- Ha ha ha… Hạo Hãn mênh mông vô cùng, không cẩn thận sẽ vẫn lạc trong vòng xoáy quy tắc hoặc dưới vuốt Ngũ Hành thú, với chút năng lực của Bạch Trường Dịch ta, tất nhiên không dám xưng là người có năng lực sinh tồn mạnh nhất tại nơi này.
Một tiếng cười cực kỳ cởi mở truyền tới, kèm theo đó là nam tử có dáng người thon dài, hình dáng khuôn mặt anh tuấn cực kỳ.
- Gặp qua Trường Dịch sư huynh!
Đông đảo tu sĩ trong đại điện đồng loạt hướng người kia chào hỏi.
- Trường Dịch đại ca, cuối cùng ngươi cũng tới, ta chờ ngươi đã lâu.
Nữ tử đáng yêu đang nói chuyện với Ma Diệp Cửu nay tràn đầy biểu cảm ái mộ với nam tử nọ, nhanh chân bước qua.
Mà nam tử vô cùng phong độ này được rất nhiều người bắt chuyện, xong xuôi mới đi tới trước mặt Ma Diệp Cửu, ôm quyền nói:
- Nghe nói Ma huynh vừa về từ Hạo Hãn Đại Khư, hẳn kinh nghiệm sinh tồn phong phú hơn ta nhiều.
Ma Diệp Cửu từ tốn đáp:
- So ra ta vẫn kém hơn ngươi.
Bạch Trường Dịch có chút ngây người, gã nghĩ Ma Diệp Cửu nói vậy vì bản thân y thu được kinh nghiệm sinh tồn nào đó dùng tốt mới cảm thấy bản thân vượt qua gã.
Bây giờ Ma Diệp Cửu nói thế, gã biết bản thân đoán lầm rồi, Bạch Trường Dịch hỏi tiếp:
- Còn muốn hỏi Ma huynh một chút, không biết gần đây có xuất hiện vị cường giả nào mà Bạch Trường Dịch ta không biết chăng?
Ma Diệp Cửu không bị Bạch Trường Dịch ảnh hưởng, vẫn bình thản đáp:
- Người ta nói là một đệ tử của Diễn Nhất Đạo Tông.
- Đa tạ Ma huynh coi trọng Diễn Nhất Đạo Tông ta, bất quá Cận Chước Hành ta tự nhận, luận về năng lực sinh tồn trong Hạo Hãn Đại Khư, ta vẫn kém xa Trường Dịch sư huynh.
Lại một nam tử mặc áo vàng khác đi tới, rất nhiều người đều biết hắn chính là đệ tử thiên tài Cận Chước Hành của Diễn Nhất Đạo Tông ở thế hệ này, cũng là đệ tử thân truyền của cường giả Diễn Quân.
Có thể nói, dù đi đâu thì thiên tài dạng này đều luôn được vạn chúng chú mục.
Ma Diệp Cửu nói tại Diễn Nhất Đạo Tông có tu sĩ cùng giai mạnh hơn Bạch Trường Dịch, như vậy ngoài Cận Chước Hành ra không thể có người thứ hai.
Giờ phút này, Cận Chước Hành chủ động nói thế, chẳng những không tổn hại tới danh dự hắn, ngược lại còn mang được cái danh rộng lượng.
Tất cả mọi người cùng nhìn Ma Diệp Cửu, kỳ thật, Ma Diệp Cửu không phải tu sĩ thích ra vẻ.
Huống hồ, với địa vị của y, hẳn sẽ không so cao thấp với Cận Chước Hành làm gì, càng không cần vuốt mông ngựa hắn.
Thế nhưng lời nói của Ma Diệp Cửu cứ như nịnh nọt Cận Chước Hành, kết quả còn bị đối phương lật ngược.
Không ai biết Ma Diệp Cửu tại sao lại muốn nói lời này, thật sự là tốn công mà chẳng có kết quả.
Sắc mặt Ma Diệp Cửu chẳng thay đổi gì, ngữ khí như cũ nói:
- Ta không nói ngươi.
Bấy giờ, sắc mặt Cận Chước Hành trở nên khó coi hơn, đây chẳng phải đánh vào mặt hắn trước vô số người sao?
Nếu nói tại Vĩnh Đình Thánh Đạo thành có một người so được với Bạch Trường Dịch, ngoài Cận Chước Hành hắn còn ai vào đây?
Tuy nhiên, dù sao Cận Chước Hành cũng là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Diễn Nhất Đạo Tông, vì thế sắc mặt hắn liền nhanh chóng khôi phục bình thường, từ tốn nói:
- Là do ta tự đề cao chính mình rồi, nếu không phải ta, chẳng lẽ là Đồ Tô sư đệ? Hoặc Thiếu Dung Khâm sư đệ? Hay là Minh Nhạc Diễm sư muội?
Lần này không chờ Ma Diệp Cửu lên tiếng, một âm thanh thanh lệ truyền tới:
- Cận sư huynh, Ma sư huynh không nói mấy người bọn họ. Có thể sinh tồn trong Hạo Hãn Đại Khư, ít nhất có thể tới Ẩn Thánh đại điện. Ma sư huynh, không biết ta nói đúng không?
Theo âm thanh thanh lệ vang lên, một nữ tử mặc y phục vàng nhạt đi tới:
- Gặp qua Ngu sư tỷ!
- Thiển Hề tiên tử!
Sau khi nữ tử đi đến, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên chào hỏi.
Không ai không biết nàng, Thánh Nữ Ngu Thiển Hề của Quảng Tịnh Thánh Môn, Ngu Thiển Hề không chỉ là Thánh Nữ, nàng còn được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của thế hệ này. Ngay cả Ma Diệp Cửu thờ ơ, khi thấy nàng tới cũng có giây phút thất thần ngắn ngủi.
