Thế giới thứ chín

Chương 571




Địch Cửu đưa cho tu sĩ phụ trách một chiếc giới chỉ, đoạn bảo:

- Vãn bối có 207 gốc Điệp Sách Thảo và hai giọt Diễn Nhất Chân Lộ. Vãn bối chỉ muốn tiến vào đạo tràng của Diễn Quân tiền bối, lắng nghe Diễn Quân tiền bối luận đạo.

Đinh Trung Hà kinh ngạc nhìn Địch Cửu, Địch Cửu đi cùng Mục Tiệp, Trác Vô Gia, trong ba người, tu vi của Địch Cửu là thấp nhất, thế nhưng đồ vật hắn lấy ra lại nhiều nhất. Những thứ này vừa đủ để tiến vào đạo tràng lắng nghe Diễn Quân Đạo Tổ luận đạo, có thể thấy được trên thân tu sĩ này hẳn là còn có Điệp Sách Thảo và Diễn Nhất Chân Lộ.

Địch Cửu biết đối phương có thể đoán ra trên người hắn còn thừa bảo vật, chẳng những riêng mình hắn mà ngay cả Mục Tiệp và Trác Vô Gia cũng vậy.

Bất quá hắn chẳng mấy lo lắng, xem như Diễn Nhất Đạo Tông biết cũng chẳng làm trò xằng bậy gì. Nếu như Diễn Nhất Đạo Tông là loại tông môn ruồi nhặng bay quanh như vậy thì tuyệt đối không thể nào trở thành một trong đỉnh cấp đại tông môn ở Đạo giới.

- Được, ngươi có thể trở thành đệ tử ngoại môn tông ta, một tháng sau dùng cái này để vào đạo tràng luận đạo của Diễn Quân Đạo Tổ.

Đinh Trung Hà đưa một cái ngọc bài cho Địch Cửu, cái này khác với loại ngọc bài của Mục Tiệp và Trác Vô Gia.

Sau khi Địch Cửu tiếp nhận ngọc bài, Đinh Trung Hà mới nói:

- Với thân phận đệ tử ngoại môn, sau khi nghe Đạo Tổ luận đạo, ngươi có thể đến Đệ Tử điện. Bởi vì ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn nên không thể đi cùng chúng ta.

- Đa tạ tiền bối.

Địch Cửu cúi đầu cảm tạ.

Hắn căn bản không định trở thành đệ tử nội môn của Diễn Nhất Đạo Tông, bởi vì ngoại trừ quy tắc công pháp thì bí mật của hắn tương đối nhiều.

Tu sĩ từ Phong Oa bãi trở về càng ngày càng đông, bên ngoài tây thành cũng trở nên náo nhiệt hẳn.

Địch Cửu chợt cảm nhận được cơ hội buôn bán, tu sĩ vây xem quá nhiều, thế nhưng số người thật sự có thể lấy ra Điệp Sách Thảo từ Hỗn Độn Sào vốn chẳng có mấy, tối đa chỉ có chừng một hai chục người.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu lập tức để lại tin tức cho Mục Tiệp, Trác Vô Gia rồi nhanh chóng rời khỏi Vô Quang Hải Thần Thành.

Nửa ngày sau, toàn bộ Vô Quang Hải Thần Thành đều biết, cách ngoại thành mười mấy vạn dặm, trên một đảo đá ngầm san hô, có người đang rao bán Điệp Sách Thảo sinh trưởng tại Hỗn Độn Sào. Giá cả lại chẳng phải đắt đỏ, chỉ cần 1000 thượng phẩm thần tinh là có thể mua được một gốc. Thậm chí không có thần tinh thì có thể dùng vật liệu luyện khí, thần linh thảo để trao đổi.

Tin tức này thật giống như đạn tạc nổ tung khắp Vô Quang Hải Thần Thành, 1000 thượng phẩm thần tinh một gốc, 100 gốc bất quá chỉ là mười vạn thượng phẩm thần tinh mà thôi.

Đối với tu sĩ tầm thường, mười vạn thượng phẩm thần tinh là một món tài sản khổng lồ. Nhưng nếu như có thể dùng nhiêu đó để tiến vào một tông môn thật tốt, vậy thật sự là đã kiếm lợi lớn.

