- Huynh đệ tới tốt lắm, ta bị kẻ khác tính kế. Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau, thương thế của ta rất nặng.
Chủng Ngạo thở dốc một hơi.
Địch Cửu nhẹ nhàng đáp:
- Không cần, người ta đã đuổi tới rồi.
Nói xong, Địch Cửu ra hiệu Hắc Hỏa đứng sang một bên.
Theo Địch Cửu vừa dứt lời, một nữ tử mặc quần áo màu vàng đã đáp xuống, chặn đường đi của hai người lại.
Tiên Đế tầng bảy, Địch Cửu vừa nhìn liền biết thực lực của đối phương.
Địch Cửu thật muốn cạn lời:
- Lão Chủng, ngươi thật là càng ngày càng thụt lùi, chỉ một nữ nhân Tiên Đế tầng bảy mà cũng khiến ngươi phải chạy khắp nơi.
- Hừ!
Chủng Ngạo hừ một tiếng, mặc kệ Địch Cửu. Một Tiên Vương mà dám nói chỉ một nữ nhân Tiên Đế tầng bảy, đoán chừng chỉ có loại da mặt dày như Địch Cửu mới nói ra được.
Thương thế của Chủng Ngạo quá nặng, nhục thân khẳng định phải bị vứt bỏ. Sở dĩ đến bây giờ y còn chưa vứt nó, đầu tiên là bởi vì chưa nhìn thấy Địch Cửu, không có Địch Cửu tức là không có Thuần âm Hỗn Độn khí. Thứ hai là y không dám tùy tiện khôi phục nhục thân.
Lấy thực lực của Chủng Ngạo, nếu khôi phục nhục thân tại vị diện này nhưng lại không thể phi thăng, vậy rất có thể y sẽ bị thiên địa quy tắc nghiền thành bã vụn.
Nữ tử trước mặt nhìn rất trẻ trung, dáng dấp xinh đẹp, có khí chất quý phụ nhân. Nàng nhìn chằm chằm Địch Cửu mà chưa vội động thủ.
Nàng vừa mới hiện thân mà Địch Cửu đã có thể nhìn rõ ràng tu vi của mình, có thể thấy được thực lực Địch Cửu không hề kém cỏi, chí ít không thua gì nàng. Mà Chủng Ngạo kia chính là nhân vật đáng sợ nhất mà nàng từng thấy. Nếu không phải y bị nàng tính kế trọng thương, hiển nhiên là chẳng có ai có thể giữ Chủng Ngạo lại.
- Ngươi là người phương nào? Muốn giúp tội đồ mà Lôi Đế đang truy nã sao?
Nữ tử lạnh lùng hỏi.
Địch Cửu mặc kệ đối phương, vừa ném mấy viên đan dược cho Chủng Ngạo vừa hỏi:
- Lão Chủng, Khuất hội chủ và Trầm hội chủ ổn chứ?
Chủng Ngạo lập tức nuốt đan dược xuống bụng, sau đó dùng sắc mặt khó coi lắc đầu:
- Ta đoán chừng sẽ không quá tốt, chúng ta cùng đến nơi này, ta bị ám toán, bọn họ há có thể ổn?
Địch Cửu quay sang quan sát nữ tử trước mặt, thần sắc có chút bất thiện, không đợi hắn hỏi thăm, nàng ta đã lạnh lùng nói trước:
- Nguyên lai ngươi chính là Địch Cửu, ta còn tưởng rằng kẻ nào ghê gớm lắm...
Nhờ vào ngữ khí của Địch Cửu khi hỏi thăm Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn, nữ tử này dễ dàng đoán được thân phận hắn.
Lôi Đế đang muốn đối phó Địch Cửu, cho nên hắn xuất hiện ở đây vốn không khó đoán.
Sau khi biết thân phận của hắn, sự kiêng kị trong lòng nữ tử chớp mắt biến mất, trường kiếm tuốt ra, hóa thành ức vạn kiếm mang bao phủ hắn.
Nàng rất rõ ràng tu vi của Địch Cửu, nghe đồn chỉ mới là Tiên Vương sơ kỳ mà thôi. Đừng bảo Tiên Vương sơ kỳ, dù Tiên Vương hậu kỳ, thậm chí Tiên Tôn thì trong mắt Không Hương Tân nàng vẫn chỉ là hạng sâu kiến.
Địch Cửu không sử dụng Thái Cổ Lôi Thạch, hắn muốn xem thử với thực lực hiện giờ của mình mà liều mạng với Tiên Đế tầng bảy thì kết quả sẽ như thế nào.
