Hẻm núi này vào thì dễ mà ra lại khó, không đúng, phải nói là vào đã khó ra còn khó hơn. Địch Cửu có thể khẳng định, nếu như không phải hắn ở trong phi hành khí, lại bị vết nứt hư không cổ quái kia đưa đến nơi này, nói không chừng kết cục của hắn so với lúc trước cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn cẩn thận đi qua đủ loại bụi gai, trong lúc đó đã không biết bao nhiêu lần hắn thụ thương. Cho dù trên người hắn có một hòn đá có thể cầm máu, nhưng sau nửa ngày, hắn vẫn là thương tích đầy mình.
Vừa đi vừa nghỉ, trọn vẹn mất hai ngày thời gian, Địch Cửu mới leo ra khỏi hẻm núi. Thế nhưng hắn vẫn không thể xác định phương hướng mình cần đi.
Cũng nhờ tia sáng màu vàng kia mà thị lực của hắn so với trước đó đã được tăng cường gấp mấy lần nhưng đứng từ chỗ này nhìn ra bốn xung quanh vẫn chỉ thấy một mảnh sương mù mịt mờ.
Thật không biết lúc trước hắn tiến đến như thế nào, tại sao lại đi vào nơi này. Có lẽ lúc trước hắn tới đây, chính là vì cây Hồng Mộc Huyết Hoa kia.
Tùy tiện lựa chọn một phương hướng, Địch Cửu lại đi gần một ngày thời gian, cuối cùng dừng lại bên một cái hồ nhỏ.
Trong khoảng thời gian đi lại ba ngày này, Địch Cửu ngoại trừ ăn một chút quả dại ra thì chỉ có thể ăn lương khô. Nếu không phải bên trong phi hành khí có một bình nước thì ngay cả nước hắn cũng không có mà uống.
Hiện tại gặpđược hồ nước, Địch Cửu tự nhiên là muốn bổ sung thể lực một chút, ít nhất cũng phải bắt mấy con cá hoặc là tìm một chút thịt dã thu nướng.
Sau hai giờ, Địch Cửu bắt được hai con cá quả dài hơn một thước.
Rửa sạch rồi nướng chín, dù là không có muối, nhưng vào lúc này thì đây cũng là mỹ vị. Sau hơn mười phút, Địch Cửu liền ăn sạch hai con cá quả này.
Hai đầu cá nướng vào trong bụng, Địch Cửu liền cảm thấy thể lực được bổ sung dồi dào trở lại, lương khô làm sao có thể so với cái này được chứ.
Nghỉ ngơi ở bên hồ gần một giờ, Địch Cửu đong đầy nước sạch vào hai cái ấm, sau đó chuẩn bị tìm một địa phương tốt để ngủ một đêm. Hai ngày vừa qua, hắn gần như là chưa có được một giấc ngủ sâu nào. Ngay lúc này, hắn thế mà loáng thoáng nghe được tiếng khóc thút thít.
- Có người?
Địch Cửu đột nhiên đứng lên, nắm chặt dao găm trong tay. Chỗ nãy tuyệt đối là hoang sơn dã lĩnh, thậm chí là rừng rậm nguyên thủy dãy núi, đi ba ngày cũng không nhìn thấy một bóng người, theo lý thuyết thì đây là địa phương ít ai lui tới, tại sao lại có tiếng khóc được chứ? Hơn nữa lúc này đã là chạng vạng tối.
Qua mấy phút, lại có vài tiếng nức nở truyền đến, lần này Địch Cửu nghe được rõ ràng, đích thật là có người đang nức nở, chỉ là cách hắn khá xa, vì thính lực của hắn rất tốt nên mới có thể nghe được.
Địch Cửu tranh thủ thời gian chạy tới chỗ phát ra tiếng khóc, hơn mười phút sau, hắn ngừng lại.
Phía trước thật sự có người, là hai cô gái, một người mặc áo màu đỏ nhạt đang đưa lưng về phía hắn thấp giọng nức nở, một cô gái khác thì nằm trên mặt đất dường như có chút vấn đề.
- Này, có cần ta hỗ trợ gì hay không?
Địch Cửu nói ra không còn là ngôn ngữ của Tể quốc nữa, hắn nói câu này có chút không quá trôi chảy, nhưng vẫn có thể hiểu được.
- A...
Cố gái đang ngồi khóc kia đột nhiên quay người lại, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, rồi nhìn Địch Cửu với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Địch Cửu thấy ánh mắt của cô nàng thì biết đối phương đã bị hắn dọa sợ, hắn vội vàng lên tiếng:
- Ta chỉ là tới đây để thám hiểm, ngươi không cần phải sợ hãi.
Qua một hồi lâu, cô gái này mới tỉnh hồn lại. Có lẽ là bởi vì lời nói vừa rồi của Địch Cửu, sự sợ hãi trong mắt nàng đã giảm đi một chút, nàng có chút không chắc chắn hỏi lại:
- Ngươi thật sự là người sao?
Cô khuôn mặt hơi tròn, có thể xem như là dễ nhìn.
Địch Cửu đầu tóc rối bời, quần áo toàn thân đều giống như vải rách. Lộ hết cả da thịt, khắp người đều là vết máu. Tại loại địa phương như Vong Xuyên sơn mạch này trông thấy người như hắn, không tưởng lầm là dã nhân mới là chuyện lạ.
Địch Cửu có chút im lặng nhìn Cô gái này một lát, sau đó mới lên tiếng giải thích:
- Ta chỉ là ăn mặc rách nát một chút, đầu tóc cũng rối loạn một chút, ngươi cũng không thể nói ta như vậy a. Huống chi, ta cảm thấy hiện tại ngươi có phải là nên đứng dậy để cho ta nhìn xem cô bé trúng độc này một chút hay không?
