Thế giới thứ chín

Chương 450




Khoảng cách tới đại hội mà Dạ Hy tổ chức còn gần một tháng nữa, Địch Cửu dứt khoát chuẩn bị bế quan để chiết suất Hôi Tử Lạc, hắn muốn nhìn xem có thể nghiên cứu ra Lạc Thức Đan hay không.

Lúc này Trì Nguyên Thanh tìm tới, từ sau khi được Địch Cửu cứu, ông vẫn đang trong trạng thái khôi phục, dù bản thân là cường giả Tiên Vương nhưng lại bị đính trên hộ trận Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mấy năm, dẫn tới nguyên khí đại thương. Tình trạng con gái Trì Nguyên Thanh là Trì Tuân Nhi khi ấy như dầu hết đèn tắt.

Có thể nói nếu không nhờ Địch Cửu thì hai cha con bọn họ đã chết từ lâu rồi.

- Địch huynh, nếu không nhờ huynh, thế giới này đã không còn Trì Nguyên Thanh cùng nữ nhi Trì Tuân Nhi của ta.

Vừa vào gian phòng của Địch Cửu, Trì Nguyên Thanh và nữ nhi lập tức cúi đầu thi lễ, cảm tạ ân cứu mạng.

Lúc đầu, ông chỉ muốn kết giao với một đại sư Tiên Đan đỉnh cấp nên mới tiếp cận Địch Cửu. Hiện tại, ông mới biết chuyện tình khi ấy mình quyết định là may mắn cỡ nào.

Địch Cửu nhanh chóng mời Trì Nguyên Thanh và Trì Tuân Nhi ngồi xuống, hổ thẹn nói:

- Nói đến chuyện này vẫn là ta liên lụy các ngươi, nếu không phải vì ta, hai người sẽ không chịu tội lớn vậy.

Nghe thấy thế, Trì Nguyên Thanh bèn lắc đầu:

- Không phải, nếu không nhờ huynh, ta và Tuân Nhi đã trực tiếp bị hạ sát rồi. Ta ra ngoài tìm kiếm Tiên Linh trà thụ cho huynh, đồng thời cũng để nghe ngóng tin tức về phụ thân Trì Chính Sơn của ta. Ta tình cờ biết được việc phụ thân mất tích có quan hệ rất lớn với Tiết Quang Mậu của Đại Đỉnh Tiên Thành.

Vậy mà không ngờ sau đó Tiết Mậu Quang lại biết ta điều tra ra. Vốn ta trở lại Đại Đỉnh là dự định giao cây trà cho huynh, xong rồi sẽ đi Nguyệt Khư Phần tìm kiếm cơ duyên tấn cấp Tiên Tôn với nữ nhi. Không ngờ vừa mới đến thành liền bị tên súc sinh Tiết Quang Mậu tóm lấy.

Nghe xong, Địch Cửu cảm thán một tiếng, ở thế giới này yếu ớt sẽ gặp phải thua thiệt. Hắn bèn đưa hai chiếc nhẫn cho cha con họ Trì, đoạn nói:

- Trong này có đầy đủ tài nguyên tu luyện, các người cứ cầm lấy mà dùng...

- Địch huynh, ta không thể nhận, huynh đã cứu nữ nhi ta hai lần, lại còn cứu cả ta, ta há có thể...

Trì Nguyên Thanh chưa nói hết lời liền bị Địch Cửu khoát tay đánh gãy:

- Ta giết Tiết Quang Mậu, đồ vật của ngươi đoán chừng cũng nằm trong đó. Trong nhẫn có hai viên Tôn Ý Đan, trong tương lai, nếu nguyên khí của ngươi triệt để khôi phục thì có thể thử phục dụng để bước vào Tiên Tôn cảnh.

- A.

Trì Nguyên Thanh nghe tới mấy chữ Tôn Ý Đan thì kích động đứng lên, lần nữa cúi đầu hành lễ với Địch Cửu:

- Đa tạ Địch huynh trọng thưởng, ta thật sự không cách nào cự tuyệt loại đan dược này. Tương lai nếu huynh cần lực, Trì Nguyên Thanh ta tuyệt không từ chối.

Tôn Ý Đan, đừng bảo là Trì Nguyên Thanh ông không lấy được, dù là phụ thân Trì Chính Sơn ở thời điểm đỉnh phong cũng chưa chắc đã đạt được nó.

Giá trị một viên đan dược này lớn hơn rất nhiều so với chiếc nhẫn ông đã mất. Hiện tại Địch Cửu đưa một lần tận hai viên, rất rõ ràng là cho hai cha con họ mỗi người một viên.

Địch Cửu mỉm cười:

- Nếu là bằng hữu thì đừng để ý quá nhiều làm gì, trước tiên cứ ưu tiên việc khôi phục nguyên khí cho ngươi đã. Đúng rồi, nếu ngươi rảnh thì mời vài người tới tiệm cơm Hòa Bình làm ăn. Với lại nhớ kỹ, đừng đi tới Nguyệt Khư Phần, đó không phải chỗ tốt lành gì đâu.