Thiên Sa Đao tế ra, một đạo đao mang như có như không bổ ra ngoài, vừa ra tay chính là Liệt Tắc Đao.
Thời khắc Liệt Tắc Đao sắp va chạm với kiếm mang của Không Hương Tân, Địch Cửu lập tức bắt được thần thông pháp tắc của đối phương.
Đao mang màu xanh bóp méo một chút ở trong hư không, cứ như sợi tóc bị một cơn gió nhẹ thổi qua, hơi chếch đi chút xíu.
Đao mang màu xanh chạm trán với vô tận kiếm mang, âm thanh như bình thủy tinh vỡ nát vang lên.
Ức vạn kiếm mang kia trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, Địch Cửu thầm khẳng định, một đao của hắn dễ dàng bổ ra thần thông của đối phương, như vậy đủ để thấy Tiên Đế cũng chỉ có vậy mà thôi.
- Hảo thần thông!
Với kiến thức của mình, Chủng Ngạo biết ngay một đao vừa rồi của Địch Cửu là loại thần thông Đao Đạo cấp cao nhất trong vũ trụ.
Địch Cửu bước tới trước, Thiên Sa Đao hóa thành đao quang rơi xuống.
Da đầu Không Hương Tân run lên, bởi vì Lôi Đế rất chú ý đến Địch Cửu nên nàng cứ ngỡ mình rất hiểu hắn. Địch Cửu chắc chắn là Tiên Vương không thể nghi ngờ, thế nhưng làm sao có thể lợi hại đến vậy? Tiên Vương mà lại có thực lực kinh khủng bậc này? Chỉ một đao đã bổ ra thần thông pháp tắc Kiếm Đạo của nàng, đây thật sự là Tiên Vương sao?
Lôi Đế quả nhiên không nhìn lầm, trên người Địch Cửu nhất định có bí mật cực lớn. Dù mạnh mẽ như Lôi Đế cũng không thể dễ dàng bổ ra thần thông pháp tắc của đối phương.
Không Hương Tân không dám khinh thường thực lực Địch Cửu nữa, trường kiếm trong tay hóa thành một dòng kiếm hà, kiếm hà cuồn cuộn chảy xuống, chồng chất với lĩnh vực Tiên Đế.
Lúc này, toàn bộ không gian đều đã biến thành lĩnh vực của Không Hương Tân, Địch Cửu cảm nhận được không gian chung quanh đột nhiên sền sệt, khiến cho lĩnh vực Tiên Tôn của hắn sắp vỡ vụn.
Tình thế trước mắt khiến Chủng Ngạo cực kỳ khẩn trương, thế nhưng bởi vì thương thế quá nặng nên y chẳng thể giúp đỡ được gì.
Bây giờ Chủng Ngạo mà đi vào lĩnh vực của hai người thì chẳng khác nào tự sát.
- Oanh!
Kiếm hà va chạm với Phong Tiêu Đao, Phong Tiêu Đao tức khắc tán loạn, lĩnh vực vốn đã hư nhược càng thêm vỡ vụn thành từng mảnh.
- Phốc!
Huyết vụ nổ tung trên người Địch Cửu, trước ngực hắn xuất hiện một rãnh máu thật sâu.
Trong lòng Không Hương Tân chấn động mãnh liệt, theo tính toán của nàng thì kiếm hà thần thông phải chém Địch Cửu thành hai nửa mới đúng, thế mà kết quả vẻn vẻn chỉ để lại một rãnh máu thôi.
Không Hương Tân chợt nhận ra, Địch Cửu là cường giả luyện thể đỉnh cấp.
- Hừ! Dù ngươi có là cường giả luyện thể thì hôm nay vẫn phải nằm lại tại đây.
Không Hương Tân quát lớn, kiếm khí trong tay chấn động, huyễn hóa ra vô số kiếm văn.
Địch Cửu biết sách lược của mình vừa rồi rất sai lầm, hắn không nên thi triển Phong Tiêu Đao, mà hẳn nên rèn sắt khi còn nóng. Đối phương là một vị Tiên Đế, lại còn là Tiên Đế hậu kỳ, thế mà hắn lại xem đối phương chỉ như Tiên Tôn, thụ thương là đáng đời.
