Thế giới thứ chín

Chương 485




Địch Cửu đình chỉ việc tu luyện, hắn bước vào Tiên Tôn tầng chín viên mãn đã mười năm, thế nhưng trong mười năm này, tu vi lại chẳng hề tiến bộ.

Cứ như có một thứ gì đó ngăn cản đại đạo, khiến hắn không cách nào tiến thêm bước nữa.

Địch Cửu thu hồi nguyên khí mạch màu xanh chỉ còn lại có một đoạn nhỏ, thầm thở dài một phen, tiếp tục tu luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, có lẽ hắn nên đi Địa Cầu một chuyến rồi tính.

Nếu lấy được Luân Hồi Kiều rồi thì dù chỉ là Tiên Tôn, Địch Cửu cũng không cần sợ loại cường giả như Lệ Lôi.

Sau khi rời khỏi Đại Hòa điện, Địch Cửu xem qua truyền tin châu, không có tin tức gì truyền đến. Đây có nghĩa là tiệm cơm Hòa Bình vẫn bình yên, nếu có chuyện, vô luận là Hắc Hỏa hay hội chủ Khuất Ngấn đều sẽ lập tức báo cho hắn ngay.

Địch Cửu tìm một địa phương cực kỳ vắng vẻ ở trong hư không, sau đó mới lấy Phá Giới Phù ra.

Địch Cửu chợt nghĩ đến một việc, nếu sử dụng Phá Giới Phù nhưng không thể trở lại Địa Cầu mà trở lại tu chân giới thì tính sao bây giờ? So với tứ đại tiên lục, đẳng cấp của giới diện Địa Cầu thật sự quá thấp.

Mình hẳn nên tìm vài tên Luyện Phù đại sư, để họ luyện chế mấy tờ Phá Giới Phù cấp thấp, như vậy sẽ có thể từ tu chân giới tới Địa Cầu.

Bất quá Địch Cửu liền vỗ vào đầu mình, bản thân hắn vốn là Tiên Phù sư cấp thấp, tuy rằng không thể luyện chế ra loại Phá Giới Phù cao cấp trong tay, nhưng muốn luyện chế một tờ Phá Giới Phù có thể từ tu chân giới trở lại Địa Cầu dường như không phải việc khó.

Về phần vật liệu luyện chế phù lục thì có thể lấy trong Chân Linh thế giới, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

...

Đạo vận trên Phá Giới Phù lưu chuyển, huyễn hóa ra từng vòng từng vòng đạo văn.

Quả nhiên là phù lục đỉnh cấp, Địch Cửu thầm nghĩ, nếu như cầm tờ phù lục này đi bán đấu giá, khẳng định phải bán với cái giá trên trời mới thể hiện được giá trị của nó.

Thời điểm thần niệm rơi trên Phá Giới Phù, chân nguyên đang muốn kích phát phù lục, trong lòng Địch Cửu đột ngột có cảm giác bất an.

Địch Cửu nhíu mày, hắn vội đình chỉ việc kích phát phù lục lại, đây là có chuyện gì? Thần niệm của hắn rơi vào trên phù lục, cẩn thận tra xét hết lần này tới lần khác nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào bất ổn.

Xem ra hẳn là do mình đa tâm, phù lục này là thứ Khuất Ngấn tặng. Địch Cửu không tin Khuất Ngấn sẽ hại hắn, hơn nữa dù Khuất Ngấn muốn hại hắn thì dùng phù lục cũng thật sự quá vô nghĩa.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu không còn cố kỵ, lập tức kích phát phù lục.

Phù lục huyễn hóa ra đạo mang xé rách hư không, hư không trước mắt Địch Cửu lập tức nứt ra một thông đạo, trong thông đạo tựa hồ có khí tức của vô số giới diện.

Địch Cửu dùng thần niệm quét ra ngoài, hắn lập tức cảm nhận được mấy cái khí tức giới diện quen thuộc. Địch Cửu không chút do dự bước vào đường hầm hư không, bất luận tiến về giới diện quen thuộc nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Gần như đồng thời điểm Địch Cửu bước vào đường hầm hư không, Phá Giới Phù đột nhiên vỡ ra, hóa thành vô số đạo mang màu xám, những đạo mang này chỉ trong chớp mắt đã bao phủ cả người Địch Cửu.

Địch Cửu cảm giác được thức hải của mình xuất hiện vết rạn, kinh mạch bắt đầu bại niết, đan điền thậm chí còn vang lên tiếng tạch tạch...

Không tốt, bị ám toán...

Địch Cửu vô cùng lo lắng, hắn khẳng định mình đã bị ám toán. Những đạo mang màu xám không chỉ hủ thực thức hải và mạch lạc, mà còn muốn bại niết đạo cơ của hắn.