Nguyệt Khư Phần chính là pháp bảo Giang Sơn Hồ, loại pháp bảo này dù có muốn luyện hóa, Địch Cửu cũng không biết nên tới đâu mà tiến hành. Ai biết tương lai Trọng U kia có thể thu hồi pháp bảo hay không? Một khi thứ đó được chủ nhân thu hồi thì tất cả tu sĩ bên trong chỉ có con đường vẫn lạc. Loại vẫn lạc này, ngay cả cơ hội luân hồi cũng chẳng có.

Lúc Trì Nguyên Thanh rời đi, trong lòng đã hạ quyết tâm, ông nhất định phải giúp Địch Cửu kinh doanh tiệm cơm Hòa Bình càng làm càng lớn.

Trì Nguyên Thanh vì chăm lo bệnh tình cho nữ nhi nên đã ngừng việc buôn bán từ lâu, thế nhưng phải biết khi trước ông đã từng thành công kinh doanh hai cửa hàng tại Đại Đỉnh Tiên Thành này.

...

Tiễn hai cha con Trì Nguyên Thanh xong, Địch Cửu mới chuyên tâm bế quan để nghiên cứu chiết xuất Hôi Tử Lạc.

Lúc trước hắn đã mượn không gian ba động trong Đại Cước Ấn, sau đó chớp mắt tách rời Hôi Tử Lạc trong Tử Thiên Lạc. Hôi Tử Lạc sau khi tách rời lập tức được phục dụng, hiệu quả tương đối ác liệt, thức hải tu sĩ nào yếu chút rất có thể bị Hôi Tử Lạc xé rách hoàn toàn.

Ngay cả Địch Cửu cũng thiếu chút nữa ăn phải quả đắng từ loại linh thảo này.

Hiện tại Địch Cửu tính toán, nếu dùng thần niệm không thành công thì sẽ mượn nhờ Pháp Tắc Thời Gian để chiết xuất Hôi Tử Lạc. Dù sao thần niệm của hắn đã là tiên niệm cấp chín, dù thần niệm của Đại Tiên Đế cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.

Địch Cửu lấy ba cây Tử Thiên Lạc ra, hắn chiết xuất Tử Thiên Lạc đã nhiều lần, thế nên cực kỳ thuần thục trừ đi hết thảy tạp chất. Trước đó, hắn đã tách rời tạp chất cùng dược dịch rồi kết hợp với ba động Không Gian Pháp Tắc.

Hôi Tử Lạc được chiết suất từ Tử Thiên Lạc sẽ biến mất trong nháy mắt, lần này Địch Cửu nhanh chóng thi triển thần thông Thời Gian Pháp Tắc.

Một đạo Pháp Tắc Thời Gian vừa rơi xuống dược dịch Hôi Tử Lạc, dược dịch Hôi Tử Lạc chuẩn bị tán loạn liền chậm lại, cứ thế để hắn đưa từng giọt dịch được chiết xuất vào bình ngọc tinh xảo.

Lần thứ nhất đã thành công rồi ư?

Qua mấy phút đồng hồ, Địch Cửu mới cẩn thận mở bình ngọc ra, thần niệm hắn rơi lên dược dịch trong bình, cảm nhận được một loại khí tức gợn sóng mạnh mẽ, điều này nói rõ dược dịch không hề tản mất.

Thấy vậy, hắn không chút do dự đổ hết vào miệng, một đạo nhiệt lưu nhàn nhạt bao quanh Tử Phủ trong chớp mắt.

Vận chuyển Thần Niệm Đoán, Địch Cửu có thể cảm nhận rõ ràng thần niệm đang thong thả gia tăng.

Cảm nhận này rõ ràng vô cùng, dù là tu sĩ có thần niệm yếu hơn phục dụng thì hiệu quả cũng tương tự như vậy.

Đây mới thật sự là Hôi Tử Lạc!

Xem ra để chiết xuất Hôi Tử Lạc trong Tử Thiên Lạc thì cần có Thời Gian Pháp Tắc, đồng thời nhất định phải để Hôi Tử Lạc chiết xuất thành công ngay lập tức, lúc ấy dược dịch mới lâm vào trạng thái chậm lại, không bị tản đi. Khó trách qua nhiều năm như vậy không ai phát hiện được bí mật của nó.

Hoặc là nói dù biết được cũng vô pháp chiết xuất ra.

Chiết xuất Hôi Tử Lạc xong, việc luyện chế thăng cấp lên Tiên Đan Tôn Bát Phẩm liền đơn giản hơn nhiều.

Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, Địch Cửu đã thành công kết hợp Hôi Tử Lạc, Thần Niệm Đoán cùng các loại tiên linh thảo khác để nghiên cứu được một loại đan dược mới mang tên Thức Lạc Đan.

