu vẫn còn nhớ cái tên này, đó là một người phụ nữ trung niên. Thời điểm khi hắn mới vừa tiến vào Hư Thị và có gây sự với Yêu tộc, chính là Hám Tử Đồng đã tốt bụng nhắc nhở hắn.

Hám Tử Đồng làm việc cực kỳ cẩn thận, nếu nói nàng ta tư duy phách lối, đắc tội chủng tộc khác, Địch Cửu là người đầu tiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Bây giờ nghe thấy chính miệng Hành Tư Nguyệt nói gã đã nhốt Hám Tử Đồng lại, Địch Cửu liền không khỏi thấy giận dữ vô cùng.

"Ha ha, Địch huynh, sao huynh lại tới nơi này? Là do ta tiếp đón không chu đáo, huynh mau vào trong đi." Địch Cửu đứng ở bên ngoài cửa ra vào Hư Đình đan các gây chuyện um sùm như vậy, da mặt Phiền Viễn dù dày thì cũng không thể cứ giả vờ không biết gì, chỉ đành phải đi ra tiếp đón hắn.

Phiền Viễn vừa lên tiếng thì Hành Tư Nguyệt cũng lập tức im bặt.

Địch Cửu căn bản cũng không có để ý tới Phiền Viễn, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn Hành Tư Nguyệt, gằn giọng hỏi: "Là ngươi nhốt Hám Tử Đồng?"

Hành Tư Nguyệt triệt để bị dại ra, đây là có chuyện gì? Trong lúc nhất thời thế mà quên đi việc trả lời Địch Cửu.

Địch Cửu hừ một tiếng: "Ngươi bị điếc sao? Ta đang hỏi ngươi đấy."

Phiền Viễn trông thấy Địch Cửu không thèm để ý đến mình, hơn nữa thái độ của hắn hiện tại có vẻ là sẽ gây chuyện ngay tại trước cửa Hư Đình đan các, y liền thấy có chút khó xử. Bất quá nộ khí vừa thoáng lóe lên trong mắt y một cái rồi lập tức biến mất, Phiền Viễn lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười, khiêm tốn đứng ở một bên chờ Địch Cửu.

"Ngươi là tu sĩ Nhân tộc, ta là minh chủ của Thánh Đạo liên minh, tất cả tu sĩ Nhân tộc đến Hư Thị đều phải tới chỗ ta báo..."

Thanh âm của Hành Tư Nguyệt đột ngột im bặt, bởi vì Địch Cửu đã siết chặt cổ của gã. Gã cảm giác được hô hấp rất khó khăn, đừng bảo là hô hấp, liền xem như công pháp vận chuyển cũng triệt để ngừng lại. Nếu như cứ kéo dài thời gian bị siết cổ như vậy, có thể khẳng định, Hành Tư Nguyệt gã hẳn là tu sĩ Đạo Nguyên đầu tiên vẫn lạc vì bị ngạt chết.