Ngu Thiển Hề thật sự rất đẹp, dáng người kia đơn giản mà nói là tạo vật hoàn mỹ nhất, thiếu một phần liền gầy, thừa một chút thì dư.
Trên gương mặt xinh đẹp mang một tầng lụa mỏng, chỉ chừa lại đôi mắt như nhìn sâu vào nội tâm người đối diện, khiến người dù tự tin đến đâu cũng không dám nhìn thẳng. Chào hỏi xong, bấy giờ nàng mới khẽ khom người:
- Ma sư huynh, có thể nói ta biết người kia là ai không?
Ý nàng là ba người Cận Chước Hành vừa nhắc tới không đi tới Ẩn Thánh đại điện, tất nhiên chẳng phải cao nhân trong lời Ma Diệp Cửu.
Bấy giờ, y mới kịp phản ứng, đang muốn nói chuyện thì Cận Chước Hành cười ha ha một tiếng:
- Ma Diệp Cửu, đừng nói đối phương là Chứng Đạo bước hai a? Xem như Chứng Đạo bước hai gần bước ba, chỉ sợ chưa chắc lợi hại hơn chúng ta đâu.
Thoáng nhìn qua Cận Chước Hành, trong lòng Ma Diệp Cửu dâng lên cảm giác chán ghét.
Nếu không vì tông môn sau lưng mình, y thật không muốn tham gia Ẩn Thánh luận đạo này chút nào.
So với Ẩn Thánh luận đạo, Ma Diệp Cửu càng thích tự do tự tại tu luyện hơn.
Bất quá, đối diện ánh mắt chờ mong của Ngu Thiển Hề, y cũng không từ chối, chỉ bình tĩnh lên tiếng:
- Thiên Hề tiên tử nói không sai, không phải mấy người này. Ta chỉ biết đối phương là đệ tử Diễn Nhất Đạo Tông, về vai vế chính xác ta không rõ. Chí ít ta biết hắn chưa tới Chứng Đạo bước hai.
- Không biết ta có thể biết tên đối phương chăng?
Ngu Thiển Hề biết Ma Diệp Cửu không phải người ăn nói tùy tiện, y sẽ không nói dối. Bấy giờ, Ma Diệp Cửu chần chờ một chút rồi lắc đầu:
- Ta xem hắn như bằng hữu, chưa có sự cho phép của hắn, ta sẽ không tùy tiện nói tên hắn ra.
Trên thực tế, khi nói Địch Cửu là người của Diễn Nhất Đạo Tông, Ma Diệp Cửu đã có chút hối hận. Người có thể tham gia luận đạo đều là gia hỏa mắt nhìn lên trời, họ nào để người khác trong mắt. Một khi tin tức Địch Cửu mạnh hơn Bạch Trường Dịch truyền ra ngoài, chẳng khác nào đẩy hắn ta lên đầu sóng ngọn gió.
Mà Ngu Thiển Hề cũng nhìn được Ma Diệp Cửu đã mơ hồ kéo không ít cừu hận tới, vì thế dứt khoát lên tiếng:
- Người tới chắc đủ rồi, chúng ta bắt đầu luận đạo thôi, Trường Dịch sư huynh tới từ Vĩnh Đình Thánh Đạo thành, hẳn đạo niệm xa xa cao hơn hơn chúng ta, cứ để huynh ấy bắt đầu trước, mọi người thấy sao?
Ngu Thiển Hề vừa lên tiếng, đám người phía sau liền nhao nhao phụ họa.
Vô luận Ma Diệp Cửu nói gì về tu sĩ kia thì họ tới đây là để luận đạo, không thể quên mất việc quan trọng được.
…
Địch Cửu giãy dụa bò lên từ một ao hắc thủy, trên ngực hắn toàn là máu, vết thương sâu kéo dài từ bả vai đến trước ngực, thiếu chút nữa là cánh tay đã đứt lìa.
Từ khi hắn tiến vào tầng hai, vết thương trên người chưa lành đã thêm mới.
Địch Cửu cũng biết, ngoài lý do Ngũ Hành thú ở tầng hai quá mức hung mãnh ra, vẫn do kinh nghiệm bố trí của hắn còn chưa tốt.
Nếu có nhiều kinh nghiệm hơn, hắn sẽ chẳng liên tục đụng phải Ngũ Hành thú cường đại.
Bất quá Địch Cửu chẳng thèm để ý, hắn tới đây để thí luyện, ngược lại, thuận lợi quá mới khiến hắn thất vọng.
Bên trong Hạo Hãn Đại Khư, tu vi của hắn thời thời khắc khắc đều nhanh chóng tăng cao, nguyên liệu cũng không ngừng được thu vào.
Thứ đáng tiếc nhất là hắn vào tầng hai được một khoảng thời gian mà chưa tìm được nửa khối mảnh vỡ pháp tắc.
Nghỉ ngơi tầm nửa canh giờ, Địch Cửu mới đứng lên, đi theo nơi có mảnh vỡ quy tắc thiên địa dày đặc nhất.
Địch Cửu hiểu rõ, muốn bước vào Dục Đạo cảnh tại đây, khả năng hẳn không lớn.
Chưa tới Dục Đạo cảnh, tuy không vào được tầng bốn nhưng tầng ba vẫn được.
Với Địch Cửu mà nói, mục đích tiến vào tầng ba, ngoại trừ kiếm nguyên liệu quy tắc Ngũ Hành ra thì chính là vì mảnh vỡ pháp tắc.