Thành phần chính trong Thức Lạc Đan chủ yếu là Hôi Tử Lạc, tuy Hôi Tử Lạc chỉ là lục phẩm tiên linh dịch nhưng linh thảo luyện chế Thức Lạc Đan lại là tiên linh thảo Thanh Sương Kim Đằng Hoa cấp bảy.

Cho nên phẩm giai Thức Lạc Đan hẳn là tiên đan thất phẩm.

Thanh Sương Kim Đằng Hoa còn phi thường khó chiết xuất hơn, nay kết hợp cùng Hôi Tử Lạc, nếu không có Tiên Đan Vương bản lĩnh lợi thì rất khó luyện chế ra.

Tác dụng chủ yếu của Thức Lạc Đan là khôi phục thức hải, khôi phục thần niệm, cô đọng thần niệm và trợ giúp thần niệm lớn mạnh.

Với ngần ấy công dụng, hoàn toàn đủ để nói Thức Lạc Đan là tiên đan thất phẩm trân quý nhất, thậm chí còn trân quý hơn so với Lưu La Vương Đan.

Dù Lưu La Vương Đan trân quý, cũng chỉ giúp Tiên Vương tấn cấp mà thôi. Đối tượng cầu đan chỉ giới hạn ở Đại La Tiên viên mãn.

Còn Thức Lạc Đan lại khác, vô luận tu vi ngươi là gì, vô luận ngươi tu luyện công pháp gì đều cần Thức Lạc Đan.

Sau khi Địch Cửu đem tất cả Tử Thiên Lạc hắn đang sở hữu luyện chế toàn bộ thành Thức Lạc Đan thì Đại hội tiên quả của Dạ Hy cũng chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu.

Sửa sang lại đồ vật của mình một chút, Địch Cửu và Chủng Ngạo mới chuẩn bị lên đường.

Tốc độ quật khởi của Dạ Hy rất nhanh, cơ hồ ngay sau khi tên tuổi của ông ta lan truyền thì chỉ trong một thời gian ngắn đã có căn cơ vững trãi. Cái danh hiệu Cường giả đệ nhất Tứ đại tiên lục không phải chỉ là tùy ý gọi.

Loại người này nếu không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không gửi thư mời cho Địch Cửu.

Trường hợp này cũng không khác là bao so với khi hắn đợi bọn người Tiên Đế kia ở tiệm cơm Hòa Bình, đó là vì Địch Cửu không sợ a. Ai biết được Dạ Hy có đánh chủ ý giống hắn không?

Cho nên Địch Cửu dự định sẽ mời n Vô Thường đi cùng, có n Vô Thường và Chủng Ngạo, Dạ Hy dù mạnh tới đâu cũng phải dè chừng lại.

- Ta đoán ngươi chuẩn bị đi tới cái Đại hội gì đó.

Vừa ra khỏi phòng, Địch Cửu đã thấy Chủng Ngạo đang đứng bên ngoài.

Địch Cửu lấy một cái bình ngọc ra đưa cho Chủng Ngạo rồi nói:

- Lão Chủng, ngươi dùng thử đi rồi đánh giá một chút, đan dược này ta vừa mới luyện chế xong.

Chủng Ngạo cười cười, y chẳng chút để ý mà tiếp nhận bình ngọc, sau đó dùng ngay một viên.

Dù sao Địch Cửu cũng là Tiên Đan Tôn bát phẩm, đan dược hắn luyện chế ra cũng không phải dạng gì hiếm lạ.

Thế nhưng khi đan dược vừa mới vào miệng, dáng vẻ tươi cười của Chủng Ngạo nhất thời chậm lại, y lập tức ngạc nhiên kêu lên:

- Đan dược này có tác dụng khôi phục một lượng lớn thần niệm đồng thời cô đọng thức hải đúng không?

- Không sai, ngươi thấy sao?

Địch Cửu đắc ý hỏi, việc chiết xuất thành công Hôi Tử Lạc trong Tử Thiên Lạc là một sự kiện phi thường đáng tự hào đối với hắn.

- Đan tốt, đúng là đan tốt...

Chủng Ngạo nắm chặt bình ngọc trong tay, kích động nói:

- Đây tuyệt đối là đệ nhất đan dược tại Tiên giới, đáng tiếc phẩm cấp loại đan dược này có chút thấp, không thể giúp thần niệm của ta hoàn toàn khôi phục...

Chủng Ngạo nói đến đây, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nếu hiện tại Địch Cửu đã có thể tạo ra đan dược khôi phục thức hải cùng thần niệm, vậy thì nói rõ về sau hắn sẽ luyện chế ra được đan dược khôi phục thần niệm cao cấp hơn.

- Ha ha, Địch Đan Đế, ta lại tới quấy rầy. Vừa rồi nghe được Chủng đạo hữu nói cái gì Tiên giới đệ nhất đan, không biết là đan dược gì vậy?

Đúng lúc đó, thanh âm hào sảng của n Vô Thường truyền đến.