Chỉ xét một ít tông môn trung đẳng, dù ngươi nghiến răng bỏ ra một triệu thượng phẩm thần tinh cũng vô pháp tiến vào nội môn. Hiện tại chỉ cần mười vạn thượng phẩm thần tinh đã có cơ hội tiến vào nội môn, trừ phi là kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội này.

Nếu như bình thường, 1000 thượng phẩm thần tinh đổi lấy một gốc Điệp Sách Thảo, trừ phi điên rồi mới có người đi hối đoái. Hiện tại trừ phi choáng váng mới không đi hối đoái, hơn nữa cơ hội chỉ có lần này.

Nhất thời, vô số tu sĩ đều mang thần tinh cùng các loại thần linh thảo, khoáng thạch chạy về hướng đảo đá ngầm san hô kia, mục đích chỉ có một, chính là giao dịch Điệp Sách Thảo.

Khi nhóm đầu tiên mua được Điệp Sách Thảo trở về, được giám định thật sự có nguồn gốc từ Hỗn Độn Sào, toàn bộ Vô Quang Hải Thần Thành lập tức lâm vào điên cuồng.

Càng lúc càng có nhiều tu sĩ hướng về phía đảo đá ngầm san hô vô danh kia, mục đích hiển nhiên chỉ vì giao dịch với người bán bí ẩn nọ.

...

Người bày hàng trên đảo đá ngầm san hô vô danh đương nhiên là Địch Cửu, bất quá hiện tại hắn lần nữa dịch dung thành lão giả mặt đen.

Trên người Địch Cửu có hơn sáu vạn gốc Điệp Sách Thảo, cho nên hiện tại hắn chỉ cần dùng thứ dư thừa này để đổi lấy thần tinh và tài nguyên tu luyện.

Ngắn ngủi nửa ngày, Địch Cửu đổi đi 45,000 gốc Điệp Sách Thảo. Trên người hắn đã có tới 35 triệu thượng phẩm thần tinh, một đống thần linh thảo cấp thấp cùng vật liệu luyện khí, đây thật sự là một khoản tài phú đáng sợ.

Thế nhưng Địch Cửu không có ý định tiếp tục đổi, mặc dù trên người hắn còn có hơn một vạn gốc, nhưng bởi vì loại Điệp Sách Thảo này đến từ Hỗn Độn Sào, có lẽ tương lai còn chỗ hữu dụng.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu đứng lên, cất cao giọng hô:

- Các vị bằng hữu, ta đã hết sạch Điệp Sách Thảo rồi, phiên giao dịch kết thúc.

Nghe Địch Cửu nói vậy, số tu sĩ chậm chân lập tức điên cuồng lên.

- Trên người hắn khẳng định vẫn còn Điệp Sách Thảo, chúng ta xông lên cướp đi.

- Đúng, cùng xông lên cướp.

Đám người mãnh liệt xông đến, mấy tên cường giả Tố Đạo đã nhào về phía vị trí Địch Cửu.

Địch Cửu thầm cười lạnh, ném một cây trận kỳ ra ngoài, lập tức kích phát trận bàn.

Sau một khắc, mấy tên phóng tới đằng trước liền bị Khốn Sát Trận vây khốn, còn Địch Cửu được bạch mang từ truyền tống trận bàn bao lấy, chớp mắt đã tiêu tán không thấy tung tích đâu nữa.

Thấy vậy, không có tu sĩ nào đuổi theo hắn, mọi người ngầm hiểu kẻ bí ẩn kia rời đi là đã có chuẩn bị, dù đuổi theo cũng chỉ là phí công.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này nên số tu sĩ thỏa mãn điều kiện tuyển nhận của các đại tông môn bất chợt xuất hiện thêm gần ngàn người.

Đại bộ phận tu sĩ đều lựa chọn ngoại môn, tuy rất nhiều tu sĩ cầu sinh tại Vô Quang Hải đều giàu có, nhưng không phải mỗi một người đều có thể tùy tiện bỏ ra mười vạn thượng phẩm thần tinh. Có thể lấy một vạn thượng phẩm thần tinh để mua 10 cây Điệp Sách Thảo, tiến vào tông môn ngoại môn đã xem như chuyện tốt. Hơn nữa đệ tử ngoại môn vẫn tùy thời có cơ hội tiến vào nội môn.