Địch Cửu điên cuồng vận chuyển quy tắc chu thiên, cũng may Tinh Không mạch thực sự quá mức rộng lớn, dù bất ngờ bị ám toán, Tinh Không mạch vẫn chẳng chịu chút ảnh hưởng nào.

Chỉ là thức hải không cách nào động đậy, nếu mặc cho loại ăn mòn này tiếp tục, Địch Cửu đoán chừng thức hải không kiên trì được bao lâu là sẽ bại hóa cùng với kinh mạch.

Phù lục thật độc ác, gia hỏa luyện chế loại phù lục này không chỉ có trình độ Phù Đạo đã đến đỉnh phong, ngay cả Trận Đạo cùng Dược Đạo chắc chắn cũng là cấp bậc cao nhất.

Địch Cửu đoán Khuất Ngấn vốn không biết tờ phù lục trong tay ông lại có vấn đề lớn như vậy.

Đổi thành một tu sĩ khác thì giờ chỉ có thể chờ chết mà thôi. Nếu Địch Cửu không biết quy tắc chu thiên, thì hắn cũng chẳng có biện pháp nào.

Hiện tại quy tắc chu thiên miễn cưỡng duy trì thức hải không tiếp tục sụp đổ, không còn tiếp tục ăn mòn đạo cơ của mình, nhưng hắn lại vô pháp tiến thêm một bước, chưa thể hóa giải loại niết hóa đó.

Loại niết hóa này chắc chắn không chỉ là một loại kịch độc, hiển nhiên là còn vận dụng Kịch Độc Pháp Tắc đến mức cực hạn. Nếu đổi thành bất cứ tu sĩ nào khác thì e rằng đã sớm vẫn lạc.

Thứ Địch Cửu tinh thông nhất chính là các loại cơ sở pháp tắc, Kịch Độc Pháp Tắc này mặc dù cường đại, thế nhưng chỉ cần hắn ngăn cản căn cơ tiếp tục niết hóa thì sẽ có thể từ từ khôi phục lại.

Chỉ là hắn cần một thời gian rất dài mà thôi.

Tuy Địch Cửu bị ám toán, nhưng phù lục vẫn là phù lục thật, đường hầm hư không vẫn còn tồn tại.

Địch Cửu liên tục xoay chuyển trong đường hầm hư không, thỉnh thoảng lại bị hư không nhận mang chém ra vài vết máu.

Hiện giờ Địch Cửu chỉ có thể mong mỏi chỗ đường hầm hư không này không có hư không thác vị.

Cũng may tấm phù lục của Khuất Ngấn đích thật cường đại, mở ra đường hầm hư không chẳng hề có hư không thác vị, cộng thêm nhục thân của hắn đã là Tiên Thần Thể, cho nên tuy chịu vết thương chồng chất, nhưng Địch Cửu lại không bị hư không giảo sát trí mạng, xem như miễn cưỡng bảo vệ được nhục thân của mình.

...

Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, tiệm cơm Hòa Bình.

Thụ đệ dương dương đắc ý đứng ở cửa tiệm cơm, trước đây không lâu, nó vừa mới bước vào hàng ngũ Tiên Yêu Thú cấp sáu, đắc ý là chuyện hiển nhiên.

Về phần dùng hết bao nhiêu tài nguyên tu luyện thì Tiểu Thụ Nhân hoàn toàn không để ý đến. Đáng tiếc đại ca không có mặt, nếu đại ca ở đây, khẳng định sẽ khen ngợi nó một câu.

Xem như Hắc Hỏa, bất quá chỉ là... n, bất quá là Tiên Yêu Thú cấp tám mà thôi, cao hơn có hai cấp bậc chứ mấy. Hắc Hỏa thuộc loại thiên phú dị bẩm, còn nó chỉ là rễ cây bình thường. So sánh như vậy, có thể xem như ông trời đền bù cho người cần cù, cố gắng của Thụ đệ rốt cuộc đã có thu hoạch.

- Thụ ca hảo.

- Thụ ca chuẩn bị ra ngoài sao?

...

Vô luận là tu sĩ ở trọ, hay tu sĩ trên quảng trường Hòa Bình, khi nhìn thấy Tiểu Thụ Nhân thì đều nhao nhao chào hỏi.

Lòng hư vinh của Thụ đệ được thỏa mãn cực lớn, nó thận trọng gật đầu:

- Các ngươi cũng không tệ, thành công luôn thuộc về người có chuẩn bị, tương lai các ngươi sẽ không kém hơn ta, chỉ cần chịu cố gắng là được.

- Đúng thế, đúng thế...

Đám người nọ vui vẻ phụ họa Thụ đệ.

Tuy ở đây có phủ thành chủ, có các đại thương lâu đỉnh cấp, thậm chí có cả trụ sở tông môn. Thế nhưng trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, thế lực chân chính nói một không hai chỉ có mỗi tiệm cơm Hòa Bình.