- Không, không phải như vậy.
Cố gái mặc áo màu đỏ nhạt vội vàng khoát tay nói, nàng đã tỉnh táo lại, xác định Địch Cửu không phải là dã nhân cũng không phải nhân vật nguy hiểm gì thì lập tức liền nhớ tới đồng bạn, nàng gấp gáp đứng lên, hoảng sợ nói:
- Du Mộc bị rắn cắn, nơi này căn bản là không có huyết thanh giải độc...
Cô nàng áo đỏ tránh ra một bên, lúc này Địch Cửu mới nhìn rõ người bị rắn cắn.
Cố bé này mặc một chiếc áo rộng thùng thình màu tím, quần jean thì có mấy vết rách. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bờ môi khô phát tím, nằm hôn mê trên mặt đất.
Mặc dù như thế, Địch Cửu vẫn có thể thấy được đây là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Hắn cúi người, lật con mắt của cố ấy ra nhìn một chút.
- Đại ca, Tiểu Mộc còn có thể cứu được sao?
Cô gái áo đỏ thấy Địch Cửu cúi người, vội vàng hỏi, trong mắt có chút thấp thỏm lo âu.
- Có thể cứu được.
Địch Cửu gật gật đầu, thiếu nữ áo tím này trúng độc đã rất sâu, với trí nhớ kiếp trước của Địch Cửu, trúng độc nặng như vậy trừ phi là đang ở bệnh viện, nếu không thì chỉ có một con đường chết. Thế nhưng nàng lại may mắn gặp hắn, trúng độc như vậy căn bản không phải là vấn đề.
Y thuật của hắn tại Tể quốc căn bản là không ai có thể vượt qua, nếu như không phải là hắn vì tìm kiếm phương thuốc mở ra võ căn, không có chân chính đi hành nghề y thì Địch Cửu hắn đã sớm nổi tiếng toàn bộ Tể quốc rồi, thậm chí còn trở thành Tể quốc Y Đạo tông sư.
Cô gái kia bị rắn cắn vào bắp chân trái, ống quần đã được cuốn lên, có một vết rắn cắn tím thâm. Nhìn dáng vẻ hẳn là bị tụ một tầng máu độc.
Địch Cửu dùng chủy thủ vạch hai cái trên vết thương, rồi lấy tay gạt đi một chút máu đen, sau đó hắn lập tức lấy ra vài cọng dược liệu từ trong ba lô ra, rồi trực tiếp nhai thành bã vụn đắp lên miệng vết thương.
Sau đó hắn lại lấy ra kim châm, đâm vào mấy chỗ huyệt vị trên người Cô gái áo tím này.
Chỉ sau không đến năm phút đồng hồ, Địch Cửu đã thu hồi chủy thủ và kim châm, đồng thời nói ra:
- Nàng đã ổn rồi, đợi mấy phút nữa là có thể tỉnh lại.
- A...
Cô nàng mặt tròn có chút nghi ngờ nhìn Địch Cửu, nàng do dự một chút rồi lên tiếng:
- Thế nhưng mà đại ca, ta thấy miệng vết thương kia còn chưa được lấy sạch máu độc ra a.
Nàng tận mắt nhìn thấy Địch Cửu đắpthảo dược cho Du Mộc khi máu độc còn chưa triệt để thanh trừ.
- Không sao, ta đã dùng biện pháp khác giúp nàng đưa máu độc ngấm vào thảo dược rồi...
- Phương Tuyết...
Địch Cửu còn chưa dứt lời thì Cô gái áo tím đã tỉnh lại. Sau khi nàng gọi một tiếng Phương Tuyết thì cũng nhìn thấy Địch Cửu đứng ở một bên giống như dã nhân vậy, lời muốn nói lập tức nuốt trở lại.
Nếu như không phải nàng nhìn thấy Phương Tuyết trước rồi mới nhìn thấy Địch Cửu, nói không chừng nàng đã giống như Phương Tuyết kêu ầm lên.
- Du Mộc, ngươi thật sự không có việc gì rồi, như vậy thì thật sự là quá tốt rồi...
Cô gái có tên Phương Tuyết mừng rỡ không thôi, nàng còn chưa dứt lời thì liền nhớ tới Địch Cửu vừa cứu Du Mộc, vội vàng nói:
- Du Mộc, là người đại ca này đã cứu ngươi.
Địch Cửu cũng nhìn ra trong mắt hai người còn có một chút lo lắng và đề phòng, hắn vội vàng nói:
- Ta cũng là đến đây du lịch, nhưng lại bị lạc đường ở trong này đã lâu, cho nên mới biến thành bộ dáng như hiện tại.
Nghe thấy Địch Cửu cũng là người du lịch, Du Mộc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng vội vàngcố gắng ngồi dậy:
- Cám ơn ân cứu mạng của đại ca, ta bị rắn độc cắn, nếu như không có đại ca ra tay giúp đỡ, ta khẳng định đã sớm mất mạng, y thuật của ngươi thật là cao siêu.
Du Mộc cũng học y, bản thân trúng phải độc rắn gì, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Lúc đầu nàng cho là mình hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới ở loại địa phương này thế mà lại được cứu vớt, có thể thấy được y thuật của người trước mắt này không tầm thường chút nào.
Địch Cửu khoát tay áo:
- Ta chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy người khác làm vậy nên cũng học lỏm được một chút, y thuật thì không dám đàm luận. Đúng, các ngươi có bản đồ không?
Trong ba lô của hắn cũng có một tấm bản đồ, chỉ có điều hắn căn bản là không biết xem bản đồ mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!