Hiển nhiên, những tu sĩ giàu có sẽ không chút do dự mua 100 gốc Điệp Sách Thảo, lập tức tiến vào nội môn.

...

Sau khi có được một lượng lớn thần tinh, Địch Cửu chưa vội trở về Vô Quang Hải Thần Thành. Hắn dịch dung thành dáng vẻ một thanh niên tán tu cực kỳ phổ thông rồi đến Diễn Nhất Thánh Đạo thành trước.

Diễn Nhất Thánh Đạo thành ở gần Diễn Nhất Đạo Tông nên bị tông môn này khống chế. Tính trên toàn bộ Đạo giới cũng là địa phương cực kỳ trứ danh. Hắn tới đây là vì Diễn Quân lão tổ sẽ luận đạo vào một tháng nữa.

Địch Cửu bây giờ vốn chẳng cách nào Tố Đạo, tuy được chứng kiến quá trình Tố Đạo của Trác Vô Gia, thế nhưng hắn vẫn chẳng có nhận thức gì về khái niệm này.

Sở dĩ Trác Vô Gia Tố Đạo thành công đó là nhờ tham khảo quy tắc đại đạo của hắn. Tuy nhiên hắn lại không thể dựa theo phương thức đó để Tố Đạo được, nếu vậy thì đồng nghĩa với việc hắn đang chà đạp quy tắc công pháp của mình.

Diễn Nhất Thánh Đạo thành mấy ngày nay đông đúc vô cùng, hiển nhiên tuyệt đại đa số tu sĩ đều tới đây là vì muốn được lắng nghe Diễn Quân lão tổ luận đạo.

Địch Cửu liên tiếp hỏi hơn mười tửu điếm mới có thể tìm được một chỗ tá túc tại Bắc Đạo tiên tức lâu. Mấy ngày nay phí ăn ở đều tăng cao đến dọa người, cái tức lâu này vốn chẳng phải loại cao cấp, nhưng một đêm lại tính đến 1000 thượng phẩm thần tinh.

Địch Cửu thầm cảm thán, may mà hắn nghĩ ra cách bán Điệp Sách Thảo, bằng không thì chỉ sợ ngay cả phí ăn ở cũng không bỏ ra nổi.

- Tiền bối, bảy ngày sau, Diễn Nhất Thánh Đạo thành có tổ chức đấu giá hội cực lớn, nếu ngài muốn tham gia, ta có thể giúp ngài mua vé.

Lúc đưa ngọc bài cho Địch Cửu, tiểu nhị vui vẻ đề xuất thêm với hắn.

Đấu giá hội? Địch Cửu nghĩ đến trên người mình còn đến mấy ngàn vạn thượng phẩm thần tinh, có lẽ cứ đi nhìn một chút xem sao. Cường giả tụ tập đấu giá tất nhiên sẽ có không ít đồ tốt.

Địch Cửu đang định đồng ý để tiểu nhị giúp mua vé vào cửa, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên ở sau lưng:

- Nơi này còn phòng trống không?

Địch Cửu theo bản năng quay đầu lại nhìn, khi trông thấy tu sĩ vừa lên tiếng, trong lòng Địch Cửu thầm giật thót một cái.

Đối phương tựa hồ có chút quen thuộc, thế nhưng tu vi lại giống như mây khói, là một bộ dáng chẳng ai có thể chạm đến, hắn làm sao có thể quen thuộc được?

Đúng rồi, thất giác đạo chủng. Trên thất giác đạo chủng mà hắn lấy được từ Thí Đạo Hồ có một loại khí tức giống như từ người này truyền thừa xuống.

Địch Cửu thầm than trong lòng, chẳng lẽ thất giác đạo chủng là của người nọ? Ngay lập tức Địch Cửu liền biết không phải, đạo chủng đã bị hắn lấy ra, đối phương hẳn phải trọng thương mới đúng, thế nhưng thực lực của người trước mặt đây sâu không lường được, thất giác đạo chủng hẳn không phải là của y.