Dù người khác khinh bỉ tư chất Thụ đệ kém đến không thể kém hơn, nhưng lại chẳng có ai dám thể hiện ra mặt điều đó.

- Xin hỏi một chút, Địch đại ca có ở đây không?

Giọng nói thanh thúy truyền đến, một nữ tử thanh tú mặc xiêm y màu lam nhạt đi tới.

Tu vi nữ nhân này tuyệt đối cường đại hơn vẻ ngoài của nàng rất nhiều, Thụ đệ vừa trông thấy nàng liền cảm nhận được sự áp chế tu vi.

Bất quá nghĩ đây là tiệm cơm Hòa Bình, đại ca của mình là Địch Cửu, tâm tình Thụ đệ liền bình tĩnh lại, nó hỏi:

- Muội tử, ngươi là ai? Tìm đại ca ta có chuyện gì?

Nữ tử thi lễ:

- Ta là Ngải Khuynh Băng, đến từ Ma Y tiên lục Dao Hoa Tuyết Sơn. Bởi vì Ma Y tiên lục Ma Y sơn luận đạo sắp bắt đầu, sư phụ ta mệnh ta tới mời Địch đại ca đến làm khách.

- Ma Y sơn luận đạo?

Thụ đệ lặp lại một câu, lập tức hiểu được, nó quay người quát to một tiếng:

- Tiểu Hoang, đã đến giờ Ma Y sơn luận đạo, ngươi mau ra đây.

- Ngươi gọi bậy cái gì, Tiểu Hoang đang bế quan tu luyện, có thể nghe được ngươi gọi sao?

Giọng nói của Hắc Hỏa truyền đến, ngữ khí mang theo vẻ khó chịu rõ rệt.

Thụ đệ sờ lên đầu, cười xấu hổ nói:

- Hắc ca, ta vừa rồi chỉ nghĩ đến Tiểu Hoang, quên mất y đang bế quan.

Khi Địch Cửu có ở đây, Thụ đệ không chút do dự gọi nó là Tiểu Hắc. Tuy nhiên hiện tại Địch Cửu vắng mặt, nó nhìn thấy Hắc Hỏa liền răm rắp Hắc ca trước Hắc ca sau. Dù có oán thầm Hắc Hỏa thì cũng không dám nói ra ngay trước mặt.

- Rễ cây nhỏ, ngươi gọi ta làm cái gì?

Trưởng Tôn Hoang hỏi, y vừa mới xuất quan, tâm tình hiện giờ đang rất vui vẻ.

Ngắn ngủi mấy năm, tu vi của y đã từ Đại La Tiên viên mãn bước vào hàng ngũ Tiên Vương tầng bốn. Ngoại trừ tư chất, càng quan trọng hơn là Địch Cửu để lại cho y rất nhiều tài nguyên tu luyện. Không chỉ vậy, tiên linh khí trong chỗ bế quan phải nói là nồng đậm đến mức kinh người.

Y vốn bị kẹt tại Đại La Tiên viên mãn nhiều năm, hiện tại vừa đột phá nên tu vi thuận thế từ từ dâng lên.

- A, ngươi là Ngải sư muội?

Trưởng Tôn Hoang vừa bước ra liền nhìn thấy Ngải Khuynh Băng đang đứng ở ngoài cửa.

Ngải Khuynh Băng thi lễ với Trưởng Tôn Hoang:

- Gặp qua Giải Hoang sư huynh, ta tới đây là muốn mời Địch đại ca đi tham gia Ma Y sơn luận đạo hội.

Trưởng Tôn Hoang vội vàng hoàn lễ:

- Đại ca của ta ra ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, e rằng ngươi tốn công vô ích. Còn nữa, hiện tại ta đổi tên thành Trưởng Tôn Hoang rồi.

Hắc Hỏa vỗ vai Trưởng Tôn Hoang:

- Trước ngươi một mực nghĩ tới Ma Y sơn luận đạo, nếu đã bắt đầu, không bằng ngươi cứ đi một chuyến đi.

- Ta đi?

Trưởng Tôn Hoang chỉ vào mặt mình, ngạc nhiên hỏi lại.

Hắc Hỏa cười đáp:

- Ta nghe nói sau khi luận đạo kết thúc, người thắng sẽ có thể tiến vào trong một đại bí cảnh, ta cùng đi với ngươi.

Hắc Hỏa nháy mắt ra hiệu với Trưởng Tôn Hoang, lúc trước nó trùng kích Đại Tiên Yêu cấp chín thất bại, bây giờ muốn theo Trưởng Tôn Hoang cùng đi tìm kiếm cơ duyên.

Trưởng Tôn Hoang hiểu được, lập tức nói:

- Ngải sư muội, mặc dù đại ca của ta vắng mặt, nhưng vẫn còn bọn ta ở đây, vậy cứ để ta cùng Hắc ca thay thế đi.