Thế giới thứ chín

Chương 587




- Xem ra ngươi không vào được, vậy ở lại bên ngoài chờ ta đi.

Lúc Địch Cửu và Hám Nhất Vĩ đi đến phía ngoài hộ trận Đan Hà, người ở đây sớm đã đông nghìn nghịt.

Đan Hà trận môn mở ra, mấy tu sĩ phụ trách đăng ký đang ngồi ở cửa trận môn, tất cả Đan sư dự thi đều phải đăng ký ở đây, sau đó nhận lấy một chiếc giới chỉ rồi mới đi vào trong.

Ở ngoài Đan Hà có một bình phong trận pháp khổng lồ, trên đó viết quy tắc tranh tài rất kỹ càng. Tất cả Thần Nguyên Đan đều phải đặt ở trong giới chỉ được phát, ngoại trừ một cái luyện khí lô, Đan sư dự thi không được phép mang theo thứ gì khác vào Đan Khí Hà.

Địch Cửu rất khó hiểu, đây không phải là đan bỉ sao? Thần Nguyên Đan là có ý gì?

- Địch Cửu, còn không mau tới, ở đó ngẩn ngơ làm gì?

An Đồ Ngưng ngồi trên vị trí tông môn dự thi trông thấy Địch Cửu ngây ngẩn, lập tức quát to.

- Hám huynh ở chỗ này chờ đi, ta vào tham gia đan bỉ cái đã.

Địch Cửu không dám nói nhảm, dặn dò Hám Nhất Vĩ một câu rồi vội vàng đi tới lối vào Đan Hà trận môn.

- Đưa thẻ bài dự thi cho ta.

Trông thấy Địch Cửu đứng trước mặt, tu sĩ phụ trách đăng ký lạnh lùng nói.

Địch Cửu nhanh chóng đưa thẻ bài ra, sau đó cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi một chút, đan bỉ không phải luyện đan tranh tài sao? Vì sao tất cả mọi người ngồi ở bên ngoài, mà chúng ta lại cần đi vào Đan Hà?

Vốn Địch Cửu nghĩ, nếu đã là luyện đan tranh tài, vậy dĩ nhiên phải để mọi người luyện đan, đồng thời cho các đại tông môn cùng đông đảo tu sĩ quan sát. Hiện tại những cường giả tông môn này ngồi ở ngoài Đan Hà, những tu sĩ đường xa mà đến kia cũng thế, Đan sư thì trái lại, cần tiến vào Đan Hà, vậy còn gì là tranh tài?

Đóng cửa tranh tài, ai biết người nào lợi hại?

Tu sĩ đăng ký khó chịu đáp:

- Ngươi không tiến vào Đan Hà sao có thể luyện đan?

Trong lúc nói chuyện, tu sĩ đăng ký ném một chiếc giới chỉ cho Địch Cửu, bảo:

- Ở trong Đan Khí Hà luyện chế đan, nhất định phải đặt ở trong giới chỉ này, nếu có tàng tư, chết. Dự thi ngọc bài ở trong giới chỉ, không cho phép lấy ra. Còn nữa, giao giới chỉ của ngươi cho ta, đan lô của ngươi thì lấy ra trước đi.

- Phải đưa giới chỉ của ta cho ngươi?

Địch Cửu kinh ngạc nhìn tên tu sĩ đăng ký này, trong lòng rất bất mãn.

Phụ trách đăng ký tu sĩ cau mày:

- Tất cả giới chỉ đều sẽ để ở chỗ này, chỉ cho phép mang đan lô tiến vào Đan Hà.

Sở dĩ tu sĩ đăng ký nhíu mày là bởi vì mọi người đều biết quy định này. Trên thực tế, giới chỉ của tu sĩ đều trống không, chỉ có một cái đan lô chuẩn bị dự thi mà thôi. Một chiếc giới chỉ trống không đặt ở đây thì có sao? Gia hỏa này thế mà còn dị nghị?

Địch Cửu giờ mới hiểu được, hắn thầm khinh bỉ, An Đồ Ngưng kia thực sự chẳng đáng làm người dẫn đội. Còn may trong giới chỉ vốn chẳng có gì nhiều ngoài một ít linh thảo cấp thấp cùng mấy trăm thượng phẩm thần tinh mà thôi. Hắn lấy Đại Trụ Đỉnh ra, sau đó giao giới chỉ cho đối phương.

Trông thấy giới chỉ, tu sĩ phụ trách mới hoà hoãn lại:

- Mang theo đan lô đi vào chờ tranh tài bắt đầu đi.