Ngay khoảnh khắc lĩnh vực vỡ vụn, Địch Cửu lập tức phóng ra một cỗ tiên nguyên lĩnh vực càng cường đại hơn, Thiên Sa Đao hóa thành lôi nhận dài mấy ngàn trượng, Địch Cửu gầm lên:
- Lão Chủng, ngươi không cần tham gia, ta muốn xem nữ nhân này lợi hại đến cỡ nào.
Vừa rồi trông thấy Địch Cửu ở thế yếu, Chủng Ngạo đang muốn tiến lên hỗ trợ. Bất quá Địch Cửu đã nói thế, Chủng Ngạo đành phải lui xuống.
Không Hương Tân biết Địch Cửu có bản lĩnh đó, chính là một đao có thể bổ ra thần thông pháp tắc Kiếm Đạo của nàng. Một khi Địch Cửu thuần thục vận dụng thần thông Đao Đạo đáng sợ đó thì nàng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Kiếm hà thu liễm, Không Hương Tân đang muốn tránh né lôi đao, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức thiên địa quy tắc kiềm chế, trói buộc nàng lại.
Không Hương Tân hoảng hốt, nếu như nàng bất động, một đao này nhất định sẽ chém nàng nát bét. Không Hương Tân rốt cuộc không thể lo tới căn cơ bị hao tổn, tinh huyết phun ra, điên cuồng mở rộng lĩnh vực, nàng muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn.
Tuy nhiên chuyện khiến nàng lo sợ đã diễn ra, trước đó lĩnh vực của Địch Cửu bị lĩnh vực của nàng xé rách. Bây giờ tình huống hoàn toàn nghịch chuyển, lĩnh vực của Tiên Đế tầng bảy như nàng thế mà chẳng làm gì được hắn.
Chủng Ngạo ở bên cạnh cũng kinh hãi, y biết công pháp hay thần thông của Địch Cửu đều không đơn giản, bất quá y vẫn chẳng thèm để trong lòng. Cho đến hôm nay Chủng Ngạo mới chính thức kiến thức sự ghê gớm của Địch Cửu, bất luận là một đao bổ ra pháp tắc, hay lôi đao kèm theo sự trói buộc trước mắt đây, tất cả đều là thần thông chí cường mà Chủng Ngạo chưa từng chứng kiến.
Nhưng Chủng Ngạo cho rằng Địch Cửu chỉ có thể chém rớt một cánh tay của Không Hương Tân, muốn giết chết thì còn kém chút xíu. Không phải thần thông này không được mà là tu vi Địch Cửu kém hơn Không Hương Tân quá xa.
Vừa rồi Địch Cửu bởi vì xem thường Không Hương Tân nên thụ thương. Hắn há có thể tái phạm lần thứ hai?
Đồng thời điểm lôi đao vạch phá không gian, Địch Cửu còn bồi thêm một quyền. Một quyền này không phải đánh về phía Không Hương Tân, mà nhắm đến hư không xung quanh nàng.
Phong loan như tụ ba đào nộ, một tòa rồi lại một tòa quyền sơn ngưng tụ.
- Bành!
Không Hương Tân rốt cục tránh thoát khỏi lôi đao, có điều là hơi chậm. Kết quả đúng như Chủng Ngạo đoán, một cánh tay Không Hương Tân đã bị lôi đao cuốn đi.
Hiện tại Không Hương Tân nào còn có tâm tình để ý tới cánh tay của mình, tiên nguyên quanh thân ba động, nàng đang muốn bỏ chạy. Địch Cửu thật đáng sợ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Không Hương Tân khẳng định nếu mình còn ở đây nữa là cầm chắc cái chết.
Độn thuật của nàng còn chưa kịp khởi động, quyền sơn liên miên đã oanh tới. Đứng dưới quyền sơn, Không Hương Tân chỉ có một loại cảm giác, hết thảy tất cả đều sẽ hóa thành hư vô, kết cục duy nhất của nàng chính là một chữ, chết!
- Địch Cửu, ta là phi tử Lôi Đế, ngươi không thể giết ta...
Không Hương Tân điên cuồng gào thét, hiện giờ dục vọng cầu sinh của nàng đã vượt qua hết thảy.
- Bành!
Không Hương Tân chưa kịp nói hết câu, tòa quyền sơn đầu tiên đã xé rách lĩnh vực Tiên Đế, oanh thẳng đến trên người Không Hương Tân, những tòa quyền sơn sau đó lại tiếp tục giáng xuống.
Núi non như tụ, ba đào như nộ, dưới một quyền của Địch Cửu, cung khuyết vạn dặm đều biến thành hư vô...
-