Địch Cửu theo bản năng nhìn thoáng qua An Đồ Ngưng, An Đồ Ngưng đang thần du ngoại vật, vốn không hề chú ý đến hắn, rất hiển nhiên, chỉ cần hắn tiến vào Đan Hà là xong, những chuyện khác đều chẳng quan hệ gì đến nàng.

Địch Cửu im lặng lắc đầu, trước khi đi vào trận môn, hắn lại lần nữa tìm đường chết:

- Làm phiền tiền bối một chút, xin hỏi khi luyện đan, thần linh thảo là do chính mình bỏ ra hay là phía tranh tài cung cấp? Đan hỏa thì sao?

Thứ làm Địch Cửu lo lắng nhất chính là đan hỏa, tuy hắn có Đạo Hỏa đỉnh cấp, tuy nhiên lại hoàn toàn vô dụng. Bởi vì đẳng cấp Đạo Hỏa quá thấp, thậm chí còn chẳng bằng vài loại Thần Diễm, nếu dùng loại Đạo Hỏa này luyện đan e rằng đã rơi vào thế hạ phong.

Bất quá hỏi xong thì Địch Cửu liền hối hận, cuộc thi này khẳng định không cần hắn bỏ ra thần linh thảo, nếu như sử dụng thần linh thảo của bản thân thì sao phải thu giới chỉ? Bởi vì hắn có Đệ Cửu thế giới, tiềm thức cho rằng đồ vật của mình đều còn trên thân nên mới mở miệng hỏi loại vấn đề não tàn như vậy.

Tu sĩ phụ trách trừng to mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu, hồi lâu mới lên tiếng:

- Ngay cả điều đó mà ngươi cũng không biết?

Địch Cửu gật gật đầu:

- Ta thật sự không biết.

Tên tu sĩ đăng ký vốn định mỉa mai Địch Cửu vài câu, bất quá nghĩ đến Địch Cửu đại biểu cho Diễn Nhất Đạo Tông liền cố gắng nuốt lời mỉa mai xuống, chỉ lạnh giọng quát:

- Chờ ngươi vào liền biết, đăng ký xong thì đi đi, không cho phép đứng ở đây làm vướng đường người khác.

Địch Cửu rất bất đắc dĩ, hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, nào có lực lượng dông dài với tu sĩ phụ trách đăng ký. Đành phải ngơ ngác đi vào trận môn.

Sau khi Địch Cửu tiến vào, mấy tên tu sĩ phụ trách đăng ký khác rốt cục nhịn không được cười. Bọn họ lần đầu tiên trông thấy Đan sư đi dự thi mà cái gì cũng không biết như vậy.

Tựa hồ cảm ứng được Địch Cửu đi vào trận môn, An Đồ Ngưng liền đứng lên.

- Ha ha... An cốc chủ, cuộc tranh tài chỉ mới vừa bắt đầu mà sao ngươi lại muốn đi vậy?

Lão giả da nhăn nheo ngồi cách đó không xa trông thấy An Đồ Ngưng đứng lên, tựa hồ biết được dự định của An Đồ Ngưng liền mở miệng châm chọc.

An Đồ Ngưng nhìn chằm chằm lão giả da nhăn nheo nọ, lạnh lùng đáp:

- Vạn Hòa Huyết, đừng tưởng rằng ngươi là phó thành chủ Vĩnh Đình Thánh Đạo thành thì dám phách lối trước mặt ta, Diễn Nhất Đạo Tông ta mặc dù không có Luyện Đan sư danh tiếng, nhưng cường giả Hỗn Nguyên lại chẳng phải ít.

Lão giả kia nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới An Đồ Ngưng nữa.

An Đồ Ngưng lập tức rời khỏi đài quan chiến, cấp tốc đi thật xa. Rất hiển nhiên, nàng vốn không có dự định tiếp tục lưu lại nơi này.

Mục đích duy nhất nàng tới đây chính là quan sát Địch Cửu tiến vào Đan Hà dự thi, những thứ khác chỉ là cát bụi. Về phần Địch Cửu có thể thu hoạch được thứ hạng gì thì nàng chưa từng nghĩ tới.

...

Địch Cửu lại ngây ra, trước mặt hắn là một dòng sông mang theo mùi đan khí mờ mịt.

Ở chỗ này không cần tu luyện, tu sĩ chỉ cần đứng yên, tâm thần thanh thản để cho loại đan khí kia thẩm thấu thể nội thì sẽ có cảm giác hưởng thụ đến cực hạn. Còn nếu tu luyện... Địch Cửu thậm chí không dám nghĩ tới, hắn khẳng định tốc độ tiến bộ tại đây không thể chỉ dùng từ “nhanh” để hình dung.

Trên lớp đan khí mờ mịt lơ lửng năm chữ lớn, Đại Canh Đan Khí Hà.

Địa phương như vậy lại bị trưng dụng làm nơi tham gia đan bỉ? Nếu bị người khác chiếm lấy, biến Đan Khí Hà trở thành địa phương tư nhân, vậy nhất định là cực hạn hưởng thụ.

Địch Cửu thu hồi tâm thần, hắn phát hiện số Đan sư tới đây dự thi khoảng chừng trên dưới hai nghìn người. Tuy nhiên những Đan sư này tựa hồ không hề hưng phấn hay kích động, mà tất cả đều trầm mặt nhắm mắt, không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Đợi chừng một nén nhang, Địch Cửu cảm ứng được trận môn sau lưng chậm rãi đóng lại, sau đó lập tức nghe được âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Tất cả Đan sư dự thi tiến vào Đan Hà cô đọng Thần Nguyên Đan, thời gian một tháng.

Tiếp đó, Địch Cửu trông thấy hai nghìn Đan sư kia lập tức vọt vào trong Đan Hà, chỉ mỗi Địch Cửu ngơ ngác đứng tại bờ sông, trong lòng còn đang nghi hoặc, đây là ý gì?

- Sao ngươi còn không mau mau tiến vào Đan Hà?

Thanh âm lạnh lùng kia đánh gãy sự mê mang của Địch Cửu, đối phương cảm thấy rất lạ vì đã bắt đầu rồi mà vẫn còn có kẻ ngây ngốc đứng trên bờ sông như Địch Cửu.

Phải biết trong đan bỉ, dù chỉ là thời gian vẻn vẹn một hơi thở thì cũng có thể trở thành mấu chốt thắng bại.

Địch Cửu nghe vậy liền nhanh chóng tiến vào trong Đan Hà, đan khí vô cùng nồng đậm lập tức ập tới. Địch Cửu không có tâm tình đi tu luyện, thần niệm của hắn vội vàng thẩm thấu đến chỗ những Đan sư khác, hắn muốn xem những Đan sư kia đang làm gì.

Rất nhanh hắn liền hiểu rõ, tất cả mọi người đều lấy đan lô ra, luyện chế Thần Nguyên Đan ở trong Đan Khí Hà.

Ngoài miệng nói luyện chế Thần Nguyên Đan, trên thực tế là cô đọng Thần Nguyên Đan. Trên mỗi một đan lô đều có một vòng xoáy đan khí nhàn nhạt, Đan sư sẽ hấp thu đan khí vào trong lò đan, sau đó thông qua thần nguyên cùng đan quyết của bản thân, chuyển hóa lượng đan khí đó thành Thần Nguyên Đan.

Cứ mỗi một lô Thần Nguyên Đan ra lò, Đan sư lại cấp tốc đưa Thần Nguyên Đan vào trong giới chỉ, sau đó tiếp tục cô đọng lô Thần Nguyên Đan tiếp theo. Một ít tu sĩ ngại chậm thậm chí còn tế ra hỏa diễm hỗ trợ.

Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao những Đan sư này lại chẳng hề vui vẻ gì.

Địch Cửu biết Thần Nguyên Đan, đây chính là bảo bối tốt hơn cả thượng phẩm thần tinh.

Thần Nguyên Đan có thể được xem là thiên địa thần nguyên tinh hoa, không hề có đan độc, tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa còn thích hợp nhất để cảm ngộ các loại thần thông trùng kích bình cảnh. Thậm chí loại Thần Nguyên Đan tạo ra từ đan khí trời sinh còn có thể tiêu trừ đan độc.

Người phục dụng quá nhiều đan dược có thể mượn nhờ Thần Nguyên Đan để khu trừ đan độc.

Thế nhưng cô đọng Thần Nguyên Đan lại không phải chuyện đơn giản, chẳng những cần Đan sư, mà còn yêu cần Đan sư có thần nguyên hùng hậu. Bởi vì lúc cô đọng Thần Nguyên Đan, Đan sư sẽ tiêu hao tinh huyết của bản thân.

Nếu số Thần Nguyên Đan đó thuộc về mình thì còn tốt, mấu chốt là số Thần Nguyên Đan này đều phải đưa vào trong giới chỉ được phát kia, đan dược đưa vào khẳng định không thuộc về Đan sư, hoặc là nói đan được đều phải giao lên trên.

Khó trách những Đan sư ở Diễn Nhất Đạo Tông không nguyện ý đến, chỉ mỗi mình hắn bị bắt làm lao dịch.

-